Tím Huyễn khoát khoát tay, hất tóc, giả trang lãnh khốc nói.
“Hoa Hoa, làm gì tức giận vậy? Chúng ta mới cùng chung hoạn nạn, ta phát hiện, ta rất thích nàng, không bằng nàng làm bạn gái của ta nhé!”
“Ta… muốn giết ngươi.. đồ biến thái!” – Mị Ảnh không để ý toàn thân bị thương, rút dao găm, muốn cùng Tím Huyễn liều mạng.
Thương thế của Tím Huyễn so với Mị Ảnh thì nhẹ hơn, mặc dù hoạt động có chút khó khăn, nhưng sử dụng khôi lỗi thì không bị ảnh hưởng, khẽ vươn tay liền thuận lợi trói buộc Mị Ảnh, đi đến trước mặt nàng, giả trang “thâm tình”.
“Hoa hoa, ta biết rõ nàng hiểu lầm ta, kỳ thật ta không phải đồng tính, ta là song tính luyến… Nàng làm bạn gái của ta, ta sẽ hảo hảo yêu nàng…” – nói xong còn thuận tay sờ mó.
* đồng tính = yêu người cùng giới. song tính = yêu tất tần tật.Ọe ~
Quần chúng xung quanh đồng thời nôn mửa. Lực sát thương của Tím Huyễn thật đúng là lợi hại~
Mị Ảnh bị trói buộc, cả lời nói cũng không thể phát ra, chỉ có thể trợn mắt phóng hỏa. Thiên Hạ Long Quỷ cố nén buồn nôn, chắn giữa Tím Huyễn cùng Mị Ảnh, cau mày nhìn Tím Huyễn
“Tím Huyễn trưởng lão, Hoa Hoa không thích ngươi, không cần dây dưa. Ngươi bỏ ý định đó đi!” – nói xong, cắp lấy Mị Ảnh đang bị trói buộc, chuẩn bị bỏ đi.
“Đợi đã!” – Tím Huyễn ngăn Thiên Hạ Long Quỷ – “Chẳng lẽ quý bang cấm bang chúng nói chuyện yêu thương sao? Hay là… Hoa Hoa chính là tình nhân của Long bang chủ…”
“Địa ngục cực lạc trảm!” – Thiên Hạ Long Quỷ không phải người tốt tính, bị Tím Huyễn nói như vậy liền nổi nóng, xuất ngay đại chiêu. Bất quá hắn biết lúc này nếu cùng Thập Tự Thiết Tường Vi kết thù là không sáng suốt, cho nên chỉ dùng ba thành đấu khí.
Tím Huyễn không kịp chuẩn bị, trúng một đao, thân hình lập tức như diều đứt dây, thẳng tắp bay ra ngoài, liên tục nện đổ vài thân cây mới rơi xuống, khiến bụi đất bay lên mù mịt. Thiên Hạ Long Quỷ nhìn cũng không nhìn, thu đao, ôm lấy Mị Ảnh rời đi.
Đứng bên cạnh, Thâu Đêm Suốt Sáng, chỉ liếc nhìn cái người đang nằm thành hình chữ đại, biết chắc hắn không chết, không nói chuyện, xoay người liền đi. Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ thì liếc nhau, sau đó đi đến bên cạnh Tím Huyễn, ngồi xổm xuống.
Sữa Bảo Bảo dùng một nhánh cây thọt thọt.
“Huyễn ca ca, trình độ tán gái của ca thụt lùi nha~”
Miêu Điện Hạ cũng híp mắt, cấu véo Tím Huyễn
“Huyễn ca ca trong khoảng thời gian này liên tục bị mỹ nam cự tuyệt, có điểm phát điên rồi, rõ ràng đầu óc rút gân mới đi trêu chọc lão bà của cái tên cuồng bạo lực Thiên Hạ Long Quỷ, bị đánh là đáng.”
“Hai cái tiểu yêu tinh các ngươi…” – Tím Huyễn cố sức ngẩng đầu – “Còn mệt ta bảo hộ các ngươi, ta bị thương cũng không giúp trị liệu, còn ở đó bỏ đá xuống giếng…”
“Thôi đi… ai kêu ca làm cái việc không não này, bọn muội khinh bỉ ca!” – Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ đồng thời thủ thế khinh bỉ với Tím Huyễn.
“Ta là cố ý ” – Tím Huyễn thấy không ai có ý muốn trị thương cho mình, đành phiền muộn tự móc dược hoàn mà uống – “Lần này Thiên Hạ Long Quỷ xuất thủ làm ta bị thương trước, ngày sau nếu chúng ta tìm hắn gây phiền toái thì cũng đã có cái cớ.”
“Thì ra là như vậy~ Trách không được Nữ vương đại nhân không có qua đây đá ca hai đá.” – hai người bừng tỉnh đại ngộ.
“Bất quá nói thật, Mị Ảnh đúng là có dáng người rất tốt a~” – Tím Huyễn chết không hối cải nói.
“…”
Thiên Hạ Long Quỷ nghe xong báo cáo, trong mắt lóa ra quang mang, thánh thú trứng! Trên khắp Hồng Hoang đại lục, không ai biết thánh thú có cấp bậc bao nhiêu. Thiên Hạ Long Quỷ cũng không ngoại lệ. Bất quá, hắn biết rõ thần thú đẳng cấp là 100. Hơn nữa hắn còn biết, 100 cấp thần thú và 100 cấp BOSS là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Giống như BOSS 40 cấp mạnh hơn quái 40 cấp đến n lần. Mà thánh thú còn cao hơn thần thú. Hồng Hoang chỉ vẻn vẹn có bốn khỏa thánh thú trứng, chính là sủng vật với sức mạnh vô địch a~ Thanh Long trứng, hắn muốn định rồi!
Mị Ảnh trông thấy thần tượng bang chủ lộ ra vẻ mặt tự tin, biết rõ hắn đang nổi bão trong lòng, lập tức nàng cũng hưng phấn theo. Nhớ đến vẻ mặt tục tĩu của Tím Huyễn, khẽ khinh thường hừ một tiếng, tương lai Trâu Bò bang sẽ tiêu diệt Tường Vi, xem ta như thế nào thu thập ngươi!
Thảo Hoa Mai nghe được tin tức, ngược lại, không tỏ vẻ gì. Nàng không hứng thú với cái trứng sủng vật kia. Thánh thú thì có gì đặc biệt chứ, chỉ cần chịu cố gắng, triệu tới chung cực triệu hoán thú, chưa hẳn thua thánh thú nha. Dù sao triệu hoán thú so với sủng vật cùng cấp mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, nàng nhìn ra được, có Sâu ở đây, cái trứng sủng vật này nhất định rơi vào tay cô nàng hèn hạ kia, những người ở đây có cố gắng cũng là thừa hơi.
Tại địa bàn của Thập Tự Thiết Tường Vi, Thâu Đêm Suốt Sáng cũng mang vẻ “chuyện không liên quan đến ta”, phân phó Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ.
“Ở đây trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, tỷ muốn cùng Tím Huyễn trở về mang bang chúng đi cày level, hai muội lập tức mang theo đội đặc nhiệm, một bên train một bên tiếp tục tìm kiếm Liệt Hỏa Cửu Thú, tranh thủ trước khi xảy ra giao chiến với Trâu Bò bang thì làm cho xong, nếu không chúng ta sẽ không có tiền vốn để chơi với họ, hiểu chưa?”
Sữa Bảo Bảo liếc Miêu Điện Hạ, gật đầu.
“Nữ vương đại nhân xin yên tâm, bọn muội nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Trong bốn lão đại, buồn khổ nhất là Lầu Nhỏ, hắn và Thiên Ngu Cam ở trong một cái ngõ, không ngừng đi tới đi lui. Thực lực cá nhân của hắn thấp nhất, hơn nữa quân lực của Bất Diệt Thần Thoại chỉ tính ngang ngửa với Thập Tự Thiết Tường Vi, Trâu Bò Bang và Triệu Hoán Liên Minh có binh lực mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hắn muốn Thanh Long chiến giáp, cũng muốn thánh thú trứng. Có điều, hắn hiểu được, muốn đạt được mục đích, không phải là một chuyện khó bình thường.
“Ngu Cam, ngươi có chủ ý gì không?” – Lầu Nhỏ đi tới đi lui cả buổi cũng không nghĩ được gì.
“Chuyện này sao…” – Thiên Ngu Cam lộ ra vẻ mặt gian trá – “Trừ phi chúng ta có thể vụng trộm lên núi…”
“Được rồi!” – Lầu Nhỏ phất tay, đánh gãy – “Hỏi ngươi thật sự là sai lầm!”
“…” – Thiên Ngu Cam bị khinh bỉ.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, Đồng Tịch từ Sát Quỷ đi ra, vừa xuất hiện đã ném một cái siêu cấp địa ngục đại hỏa cầu về phía Bạch Trạch.
“Con chó ngu ngốc nhà ngươi, hại chúng ta lãng phí thời gian. Ta quay chín ngươi!”
“Oa ~ lão đại cứu mạng a ~ Hồ ly thối muốn mưu sát ta ~” – Bạch Trạch tru lên, trốn đằng sau tôi. Hắn bị cấm chế, không thể công kích người của Yêu Hồ tộc. Đồng Tịch công kích hắn, hắn chỉ có thể trốn.
“Được rồi, đừng lộn xộn, xử lý chuyện đứng đắn quan trọng hơn!” – Tôi tranh thủ thời gian ngăn cản.
“… Lão đại, ngươi có thể đem việc trộm đạo không chút xấu hổ nói thành “chuyện đứng đắn”. Ta thật là bội phục…”
“Ngươi muốn ăn đòn a~”
Bẹp ~ độc môn tuyệt kỹ của tôi, đập não tàn bách phát bách trúng, rơi ngay đầu Bạch Trạch. Hắn ôm đầu, yên lặng rơi hai giọt nước mắt, ngồi xổm một bên, không dám lên tiếng nữa.
Đến gần cửa động của Thanh Long, tôi bảo Bạch Trạch đi trinh sát, xác định không có người của các bang phái khác, chúng tôi mới nghênh ngang xuất hiện.
“Các ngươi lại tới nữa sao?” – thân thể khổng lồ của Thanh Long to bằng nửa quả đồi, hoàn toàn che chắn sào huyệt ở đằng sau, mở cặp mắt nhập nhèm nhìn chúng tôi.
“Đúng vậy.” – Tôi cười nói – “Tôi quyết định tiếp nhận đề nghị thứ hai của đại nhân, cùng ngài đánh một hồi.”
“Ah?” – Thanh Long mở lớn mắt.
“Bất quá đại nhân cũng biết, tôi không phải đối thủ của ngài, đánh với tôi ngài sẽ không tận hứng, cho nên tôi sẽ nhường cho sủng vật Bạch Trạch đại biểu xuất chiến. Nếu hắn có thể thắng, ngài liền cho chúng tôi một mảnh lân phiến, vậy có được không?” – Tôi tin tưởng, Thanh Long cao ngạo nhất định sẽ không cự tuyệt đề nghị này.
“Ta đương nhiên không có vấn đề rồi, ngược lại là Bạch Trạch a, hắn chịu cùng ta đánh sao?” -Thanh Long liếc nhìn cái tên đang ra sức chạy trốn lại bị tôi giữ chặt, Bạch Trạch.
“Đương nhiên không có vấn đề, tôi là chủ nhân, tôi quyết định!” – Tôi cười xán lạn, đẩy Bạch Trạch tới trước, chính mình lui sang một bên, phất tay với Bạch Trạch – “Bạch Trạch cố lên, nếu thắng hôm nay đãi ngươi ăn thịt xương đầu!”
Bạch Trạch trong lòng kêu gào. Vì sao lại lấy mình làm bia đỡ đạn chứ?! Chẳng lẽ lớn lên đẹp trai cũng là sai lầm sao?!
“Haha!” – Thanh Long bay lên trời, khủng bố cười lớn – “Nếu đối thủ là thánh thú Bạch Trạch, ta cần dốc toàn lực rồi, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Ê ngươi!”- Bạch Trạch duỗi tay, làm thành dấu hiệu ngưng chiến – “Có lầm hay không, ngươi bây giờ là hình thái chung cực, ta chỉ là hình thái sơ cấp thôi, công bình ở đâu? Ngươi muốn ỷ mạnh hiếp yếu hả?!”
“Đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm. Ta đây đánh rồi!” – Thanh Long nói xong há miệng, từng ngụm nhổ nước xuống.
“Má ơi!” – Bạch Trạch té tránh thoát, phẫn nộ nhìn Thanh Long – “Không cần khi dễ ta không biết bay, ngươi đi xuống cho ta, chúng ta một chiêu thắng bại!”
Đúng đúng, bắt nó xuống, lừa gạt nó xuống! Tôi tục tĩu hô hào trong lòng. Đồng Tịch đã sớm mai phục một bên, đợi đến lúc Thanh Long bay xuống sẽ trộm lân phiến!
“Hừ! Chính là ngươi nói đó, ta đây xuống ~” – Thanh Long uốn cong thân thể, lượn quanh một vòng, từ trên trời giáng xuống, long trảo sắc bén muốn đâm thẳng vào mắt Bạch Trạch.
Chính là lúc này! Tôi không để ý đến cuồng phong lẫn vòi rồng, hướng Đồng Tịch phát ra mệnh lệnh. Một thân ảnh màu đỏ, nhẹ nhàng xuyên qua dòng khí lưu vặn vẹo, dán lên thân thể cao lớn…
Rống ~
Tiếng long ngâm (rồng thét) ác liệt vang tận mây xanh, đem một đám người dưới núi đều kinh tâm tán đảm.