Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Chương 23

Trong lúc Lan Khánh cùng Tiểu Thất toan rời khỏi nha môn, Tiểu Thất đột nhiên trông thấy Tiểu Lan Hoa đứng ở cửa đang nhìn đại môn tiến vào lao phòng, ngẩn người.

“Tiểu Lan Hoa!” Hắn gọi lớn.

Tiểu Lan Hoa xoay đầu nhìn Tiểu Thất, mỉm cười thảm đạm.

Tiểu Thất vội vàng vỗ vỗ tay Lan Khánh, kêu hắn buông ra. “Từ từ, nha đầu kia không biết làm sao, qua đó xem đi.”

Lan Khánh nới lỏng tay, Tiểu Thất liền chạy đi. Hắn nhìn khoảng không trong tay, lại nhìn bóng dáng Tiểu Thất vội vàng rời khỏi, không biết tính sao, hắn có cảm giác giống như thương thế ở xương tay từng chút từng chút ê ẩm.

Sau đó Lan Khánh cau mày đi theo Tiểu Thất đến chỗ Tiểu Lan Hoa.

“Ngươi ở bên ngoài nhà tù làm gì?” Tiểu Thất hỏi.

Tiểu Lan Hoa ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lao phòng đại môn bị khóa chặt bởi vài vòng xích sắt, nói: “Ta vừa cầu Thi đại nhân cho ta trông thấy Dậu Vô Ngân, nhưng Thi đại nhân không chịu. Ngài ấy nói có oan khuất gì đều để năm ngày sau ở trên công đường cho ta cùng Dậu Vô Ngân đối chất.”

Tiểu Thất hỏi: “Ngươi tìm Dậu Vô Ngân làm gì?” Tên kia cũng không phải dạng thiện lương yếu đuối.

Hốc mắt đỏ lên, Tiểu Lan Hoa cắn răng nói: “Ta muốn hỏi hắn vì cái gì nhẫn tâm như thế, một đêm giết hết mười ba nhân khẩu nhà ta, cha mẹ, bà vú, thân nhân. Tất cả, chỉ bởi vì hắn đều đã không còn!”

Tiểu Thất muốn an ủi Tiểu Lan Hoa, nhưng lại không biết cái gì mới tốt, chỉ có thể nói: “Thi đại nhân không cho ngươi thấy hắn, nhấn định là có suy tính. Nói không chừng là vì sợ ngươi gặp hắn bị kích động, án còn chưa thẩm liền nhịn không được rút kiếm giết người. Đến cuối cùng, Thi đại nhân không phải vì Dậu Vô Ngân mà chính là muốn tốt cho ngươi.”

“Không, ta nếu đã đem hết thảy giao phó cho Thi đại nhân, vậy sẽ không hành động như trước.” Tiểu Lan Hoa nắm chặt tay, bộ dáng ra sức nhẫn nại, các đốt ngón tay toàn bộ đều trắng bệch. Tiểu Thất nghe nàng kể ra nỗi thống khổ, cùng nàng tưởng niệm thân nhân đã mất.

Tiểu Thất thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiểu Lan Hoa: “Cố gắng nhẫn nhịn, Thi đại nhân sẽ trả lại cho ngươi công đạo.”

Tiểu Lan Hoa mím môi không nói, cố nén nước mắt lưng tròng, chính là nàng không chịu để lệ hạ xuống mất đi khí phách.

Lan Khánh nhìn Tiểu Lan Hoa vẫn đứng bất động, mà Tiểu Lan Hoa còn bất động, Tiểu Thất cũng sẽ không đi, trong lòng hắn thầm nói: “Còn gấu! Còn gấu mà!”, cuối cùng suy nghĩ, hắn giận dữ trực tiếp rút kiếm.

“Ô, Tiểu Hắc, ngươi làm gì?” Tiểu Thất sợ hãi hỏi.

Lan Khánh liền đứng giữa Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa, Tiểu Thất lúc này không biết Lan Khánh lại làm sao, sợ người này ngộ thương Tiểu Lan Hoa, hắn vốn định vươn tay kéo Tiểu Lan Hoa lại, nào biết Lan Khánh huy kiếm một cái, lưỡi kiếm thiếu chút nữa đem tay hắn cắt xuống như chặt móng heo.

Lan Khánh từ trung gian Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa xuyên thẳng tới trước, sau đó “Hát…” một tiếng, kiếm bổ xuống.

Nhưng tay nhuyễn vô lực.

Lại cố gắng mạnh mẽ chém xuống… rốt cuộc đem đại khóa trên dây xích trùng điệp mà chỉ có điển sử, một trong nha môn lục sử mới có chìa khóa mở, chém thành hai nửa.

“…” Tiểu Thất há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Tiểu Hắc quay đầu hướng Tiểu Lan Hoa nói: “Muốn gặp Dậu Vô Ngân còn không đi vào?”

Tiểu Lan Hoa rõ ràng bị động tác Lan Khánh làm hoảng sợ. “Nhưng, Thi đại nhân bảo…”

“Phiền muốn chết, ta cũng là Thi đại nhân vậy, là Thi Tiểu Hắc đại nhân!” Lan Khánh cả giận nói: “Hiện nay Thi Tiểu Hắc đại nhân kêu ngươi vào ngươi có vào hay không? Nếu ngươi kháng mệnh, cẩn thận ta lấy tội danh phá hư lao phòng đại môn đổ  lên người ngươi, cho ngươi cả đời đều không ra được!”

Tiểu Lan Hoa hốc mắt lại hồng, một giọt lệ nhẹ rơi, nàng chắp tay nói: “Cám ơn Tiểu Hắc đại nhân! Tiểu Lan Hoa vào đây!”

Nhìn thấy nước mắt của Tiểu Lan Hoa, Lan Khánh hoảng sợ, cau mày nhảy sang bên cạnh, trầm giọng trách mắng: “Ghét nhất nhìn thấy người khóc, mau đi vào, mau đi vào, đừng ở chỗ này chướng mắt.”

“Vâng!” Tiểu Lan Hoa chùi nước mắt, lập tức tiến vào đại lao.

Tiểu Thất thấy Tiểu Lan Hoa đi, hắn cũng theo nện bước của nàng vào trong. Lan Khánh thấy hành động của Tiểu Thất, trừng mắt quát: “Tiểu Kê!”

“Là Tiểu Thất không phải Tiểu Kê!” Tiểu Thất khoát tay người kia mà không quay lại. “Dậu Vô Ngân kia quỷ kết đa đoan, để một mình Tiểu Lan Hoa đi vào ta không an lòng, cho nên phải cùng nàng vào xem. Ngươi nếu nhàm chán thì trước đi tìm Triệu Tiểu Trư chơi đi, chờ một lát ta lại cùng ngươi đi bắt gà.”

“Là bắt gấu không phải bắt gà.” Lan Khánh nói.

“Không sai biệt lắm!”

Trông thấy thân ảnh Tiểu Thất cũng sắp biến mất trước mắt mình, Lan Khánh ở ngoại đầu lắc lắc kiếm, ngửa đầu nhìn trời, lại nhìn trái nhìn phải, giẫm lên chân mình chơi một chút, cuối cùng vẫn chạy theo Tiểu Thất.

Nhưng hắn không quên cẩn thận đóng kỹ cánh cửa, làm bộ như hết thảy sự tình cũng chưa phát sinh.

Hắn không có chém đứt xiềng xích lao phòng.

Hai nửa khóa rơi trên mặt đất cũng chẳng can hệ gì tới hắn.

Lao phòng ở sườn tây huyện nha quanh năm khóa kín, tường cao cửa sâu, trên tường còn có đủ loại bụi gai. Bình thường ngoại trừ bộ khoái áp giải phạm nhân cùng ngục tốt trông coi phạm nhân, người trong nha môn chưa được huyện thái gia cho phép cũng không được tự tiện tới gần.

Nơi này có hai trọng môn, từ ngoài có một, bên trong có một.

Ngục tốt trông coi trọng môn thứ hai nhìn thấy có người đến, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức lấy trường côn ngăn cản, quát Tiểu Lan Hoa cùng Tiểu Thất: “Người tới là ai, dám vụng trộm xông vào Quy Nghĩa huyện nha?”

Tiểu Lan Hoa nói: “Thỉnh hai vị đại ca thuận cho, tại hạ Tiểu Lan Hoa, muốn vào ngục trung thăm trọng phạm Dậu Vô Ngân sáng nay vừa đưa tới.”

Ngục tốt thủ vệ cả giận nói: “Đã biết Dậu Vô Ngân là trọng phạm, ta sao có thể để các ngươi tự tiện vào.”

Tiểu Thất bổ sung: “Là Tiểu Hắc đại nhân bảo chúng ta tới. Hắn bảo chúng ta tới trước vặn hỏi đại ác nhân Dậu Vô Ngân trong lúc Thi đại nhân công việc bề bộn. Hai vị đại ca cũng biết, trọng phạm Dậu Vô Ngân này liên can rất nhiều huyết án, cho nên trước khi khai đường cần hỏi rõ ràng, tránh cho lúc đó Thi đại nhân bận bịu.”

“Này…” Ngục tốt hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, từ sau cửa một thân ảnh cường tráng đi ra, quát lớn: “Kẻ nào lớn mật dám xông vào lao phòng, không muốn sống nữa phải không?”

Người nọ đi đến bên ngoài, tà dương chiếu rọi lộ ra thần tình dữ tợn, mặt mày đáng ghét. Nhưng Tiểu Thất lập tức nhận ra người này, hắn vội vàng cười nói: “Ai nha, lão huynh đệ, thật sự đã lâu không gặp.”

“A? Đây không phải là Trần Thất trước đây trốn khỏi lao phòng kết quả bị Tiểu Hắc đại nhân bắt về cởi quần đánh bản tử sao?” Lao đầu cười lớn, đi tới vỗ vai Tiểu Thất: “Nghe nói ngươi thăng chức rất nhanh, được Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh tán dương rồi phái đến làm việc bên người Tiểu Hắc đại nhân a.” 

“Nhờ phúc nhờ phúc!” Tiểu Thất khóe miệng co ngoéo.

Nhưng sau đó sắc mặt lao đầu lại trở lại như trước, lãnh đạm nói: “Vịn vào quan hệ cũng không được, ngươi coi lao phòng trọng địa là nơi nào, tùy ngươi nói đến là đến nói vào là vào sao?”

Lao đầu lại quát: “Người đâu, đem hai kẻ tùy tiện xông loạn trói lại, áp giải đến đại đường tiếp kiến Thi đại nhân!”

“Ngươi nói phải trói ai…?”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một trận thanh âm khiến người người tê dại chân đứng không vững từ bên ngoài truyền đến. Tiểu Thất nghe thấy liền biết cứu binh đến rồi vội vàng xoay người hô: “Tiểu Hắc đại nhân ngài như thế nào đến chậm vậy, ta cùng Tiểu Lan Hoa vẫn chờ ngài dẫn vào bồi thẩm tên Dậu Vô Ngân tội ác tày trời kia.”

Lan Khánh từ từ đi đến bên Tiểu Thất, một thân hắc y thêu bạc ở dưới trời chiều nhiễm sắc vàng rực rỡ, lộng lẫy cơ hồ khiến người ta không mở nổi mắt.

Lan Khánh hướng Tiểu Thất ngoéo ngoéo miệng, lấy ngón tay chọc chọc đầu Tiểu Thất, cũng hiểu người nọ đem mình ra giải vây.

Tiểu Thất cười nịnh nọt. Hai người trao đổi ánh mắt, truyền đến lại truyền đi những điều chỉ có bọn họ mới hiểu.

Lan Khánh ngân quang trong mắt phượng lưu chuyển tới lao đầu, nói: “Còn chưa tránh ra?”

Lao đầu có chút khó xử, nhưng lại không thể cự tuyệt, đành cười khổ: “Tiểu Hắc đại nhân, ngài đừng làm khó tiểu nhân. Ngài cũng biết không có mệnh lệnh của Thi đại nhân, ta không thể tùy tiện để người vào lao phòng.”

Lan Khánh nhíu mày, tay nâng lên muốn đánh người. Quy Nghĩa huyện nội ai ai cũng biết Tiểu Hắc đại nhân võ công cao cường không người địch nổi, bị động một chút là cực kỳ khủng khiếp, phải nằm giường mười ngày nửa tháng có hơn a!

Ngay lúc bọn hắn sợ tới mức mặt mày trắng bệch, tay chân bắt đầu run rẩy, Tiểu Thất đột nhiên hô to: “Tiểu Hắc đại nhân hạ thủ lưu tình tình tình….”

Sau đó hắn chạy về phía trước, vô cùng anh dũng đón một chưởng của Lan Khánh, tiếp theo “Ách” một tiếng, cả người từ thối lui mấy bước, đè nén ngực, mặt mày thống khổ té nhào trên mặt đất.

“Tiểu Thất huynh đệ!” Lao đầu cùng hai gã ngục tốt thấy thế hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng Tiểu Thất dậy. “Tiểu Thất huynh đệ, ngươi tự làm khổ mình, sao lại vì chúng ta chắn một chưởng này?”

Lan Khánh trừng mắt, nhìn tay mình, sau đó lại nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất khó khăn đứng vững, hít một hơi nói: “Vốn cùng là người nha môn, giúp nhau một chút có gì to tát đâu.” Dứt lời, hắn nhìn lao đầu, lắc đầu nói: “Ngươi cũng biết tính tình Tiểu Hắc đại nhân, ta nếu không cho hắn đánh chẳng lẽ để hắn đánh các ngươi? Trần Thất ta dù sao cũng là ngoại nhân, là Tiểu Hắc đại nhân nói muốn ta cùng Tiểu Lan Hoa cùng hắn thẩm vấn Dậu Vô Ngân, ta đương nhiên phải lãnh một chưởng này.”

“Ai, nói thật ra, Tiểu Hắc đại nhân ở Vô Ngân Hiên chịu nhiều bực bội, muốn một mình gặp Dậu Vô Ngân, đối với hắn một chút cũng không đáng trách. Các ngươi cũng không biết, Dậu Vô Ngân thật sự đáng giận a, toàn bộ bộ khoái chúng ta phụng mệnh Thi đại nhân đi ra, nhưng thiếu chút nữa hết thảy chẳng ai có thể trở về.”

“Đối phương lại dùng mê hồn trận cùng thạch đầu trận cùng phi kiếm trận hầu hạ huynh đệ chúng ta, trong đó vài người bị thương nặng không nói, ngay cả Tiểu Hắc đại nhân cùng ta cũng rơi vào bẫy rập, phía dưới là kiếm sơn với hằng hà sa số lưỡi dao sắc bén. Nếu không phải Tiểu Hắc đại nhân đầu đủ cơ trí, thân thủ đủ nhanh nhẹn, ta cùng hắn sớm đã bị kiếm sơn đâm nát, ruột gan gì đó trong bụng đều lòi ra ngoài…”

Tiểu Thất đem sự tình thêm mắm thêm muối tuôn hết một lượt, nói Dậu Vô Ngân kia đáng giận thành dư thừa đáng giận, mà nói Tiểu Hắc đại nhân nhà bọn họ anh dũng liền dư thừa anh dũng. Kết quả khiến cho hai gã ngục tốt cùng lao đầu lòng đầy căm phẫn, cuối cùng quy củ gì đều quên hết, trực tiếp đưa bọn họ qua trọng môn thứ hai, lại còn kêu bọn họ phải thiên thiên vạn vạn hảo hảo giáo huấn Dậu Vô Ngân một phen, thay huynh đệ trong nha môn xả giận.

Vào trong lao phòng, Tiểu Thất ngửa mặt lên trời cười lớn, bất quá là cười vô thanh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Lan Khánh bĩu môi: “Nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần há mồm, người chết cũng có thể bị ngươi nói thành sống.”

Tiểu Thất vội vàng xoay người chắp tay hướng Lan Khánh. “Quá khen quá khen, đại nhân quá khen. Việc này hết thảy đều là Tiểu Hắc đại nhân biết cách dạy bảo, tiểu nhân không dám kể công.”

“Hanh!” Lan Khánh bật cười.

Không rõ tại sao, tiểu tử này tuy bộ dáng khiến người ta thấy ghét, nhưng tâng bốc thật sự làm Lan Khánh vô cùng thoải mái. Sau vài lần, Lan Khánh cũng không còn cùng hắn chấp nhặt.

Tiểu Lan Hoa đi vào chỗ sâu cùng trong nhà tù, một mình một người, hình bóng có chút thê thảm.

Nàng đứng ở trước song gỗ vây quanh lao phòng cuối cùng, nhìn chằm chằm trung niên nam tử đang ho khan.

Hai tay Tiểu Lan Hoa gắt gao bấu chặt song gỗ, cơ hồ muốn phá phòng giam tiến vào, đem kiếm nhắm thẳng nam tử, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn. Thi đại nhân có ân với nàng, Tiểu Thất cùng Tiểu Hắc đại nhân vì nàng không tiếc phạm vào quy củ che giấu cho nàng vào, nàng tuyệt không thể làm mấy người kia có thêm phiền toái.

Tiểu Lan Hoa thâm thâm hít, lui tay về, bất quá chuyển thành hai tay nắm chặt. Từng đốt từng đốt ngón tay đều trắng bệch, móng cắm sâu trong lòng bàn tay.

“Ngươi chính là Vô Ngân Hiên hiên chủ Dậu Vô Ngân?” Tiểu Lan Hoa hỏi.

Nam nhân ngồi trong lao phòng khụ một tiếng, xoay đầu lại, ánh mắt cùng vẻ mặt lãnh đạm nhìn Tiểu Lan Hoa: “Tại hạ đúng là Dậu Vô Ngân.”

Tiểu Lan Hoa vừa thấy bộ dáng người này, vô phương khống chế thấp giọng kêu gào: “Ta là Tang Lan Hoa, là người duy nhất may mắn sống sót của Tang gia năm đó ở An Dương thành bị ngươi tiêu diệt. Ngươi vì sao ác tâm như vậy, một nhà mười ba khẩu đắc tội gì với ngươi, vì sao nhẫn tâm giết hết?”

Không dự đoán được, Dậu Vô Ngân chỉ thản nhiên đối diện Tiểu Lan Hoa, mắt cũng không chớp nói: “Ta không biết cô nương nói cái gì.” Dứt lời, đầu lại chuyển hướng sang Tiểu Thất cùng Lan Khánh đứng bên cạnh. “Hai người các ngươi là bộ khoái nơi này? Đi nói cho đại nhân các ngươi biết, Dậu Vô Ngân ta từ trước tới nay là một thương nhân theo nề nếp cũ, luôn luôn tuân thủ pháp luật. Hắn hôm nay vì cái gì phá Vô Ngân Hiên, bắt ta tới đây? Nếu không cho ta công đạo, ngày sau ta sẽ không để nha môn này sống khá giả.”

Bọn người hầu cùng bị bắt đến ở lao phòng khác cũng hô to: “Cảnh cáo các ngươi, mau thả chủ tử nhà ta! Người Vô Ngân Hiên không dễ chọc, các ngươi cả gan đả thương một sợi tóc của chủ tử, Liễu tổng quản sẽ không bỏ qua các ngươi.”

Tiểu Thất cúi đầu, sờ sờ cằm.

Tiểu Lan Hoa lại nói: “Dậu Vô Ngân, ngươi có gan làm lại không có gan nhận. Này còn dám xưng người trong võ lâm?”

Dậu Vô Ngân chỉ liếc nhìn Tiểu Lan Hoa, dùng ngữ khí cực đạm nói: “Chưa làm qua sao phải nhận? Đừng tưởng người trong nha môn có thể ngậm máu phun người, quan tự hai cái miệng, nhưng ta cũng không dễ dàng tùy các ngươi bôi nhọ miệt thị.”

“Ngươi!” Tiểu Lan Hoa hốc mắt lại hồng, một chưởng căm giận đánh vào song gỗ. Nếu không có song gỗ này ngăn cản, nàng thật muốn đánh vào mặt Dậu Vô Ngân.

Tiểu Thất lúc này từ tốn nói: “Ngươi bảo chúng ta vu tội cho ngươi, nhưng chúng ta có người nhìn thấy một tên cầm cây quạt nguyên bảo xuất hiện xuyên suốt đương trường huyết án.” Nhân chứng kia tất nhiên là Thẩm đại mụ, bất quá Tiểu Thất đương nhiên không lộ ra Thẩm đại mụ đã quy thiên.

Tiểu Thất nói: “Nghe nói nguyên bảo là tiêu ký của Vô Ngân Hiên, mà tổng quản Liễu Thành Phi đám người hầu nhắc đến là kẻ mỗi ngày đều đem quạt nguyên bảo huênh hoang khắp nơi, hắn là người của Vô Ngân Hiên, ngươi dám nói mình không bày mưu tính kế, sai hắn thay ngươi giải quyết hậu quả, chôn vùi hết thảy chứng cứ?”

Dậu Vô Ngân thần sắc không đổi. “Liễu Thành Phi là Liễu Thành Phi, ta là ta, mặc dù hắn là tổng quản của Vô Ngân Hiên, nhưng hắn ở bên ngoài làm gì, ta cũng không quản hết được.”

Tiểu Thất nhíu mày. Hảo! Lão tiểu tử này thật sự là xảo quyệt, đem hết thảy sự tình đẩy ra, hoàn toàn không còn một mảnh liên hệ đến mình.

Tiểu Lan Hoa nghe được phẫn nộ không thôi, tay lại đánh song gỗ.

Tiểu Thất xem nàng đập đến tay đều đỏ lựng, liền cầm lấy tay Tiểu Lan Hoa ở trên song gỗ gỡ xuống, lắc đầu nói: “Quên đi, đừng cùng kẻ cặn bã như thế tốn lời vô ích, đỡ phải giận dữ hại thân.”

“Tiểu Thất, người nhà ta chết oan uổng.” Tiểu Lan Hoa khóc ròng.

“Ngoan, đừng khóc, trời xanh có mắt, sau này xem ông trời trừng trị hắn thế nào.” Tiểu Thất xoa đầu Tiểu Lan Hoa. “Đi thôi!”

Hắn cứng rắn đưa Tiểu Lan Hoa rời đi, cuối cùng quay đầu đối Dậu Vô Ngân phỉ nhổ: “Cặn bã!”

Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa rời đi, nhưng Lan Khánh không theo cùng. Hắn nhìn Dậu Vô Ngân mục quang thâm trầm đã sớm cảm thấy khó chịu, vì thế liền rút kiếm vọt tới người trong lao phòng.

Người trong nha môn chỉ mình hắn có thể khi dễ, Dậu Vô Ngân không có quyền.

Ngay lúc này, Tiểu Thất ngừng nện bước, trở lại dẫn theo Lan Khánh, một tay lôi kéo ra khỏi lao phòng,
Bình Luận (0)
Comment