Dựa vào thực lực Luyện Tủy Cảnh, đối mặt trực tiếp với uy áp của Vương Yến Diêu mà không hề lùi bước, không run rẩy, cắn răng đứng vững tại chỗ, chỉ dựa vào điểm này cũng cho thấy thực lực của La Chinh đã vượt xa những người cùng cấp.
Ngay đến cả Vương Hoành Chi là Tiên Thiên Nhị Trọng, không hề đối diện trực tiếp với uy áp của hắn mà ngay lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, không thể không thúc giục chân nguyên trong cơ thể để ngăn cản phần uy áp này.
La Chinh mới chỉ ở Luyện Tủy Cảnh, cũng không có chân nguyên, còn chân khí, lúc này đến ngưng tụ lại cũng vô cùng khó khăn.
Hắn dựa vào sức mạnh của cơ thể và sự cứng cỏi của linh hồn, kiên quyết không lùi lại một bước.
“‘Ý’ của người này cũng không quá mức mạnh mẽ, còn kém xa Hình Thiên Ý trong Thiên Thư Các, vậy mà thiêu đốt chân nguyên lại bùng nổ uy áp mạnh mẽ, kinh khủng như thế!” Ý chí của La Chinh tuy như đúc ra từ sắt, nhưng dưới sự xói mòn của luồng uy áp này cũng vô cùng khó chịu.
Nhiều người gặp phải kẻ mạnh như vậy, với sự chênh lệch lớn như thế, trong lòng thậm chí không dám nảy sinh một chút ý muốn chống đối nào, La Chinh cũng vậy.
Hắn hoài nghi rằng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, cả người hắn cũng sẽ bị uy lực này ép cho vỡ vụn…
“Không được, tuyệt đối không được lùi về sau!”
Trên thế giới này, kẻ có được ý chí mạnh mẽ vượt xa người thường, đích thực có thể tạo nên kỳ tích.
Chênh lệch giữa La Chinh và Vương Yến Diêu quá lớn, quả thực giống như khoảng cách giữa trời và đất, không đơn giản chỉ cần dựa vào ý chí là có thể bù lại.
Cho nên chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, lúc này La Chinh đang phải chống đỡ khổ sở thế nào.
Nhìn dáng vẻ đấu tranh của La Chinh trước mắt, trên mặt Vương Yến Diêu cũng lộ ra một nét kinh ngạc. Sự ương ngạnh của tên nhóc này vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Vương Yến Diêu hiểu rất rõ uy áp khi hắn thiêu đốt chân nguyên mạnh mẽ thế nào. Vì để cho La Chinh ghi nhớ sâu sắc hơn, hắn cố ý ép phần lớn uy áp về phía La Chinh.
Luyện Tủy Cảnh…
Cơ thể vẫn chưa vượt qua cực hạn…
Vậy mà có thể đứng vững trước mặt ta?
“Cố chống cự? Ta xem ngươi có thể chống cự đến bao giờ!” Trên mặt Vương Yến Diêu lộ ra một nụ cười lạnh lẽo mơ hồ, sau đó chân nguyên phát ra từ trong cơ thể hắn càng điên cuồng thiêu đốt, cột sáng ngút trời phóng lên từ người hắn cũng chói mắt thêm ba phần.
Đồng thời, luồng Liên Hoa Sát Ý tản ra từ người Vương Yến Diêu cũng càng lúc càng dày đặc. Từng tia Liên Hoa Sát Ý chứa đựng uy lực vô cùng to lớn, dường như muốn cắn nuốt hết những kiên cường của La Chinh.
Cơ thể La Chinh khác xa so với người thường, uy áp do thiêu đốt chân nguyên tạo thành thì hắn vẫn chống đỡ được, dù gì cơ thể hắn về bản chất cũng là linh khí.
Nhưng linh hồn của hắn, lúc này đã khó có thể chịu nổi.
Lần trước khi bị Hình Thiên Ý gặm nhấm, hắn có thể dựa vào tiếng gầm của Thanh Long trong đầu, nhưng lúc này lò luyện thiên địa trong đầu hắn lại tĩnh lặng, không có một chút động tĩnh nào.
“Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!”
Uy thế của Vương Yến Diêu sau khi kết hợp với Liên Hoa Sát Ý, quả thật rất đáng sợ, nhưng lại không thực sự gây ra thương tổn cho ta.
Chủ yếu là Vương Yến Diêu muốn áp bức linh hồn của ta, làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta.
Chỉ có ổn định linh hồn, giữ vững tâm cảnh thì mới có thể đối kháng!
“Đúng rồi, sử dụng chiêu đó!”
Cảnh giới Vong Ngã!
Hoàn toàn quên đi bản thân mình!
Cảnh giới Vong Ngã thực ra là một cảnh giới tu luyện linh hồn vô cùng cao thâm.
Cho dù là trong những cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng chẳng mấy ai lĩnh ngộ được cảnh giới này, bởi vì tu luyện linh hồn và tu luyện thân thể là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hoàn toàn quên mình, không ham muốn, không cầu mong.
Sau khi bước vào cảnh giới Vong Ngã, La Chinh hoàn toàn dùng một tư thái khác để quan sát bản thân. Dường như cơ thể của hắn chỉ là một cái vỏ rỗng.
Mặc ngươi tàn phá thế nào, ta cũng không dao động mảy may, cũng không có gì sợ hãi.
Dù cho uy thế của Vương Yến Diêu ngươi lớn hơn nữa, Liên Hoa Sát Ý mạnh hơn nữa, muốn dựa vào những thứ này để phá nát cơ thể của ta thì chính là nằm mơ.
Tiến vào cảnh giới Vong Ngã rồi, La Chinh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, sắc mặt trắng bệch cũng dần khôi phục lại như bình thường. Trong mắt hắn tỏa ra nét kỳ ảo linh hoạt, vô cùng yên tĩnh mà nhìn Vương Yến Diêu, thậm chí còn lộ ra ý cười mơ hồ.
Ngươi mạnh mặc ngươi, dù Vương Yến Diêu ngươi có hàng ngàn sát ý, hàng vạn uy thế, ta cứ đứng yên bất động!
Vương Yến Diêu vốn cho rằng La Chinh không thể kiên trì được nữa. Mới vừa rồi bản thân hắn cũng thêm vào rất nhiều chân nguyên để thiêu đốt, phát ra càng nhiều uy áp hơn, đè sập tên La Chinh kia.
Nhưng hắn không ngờ tên nhóc này lại ngoan cường đến vậy, không chỉ không lùi về sau nửa bước, ngược lại càng dễ dàng đối mặt với hắn, ý cười trên khuôn mặt kia, là giễu cợt?
Vương Yến Diêu cảm thấy bản thân giống như một người khổng lồ, còn La Chinh là con kiến vẫn luôn bò rạp trên mặt đất. Nhưng con kiến này rất ương ngạnh, chính mình thổi nhẹ một hơi, vậy mà nó lại không hề nhúc nhích. Thế nên hắn lại thổi một hơi mạnh hơn, nhưng con kiến này vẫn ngoan cố bám trên mặt đất, thậm chí còn cười nhạo hắn!
Bất giác, trong lòng Vương Yến Diêu dâng lên một cơn tức giận!
Với địa vị cùng thực lực của hắn, không ngờ lại bị một tên Luyện Tủy Cảnh chọc tức.
Chuyện này cũng giống như một người trưởng thành, trong lúc trêu đùa con kiến lại bị chọc cho tức giận.
Nếu không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe kể, thì đúng là không thể tin được.
Một Vương Yến Diêu lễ nghĩa, khiêm nhường, có chừng mực khi đối mặt với La Chinh lúc trước, giờ đây đã biến mất không còn dấu vết.
Hắn bắt đầu nghiêm túc với con kiến này
“Quỳ xuống cho ta!” Vương Yến Diêu chậm rãi giơ tay, chỉ về phía La Chinh rồi nhẹ nhàng ấn một cái.
Nếu uy thế không trấn áp được ngươi, vậy thì sử dụng thực lực thật sự!
Cánh tay Vương Yến Diêu nhẹ nhàng vung lên, xung quanh La Chinh lập tức xuất hiện những đóa hoa sen, ào ào rơi xuống giống như mưa rào.
Sức nặng của những đóa sen kia thật kinh người, một vài đóa vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức đập vụn đá sỏi màu đen, lún sâu xuống dưới.
Mỗi đóa hoa sen đều có sức nặng của hơn mười cái đỉnh đồng!
Một vài đóa sen rơi trên đầu vai của La Chinh, mọc rễ nảy mầm trên cơ thể hắn!
Trong nháy mắt, có đến mười mấy đóa sen xinh đẹp lạ thường rơi xuống người, xuống đầu, xuống lưng La Chinh.
Những đóa sen này đã nặng bằng cả trăm cái đỉnh.
Giống như hơn trăm cái đỉnh lớn, tổng cộng trọng lượng tới mấy vạn cân, sức nặng cực kỳ khủng bố, muốn đè thân thể La Chinh rạp xuống mặt đất.
“Trọng lượng thật kinh khủng!”
Phần lưng của La Chinh cũng bị hoa sen ép đến cong lại.
Sức nặng khổng lồ làm hắn không chống đỡ nổi.
Nhưng xương sống có cong cỡ nào thì đôi chân vẫn đứng thẳng như cũ!
“Chút sức mạnh này mà đã muốn ta khuất phục?” La Chinh nghiến răng, cơ thể vẫn gắng gượng, trong đôi mắt lộ ra vẻ không phục.
“A? Mười ba đóa sen, tương đương sức nặng của một trăm ba mươi cái đỉnh, vẫn không thể khiến ngươi quỳ xuống?” Vẻ giễu cợt trong mắt Vương Yến Diêu lại càng rõ hơn, hắn vung tay lên lần nữa, lại có hơn mười đóa hoa sen nhẹ nhàng rơi xuống, đồng thời bám lên người La Chinh.
Sức nặng của hơn hai trăm cái đỉnh!
“Ta xem ngươi chống đỡ thế nào.” Vương Yến Diêu nhàn nhạt nói.
“Kèn kẹt!”
Chân của La Chinh đã lún sâu xuống đất, lớp đá sỏi màu đen dày đặc bao quanh đôi chân của hắn.
La Chinh thở gấp, nhìn vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường của Vương Yến Diêu, một cơn tức giận nảy sinh từ đáy lòng.
Áp lực to lớn, ép hắn xuống đất từng chút một, đầu gối của hắn đã bắt đầu cong, chuyện hắn quỳ xuống chỉ còn là sớm muộn.
“Đúng! Chính là như vậy. Quỳ xuống! Chút thực lực này của ngươi, chỉ có quỳ xuống, mới có tư cách nói chuyện với ta!” Vương Yến Diêu cười nhẹ nói.
Trong khoảnh khắc đầu gối La Chinh gần chạm tới mặt đất, La Chinh đột nhiên hét lớn: “Muốn ta quỳ trước ngươi! Nằm mơ!”
Ngay lúc hét lên đó, La Chinh kết nối với Thanh Long trong đầu, bảy chiếc vảy rồng cùng lúc sáng lên, một luồng sức mạnh đến từ viễn cổ, từ man hoang, từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ cuộn trào mãnh liệt mà trào vào cơ thể La Chinh.
Cùng lúc đó, mỗi thớ cơ bắp trên toàn thân La Chinh cũng căng cứng lên.
Chỉ nháy mắt, hai mươi mấy đóa sen trên người La Chinh bị bắn ra!
“Piu!”
Thanh phi đao nát cũng đột nhiên phi từ lòng bàn tay của hắn ra.
“Kinh Thần Thứ!”
Mũi châm hồn u ám phóng sau mà đến trước, đâm thẳng về phía đầu Vương Yến Diêu.
Phương pháp công kích này, La Chinh đã sử dụng vô số lần trong thực chiến, vô cùng thành thạo, lưu loát liền mạch!
Đây cũng là sát chiêu lớn nhất của hắn hiện tại!
Vương Yến Diêu không kịp phòng bị, bị Kinh Thần Thứ của La Chinh đâm trúng.
Nếu là cường giả thông thường, bị Kinh Thần Thứ đâm trúng chắc chắn sẽ tổn thương linh hồn, đau đớn khó chịu đựng nổi.
Dù là cường giả Tiên Thiên Tứ Trọng như Hạ Thiên Thành cũng vậy.
Nhưng khi mũi châm hồn này sắp đâm vào đầu Vương Yến Diêu, một luồng sáng màu đỏ chợt xuất hiện ở phần đầu hắn, ngăn cản trước mũi nhọn đó.
Có điều, Kinh Thần Thứ dù sao cũng là công pháp thiên giai, châm hồn chỉ bị ngăn cản một chút rồi vẫn đâm rách luồng sáng màu đỏ, đâm vào đầu Vương Yến Diêu.
Vương Yến Diêu quả không hổ danh là cường giả Chiếu Thần Cảnh, linh hồn cũng mạnh mẽ như vậy, châm hồn chỉ khiến hắn hơi choáng váng trong khoảnh khắc, ngay sau đó liền hồi phục bình thường.
Nhưng chính là một khoảnh khắc ngắn ngủi này, lại suýt lấy mạng hắn.
Thanh phi đao nát của La Chinh bắn nhanh đến, đợi đến khi Vương Yến Diêu khôi phục thần trí thì phi đao chỉ còn cách đầu hắn có vài bước.
Một đóa hoa sen đột ngột xuất hiện chặn trước phi đao, lập tức bị phi đao nát chém đứt.
Hai đóa hoa sen, chặn ở phía trước phi đao, vẫn bị chém xuyên như cũ.
Mãi đến khi đóa hoa thứ ba mang theo sức mạnh của hơn mười đỉnh, nặng nề nện lên thanh phi đao mới khiến nó lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng dù lệch hướng, phi đao vẫn để lại trên khuôn mặt anh tuấn của Vương Yến Diêu một vệt máu.
Có thể tưởng tượng, nếu phản ứng của Vương yến Diêu chậm một chút nữa, e rằng lúc này hắn chỉ còn là một cái xác.
Từ nhỏ Vương Yến Diêu đã có tư chất hơn người, con đường võ đạo cũng vô cùng thuận lợi, tuổi còn trẻ đã là Chiếu Thần Cảnh, trở thành một ngôi sao mới đang dần nổi lên trong giới sĩ tộc Đế Đô.
Vương gia của hắn mặc dù cũng là sĩ tộc, nhưng nếu so sánh với bảy đại sĩ tộc thì cũng chỉ có thể coi là một sĩ tộc nhỏ.
Nhưng chính vì Vương gia xuất hiện một Vương Yến Diêu, hắn cùng với cha mình - Vương Đạo Nam đã từng bước đưa Vương gia tiến vào hàng ngũ mười đại sĩ tộc, mơ hồ sánh vai cùng bảy đại thế gia! Bất kì một võ giả tu luyện võ đạo nào cũng không thể mãi luôn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng lần này lại là lần Vương Yến Diêu gần kề cái chết nhất.
Hơn nữa, đối thủ lại là một con kiến nhỏ Luyện Tủy Cảnh…