“Ánh trăng đêm nay thật đẹp a~” – một thiếu niên tóc vàng tí tởn cười đùa nhìn Ám Ảnh, trong tay hắn cầm một cây kem cỡ bự, cực kỳ vô sỉ ngồi trên bệ cửa sổ của tổng hội Huyết Nhạn Các.
Ám Ánh bất đắc dĩ lắc đầu: – “Thiếu gia, bọn họ sắp tới rồi. Cậu không thể đứng đắn một chút sao?” Cậu như vậy thiệt làm mất mặt Huyết Nhạn Các quá. Đương nhiên câu phía sau Ám Ảnh không nói ra miệng.
Thiếu niên tóc vàng phất phất tay: – “Em vốn là người như vậy, Đinh đại ca, chẳng lẽ anh còn chưa biết sao?! Nếu em giả trang đứng đắn, nhất định sẽ có phản ứng trì độn, kiểu như tay chân bước cùng một lúc, như vậy càng tổn hại hình tượng của em. Quên đi, em chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Hồ gia. Hành vi của thiên tài luôn không giống với người bình thường.”
Hồ Loan Phong nói xong lại cắn một ngụm kem. Ám Ảnh đau đầu day day trán. Có đôi khi hắn rất muốn đem đại thiếu gia thiên tài vô tri vô giác này trói lại như cái bánh chưng, sau đó đứng ở một bên hung hăng giáo huấn: – “Nói, cậu về sau không được đùa dai nữa. Nói, cậu về sau phải biết khiêm tốn. Nói, cậu về sau phải bảo trì hình tượng. Nói…” Nhưng Ám Ảnh chỉ có thể suy diễn trong đầu. Nếu hắn thực sự dám làm như vậy, nhẹ thì cuốn gói khỏi nhà, nặng thì ngồi tù mọt gông. Đúng là hết cách mà~
“Thiếu gia, Ám Ảnh, tôi có chuẩn bị bữa ăn khuya cho hai người đây.” – Hồng Bò Cạp thướt tha đi vào, trên tay bưng một mâm thịt nướng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mỹ nữ mĩm cười đúng là phong tình vạn chủng, so với hình tượng lạnh lùng băng giá hoàn toàn khác biệt, đến Hồ Loan Phong cũng phải kêu gào: – “Hồng tỷ tỷ, chị không cần phóng điện khắp nơi. Coi chừng em lại bị sốc nha.”
Phụt ~ Hồng Bò Cạp phụt cười ra tiếng. Thiếu gia thật là đáng yêu quá. Nhưng ánh mắt Ám Ảnh không hề có ý cười. Bởi vì hắn vẫn nhớ rõ cặp mị nhãn kia lúc đầu dọa người ra làm sao, mãi đến khi nhìn thấy thực lực của hắn mới chuyển thành ôn nhu của hiện tại.
Ám Ảnh từ đầu tới cuối không hề có cảm tình với cô ta. Cho dù hiện tại cô ta đối xử với hắn rất tốt, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này là người hư vinh giả dối. Nhện thì khác… trong đầu Ám Ảnh hiện lên dáng vẻ của ai kia, có chút giảo hoạt, có chút thông minh, có chút tham lam, có chút đáng yêu. Haiz… vì sao lại quên hỏi QQ của Nhện nha. Mình thông minh như vậy, vì cái heo gì lại phạm sai lầm hạ đẳng như thế chứ?! Ám Ảnh ảo não nghĩ.
Nếu tôi có tài thông linh mà biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng Ám Ảnh, nhất định tôi sẽ nắm lấy tay anh ấy, nước mắt lưng tròng mà nói: – “Duyên phận a~ chúng mình đều mắc sai lầm giống nhau a~”
“Đinh đại ca, anh đang ngẩn người nha…” – Hồ Loan Phong hưng phấn hô to, giống như vừa khám phá ra châu lục mới – “Anh vậy mà cũng có lúc ngẩn người… haha… không phải anh đang nói chuyện yêu đương đó chứ?!”
Hồ Loan Phong nói xong còn thâm ý liếc Hồng Bò Cạp. Cô nàng hơi cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng e thẹn. Chao ôi, biểu tình mê người cực kỳ. Tên nhóc Tiểu Soái đã rơi một chậu nước miếng rồi. Nhưng Ám Ảnh lại không hiểu phong tình, bộ dạng suýt té xỉu.
Nội tâm Ám Ảnh rất muốn gào khóc: – “Anh đúng là đang nhớ con gái, nhưng không phải người trước mặt này. Nữ nhân ác độc này không xứng. Anh là nhớ tới Nhện, cô ấy có bao nhiêu đáng yêu nha, thân hình tròn tròn, còn có tám chân…”
May mà Hồ Loan Phong không có hứng thú tiếp tục đề tài này, cậu ta đưa tay ra hiệu mời mọi người ngồi xuống, bắt đầu họp.
“Ông bô nhà em và lão già nhà Thượng Quan đàm phán thất bại rồi.” – Hồ Loan Phong vừa mở miệng liền quăng ra một khối lựu đạn – “Mà nguyên nhân chính của sự thất bại này là do cháu đích tôn của lão Thượng Quan, chính là con ếch bốn mắt Thượng Quan Tường không đồng ý. Theo chỗ em điều tra được, Thượng Quan Tường hiện đang theo học nghiên cứu sinh ở cái trường đại học khỉ khô gì đó nằm trong sa mạc ấy. Năm nay hắn sẽ tốt nghiệp, sau khi trở về sẽ tiếp nhận vị trí của cha hắn trong tập đoàn Hoa Phong, chính thức trở thành chủ tịch công ty. Hoa Phong nắm giữ 51% cổ phần của Hồng Hoang. Nói cách khác, Hồng Hoang sắp trở thành tài sản riêng của con ếch bốn mắt kia rồi. Từ lúc đi nhà trẻ đến giờ, tên bốn mắt luôn đối đầu với em ở khắp nơi. Cho nên, chuyện hợp tác về sau là không thể nào.”
“Vậy chiến lược phát triển của chúng ta ở Hồng Hoang phải sửa đổi sao? Không lẽ chúng ta sẽ bắt đầu phá hoại hệ thống kinh tế của Hồng Hoang?” – Hồng Bò Cạp hỏi.
Hồ Loan Phong lắc đầu: – “Em bỏ ra một tháng thời gian để điều tra tư liệu về Hồng Hoang, cuối cùng rút ra được một cái kết luận. Cho dù chúng ta làm gì đi nữa… vẫn là giúp Hoa Phong kiếm tiền bỏ túi.”
Hồ Loan Phong ngừng một chút, ánh mắt có chút mê mang: – “Nói thật, trò chơi này rất không tệ. Sau khi tiến vào, em liền thích nó. Chúng ta không cần phí tâm tư phá hoại Hồng Hoang làm gì. Bây giờ, chỉ cần cố gắng khuếch trương thế lực của Huyết Nhạn Các, tận lực kiếm tiền mới là công đạo.”
Ám Ảnh gật đầu: – “Không thành vấn đề. Tài chính chúng ta đã đầu nhập đủ, hiện tại, chúng ta sở hữu hơn phân nửa cửa hàng ở Tô Nhiếp thành. Chỉ cần chúng ta đánh tới đất phong lệnh (tương tự như kiến thành lệnh), thành lập thành trì của mình, giữ vững vị trí top 3 thì sẽ thu hút được càng nhiều người chơi gia nhập, có thể đoạt đi sinh ý của Hoa Phong.”
“Đất phong lệnh còn chưa lấy được sao?” – Hồ Loan Phong duỗi lưng mệt mỏi – “Vậy mọi người mau chóng giải quyết vụ đất phong đi nha. Em đi dạo khắp nơi, hưởng thụ trò chơi nhân sinh một thoáng. Dù sao em đã bỏ tiền mua khoang thuyền (trò chơi), không chơi thì thiệt là lãng phí.”
Ám Ảnh lắc đầu ngao ngán, nói trưởng bang kim khố (thủ quỷ) là Soái Tuyệt Thiên Hạ đưa cho thiếu gia một số tiền lớn để cậu ấy vui chơi thỏa thích. Thật là đau đầu mà… hy vọng cậu ấy không gây ra chuyện gì rắc rối.
Thực tế chứng minh, Ám Ảnh lo lắng không phải dư thừa.
~o0o~
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp a~ Long Quỷ!” – một nữ thuật sĩ mặc pháp bào màu xanh nhạt đứng trên ban công phòng riêng của bang chủ Trâu Bò bang, vẻ mặt say mê nhìn bầu trời.
Thiên Hạ Long Quỷ nhíu mày: – “Tiểu Miêu, đại địa chi lực của em luyện đến đâu rồi?”
Nữ thuật sĩ tên gọi Tiểu Miêu rụt cổ, nhỏ giọng nói: – “Còn không có…”
“Vậy mà em còn rảnh rỗi ở đây ngắm trăng hả?” – âm thanh đề xi-ben cao vút, ẩn chứa chút nộ khí.
Tiểu Miêu giống như lao ra khỏi căn phòng, vừa đi vừa mắng thầm trong lòng: Long Quỷ đáng chết! Lại bức người ta luyện kỹ năng, nguyền rủa anh, nguyền rủa anh ăn cơm bị bể bụng.
Đương nhiên Tiểu Miêu là thuật sĩ, không phải ám mục, nguyền rủa không tác dụng. Thiên Hạ Long Quỷ vẫn bình an ngồi trên bàn ăn bữa khuya một cách ngon lành.
“Đại ca, vẫn không có tin tức gì.” – một hắc y nhân từ trong bóng tối đưa tay ra chộp lấy thức ăn trên bàn – “Là một cô gái thôi, nói không chừng cô ta không còn chơi nữa rồi.”
Thiên Hạ Long Quỷ lắc đầu: – “Hôm nay tên cô ấy xuất hiện trong top 100. Anh cho rằng cô ấy đi làm nhiệm vụ ở một địa phương bí ẩn nào đó, cho nên lục soát ở những chỗ đông người lại không có tin tức gì. Anh tin tưởng, một thời gian ngắn nữa cô ấy sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, chúng ta phải là người đầu tiên đem cô ấy đoạt về. Đừng để cho Huyết Nhạn Các hoặc là Triệu Hoán Liên Minh giành trước. Nếu anh đoán không lầm, cô ấy cũng có chức nghiệp đặc thù.”
“Còn 5 nghiệp đoàn khác thì sao? Chúng ta có cần phòng bị gì không?”
“Em nhìn không ra à? Bang chủ của Huyết Nhạn Các và Triệu Hoán Liên Minh đều là kẻ có tiền. Bang hội của họ sau khi đi vào nề nếp liền phát triển rất nhanh. Chúng ta nhờ có nhà tài trợ ở đằng sau nên mới duy trì đứng ở vị trí thứ nhất. Các công hội khác anh đã điều tra qua, toàn bộ là dong binh đoàn của các tiệm Internet, không đáng sợ.” – Thiên Hạ Long Quỷ tự tin nói – “Em tiếp tục tra xét tư liệu về Lạc Thủy Tri Chu. Trong khoảng thời gian này anh sẽ nghĩ cách lấy đến đất phong lệnh.”
“Được, không thành vấn đề.” – hắc ý nhân gật đầu sau đó tan biến vào bóng tối.
~o0o~
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp a~” – Thảo Hoa Mai và Công Chúa cùng kêu lên.
Soái Ca nhìn thoáng qua mặt trăng tròn lẳng treo trên đầu: – “Ừm… trăng hôm nay không tệ. Chúng ta tổ chức Phượng Hoàng đội đi đánh Diên Bức (dơi) chơi đi ~”
Thảo Hoa Mai đổ mồ hôi. Phượng Hoàng đội của Triệu Hoán Liên Minh tập trung toàn bộ mỹ nữ, là địa phương Soái Ca khoái bon chen nhất. Theo lời hắn nói thì khi đứng giữa một dàn mỹ nữ như mây, hắn mới có động lực làm việc. Không biết đây là động lực kiểu gì nữa…
“Không được!” – Công Chúa bĩu môi, chu chu cái miệng nhỏ nhắn – “Ca ca xấu xa, không phải anh lại nghĩ tới tình cảnh các chị ấy bị hoảng sợ liền nhào vào lòng để anh chiếm tiện nghi đó chứ? Anh không thể thu liễm một chút hay sao? Đứng đắn tìm một người bạn gái tốt không được à?”
Soái Ca tiêu sái hất tóc: – “Anh đây đẹp trai như vậy, cô gái xứng đôi với anh còn chưa có sinh ra đời đâu!”
“Đợi cô ta sinh ra thì ngươi ợ ra rắm rồi.” – Thảo Hoa Mai ác độc nói, nội tâm có chút không thoải mái.
“Hơi hơi xứng là được rồi.” – Công Chúa cao hứng nói – “Ca ca phải có người trừng trị một chút mới nên thân. Phải rồi, Thanh Điểu tỷ tỷ, cái chị lần trước dạy em biến thân thuật ấy, Tri Chu tỷ tỷ khi nào mới về? Chúng mình để trống chức vị phó bang chủ cho chị ấy nè!!!”
Thảo Hoa Mai cười khổ: – “Có quỷ mới biết. Nàng ta còn chưa chuyển chức nữa.”
“Gì???”
“Hôm nay log out, chị mới biết thôi. Có điều, nàng ấy không hứng thú với vị trí phó bang chủ đâu.”
“Không hứng thú?” – Soái Ca cau mày – “Chẳng lẽ muốn làm bang chủ?”
“Mới không phải!” – Thảo Hoa Mai sinh khí, bởi vì cảm nhận được sự khinh thường trong giọng nói của Soái Ca. Mặc dù hai đứa thường xuyên cãi cọ, nhưng tình cảm của chúng tôi sâu tựa như biển, ở trước mặt người ngoài, chúng tôi nhất quyết sẽ bảo vệ cho nhau
“Nàng ấy căn bản không thích quản lý người khác. Chơi trò chơi đều thích tự do tự tại, du ngoạn đây đó một mình. Với thực lực của nàng ấy hiện tại, bất kỳ đại bang hội nào đều sẽ muốn chiêu dụ. Nhưng tôi biết rõ, nàng ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho dù miễn cưỡng chịu an cư lạc nghiệp ở Triệu Hoán Liên Minh cũng vì nể mặt mũi của tôi thôi, mà anh…” – Thảo Hoa Mai khinh thường liếc Soái Ca – “… căn bản không đủ sức quyến rũ để hấp dẫn nàng.”
Thảo Hoa Mai vừa nói xong, Soái Ca đã nhảy dựng lên. Soái Ca bình thường rất lười cùng người khác so đo, nhưng chuyện duy nhất hắn không thể tha thứ chính là người ta nói hắn không có sức quyến rũ. Việc này so với việc giết chết hắn còn nghiêm trọng hơn!!!!! Nhưng mà, đứng trước mặt Thảo Hoa Mai, hắn không dám vọng động. Bởi vì ngoài trừ Công Chúa thì Thảo Hoa Mai là người duy nhất không giả vờ ra dáng thiếu nữ trước mặt hắn. Cho nên…
“Hú ~~~~~~” – Soái Ca phiền muộn ngửa đầu tru lên làm Thảo Hoa Mai và Công Chúa run rẩy một trận.
Phát tiết xong, Soái Ca bình tĩnh nhìn Thảo Hoa Mai, nói: – “Thanh Điểu, tôi vừa rồi lỡ lời. Thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi vậy chứ hắn một điểm áy náy cũng không có. Khuôn mặt vẫn câng câng lất phất. Có điều, hắn chịu mở miệng nói ra hai chữ “xin lỗi” đã là tốt lắm rồi, Thảo Hoa Mai liền bình thường trở lại.
“Tôi và Sâu là tỷ muội thân thiết. Nếu tôi mở miệng, nàng ấy nhất định sẽ tới giúp, chuyện này không cần lo lắng. Vấn đề chúng ta cần lo lắng lúc này là đất phong lệnh. Hay là đêm nay chúng ta tổ chức đoàn đội đi đánh boss đi. Hổng chừng lại may mắn lụm tới một cái đất phong lệnh thì sao?”
“Đồng ý!” – Công Chúa và Soái Ca đồng thanh trả lời.
~o0o~
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp a~” – tôi nhìn cái bánh nướng màu vàng ươm treo lủng lẳng trên trời, nước miếng chảy ròng ròng, hoàn toàn không biết cả 3 lão đại của 3 đại bang hội đang tưởng nhớ tới tôi.
“Bệnh thần kinh!” – người qua đường giáp mở miệng chửi.
Hiện tại, Yêu Hồ tộc dị thường náo nhiệt, hoàn toàn khác xa với tình cảnh lúc tôi mới đặt chân đến đây. Tất cả đều là công lao của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó. Nghe nói, hắn mỗi ngày đứng giữ cửa ở rừng rậm Tri Chu, sau đó dùng Hắc Muội để dắt người đi qua đầm lầy sương mù, thù lao là 50 lượng bạc một chuyến. Hắn bây giờ đã là phú ông rồi. Vì sao tôi không nghĩ tới biện pháp kinh tế như thế nha~
Nhưng nếu bắt tôi đem Sát Quỷ ra để kinh doanh thì tôi làm không được. Tôi không muốn người khác dòm ngó bảo bối của mình. Muốn sinh tồn trong Hồng Hoang, tốt nhất không nên để người khác biết tới sự tồn tại của bảo bối, đáng tiếc, mãi đến hôm nay tôi mới nghiệm ra triết lý này.
Hồ nước… a… đã tới hồ nước rồi. Tôi hưng phấn chạy tới. Bên cạnh hồ nước có một gốc cây, bên trên treo một chiếc lồng đèn ma pháp, dưới gốc cây quả nhiên có một bóng dáng thon thả. Mái tóc đỏ rực dưới ánh đèn ma pháp càng lóe sáng động lòng người. Pháp bào màu đỏ theo gió tung bay dìu dặt. Người đó đưa lưng về phía tôi, ánh mắt nhìn ra hồ nước, suy tư trầm lặng, không biết đang nghĩ gì.
Tôi thật không muốn phá vỡ cảnh trí đẹp đẽ thế này, nhưng mà… nhiệm vụ là trên hết, mấy cái khác tính sau.
“Cái kia… xin lỗi đã quầy rầy…” – tôi cẩn thận mở miệng hỏi, bởi vì tôi nhìn thấy trên đường viền pháp bào của người kia có gia huy Đồng gia. Đây là người Đồng gia? Đối với gia tộc biến thái kia, tôi mang theo tâm tình khiếp sợ mà nhìn ngắm.
“Có chuyện gì không?” – thanh âm trầm thấp, không chút độ ấm, nhưng cũng không có ác ý. Theo tiếng nói truyền tới, người ấy cũng xoay đầu lại.
Tôi nhìn mặt người ấy một thoáng liền ngây ngẩn. Mặt tái nhợt, đôi mắt lấp lánh ánh huỳnh quang, đôi môi đỏ tươi, làm cho người ta liên tưởng ngay tới một thứ: ma cà rồng của phương Tây. Là giống loài vượt lên khỏi phạm trù của cái đẹp, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: yêu dị.
Điều quan trọng nhất là, người trước mặt này cho tôi cảm giác… cô ấy không giống NPC. Cho dù là Đồng trưởng lão, một NPC trí tuệ cá tính thì tôi vẫn không nhận ra có “hơi thở” của nhân loại trên người ông ấy. Nhưng người con gái yêu dị trước mặt này lại cho tôi cảm giác… cô ấy thực sự là một con người.
“Cô… cô là NPC thật sao?” – tôi do dự hỏi.
Thiếu nữ cười cười: – “Ngươi tới để hỏi ta vấn đề này sao? Nếu đúng vậy thì ta có thể thành thật trả lời cho ngươi biết. Ta-không-phải.”
Tôi xấu hổ: – “Thật xin lỗi. Kỳ thật tôi tới để tiếp nhận nhiệm vụ chuyển chức. Đồng trưởng lão bảo tôi tới.”
“Ah???” – Thiếu nữ nhíu mày – “Không ngờ ngươi có thể hoàn thành cái nhiệm vụ biến thái kia.”
Tôi khờ khờ nở nụ cười, trong lòng tiếp tục hoài nghi, NPC sẽ nói chuyện với người chơi kiểu này sao cà?!: – “Toàn ăn may thôi. Là nhờ sủng vật của tôi giúp sức nên tôi mới hoàn thành được.”
Thiếu nữ gật đầu: – “Đã vậy, ngươi cầm nhiệm vụ này đi.”
Nói xong đưa cho tôi một quyển trục, tôi nhìn thoáng qua, nhiệm vụ cấp B, hẳn là không quá khó.
“Không cần lo lắng, nhiệm vụ không khó.” – Thiếu nữ giống như nhìn ra tâm tình của tôi – “Sau khi hoàn thành, ngươi trực tiếp cầm quyển trục đến hoàng cung. Ta gọi là Đồng Viêm, là tộc trưởng đương nhiệm.”
“Gì? Tộc trưởng…” – tôi choáng~ tôi không nghĩ tới sẽ gặp được tộc trưởng của Yêu Hồ tộc bên bờ hồ, dưới ánh trăng… như thế này a~ Tôi đúng là trâu bò, có thể lấy tới nhiệm vụ do chính tộc trưởng ban phát. Nghĩ tới đây, tôi thành kính đem quyển trục bỏ vào đai lưng
“Cám ơn.” – tôi chân thành nói, hi vọng thấy tôi lễ phép như vậy, cô ấy sẽ cho tôi một ít đãi ngộ bậc cao, ví dụ như truyền thụ vài chiêu tuyệt kỹ của Yêu Hồ tộc chẳng hạn…
“Không cần khách khí.” – Đồng Viêm nhàn nhạt cười – “Ngươi cảm thấy trò chơi này vui chứ?”
Oanh ~ Giống như có tiếng nổ lớn trong đầu. Có cái game nào mà NPC lại hỏi người chơi xem trò chơi có vui không?! Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Thử tưởng tượng, bạn đang tung tăng bơi lội trong hồ nước, bỗng nhiên nước trong hồ ngoi lên hỏi “thế nào, bơi lội vui chứ?”, bạn sẽ có tâm tình gì? Đoán chừng nếu không có định lực tinh thần cao, nhất định bạn sẽ hóa điên ngay lập tức.
“Cô vừa nói gì? Có thể lập lại một lần không?” – tôi dùng vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin mà hỏi lại.
“Hahahaha” – Đồng Viêm coi bộ rất vui vẻ, không phải vui vì đã trêu đùa tôi thành công… chuyện này thật quái đản!
“Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra cái bẫy rập này.” – Đồng Viêm nghiền ngẫm nhìn tôi.
“Bẫy rập?” – tôi buồn bực, tôi đâu có phát hiện bẫy rập nào đâu.
“Ý ta muốn nói, ngươi là người đầu tiên phát hiện ra ta không phải NPC bình thường. Những người khác khi nghe ta hỏi như thế, toàn bộ đều thành thật trả lời “chơi vui”, không một ai hoài nghi ta không phải NPC.”
“Gì? Cô không phải NPC?” – tôi lại có cảm giác bị chơi xỏ.
“Không đúng. Ta thật là NPC.”
Đoàng ~!!! Đùa chết người nha. Tôi khóc ròng.
“Xác thực mà nói, ta không phải NPC bình thường. Ở nơi này, ta chính là thần, tương tự như Bàn Cổ đại thần vậy. Bởi vì ta chính là “kho” (bản sao dự trữ) của ngài. Ta không giống các chương trình trí tuệ nhân tạo khác. Hai chúng ta có thật thể. Đối với nhân loại mà nói, thứ đồ vật đó không mang nhiều ý nghĩa cho lắm. Nhưng với chúng ta mà nói, thứ đó tương đương với sinh mạng.” – Đồng Viêm nghiêm túc nói.
May mắn tôi là sinh viên khoa trí tuệ nhân tạo, bằng không sẽ bị những lời cô ta nói quay lòng vòng như rơi vào sương mù luôn.
“Nói cách khác, cô là một sinh vật não. Có điều cô được cấy vào thân thể của Bàn Cổ đại thần với tư cách là não bộ dự bị của ngài ấy?” – chuyện này tôi có biết, bởi vì Hoa Phong đã từng công bố tin tức Bàn Cổ có não bộ dự phòng, cho dù Bàn Cổ đại thần xảy ra vấn đề, Hồng Hoang vẫn có thể tiếp tục vận hành như bình thường.
Đồng Viêm kinh ngạc nhìn tôi: – “Ngươi biết rất rõ a~”
Tôi gật đầu: – “Tôi học chính là chuyên ngành này.”
“Vậy sao?” – Đồng Viêm đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt – “Vậy ngươi có nguyện ý làm bạn với một sinh vật não không?”
“Hả???” Cô muốn làm bạn với tôi?” – tôi lại có cảm giác bị đùa bỡn. Rất nhiều tiểu thuyết khoa học giả tưởng lấy đề tài tình bạn giữa người và máy móc, nhưng cho tới hiện tại, đó vẫn là chuyện viễn vông. Cực kỳ vớ vẩn! Đại khái đây là nhận xét chung của tất cả mọi người.
“Không được sao?” – Đồng Viêm có chút thất lạc.
“Được chứ, được chứ.” – tôi gật đầu không ngừng. Tôi đột nhiên nhớ ra, không cần biết cô ấy là “thứ” gì, ở trong Hồng Hoang này, cô ấy chính là thần. Đây là mối quan hệ có giá trị để kết giao!!!!!
“Vậy thì tốt quá, về sau, ngươi phải thường xuyên vào hoàng cung thăm ta nhé. Để ta cho ngươi lệnh bài xuất nhập.” – nói xong móc ra một cái lệnh bài hình lá cây, vẻ mặt cực kỳ cao hứng – “Ngươi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nha. Về sau ta không cần phải giả ngốc đứng ở đây nữa.”
Có cá tính, tôi thích. Một chút cũng không giống NPC bình thường. Nói đi cũng phải nói lại, trong Hồng Hoang bộ có NPC nào cư xử như NPC bình thường sao??!!