Lâm Hiên đương nhiên không rõ chuyện phát sinh ở La gia. Lúc này hắn đang đi dạo trong Hiên Viên Thành, bên trong có tới chừng mấy chục phường thị lớn nhỏ. Riêng điều này đã có thể thấy được thành này lớn đến cỡ nào.
Lâm Hiên trố mắt đứng trầm trồ tâm lực của cổ tu sĩ. Bất quá khiến người chú ý chính là âm khí trong thành quá nặng. Hơn nữa phong cách điêu khắc cấm chế cũng liên quan tới quỷ vật. Bên trong chứa đựng bí mật gì thì Lâm Hiên cũng không muốn tìm hiểu.
Thời gian trôi qua, đảo mắt thì vầng thái dương đã xuống núi, trên bầu trời đã bắt đầu có sao. Thể lực tu tiên giả vượt quá xa phàm nhân, phần lớn các phường thị mở cửa cả ban đêm.
“Thiếu gia, chúng ta vẫn còn đi sao?” Thanh âm của Nguyệt Nhi truyền ra. Chuyến đi này thu hoạch khá nhiều nhưng vẫn còn kém xa mục tiêu của Lâm Hiên.
“Ừm” hắn chậm rãi trả lời:“Thiên Vân giao dịch hội không phải chỉ diễn ra có hai ba, huống chi chúng ta còn việc khác cần hoàn thành”
“Việc khác?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, nghĩ mãi không ra.
Thấy tiểu nha đầu không biết, Lâm Hiên không khỏi thở ra: “Trong phường thị Huyết Quỷ, để tỏ thành ý thì đối phương đã tặng miễn phí cách điều chế Huyền Âm Minh Dịch cùng với số lượng dược liệu dùng một lần. Mặc dù nghe nói cách này tốt nhưng chúng ta phải thử một chút, lúc này cần tìm chỗ tắm rửa một phen.”
Nguyệt Nhi gật đầu, không dị nghị nữa.
Lâm Hiên sai sử Thú Xa đi đến khu phía bắc của Hiên Viên Thành.
Cự thành được chia làm mấy khu vực, bất quá số lượng phường thị khu phía Bắc ít hơn một chút. Nơi này còn có rất nhiều đình đài lầu các, làm nơi chiêu đãi khách nhân giống như khách sạn ở thế tục. Bên trong rất xa hoa, nghỉ ngơi hết sức thoải mái. Lâm Hiên là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ, đương nhiên được đưa đến lầu các hạng tốt nhất.
Nhìn thấy Thú Xa, một gã chấp pháp sử Ngưng Đan Trung Kỳ tiến tới, cung kính thi lễ với Lâm Hiên: “Hoan nghênh tiền bối, xin hỏi người cần nơi nghỉ như thế nào, có cần nơi đông đủ các vị tiền bối khác không. Như vậy thì có thể làm quen được rất nhiều bằng hữu, trao đổi tâm đắc tu luyện. Hay là…”
“Không cần, Lâm mỗ thích nơi thanh tĩnh, ngươi tìm cho ta một tòa lầu các hẻo lánh một chút.” Không đợi đối phương nói hết Lâm Hiên đã lạnh lùng cắt lời.
“Hẻo lánh?” Chấp pháp sử ngẩn ngơ rồi vội vàng gật đầu: “Vâng, vãn bối sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Lâm Hiên khẽ gật đầu. Đối phương hành sự rất nhanh, chỉ trong thời gian một tuần trà đã làm xong thủ tục.
Ở lầu các này có giá một trăm tinh thạch một ngày, với tu sĩ bình thường quả thực không khác cắt cổ bao nhiêu nhưng Lâm Hiên cũng không để ý.
“Tiểu Thanh, dẫn vị tiền bối này lên lầu.” Chấp pháp sử gọi một thị nữ đến sau đó quay đầu lại cười: “Tiền bối, thị nữ này sẽ hầu hạ người. Có chuyện gì người cứ phân phó, thị tuyệt không có dũng khí làm trái lệnh.”
“Ừm” Lâm Hiên từ chối cho ý kiến, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ.
Nữ tử Linh Động trung kỳ được gọi là Tiểu Thanh cũng khá xinh đẹp, cung kính đi trước dẫn đường.
Đảo mắt qua một khắc mà vẫn chưa tới chỗ nghỉ, Lâm Hiên không giận mà thầm hài lòng, đối với hắn thì nơi càng hẻo lánh càng tốt.
Kỳ thật trong phường thị cũng có những chỗ chuyên dụng tiếp đãi những tu sĩ cấp cao.
Bất quá Lâm Hiên không có ý định tới đó, mặt nạ Mộng Như Yên tặng cho hắn rất hoàn hảo nhưng vạn nhất xui xẻo, thân phận bị bại lộ thì sẽ liên lụy đến đám Doanh Nhi. Vì vậy cẩn thận luôn không thừa.
Đang đi đột nhiên thần sắc Lâm Hiên vừa động, thân hình thoáng cái như ôm thị nữ vào lòng. Tiểu Thanh kinh ngạc đến thân thể cứng ngắc. Nàng tuy xinh đẹp nhưng tu vị rất thấp, bị phái tới hầu hạ lão quái Nguyên Anh Kỳ thì đã cam nguyện để mặc cho đối phương xử trí.
Làm lô đỉnh cũng tốt nhưng đối phương dường như quá háo sắc a, dù gì nên đợi đến chỗ nghỉ đã chứ
“Đừng cử động!”
Lâm Hiên truyền âm khiến nữ tử này ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện đối phương chỉ tới gần, hai tay cũng rất quy củ. Tiểu Thanh ngạc nhiên nhưng cũng không ngốc. Thhân thể mềm mại theo lời nửa dựa vào lòng Lâm Hiên.
Hơn hai mươi trượng phía trước có một nữ tu bộ dáng đáng yêu niên kỷ chỉ mười bảy mười tám, đang chậm rãi đi ra từ trong lầu các.
Nhưng không ngờ tu vị nàng đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Tân Nguyệt công chúa!
Mộng Như Yên từng nói qua chỉ có lão quái Ly Hợp Kỳ mới có thể nhận ra mặt nạ hắn đang mang nhưng Lâm Hiên không dám mạo hiểm.
Bí thuật nơi Linh giới thâm sâu lường được, vạn nhất nàng nhận ra thì sẽ thêm phiền toái không nhỏ.
“Thiếu gia, nha đầu kia là Tân Nguyệt?” Nguyệt Nhi cũng đã phát hiện ra.
“Ừm.”
Trong thể xác Hạ Hầu Lan vốn có hai hồn phách, một của công chúa Tân Nguyệt và một của chính nàng.
Bất quá lúc này Lâm Hiên khẳng định hiện hồn phách Tân Nguyệt đang khống chế cơ thể, do tính cách khác nhau nên khí chất biểu hiện ra cũng khác nhau.
Lúc này đôi mặt đẹp của Tân Nguyệt lưu chuyển, đã phát hiện một kẻ đang ôm một nữ tử trong ngực, trong mắt lộ tia chán ghét.
Khinh bỉ tên háo sắc nên nàng không ngờ đây chính là tiểu tử đáng ghét đã khiến nàng ăn đau khổ. Hàng mi đẹp hơi nhíu, thân hình chợt lóe thi triển khinh thân thuật, chớp động vài lần thì biến mất trong bóng đêm.
Lâm Hiên thở phào buông nữ tử trong lòng ra. Nguy hiểm thật, tuyệt không ngờ Tân Nguyệt cũng tới nơi này.
“Thiếu gia, hồn phách nữ tử kia lại chiếm thân thể, vậy còn Hạ Hầu cô nương thì sao?” Thanh âm lo lắng của Nguyệt Nhi truyền vào tai. “Yên tâm, Hạ Hầu Lan từng nói qua, nàng và Tân Nguyệt hai người vốn là một thể, hiện tại bây giờ chắc cũng đang tỉnh, chỉ là không thể nắm giữ quyền chủ đạo mà thôi.”
Nguyệt Nhi gật đầu an tâm. Đi được một lát nữa, rốt cục tới một tòa lầu các tạo hình cổ xưa, dùng lục trúc để dựng nên. Bên ngoài có một quầng sáng cấm chế. Tiểu Thanh lấy một khối ngọc bài ra. Tay trái khẽ giơ lên bắn ra một đạo lục quang, tầng sáng nhoáng lên một cái rồi mở ra một thông đạo cỡ một trượng. Lâm Hiên cùng Tiểu Thanh trước sau tiến vào bên trong.
“Tiền bối, người hài lòng chứ?” Dẫn Lâm Hiên xem qua kiến trúc một chút, sắc mặt thiếu nữ cung kính hỏi.
“Không tệ.”
Lâm Hiên gật đầu, nơi này yên tĩnh đúng là một nơi nghỉ ngơi tốt.
“Không biết…. người còn có gì phân phó không?” Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng nhưng cũng dũng cảm ưỡn ngực nói.
Nhân sinh như mộng, nàng không thể ngờ mình được lão quái Nguyên Anh nhìn trúng. Cho dù là lô đỉnh cũng có rất nhiều chỗ tốt, muốn Trúc Cơ không thành vấn đề.
Lâm Hiên khẽ thở dài một tiếng, giơ tay bắn ra một đạo quang hà khiến nữ tử kinh ngạc rồi ngất đi.
“Thiếu gia, ngươi thật sự muốn….”
“Nói hươu nói vượn gì vậy, ta là người như vậy sao?” Thanh âm Lâm Hiên có chút tức giận.
“Ha ha, tiểu tỳ giỡn đó, ta biết người có ý định Cóa ký ức của nàng”
Lâm Hiên gật đầu. Sau đó bắt quyết thi triển pháp thuật Cóa ký ức.
Sau khi xong xuôi, hắn đem nữ tử đặt trên giường một gian khách phòng, lại bày thêm vài tầng cấm chế quanh lầu các thì thân hình chợt lóe, trực tiếp hiện trên lầu hai.
Nơi này có phòng luyện công, đang là buổi tối nhưng giữa phòng có một viên minh châu cỡ nắm tay phát ra ánh sáng.
“Thiếu gia, người định làm gì vậy?” Thanh âm tò mò của Nguyệt Nhi truyền ra.
Sao vậy, ký ức nha đầu có phải quá kém hay không, Lâm Hiên lẩm nhẩm: “Vừa rồi mới nói qua, không phải là chuẩn bị dùng Huyền Âm Minh Dịch ngâm thân sao?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, che miệng cười rộ lên: “Vậy tiểu tỳ nghỉ trước, lát nữa làm phiền thiếu gia gọi ta dậy.” Nguyệt Nhi nói xong thì nhắm mắt đả tọa.
Lâm Hiên dở khóc dở cười, nếu trước đây thì khẳng định Nguyệt Nhi sẽ ở đây bồi tiếp hắn, nhưng từ sau lần biểu lộ thâm tình thì đôi khi hai người bình cũng có chút khác biệt.
Lâm Hiên gãi đầu, trên mặt hiện tia buồn bực nhưng nào biết Nguyệt Nhi vẫn lặng lẽ nhìn, sau đó bất mãn nghĩ thầm: “Thiếu gia thật sự là đầu gỗ, ta muốn ngươi bảo ta ở lại cùng luyện Huyền Âm Minh Dịch, thế nhưng ngươi lại chẳng hiểu gì cả!” Nữ tử chung quy vẫn thích lời ngon tiếng ngọt, Nguyệt Nhi cũng không ngoại lệ.
Lúc này Lâm Hiên kéo bồ đoàn ra, khoanh chân đả tọa khôi phục thể lực.
Sau đó hắn phất tay áo một cái, một đỉnh lô hình dáng cổ xưa bay vút ra, mặt ngoài khắc một con Tử Long.
Nhìn Tử Long Đỉnh lơ lửng trước người thì Lâm Hiên thở dài, đỉnh lô này khi xưa Cầm Tâm giao này cho hắn lúc luyện đan cho Thái Hư chân nhân. Hiện giai nhân đang trong hiểm cảnh, phải nghĩ cách giải độc cho nàng. Tuy trong vòng một năm không nguy hiểm nhưng mỗi lần Thiên Chu Cổ Độc phát tác sẽ hết sức thống khổ.
Đè nén tâm tư, hắn lắc đầu phất tay một cái. Một cái khay bay vút ra, trên đó chứa đầy các loại dược liệu dùng để luyện chế Huyền Âm Minh Dịch. Phương pháp luyện chế loại chất lỏng này khác với luyện chế đan dược bình thường.
Lâm Hiên lật tay, một ngọc giản xuất hiện rồi đem thần thức nhập vào trong.
Trong ngọc giản có ghi rất chi tiết cách điều chế Huyền Âm Minh Dịch, Lâm Hiên xem đi xem lại thấy không có gì đáng ngờ.
Phương pháp điều chế Huyền Âm Minh Dịch này kỳ thật vừa đơn giản vừa khó khăn, lại có phần giống đan dược cảnh giới Trúc Cơ Kỳ. Xem đến đây Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể hắn thật sự muốn tinh chế qua chất lỏng này.
Buông ngọc giản, đầu ngón tay hắn bắn ra một đạo quang hà, xoay tròn rồi biến thành một đại thủ mở nắp đỉnh lô.
Sau đó cái khay rung lên, ba loại dược liệu bay lên, trong đó có một gốc Thiên Niên Hà Thủ Ô.
Lam quang chợt lóe, từ ống tay áo hắn bắn ra một đạo kiếm khí đem Hà Thủ Điểu cắt thành từng mảnh nhỏ, sau đó đem toàn bộ bỏ vào đỉnh lô.
Còn lại là một loại bột phấn màu hồng cùng một thực vật hình dáng càng kỳ lạ.
Dựa theo yêu cầu trong ngọc giản, trải qua một phen xử lý đều đã cho toàn bộ dược liệu vào đỉnh lô.
Lâm Hiên đang nhìn đỉnh lô thì đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, nhận ra đã phạm một sai lầm hết sức nghiêm trọng là quên cho nước vào.
Cũng khó trách, Từ Linh Động Kỳ đến Nguyên Anh Kỳ hắn chưa bao giờ dùng nước luyện chế linh đan cả.
Lâm Hiên đang muốn đi lấy nước thì đột nhiên chân mày vừa động, Nguyệt Nhi dường như đả tọa nhưng đôi mắt xinh đẹp chợt mở ra.
“Thiếu gia, để ta đi lấy nước được không?”
Lâm Hiên khẽ cười gật đầu. Tại tu tiên giới vô tình này, chỉ có Nguyệt Nhi làm bạn với hắn!
Rất nhanh Nguyệt Nhi đã mang nước về. Liếc trộm hắn một cái, nàng đang muốn bay trở về ống tay áo thì Lâm Hiên đã lên tiếng: “Nguyệt Nhi, đừng vội, ở đây cùng ta một lát.”
“Hả!” Nguyệt Nhi kinh ngạc, theo sau gật đầu rồi rúc vào lòng Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua thiếu nữ trong lòng, nàng không có thân thể nên thân cận thế này cũng không ảnh hưởng đến việc luyện đan. Lâm Hiên đổ nước vào đỉnh lô, tiếp theo mở miệng phun ra một đạo anh hỏa.
Vù một cái, dưới ánh lửa Nguyệt nhi càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, Lâm Hiên lại càng chuyên tâm luyện chế Huyền Âm Minh Dịch.
Với kinh nghiệm luyện đan của hắn thì quá trình này không khó. Chừng sau nửa canh giờ, mơ hồ có một mùi hương khác thường bay vào mũi.
Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng ngừng phun anh hỏa. Tay áo phất một cái, một đạo quang hà bay vút ra vây lấy đỉnh lô.
Đỉnh lô chậm rãi bay tới cách trước người ba thước, nắp lô mở thì một chất lỏng trong vắt màu xanh nước biển mỹ lệ hiện ra.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng.
Chất lỏng trước mắt không kể màu sắc hay mùi vị cũng giống như được ghi. Chính là Huyền Âm Minh Dịch loại tuyệt hảo.
“Nguyệt Nhi, lát nữa dùng thứ này tắm nhớ dùng đan hỏa đun nóng, chuyển thành thể khí nhập vào thân thể thì mới có hiệu quả.”
“Oa!”
Nguyệt Nhi gật đầu, do không có thân thể, mấy trăm năm nay đây là lần đầu tiên tắm, cảm giác thật thú vị.
Lâm Hiên tránh sang phòng bên cạnh. Hắn kéo bồ đoàn ra đả tọa, linh lực lưu chuyển mười hai chu thiên nhưng không biết vì sao lại không thể tập trung, nhất là tiếng nước mơ hồ róc rách truyền đến tai. Tiểu nha đầu đã tắm lại còn hát, Lâm Hiên thiếu chút nữa không nhịn được mà đem thần thức thả ra.
Song rốt cục hắn vẫn không làm chuyện đó, khảo nghiệm này so với khi đi Luyện Tâm Lộ còn khó khăn hơn.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên mới đứng dậy, trải qua lần này tâm cảnh lại đề cao hơn một chút.
Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Lần sau Nguyệt Nhi tắm thì có lẽ phải đi xa một chút, nếu không lại là một lần hành hạ.
“Thiếu gia, người sao vậy?” Một làn hương phong bay đến, thanh âm quan tâm truyền vào tai, Lâm Hiên ngẩng sang thì thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Không cần phải nói, là tiểu nha đầu vừa mới tắm xong.
Trên mặt còn vương những hạt nước, hai chân trắng như tuyết, mặc dù không có thân thể nhưng bộ dáng Nguyệt Nhi lúc này lại giống thiếu nữ mới lớn.
Nàng đẹp không sao tả xiết khiến Lâm Hiên lặng lẽ nuốt nước miếng, nhớ đến trải nghiệm tối hôm qua thì có chút tiếc tuối. Có điều vẫn là một bộ thản nhiên: “Không có gì, Nguyệt Nhi, cô cảm thấy Huyền Âm Minh Dịch này có hiệu quả chăng?”
“Cũng không tệ lắm, tu luyện trong thứ này cũng có ích, nhưng chỉ dựa vào nó thì tiểu tỳ không nắm chắc kết anh thành công.” Nguyệt Nhi gật đầu cười nói.
“Không sao, ta cũng nghĩ vậy. Có hiệu quả là tốt rồi, ít nhất cũng chứng minh tên gia hỏa họ La không nói dối. Nếu như quả thật không tìm được biện pháp thì đành hợp tác cùng hắn một lần.” Lâm Hiên đưa tay vuốt cằm, trầm ngâm nói.
“Vâng. Hắn muốn lợi dụng chúng ta, đến lúc đó khẳng định phải khiến hắn ăn đau khổ thật lớn.”
Sau một lúc trống ngực Lâm Hiên đã bình phục. Nguyệt Nhi hóa thành một đạo bạch quang bay vào trong tay áo. Lâm Hiên rời lầu các tiếp tục dạo khắp phường thị, thu thập thêm các loại thiên tài địa bảo.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã chín ngày, dấu chân Lâm Hiên trải rộng cả Hiên Viên Thành, quả nhiên Thiên Vân giao dịch hội không phải là hư danh. Tuy không thể mua toàn bộ những thứ muốn có nhưng thu hoạch đã khiến hắn hết sức hài lòng.
Bất quá về Thiên Chu Cổ Độc. Lâm Hiên đã đến vô số cửa tiệm nhưng vẫn không tìm ra phương pháp giải độc cho Cầm Tâm.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Lâm Hiên cảm giác thật khó chịu.
“Thiếu gia, hay là chúng ta đi bắt một tên hòa thượng Vạn Phật Tông.”
Thanh âm của Nguyệt Nhi truyền ra. Tính thế cũng không sai, muốn giải độc thì tìm người hạ độc là tốt nhất. Có điều Vạn Phật Tông truyền thừa từ thời thượng cổ, khẳng định công pháp rất nhiều, không nhất định là mỗi đệ tử đều tu luyện độc công. Tùy tiện bắt một hòa thượng chưa chắc tìm được cách giải độc mà lại có thể đả thảo kinh xà.
Hiên Viên Thành cao thủ nhiều như mây, không chừng còn có lão quái vật Ly Hợp Kỳ, Lâm Hiên tự tin với thần thông bản thân nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Ngoài cổ độc thì điều làm Lâm Hiên quan tâm chính là họa ngầm của Ma Anh, không thể tiến giai thì sẽ khiến âm dương linh lực trong cơ thể mất cân bằng.
Cũng may thông qua sưu hồn Huyết Ma tôn giả, Lâm Hiên đã tìm ra cách giải quyết.
Đó là phục dụng Chuyển Anh Đan, chuyển hóa dược lược sau đó lại dùng trận pháp đặc biệt luyện hóa Ma Anh một lần nữa.
Quá trình này diễn ra trong chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể giải trừ họa ngầm, khiến Ma Anh chính thức trở thành đệ nhị Nguyên Anh.
Trong những ngày này Lâm Hiên đã thu thập không ít tài liệu, hiện chỉ còn thiếu Hạ Cô Thảo.
Hạ Cô Thảo cơ hồ đã tuyệt tích tại Nhân giới, ngoài luyện chế Chuyển Anh Đan thì còn rất hữu dụngvới lão quái Ly Hợp Kỳ, bởi vậy có thể thấy được sự trân quý của loại cổ linh thảo này.
Cửa tiệm bình thường đương nhiên không có, chỉ hy vọng tại đại hội đấu giá sắp tới. Thiên Vân giao dịch hội là nơi cao thủ tụ tập, các thế lực khắp nơi cũng mang tới vô số dị bảo. Sẽ một số vật nghịch thiên có thể xuất hiện.
Sau chín ngày, lúc này giao dịch hội đã cử hành khai mạc.
Giá vào cửa là năm vạn tinh thạch. Tương đương một kiện pháp bảo phẩm chất trung bình.
Tu vị người tham gia cũng phải là Nguyên Anh Trung Kỳ.
Như vậy lão quái Nguyên Anh Sơ Kỳ và Yêu tộc Hóa Hình Sơ Kỳ đều phải ở ngoài.
Lâm Hiên thầm líu lưỡi. Một bí thị quy mô có lớn chỉ hai ba lão quái Nguyên Anh Kỳ tham gia đã không tệ rồi, nơi này lại ngăn toàn bộ lão quái Sơ Kỳ ở bên ngoài.
Thiên Vân giao dịch hội không hổ ba trăm năm tổ chức một lần, rất khó tưởng tượng Hiên Viên Thành hiện đã phồn vinh như thế nào.
Lúc này Lâm Hiên đang cầm một cái ngọc giản màu xanh biếc, căn cứ vào tiêu ký bên trong mà gọi một thú xa tới trung tâm Hiên Viên Thành.
Rất nhanh một tòa thành trì xuất hiện trước mắt.
Thành trong thành khiến Lâm Hiên nhớ lại Mặc Nguyệt Tộc ở U Châu.
Lúc này phía trước có hơn chục chấp pháp sứ đang đứng, hai đầu lĩnh là một Yêu tộc Hóa Hình Trung Kỳ và một tu tiên giả Nguyên Anh Trung Kỳ.
Ở cổng thành đã thấy một đám lớn tu tiên giả vây quanh, đếm sơ thì cũng gần ba mươi tồn tại Nguyên Anh.
“Cùng là Nguyên Anh Kỳ, tại sao ta không thể vào? Cần năm vạn tinh thạch, ta sẽ xuất ra số lượng gấp ba lần.”
Một thanh âm kiêu ngạo vang lên. Người này bộ dáng như một công tử thế gia chừng hai mươi tuổi, dường như là tên phá gia chi tử.
Lâm Hiên xuống thú xa đi tới. Ở bên kia có một tu tiên giả đang điều khiển một chiếc mã xa, chỉ có điều con tuấn mã này còn có thêm đôi cánh trắng như tuyết trên lưng, vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh công tử trác táng kia còn hai lão giả song sinh dung mạo giống hệt, điểm khác nhau chỉ nằm ở trang phục. Một người vận hắc bào, người còn lại vận bạch bào.
Có hai lão quái trung kỳ hộ vệ, thân phận người này không phải nhỏ, khẳng định sau lưng có đại gia tộc.
Mấy lão quái đứng xung quanh cũng lộ vẻ hưng phấn. Bình thường bọn họ đi đến đâu cũng được người khác ngưỡng mộ, đến đây lại bị cấm vào cửa thử hỏi sao không buồn bực.
Nhưng bọn họ cũng biết, trưởng lão hội Hiên Viên Thành không dễ chọc vào, đó là người quản lý do thất đại tông môn phái tới.
Bọn họ không phục nhưng không dám ra mặt, nếu gã công tử này phá hư quy củ thì bản thân cũng có cơ hội đi vào.
Thời gian trôi qua, mắt thấy lão quái tới càng lúc càng nhiều, không kể là tồn tại Nhân tộc hay Yêu tộc trên mặt dề lộ vẻ hưng phấn. Mắt thấy người đông thế mạnh, mấy lão quái không khỏi nóng mặt, không khí bắt đầu ồn ào:
“Nguyên Anh Trung Kỳ bất quá hơn chúng ta một chút mà thôi, căn bản đám người đều là cùng cấp, dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta.”
“Đúng thế, nếu muốn đặt điều kiện thì phải là đại tu sĩ mới được vào, như vậy mới không ai phàn nàn.”
“Không sai, tu tiên giả Trung Kỳ thì có gì đặc biệt chứ. Luận về thần thông thì bổn tôn không thua tu tiên giả Trung Kỳ, tư vị Nguyên Anh của bọn họ thật không tệ.” Một Yêu tộc Hóa Hình Kỳ có ba mắt mở miệng nói, đương nhiên không ai biết được lời này là thật hay giả.
Mắt thấy có nhiều người cùng hùa theo, gã công tử lại càng đắc ý: “Bổn thiếu gia chính là thiếu chủ Vạn Linh Môn ở Thanh Châu. Các ngươi nên thức thời để ta vào, ta sẽ trả cao gấp ba lần.”
“Biến!” Đối mặt với đám tu tiên giả hỗn loạn, các chấp pháp sứ vẫn duy trì vẻ lạnh lùng. Hai lão quái cầm đầu cùng quát lạnh.
“Ngươi nói cái gì?”
Gã thiếu chủ vừa sợ vừa giận, Vạn Linh Môn ở Thanh Châu có thực lực vô cùng đáng sợ, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường thấy hắn vẫn có phần nể nang.
Trong lòng phẫn nộ, hắn bất chấp hậu quả, trang phục tung bay, tay áo phất một cái. Một thanh kiếm tiên màu xanh nhạt bay vút ra, hung hăng chém về phía trước.
“Thiếu chủ!” Hai lão quái hộ vệ bên cạnh hoảng sợ, muốn ngăn cản nhưng không kịp.