“Chúng ta bắt đầu chứ?” – tôi hảo tâm nhắc nhở cái người bị dọa ngốc trước mặt, cố gắng nhịn cười nhưng cánh tay vẫn không chịu nổi mà run run. Cái tên kia lộ ra biểu tình QQ (không hiểu là sao), tôi nhịn cười đến đau sốc hông luôn.
“À… được rồi.” – nói xong hắn chỉ huy Xuyên Sơn Giáp tấn công Hồng Nương, vẻ mặt ảo não hối hận không ngừng.
Tôi không để Hồng Nương chủ động công kích trước mà đợi Xuyên Sơn Giáp tấn công xong thì mới phản kích, như vậy, đối thủ sẽ không biết tên của tôi. Trước khi bước vào trận chung kết, có thể giữ bí mật thân phận của tôi bao lâu thì giữ bấy lâu a~
Tôi tuyệt không sốt ruột. Đợi cho Hồng Nương giải quyết Xuyên Sơn Giáp xong quay lại giải quyết tên kia còn kịp. Đối thủ của tôi hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, chỉ cần có thể giết chết tôi thì Hồng Nương sẽ biến mất, hắn sẽ tự động được hệ thống phán định chiến thắng.
Vì vậy, nghênh đón tôi là một hồi công kích mưa to gió lớn, bao nhiêu chiêu số của cung tiễn thủ đều xử ra hết, ngay cả phá ma tiễn cũng đập vào mặt tôi luôn. Đổ mồ hôi ~ tôi đây không phải là pháp sư a, cậu bắn phá ma tiễn làm cái gì, chẳng lẽ bị Hồng Nương dọa cho phát điên rồi?!?
Tôi một bên chạy trốn tránh né mũi tên, một bên trầm tư suy nghĩ nên dùng mũi tên nào để đối phó với tên kia. Người này xem như đồng môn, lại không cừu không oán, nếu tôi ra tay quá độc ác, chỉ sợ không tốt lắm. Vậy là không thể dùng độc tiễn… haiz… băng ngưng mũi tên đã lâu không sử dụng rồi a~
Tôi lấy bảo bối băng ngưng mũi tên ra, hào quang của ngân khí không thể che dấu. Đối thủ vừa nhìn thấy liền thu hồi một nửa công kích, đề phòng tôi ra tay. Tôi cười thầm trong bụng, bảo bối của tôi có khả năng tự tìm đường, cậu chạy trốn kiểu gì đều vô dụng a~
Vèo ~ tôi bắn đại một phát mà không thèm nhắm. Đối thủ dễ dàng tránh né, ánh mắt khinh thường nhìn tôi, nhưng ngay lúc đó, băng ngưng mũi tên dùng một góc chết khó tưởng tượng nổi để quay ngược lại đâm vào sau lưng tên kia.
“A~~” – hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhét dược hoàn vào miệng, sau đó lại liều mạng công kích tôi.
Ặc… tên này nuốt dược hoàn còn nhanh hơn cả tôi nữa. Tôi âm thầm bội phục hắn, một bên vẫn không quên luồn lách giữa cơn mưa tên mà tiếp cận hắn. Nói giỡn, mũi tên của tôi còn cắm trên lưng hắn đây này.
Khi khoảng cách chỉ còn chừng 5m, tôi lấy đà nhúng một cái bay ra sau lưng hắn, thừa dịp hắn chưa kịp xoay người, đưa tay nhổ mũi tên ra.
“Aaaa~~” – lần này tiếng kêu còn thảm thiết hơn lần trước.
Lợi dụng thời gian hắn uống dược, tôi vội vàng chạy tránh ra xa, cài mũi tên lên Sát Quỷ, kéo căng dây cung, chuẩn bị bắn lần thứ hai.
Nam Cơ (tên đối thủ) thấy một màn như vậy suýt chút tức giận đến ngất đi. Tổ cha tổ mẹ nó chứ, tui sống hai mươi mấy năm trên đời chưa từng gặp một ngươi vô sỉ cỡ này. Bắn tên ra rồi còn tìm cách lấy lại?! Không phải muốn dùng một mũi tên để giết chết tui chứ?! Đáng giận! Chuyện này mà còn nhịn nữa thì không phải là người rồi!!!!
Thật ra bạn Nam Cơ đã oan uổng tôi rồi. Điểm số của tôi đều cộng vào nhanh nhẹn, lực công kích thấp đến đáng thương. Nếu không nhờ Sát Quỷ, đến giáp phòng ngự của chiến sĩ bình thường tôi đều phá không nổi. Lúc bình thường, tôi đều dựa vào độc tiễn. Lần này không thể dùng độc tiễn, mà tôi chỉ có duy nhất một mũi tên băng ngưng, nếu không bắn ra rồi lấy lại, tôi biết dùng cái gì để bắn bây giờ? Không lẽ dùng tinh thiết mũi tên? Cái loại đó giết được hắn sao?
Tốc độ của Nam Cơ chậm lại, có lẽ vì trúng hiệu quả băng ngưng. Hắn không thèm đề phòng nữa, dù sao muốn tránh cũng tránh không được. Làm tôi nghi hoặc là hắn cũng ngừng công kích luôn. Chẳng lẽ hắn chuẩn bị nhận thua? Tôi yy nghĩ.
Một khắc sau, tôi có câu trả lời. Nam Cơ giương cung, trên đầu mũi tên tinh thiết bao trùm một tầng hỏa diễm màu đen.
Đồng trưởng lão từng nói với tôi, trên thế giới có rất nhiều loại hỏa diễm. Trong đó có một loại gọi là Minh Hỏa. Độ nóng của nó không cao, tổn thương lại thấp nhưng bù lại có tính ăn mòn, hơn nữa trước khi đối thủ chết đi, nó sẽ không bao giờ bị tắt. Nếu tôi nhìn không lầm thì hỏa diễm màu đen trước mắt đây chính là Minh Hỏa. Nghe nói, người triệu hoán Minh Hỏa phải đánh đổi bằng giá trị sinh mạng lực. Trời ơi ~ không ngờ tôi đụng phải một tên điên a~
Uy lực của Minh Hỏa tôi biết rõ. Tôi lập tức ngừng công kích, hết sức chăm chú đề phòng mũi tên kia. Minh Hỏa thiêu đốt sinh mạng lực cực nhanh, Nam Cơ ăn bổ huyết hoàn bao nhiêu cũng không đủ. Một cung tiễn thủ thì có bao nhiêu máu để mà hy sinh chứ. Đoán chừng, đối thủ của tôi chỉ đủ sức bắn một mũi tên mà thôi, không thể bắn thêm mũi thứ hai, nghĩa là chỉ cần tôi tránh thoát mũi tên này, hắn liền tiêu đời.
Phanh ~
Ngay lúc Nam Cơ đang vận sức chờ phát động mũi tên, một tiếng vang thật lớn phát ra. Mặt đất chấn động. Tôi không cẩn thận ngã chổng vó. Cho dù bị ngã, tôi vẫn nhìn chằm chằm đối thủ. Tên kia đang tập trung tinh thần, đương nhiên giống tôi không thể đề phòng nên cũng đồng dạng ngã chổng vó.
Vèo ~ khi hắn ngã xuống, bàn tay không tự giác buông lỏng. Mũi tên Minh Hỏa cứ như vậy xiêu xiêu vẹo vẹo bay thẳng lên trời, biến mất tại vòng kết giới của sân thi đấu.
“Aaaaaaa!!” – đối thủ của tôi phát điên rồi. Hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng lấy tay đấm xuống đất.
Nguy cơ giải trừ, tôi thở ra, quay đầu nhìn cái tên khởi xướng mọi tội lỗi – Hồng Nương.
Đúng như tôi nghĩ, Hồng Nương đang xuất ra sở trường của nó, chiêu thái sơn áp đỉnh, đem con Xuyên Sơn Giáp đè bẹp thành một bãi mìn dưới đất. Đáng thương cho Xuyên Sơn Giáp, hiện giờ bị kẹt trong cái hố do chính nó đào ra, giãy dụa tứ chi với ý đồ đào thoát. Nhưng Hồng Nương vẫn đặt một chân trên người nó, đầu cúi xuống, lộ ra đôi mép cứng khủng bố…
Trẻ con không nên nhìn. Trẻ con không nên nhìn.
Tôi vội vã xoay đầu, không dám nhìn quá trình cưỡng gian của Hồng Nương, đổi lại nhìn xem đối thủ của tôi.
Đổ mồ hôi ~ tên kia vừa hồi phục tý huyết liền có ý định triệu hoán Minh Hỏa lần thứ hai. Lúc này Xuyên Sơn Giáp đã ợ ra rắm rồi, Hồng Nương đang chuẩn bị nhắm nháp đối thủ.
“Hồng Nương, nhả tơ!” – tôi ra lệnh, thiệt là hết nói, Hồng Nương vậy mà muốn ăn thịt đối thủ của nó luôn, thực không tưởng nổi.
Hồng Nương lập tức dừng động tác, hướng về Nam Cơ nhả một hồi tơ.
Dưới tình huống bình thường, tôi tuyệt đối không để cho Hồng Nương nhả tơ. Nguyên nhân chỉ có một, tơ của nó trông cực kỳ buồn nôn. Màu hồng cùng màu trắng sữa xen lẫn với nhau, thoạt nhìn rất giống chất bài tiết (cục phân). Hiện giờ còn vướng thêm chút máu của Sơn Xuyên Giáp… cái kia… tôi có chút chịu không nổi, muốn ói.
Tôi vốn định thừa dịp tơ nhện cuốn lấy đối thủ thì sẽ tranh thủ ra tay trước. Không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Đối thủ của tôi hình như là người khiết thích (ưa sạch sẽ), vừa nhìn thấy trên người dính dấp một thứ vật thể buồn nôn, lập tức phát ra tiếng thét thê lương gấp trăm lần hồi nãy, sau đó hai mắt khẽ đảo, ngất đi luôn.
Tôi kinh ngạc, nhanh chóng tính toán trong đầu, không lẽ phải đợi hắn tỉnh lại rồi mới đánh tiếp? Hay là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Đúng lúc này, vị trọng tài thần bí đột nhiên xuất hiện, bắt đầu đếm: – “1,2,3… 10.”
Sau khi đếm xong 10s, trọng tài hướng về phía khán đài không một bóng người, rống lên: – “Tuyển thủ 56311 ngã xuống đất 10s không tỉnh, phán định mất đi năng lực chiến đấu, trực tiếp nhận thua. Tuyên bố tuyển thủ 51494 thắng trận.”
Xôn xao ~ một tràng vỗ tay vang lên giữa không gian vắng vẻ làm tôi sợ hãi kêu lên. Đây là chuyện tôm cá gì?
“Trọng tài, không phải không có khán giả sao?” – tôi kỳ quái hỏi.
“À… ta thấy các ngươi đều lợi hại, sủng vật cũng trâu bò nên đã xin phép cho truyền trực tiếp trận đấu của các ngươi ra ngoài, không ngờ được thông qua. Cho nên quá trình chiến đấu của ngươi và sủng vật ở phía sau đều có người xem a~ Vừa rồi ta mở kết giới cho nên ngươi mới nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.” – trọng tài đắc ý nói, giống như vừa làm một chuyện tốt lành gì đó cho tôi không bằng.
“Mạo muội xin hỏi ngài một vấn đề.” – tôi cẩn thận hỏi.
“Nói đi!”
“Ngài là NPC hay là người thật vậy?”
“Í… chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra hả…” – trọng tài cao hứng nói – “Ta đặc biệt xin làm trọng tài cho kỳ thi đấu này đó. Ở ngoài đời ta là trọng tài đấu võ tự do. Nhưng mà ta phải nói là trận đấu của các ngươi thú vị hơn rất nhiều.”
Thì ra là thế. Tôi lễ phép chào từ biệt.
Tôi vừa bước ra khỏi thông đạo chuyên dụng của tuyển thủ liền bị ngũ tặc và Lam Khải Y đón đầu.
“Nhện, bạn thật là trâu bò a~ Thời gian ngắn như vậy đã tìm được nhược điểm của đối thủ, có thể làm cho hắn kinh tởm mà chết… há há… lòng kính ngưỡng của tôi giành cho bạn đã cao ngất như trời, bao la như biển…”
“Dừng!” – tôi đánh gãy sự lải nhải của Lam Khải Y – “Chiêu vuốt mông ngựa này của anh không có tác dụng với tôi đâu. Lát nữa tôi còn phải đấu thêm một trận nữa. Đi trước đây.”
Tôi nói xong liền kéo ngũ tặc chạy mất.
Tìm một chỗ vắng người, tôi ngừng lại, hỏi thăm: – “Mọi người thế nào? Tình huống ra sao?”
Thật ra vừa nhìn mặt liền biết mọi người đều thông qua, tôi hỏi như vậy là để biết bọn họ đã gặp đối thủ cỡ nào thôi.
“Đối thủ của chúng tôi không trâu bò bằng cô, bị chúng tôi thái thịt rất nhanh chóng.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó bĩu môi nói – “Chính xác mà nói, Thực Nguyệt thành cực kỳ hiếm cao thủ đẳng cấp, chúng ta xem như may mắn rồi. Bên Bạch Lang tộc, Hỗn Loạn Chi Đô mới gọi là ngọa hổ tàng long. Mới trải qua một vòng thi đấu mà máu đã chảy thành sông, oán khí ngất trời luôn.”
“Khí thế như vậy?” – tôi kinh ngạc kêu lên.
“Đúng. Đó là kết luận của tui khi xem vài trận đấu của họ. Tiếc là không tìm được trận đấu của Thiên Hạ Long Quỷ, nếu không đã cho cô xem thử.”
“Có tôi cũng không thèm xem.” – tôi nói xong liền mở website, đưa dãy số của Thảo Hoa Mai vào mục tìm kiếm.
Thảo Hoa Mai bình tĩnh bước lên sàn đấu. Thực lực của bả bây giờ xem như hàng top bên Hỗn Loạn Chi Đô. Đoán chừng chỉ cần không đụng phải 2 bang chủ của phe đối địch thì cơ hội vào vòng trong đã nắm chắc trong tay.
Đối thủ của bả là một thuật sĩ hệ mộc. Kỳ thật, mộc thuật sĩ xem như lợi hại nếu so với năm hệ thuật sĩ khác, bởi vì họ có thể điều khiển thực vật để tấn công đối thủ. Thực vật lại là thứ mà người thường không hề đề phòng. Cho nên vị mộc thuật sĩ kia bước lên sàn đấu với tư thái tràn đầy tự tin, bộ dáng đã bày mưu tính kế kỹ càng. Thảo Hoa Mai nhìn thấy đối thủ liền nở một nụ cười. Tôi vừa nhìn thấy nụ cười ấy liền biết, đối thủ của bả xem như xong đời rồi.
“Haiz… một thuật sĩ tương lai xán lạn cứ như vậy bị hủy trên tay tên cầm thú kia rồi a~” – tôi lắc đầu thở ra.
“Chẳng lẽ Thảo Hoa Mai có tuyệt chiêu khắc địch à?” – ngũ tặc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: – “Bả có tuyệt chiêu gì hay không tôi không biết, nhưng cứ nhìn nụ cười vô sỉ của bả thì tôi đã biết, trận này bả nhất định thắng.”
“Thiệt hay giả đó?!” – ngũ tặc không tin nhìn về màn hình, muốn xem xem Thảo Hoa Mai sẽ xử ra chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay là Kim Xà Quấn Ti để giải quyết đối thủ.
Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, Thảo Hoa Mai đã mấp máy môi, một bóng dáng màu hồng liền xuất hiện ngay bên chân. Nhìn kỹ, hóa ra là một con chuột màu đỏ. Hình dáng còn muốn to hơn Thảo Hoa Mai. Lông tơ của con chuột dài cả mét, kéo dưới đất giống như lông heo.
“Hỏa Quang Thú!!!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó la lên.
“Là cái gì? Lợi hại lắm sao?” – mọi người đồng thanh hỏi.
“Hỏa Quang Thú sinh trưởng ở ngọn núi quanh năm hừng hực hỏa diễm. Các loại thú bình thường không thể nào sinh tồn nổi ở địa phương này. Ở nơi đó chỉ sinh ra 2 loại thú. Một là Hỏa Phượng Hoàng, con này thì ai cũng biết rồi. Hai là Hỏa Quang Thú. Con này tui chỉ nghe đồn thôi, chưa thấy bao giờ, không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến loại sinh vật trong truyền thuyết.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rung đùi đắc ý nói.
“Ngươi nói nhảm nhiều như thế làm gì. Bọn tôi muốn hỏi nó có lợi hại không?”
“Lợi hại hay không thì tui hông biết. Bất quá, con này có một đặc điểm…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngừng lại, móc ra một lọ đồ uống, làm một ngụm, nheo mắt, thật giống mấy ông lão kể truyện trong tửu quán của tiểu thuyết kiếm hiệp, luôn nói đến nửa đường liền ngừng lại.
Cả đám nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, hắn rùn mình, vội vàng nói tiếp.
“Hỏa Quang Thú là cực nhiệt chi vật (sinh vật thuần hỏa), hỏa công kích phi thường lợi hại nhưng cũng bởi vì như vậy mà nó rất sợ nước, chỉ cần một giọt nước cũng có thể giết chết nó.”
Nói đến đây, chúng tôi đã hiểu vì sao Thảo Hoa Mai lại kiêu ngạo như vậy. Hỏa khắc mộc, điều này ai cũng biết.
Hai đối thủ trên sàn đấu không chọn sủng vật chiến. Ai đấu với triệu hoán sư đều sẽ có suy nghĩ như thế. Bởi vì triệu hoán sư không có gì mạnh, chỉ có sủng vật là mạnh. So sủng vật với họ là điều thiệt thòi. Đương nhiên ngoài trừ mấy người có sủng vật biến thái như Thiên Hạ Long Quỷ.
Thảo Hoa Mai một mực đứng yên, không hề ra chiêu. Mặc cho đối thủ đem đủ loại thực vật tấn công bao vây dày đặc. Nhưng mà trong vòng bán kính 10m xung quanh bả là một vùng chân không, giống như có một vòng phòng hộ vô hình được dựng lên. Dĩ nhiên bả không có kỹ năng phòng hộ. Mà bởi vì bất kỳ thực vật nào đi vào bán kính này đều bị hỏa diễm đốt thành tro tàn.
Mộc thuật sĩ thấy tình huống kia liền ngừng động tác, đứng im nhìn Thảo Hoa Mai, âm tình bất định cùng phẫn nộ không cam lòng.
“Chời ơi, còn chờ gì nữa, nhanh nhận thua đi thôi, miễn cho mất mặt.” – tôi bĩu môi, nghĩ thầm, người này đúng là không biết thức thời gì cả.
“Người này là đoàn trưởng của Bất Diệt Thần Thoại. Lần trước chúng ta thủ thành với họ đã từng gặp qua.” – Tiểu Tặc nhìn ra ẩn tình ở bên trong liền lên tiếng giải thích.
“A~ Không thể nào!! Loại này quyết đấu thiệt là có ý tứ. Mau nhìn mau nhìn.” – tôi có chút hả hê khiến ngũ tặc bĩu môi khinh bỉ.
Thảo Hoa Mai vẫn như trước không thèm nhúc nhích. Thuật sĩ kia nghĩ nghĩ, sau đó rút ra một cây nỏ!
Bịch ~ Cả đám té cái rầm. Chuyện này cũng nghĩ được!!!!! Sau khi kinh ngạc qua đi, cả đám liền chụm đầu vào xem tiếp.
Thảo Hoa Mai thấy đối thủ xuất ra cây nỏ, bày ra tư thái lạnh lùng, lắc đầu, ý tứ muốn nói, ngươi không được, mặc kệ ngươi giở trò bịp bợ gì đều chỉ là tay mơ.
Lúc này thuật sĩ bóp cò, một mũi tên thoát ra bay về phía Thảo Hoa Mai. Bả không thèm tránh né, chỉ thấy Hỏa Quang Thú ngẩng đầu lên, há miệng ngậm lấy mũi tên, sau đó phun ngược trở lại. Tốc độ của thuật sĩ rất chậm, không tài nào tránh nổi mũi tên xé gió kia, thoáng cái đã bị ngọn lửa của mũi tên phủ lấy.
Thân thể của thuật sĩ gầy yếu, làm sao chịu được công kích cao như thế, hơn nữa còn là hỏa công kích. Kết quả, hắn lăn quay bất tỉnh. Cứ như thế, Thảo Hoa Mai không cần nhúc nhích cũng giành lấy một trận thắng.
“Haiz… triệu hoán sư đúng là trâu bò nha, có thể đứng bất động cũng chiến thắng.”
“Xì… tôi dám cam đoan, nếu tôi đụng phải triệu hoán sư, hắn chưa kịp động đã thua.”
Không thèm để ý đám đạo tặc tự sướng này, tôi lại lựa chọn ngẫu nhiên để xem video chiến đấu khác ở Hỗn Loạn Chi Đô.
“Nhện, cô còn xem Hỗn Loạn Chi Đô sao? Không nhìn Bạch Lang tộc và Tô Nhiếp tộc à? Không biết Ám Ảnh thế nào rồi?”
“Cái đám Bạch Lang tộc man rợ có gì đẹp mắt đâu mà nhìn…” – tôi trả lại một câu, thật ra vì tôi không muốn thấy Thiên Hạ Long Quỷ nên mới nói vậy – “Về phần Ám Ảnh, trận đấu của anh ấy chắc chắn nghiêng hẳn về một bên, chẳng có gì để xem cả. Tôi đây muốn xem trận đấu của Thập Tự Thiết Tường Vi. Nghe đồn bang hội này đều là mỹ nữ. Nhìn người đẹp đánh nhau mới thú vị.”
Tôi cười đểu một cái, sau đó lật tìm trận đấu của bang hội mỹ nữ. Cuối cùng tìm thấy một cái.
E hèm, mỹ nữ của Thập Tự Thiết Tường Vi này hình như còn chưa trưởng thành, vẻ mặt cực kỳ thuần khiết, lại mặc một bộ pháp bào màu trắng muốt, đứng ngẩng đầu nhìn trời xanh, ánh mắt say mê thích thú. Nếu là người không biết, có lẽ còn tưởng cô nàng hôm nay chuẩn bị xuất giá về nhà chồng nữa. Có điều, sao khuôn mặt này trông quen quen nhỉ?! Tôi cố gắng nhớ… nhớ… oành ~ đây không phải là một trong hai chị em biến thái ở phòng ký túc xá đối diện với tôi hay sao?! Trời ạ, thế giới đúng là nhỏ mà.
Cảm thán một phen, tôi bắt đầu nghiêm túc xem trận đấu.
“Ca ca, anh thiệt là đẹp trai!!” – tiểu cô nương thuần khiết mở to đối mắt nhìn cậu nam sinh đứng trước mặt, thành khẩn hỏi ý kiến – “Anh xem, sàn đấu này thiệt là nhàm chán, em làm phép cho tuyết rơi một tý nhé, để có không khí đó mà?”
Vị nam chiến sĩ kia bị một tiếng “ca ca” ngọt lịm của cô nàng làm cho mất hồn mất vía, liên tục gật đầu, hoàn toàn quên mất họ đang ở trên sàn đấu, không phải đang đón Giáng Sinh.
Tiểu cô nương thấy chiến sĩ đã đáp ứng, lập tức ngâm nga một đoạn chú ngữ cực kỳ dài. Sau khi chú ngữ kết thúc, một mảnh hoa tuyết bao phủ toàn bộ sàn đấu.
“Lạc đường chi tuyết!!” – cả đám chúng tôi kinh ngạc đứng lên.
Đây là kỹ năng của băng hệ pháp sư thuộc Yêu Hồ tộc. Nếu kết hợp với kỹ năng ảo thi thuật, người chơi có thể khống chế tuyết rơi trong phạm vi mặt trời chiết xạ, sinh ra ảo giác mê hoặc địch nhân. Có điều, chú ngữ của kỹ năng này rất dài, thời gian phát động cũng dài, rất dễ bị đối thủ cắt đứt. Không thể tưởng tượng nổi, có người có thể sử dụng chiêu này ngay trên sàn thi đấu chính thức. Trách không được cô nàng kia cũng có đôi mắt màu đỏ, thì ra là người của Yêu Hồ tộc.
“Cô nàng này không hề đơn giản a ~ Giả heo ăn thịt hổ. Về sau, nếu đụng phải nàng, mọi người phải cẩn thận.” – tôi nói với ngũ tặc.
Ngũ tặc gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình. Có thể ly khai Yêu Hồ tộc đều không phải là tay mơ, chúng tôi cần quan sát thực lực của cô nàng này một chút để làm tốt công tác chuẩn bị về sau.