Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?

Chương 13

Tôi ra mở cửa và người bấm chuông là Ambre đang đầm đìa nước mắt.

- Hết rồi!

Cô ấy đổ gục vào lòng tôi. Mất một lúc tôi mới kéo được cô ấy về phía tràng kỷ, đưa cho cô ấy một hộp giấy ăn và chờ cô ấy bình tâm lại.

- Có chuyện gì vậy?

- Tớ không biết, tớ không hiểu gì hết... Toàn bộ những ngày vừa qua giống như thiên đường vậy. Thế rồi tối qua, anh ấy lại nói về tương lai của bọn tớ. Tớ không biết thế nào nữa, bọn tớ quành sang chuyện hợp đồng hôn nhân. Và anh ấy bảo tớ là ngay ngày mai anh ấy sẽ lo việc này. Anh ấy ra về rồi khoảng ba giờ sáng, lúc tớ đang ngủ say như chết thì điện thoại đổ chuông. Máy trả lời tự động lên tiếng trước khi tớ nhấc ống nghe và tớ nghe thấy tiếng anh ấy hét lên: “Cô điên hay sao thế! Tôi mới là người giữ bọn trẻ!”

Cô ấy ngừng lời và lại òa lên nức nở.

- Mấy lời mê sảng đó là gì vậy?!!! Bây giờ các cậu cần nói chuyện hợp đồng hôn nhân để làm gì?

- Cả hai đứa tớ đều rất sợ ly hôn...

- Đó đâu phải lý do! Lại còn giữ bọn trẻ nữa chứ... Sao không ghi luôn cả chuyện trợ cấp ăn uống cho rồi? Các cậu điên thật đấy! Cả hai cậu!

Rồi tôi ngồi im, chuyện cô ấy kể vô lý tới nỗi tôi chẳng biết phải nói gì thêm. Nhưng những tràng nức nở của Ambre buộc tôi phải lên tiếng.

- Được rồi. Thế còn hôm nay?

- Hôm nay chẳng có gì cả! Không chút tin tức! Sáng nay tớ đã gọi cho anh ấy, tớ đã nhắn tin cho anh ấy nhưng anh ấy cũng chẳng thèm gọi lại. Thế là hết, tớ chắc chắn đấy.

- Tớ hy vọng rằng thế là hết! Cậu không thấy anh ta là kẻ bệnh hoạn à?

- Tớ không biết, cho tới ngày hôm qua anh ấy vẫn còn tuyệt vời thế cơ mà! Có lẽ tớ cũng không ra gì...

- Đúng là cậu không ra gì khi nghĩ anh ta là người đàn ông của đời cậu! Nghe này, ngay từ đầu mọi chuyện đã kỳ cục rồi. Tớ rất muốn tin vào tiếng sét ái tình, nhưng nói chuyện cưới xin sau có vài ngày quen nhau thì cậu phải thừa nhận là quá nhố nhăng đi! Giờ lại còn cả hợp đồng hôn nhân nữa chứ...

Ambre không trả lời và tiếp tục khóc rấm rứt, giấu mặt trong mớ tóc bù xù.

- Ambre, cậu bình tĩnh lại và nghĩ kỹ đi. Rồi cậu sẽ đồng ý với tớ. Nếu anh ta gọi lại cho cậu, cậu phải bảo là cậu không muốn gặp anh ta nữa. Tớ nói nghiêm túc đấy, gã đó cư xử chẳng bình thường gì cả, mọi chuyện có thể kết thúc tồi tệ lắm.

- Thì nó đã kết thúc tồi tệ rồi mà.

Dần dần cô ấy cũng bình tĩnh lại, thừa nhận rằng mọi chuyện tiến triển quá nhanh và trong thâm tâm cô cũng khó mà tin nổi.

- Nhưng cậu biết gì không? Tớ nghĩ đến mẹ cậu. Và đến những gì bà nói với cậu khi bà đi Achentina. Cậu bảo bà rằng việc bà đi Achentina là ngu ngốc, bà bèn trả lời: “Đúng vậy, nhưng một vài sự ngu ngốc lại rất đáng làm.”

Sau khi hết bất ngờ vì biết mẹ tôi đang trở thành hình mẫu cho nhân loại, tôi cũng phần nào vực dậy được tinh thần cô bạn tôi.

Nhưng lúc cô kết luận rằng trên đời luôn tồn tại điều gì đó khập khiễng và rằng cô chẳng còn tin chuyện đó nữa thì đúng là tôi thêm lần nữa câm như hến chẳng biết phải đáp lời thế nào.

Ariane yêu quý,

Ừ, sao họ không chịu để chúng ta yên nhỉ?!

Tớ đã cố viết cho cậu cả ngày nay nhưng tớ không ngừng bị khách hàng làm phiền.

Thế là tớ về nhà muộn, thời gian này tớ làm thêm giờ nhiều đến khó tin. Máy tính ở văn phòng đã bị thay nên tớ phải lập bảng kiểm kê trên một chương trình mới.

TỚ CHÁN NGẤY ĐẾN TẬN CỔ RỒI!

Tớ tận dụng chuyện này để xin anh tớ tăng lương cho tớ. Ông ấy mỉm cười ngây ngô rồi chẳng trả lời gì. Tớ chờ đúng thời điểm để nhắc lại chuyện với mẹ tớ. Ở nhà tớ ấy mà, mỗi quyết định đưa ra phải nhận được đủ ba ý kiến: của bố tớ, mẹ tớ (bố mẹ tớ sống và làm việc cùng nhau mà không bao giờ nói chuyện với nhau, thế mới siêu chứ) và Chris. Tớ phải nói rõ là nếu bố mẹ tớ đồng ý mà Chris phản đối thì bố mẹ tớ sẽ nghiêng mình trước thiên tài phán đoán của anh ấy và sáng kiến (do tớ đưa ra) sẽ bị lãng quên tức khắc.

Đúng là lạ thật, tớ rời nhà bố mẹ năm hai mươi lăm tuổi vì tớ không chịu nổi tính họ và muốn được độc lập. Rồi tớ phạm phải sai lầm là đồng ý làm việc cho họ, lúc đến chỗ làm, tớ bị phụ thuộc vào Chris, người còn loạn tính cách hơn cả bố mẹ tớ.

Đó là một dạng hôn nhân, nhưng chẳng có tình dục mà chỉ có sự phẫn nộ của ba mươi năm sống chung. Tớ không biết điều gì khiến mình lao đầu vào tình cảnh khổ cực này.

Cậu biết đấy, các anh tớ luôn sống sót được theo những quy luật của riêng họ. Chris là ngôi sao. Ông anh tớ nắm trong tay toàn bộ quyền lực, cả gia đình đều tôn trọng ông ấy (Chúa mới biết tại sao), nếu ông ấy bảo nhảy lên là tất cả bọn tớ sẽ phải nhảy lên. Tớ công nhận là ông ấy duyên dáng, nhạy cảm, hào phóng và hài hước.

Ông ấy nấu ăn cực ngon và biết cách phối đồ cực đẹp. Nhưng ngoài những thứ đó ra thì ông ấy là một gã tài tử lười chảy thây không bao giờ thò nổi mặt đến văn phòng trước 11h và hiếm khi tan làm sau 17h. Có điều hiển nhiên là chỉ có tớ lấy thế làm phiền.

Ông anh thứ hai của tớ thì đúng là một đứa con ở giữa điển hình nên lúc nào cũng cần được quan tâm hơn nữa. Ông ấy rất đẹp trai: cao lớn, lực lưỡng, tóc nâu, mắt xanh lơ... Và suốt ngày ru rú xó nhà. Ông ấy rất khép mình và chẳng có chút tham vọng nào dù là nhỏ nhất. Vả lại điều đó cũng khiến bố mẹ tớ an lòng vì lần duy nhất trong quá khứ ông ấy khiến bố mẹ tớ để ý là với tư cách kẻ phạm tội.

Và rồi có Justine nữa, người mà nói gọn trong một từ là luôn biết cách chăm sóc bản thân. Có lẽ tớ mạnh mẽ và biết điều hơn các anh tớ, tớ lại còn chăm chỉ hệt mẹ tớ nữa. Nhưng tớ có được sự nhạy cảm của bố tớ, điều khiến tớ không thể nghiền nát được tất cả mọi người tớ gặp trên bước đường đời.

Giờ thì tớ không chịu nổi nữa rồi. Nếu mẹ tớ không chịu tăng lương cho tớ, tớ nghĩ mình sẽ mở thêm lão khoa trong Ngôi nhà Tra tấn mất.

Tớ sắp đi ăn tối với một cô bạn cũ. Bọn tớ từng là thành viên một câu lạc bộ đọc sách. Tớ tham gia câu lạc bộ đó không lâu vì chỉ riêng mấy cái thời hạn phải đọc xong cuốn sách này hay cuốn sách kia đã khiến tớ lo âu khủng hoảng rồi. Đó đâu phải lỗi của tớ, tớ bị HST (Hội chứng Suy giảm Tập trung) đấy chứ. Tớ luôn chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác và quên nhiều điều. Tớ yêu căn bệnh này, nó là cái cớ yêu thích của tớ cho... mọi việc.

Và là sự luyện tập tốt cho căn bệnh Alzheimer.

Tớ đi đây, hôn cậu.

Justine

TB: tớ đã mơ thấy ác mộng khủng khiếp về Fred và bạn gái anh ta. Không Có Gì rất tĩnh lặng rõ ràng là xa xôi quá vì mãi mà họ vẫn chưa tới đó.

TTB: Tớ đã xem phim Moulin-Rouge và rất thích. Thật lãng mạn hay đúng hơn là một phim dành cho con gái, cậu đi xem với Ambre đi (nếu cô ấy đã ngừng nói luyên thuyên).

TTTB: tớ đã quên.

Lại nữa rồi.

Lại một cú điện thoại nữa lúc 7h tối nay để khẳng định với tôi là anh ấy sẽ đến đó để ăn tối.

Lại một tối nữa ngồi trơ ra nhìn kim đồng hồ quay.

Không có chuyện hoảng sợ tưởng tượng ra cảnh tai nạn ô tô đâu. Tôi biết là anh ấy ổn.

23h, tôi phát điên phát rồ lên.

Anh ấy nghĩ cái quái gì chứ, rằng anh ấy đang ở trọ khách sạn à?

Tôi phải khóa cửa hai lần rồi để chìa khóa vào trong để anh ấy không thể về nhà mới được.

Tôi tự hỏi anh ấy sẽ phản ứng thế nào... Lại đi ư?... Nhưng đi đâu? Không phải nhà bố mẹ anh ấy, như thế thì thật xấu hổ, hay đến khách sạn? Không, thế thì quá kịch, anh ấy sẽ tìm cách xử lý thôi. Anh ấy sẽ gọi điện cho tôi bằng máy di động, tôi sẽ làm cho anh ấy tin là tôi từ chối mở cửa. Anh ấy sẽ suy sụp... Rồi tôi sẽ nói với anh ấy những gì tôi nghĩ về thái độ của anh ấy, khi nào anh ấy hiểu thì tôi sẽ mở cửa.

Giờ thì đi đọc Jane Eyre thôi nào.

23h30, tiếng chìa khóa lách cách trong ổ! Ổ khóa kẹt cứng. Nào, đừng có cố làm gì, anh không thể mở được đâu, hãy gọi em rồi xin lỗi một cách khô khan đi.

Tôi mơ hão mất rồi, anh ấy đang bấm chuông!

Lại thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ sự khác nhau giữa đàn ông, những kẻ cực đơn giản, và phụ nữ, những người rất phức tạp. Trong đủ thứ kịch bản của tôi, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh anh ấy sẽ bấm chuông còn anh ấy thì rõ là chưa giây phút nào nghĩ đến chuyện hành động kiểu khác.

Tôi mặc kệ, tôi sẽ không mở cửa đâu.

Nhưng anh ấy đúng là điên rồ khi bấm chuông kiểu thế!

- Ariane! Mở cửa ra nào! Ngừng ngay mấy trò ngu ngốc của em lại, anh sẽ không bấm chuông cả đêm đâu đấy!

Khỉ thật, anh ấy lại còn đập cửa thuỳnh thuỳnh nữa chứ, hàng xóm láng giềng thức giấc mất...

Tiếng chuông kêu rất to mới điên chứ, tôi thật bất ngờ khi anh ấy dám gây ồn ào như vậy.

Chết tiệt, mở thì mở.

Không thèm nhìn anh ấy, quay vào nhà rồi ngồi xuống và cắm đầu vào quyển truyện.

- Sao em đối xử với anh như thế? Anh mắc kẹt trong một cuộc họp dài lê thê và đó đâu phải lỗi của anh!

- Trong phòng họp nào cũng có điện thoại cả.

- Em chẳng biết gì cả, còn gì là tế nhị nữa nếu cắt ngang cuộc họp chỉ để gọi điện cho vợ!

- Phải, em chẳng biết gì cả.

- Nghe này, anh vừa trải qua một ngày kinh khủng, em nên tỏ ra cảm thông hơn.

- Em đi ngủ đây, anh vui lòng ngủ trong phòng khách hộ em.

- Em nói nghiêm túc đấy chứ? Được thôi, đồng ý thôi, lẽ ra anh nên gọi cho em nhưng chúng ta ai chẳng mắc lỗi...

- Lỗi của anh chẳng có nghĩa lý gì cả vì anh luôn quên chúng ngay tức khắc.

- Thế mà em lại có vẻ hài lòng khi nhắc anh nhớ lại chúng cơ đấy! Nói cho anh xem cảnh hai người cùng nhớ những chuyện giống nhau thì có nghĩa lý gì nào?...

Thế đấy, cứ ở đó mà láu cá. Tôi khóa cửa phòng ngủ lại.

Lại nữa rồi.

J yêu quý,

Ambre tội nghiệp lại thành kẻ độc thân, gã bồ của cậu ấy đúng là điên toàn tập, tớ không chắc mình có lên được dây cót tinh thần cho cậu ấy bằng cách đưa cậu ấy đi xem một bộ phim lãng mạn không.

Ngoài ra, V vẫn cư xử không ra gì bằng cách về muộn mà không thèm nhắn trước cho tớ nên tớ đã tống anh ấy ra phòng khách ngủ. Đó là tất cả những gì tớ có thể làm để bày tỏ rằng tớ chán ngán thế nào khi bị đặt trước việc đã rồi.

Sáng nay lúc tỉnh giấc tớ tự nhủ còn nhiều điều hay ho hơn để làm thay vì hờn dỗi và nên làm anh ấy bất ngờ. Thế là tớ chuẩn bị bữa sáng rồi mang ra cho anh ấy. Anh ấy đã bị sốc và tớ thì có thể khẳng định với cậu là anh ấy thực sự cảm thấy mình tồi tệ.

Trước khi xúc phạm cái máy tính, hãy để tớ giải thích với cậu một chút.

Cậu từng khuyên tớ phải tranh luận nghiêm túc với anh ấy, nhưng tớ đã thử rồi và chẳng có tác dụng gì hết. Lần nào anh ấy cũng hứa sẽ gọi cho tớ để rồi lại mất khái niệm thời gian ngay khi đến văn phòng.

Và viễn cảnh về một cuộc tranh luận vô bổ khác khiến tớ nản lòng.

V đã cảm ơn tớ bằng tất cả trái tim, rồi anh ấy đi gặp bạn và trong lúc tớ đang ngồi viết cho cậu thì anh ấy trở về với một bó hoa. Tớ không đủ ngây thơ để có thể tin rằng kiểu sự cố này sẽ không tái diễn nữa, nhưng hiện tại thì tớ cảm thấy rất nhẹ nhõm vì biết ngày cuối tuần của bọn tớ sẽ không bị phí phạm.

Nên nếu trong tương lai cậu muốn cãi vã với chồng con thì tớ khuyên cậu hãy sử dụng phương pháp của tớ. Khi tử tế ta có thể đạt được kết quả tốt hơn là khi cứ càu nhàu oán trách. Cả hai thái độ đều cần nhưng vấn đề là phải biết sử dụng chúng cho đúng thời điểm.

Cách đây một thời gian, tớ thấy mình chấp nhận mọi chuyện tương đối dễ dàng (định nghĩa từ “tương đối” còn khá là mập mờ). Nhưng tớ lại không chịu nhìn nhận chúng.

Và tớ tự nhủ đã đến lúc kiếm tìm giải pháp rồi.

Có lẽ cậu thấy tớ thật đạo đức giả hoặc tính toán, nhưng tớ ý thức được rằng trong thái độ của mình tồn tại chút ít mấy điều trên; nên là tớ không mấy tự hào về bản thân mình cho lắm.

Nhưng tớ không sao tìm ra cách khắc phục tình hình. Tớ chưa được chứng kiến cuộc hôn nhân nào mà ở đó người vợ lại không mất thời gian ra để cân nhắc giữa tình cảm và các chiến lược khác nhau hòng làm cuộc sống hàng ngày trở nên chấp nhận được.

Suy cho cùng, dù những buổi tối đợi chờ của tớ có thể an ủi cậu đôi chút về tình cảnh độc thân hiện nay của cậu thì mọi chuyện vẫn sẽ không vô cớ mà xảy ra.

Tớ hy vọng cô bạn cậu không thuyết phục cậu tái tham gia câu lạc bộ đọc sách; người thích khoái cảm đau như cậu hẳn sẽ nhận lời ngay chỉ với mục đích duy nhất là tạo cho chính mình niềm vui được nếm trải những khủng hoảng âu lo mỗi lần gần đến các buổi họp mặt.

Hôn cậu,

A.

TB: cậu đã được tăng lương chưa? Tớ hy vọng là rồi, tớ đã bắt đầu tiêu rồi đấy.

TTB: trước khi cậu hỏi tớ V tặng tớ hoa gì, tớ xin được trả lời luôn: mao lương. Tớ thích hoa này lắm nên anh ấy đã ghi điểm khi nhớ điều đó.

TTTB: cơn ác mộng về Fred và bạn gái anh ta là gì vậy? Để tớ nhắc cậu nhớ là tớ đã để cậu ngủ lại khách sạn Ritz với những bông hồng và tấm vé máy bay của George Clooney rồi nhé. Về phần tớ, cậu sẽ ở đó thêm một lát nữa.



Ariane yêu quý,

Thế là xong, tớ đã bắt đầu chửi rủa cái máy tính. (Thật không tin nổi, những từ thô thiển cứ thoát ra khỏi miệng tớ một cách dễ dàng - lại còn duyên dáng nữa chứ...)

Nhưng tớ không hề muốn quở trách cậu đâu. Cậu đã lao đầu vào cuộc phiêu lưu mang tên hôn nhân, và như tớ thấy thì cô bạn gái nào của tớ cũng rước nợ vào thân như vậy. Nên tớ e là nếu rơi vào trường hợp của cậu tớ cũng sẽ hành xử tương tự thôi.

Dù sao tớ vẫn thích giải pháp “anh đi mà ngủ ở phòng khách” hơn sự cao thượng của bữa sáng trên (tràng kỷ) giường. Nhưng khi cưới phải một kẻ tham công tiếc việc thì ta phải chấp nhập chịu đựng hậu quả thôi.

Nói gì thì nói, tớ vẫn có cảm giác là cần phải nếm đủ mọi trải nghiệm khó khăn thì mới quyết định hành động được.

Và tớ tin là không phải vô cớ mà trên đời lại tồn tại những cảnh khổ cực, chẳng phải để giúp chúng ta nhận ra rằng còn một vài điều nữa mà chúng ta không bao giờ muốn trải qua sao?

Ngày Chủ nhật của tớ đã bị trưng dụng vì hôm đó diễn ra lễ Bar-Mitsva của cậu em họ tớ ở Long Island.

Tớ ngồi ở nhà thờ Do Thái, giữa những người khá sùng đạo này trong gia đình tớ và tớ cảm thấy mình mới lạc lõng làm sao. Tớ nhìn xung quanh, tớ cảm giác phải nhận lại những ánh mắt phản đối. Tớ nghĩ chắc mọi người hơi sốc trước đôi giày của tớ (đôi Manolo mới may bằng vải lizac, cao mười phân, tuyệt đẹp).

Tớ không biết đọc tiếng Do Thái nên tớ không cầu nguyện. Đã nhiều lần tớ muốn học, nhưng rồi lần nào cũng bỏ dở giữa chừng. Tớ hơi hối hận về chuyện này. Thế là tớ nghĩ đến cậu, và phân vân không hiểu nếu cậu ở đây chúng ta sẽ làm gì để phá hủy cái cộng đồng dễ thương này. Thế thì thật là ti tiện, nhưng tớ không xấu hổ đâu vì đó là tất cả những gì tớ tìm ra để cảm thấy hứng thú hơn một chút với thử thách này.

Những đồ nữ trang quả là trông phát gớm, chúng bốc mùi hóa học và kiểu cách, còn quần áo thì đúng là chẳng hấp dẫn gì. Gã trai đẹp trai duy nhất là một trong số những cậu em họ khác của tớ (hai mươi tám tuổi và thực sự đẹp trai).

Tớ đã quyết định sẽ không bao giờ giống họ.

Rồi cả nhà đến nhà chú tớ ăn trưa (tớ nghĩ vợ chú ấy đang viết một cuốn sách: “Làm thế nào để phá kỷ lục cholesterol trong mười bữa ăn”).

Sau đó họ bật nhạc và dù sao thì cuối cùng tớ cũng được trải qua khoảnh khắc tuyệt vời.

Một anh bạn trẻ bật bài “Em muốn ngủ với tôi tối nay không?”, bản trong phim Moulin-Rouge, tớ đã đứng lên và khiêu vũ như một con điên. Tớ có uống vài ly rượu và rất phấn khích. Một khoảnh khắc không chút cảm giác ức chế dù là nhỏ nhất. Chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Nhưng bàn chân mới cuồng nhiệt làm sao!

Tớ đã thấy nhiều gã đàn ông nhìn tớ. Còn mấy bà vợ của họ, những người tốn công bĩu môi bài xích, thì đang cố lờ tớ đi. Suýt nữa thì tớ dừng phắt lại vì phản ứng rụt rè quen thuộc. Nhưng nhờ có rượu, hay chính xác là nhờ có những ánh mắt đàn ông kia mà tớ đã lại tiếp tục cuộc chơi.

Lúc về nhà, tớ dừng giữa đường mua đĩa nhạc phim, giờ tớ đang bật nó đây và tớ vừa viết cho cậu vừa nhảy múa quanh ghế.

Tớ cần lấy lại thứ năng lượng này để quên đi rằng phần còn lại trong ngày hôm nay đúng là khoảng thời gian hoài phí. Phí công trang điểm, diện áo quần (tớ đã làm bẩn áo sơ mi), phí thời gian, vì cả đống calori hấp thu qua những đồ ăn dở tệ. Hoài phí vì đã tạo cảm hứng đam mê cho những người đàn ông sẽ không bao giờ động vào mình.

Tớ đã thực sự nghĩ đến cậu, cứ như thể cậu cũng có mặt ở đó và tớ xin nhắc lại là: tớ sẽ không bao giờ sống như họ! Tớ không muốn là một trong số những người phụ nữ ấy, những người kéo lê cuộc sống bé nhỏ nền nếp kiểu nông thôn của mình, kéo lê nỗi u buồn kinh niên của mình và luôn kết thúc bằng đôi mắt thường xuyên phán xét.

(Chỉ chúng ta mới có khả năng phán xét phần còn lại của thế giới thôi, không phải sao?)

Cậu có biết cậu tham gia đến mức nào vào những trải nghiệm của tớ không? Chẳng hạn như những cuộc hẹn hò của tớ vậy: bây giờ khi tớ đến một cuộc hẹn, tớ thường dành phần lớn thời gian để tự hỏi sẽ miêu tả cho cậu buổi tối hẹn hò đó thế nào đây.

Tớ phải nói với cậu điều này, tớ tin đã đến lúc một trong hai chúng ta phải vượt đại dương.

Thực tế thì cậu tiêu khoản lương được tăng của tớ thế nào?

Ôm hôn cậu.

Justine

TB: Nếu cậu đọc thư này trước bữa tối đính hôn của Bérénice thì tớ hy vọng nó là niềm vui bất ngờ cậu nhận được. (Một nơi chốn khác để cùng Vincent khám phá chăng?)

Nếu cậu đọc sau thì nhớ nói với tớ xem chúng ta nên quên cô nàng đi hay tiếp tục hành hạ cô nàng.

TTB: Không còn câu lạc bộ đọc sách nữa đâu, cám ơn. Những cơn khủng hoảng âu lo của tớ còn bắt đầu trước cả khi ngày hết hạn đến cơ. Chỉ riêng việc gắng tìm ra những biểu tượng ẩn giấu và những hình ảnh tinh tế đằng sau mỗi câu chữ cũng đã khiến tớ rơi vào trạng thái cực kỳ chao đảo rồi.

TTTB: Tớ tin chắc Vincent đang cộng tác với một người bán hoa, có thế anh ấy mới mua được hoa rẻ.

Nhưng cậu thử nói tớ xem, chúng ta biết làm gì nếu một ngày nào đó anh ấy cũng trưởng thành, hay nói cách khác là một ngày nào đó anh ấy cũng nghĩ đến chuyện gọi điện báo trước cho cậu mỗi lần anh ấy về muộn? Liệu ngày đó có đặt dấu chấm hết cho những bó hoa không?

Tớ hy vọng là không. Chúa phù hộ anh ấy.

J yêu quý,

Bérénice sẽ không bao giờ được gửi đến Căn phòng Quên lãng, cô nàng bị kết tội sống trong Căn phòng Tra tấn cho đến ngày thân thể hoàn toàn tan rã.

Bữa tối đính hôn đầu tiên của cô nàng diễn ra hôm kia. (Bữa tối gia đình; rồi sẽ đến bữa tối bạn bè và bữa tối đồng nghiệp.)

Hôm đó là thứ Tư: không có Vincent, không có sự khám phá nào hết.

Vì tớ nhìn thấy trước tương lai nên tớ nảy ra ý định tặng Bérénice một cuốn Jane Eyre phòng trường hợp một ngày nào đó cuộc hôn nhân của cô nàng xuống cấp. Với lòng tốt vô hạn, tớ đã tặng cô nàng toàn bộ các tác phẩm của Jane Austen. Dĩ nhiên là cô nàng bội bạc ấy rất thất vọng về món quà của tớ, điều không ngăn nổi tớ cảm thấy sung sướng trước vẻ mặt ngây ngô dốt nát của cô nàng.

Cứ ăn xong một món là tớ lại bắt đầu nghịch nghịch nhẫn của mình, tớ đang mơ mộng nghĩ đến chuyến du lịch mà V và tớ dự định sớm tiến hành thì Jonathan nhìn tay tớ và bảo: “Chị nhầm ngón rồi” còn Bérénice đê tiện thì hét lên: “Đó là vì chị ấy lấy nhầm chồng!” Mọi người ai cũng phá lên cười.

Tớ ngồi lặng thinh, sững sờ khi thấy cô nàng dám cho phép mình đưa ra những lời đùa cợt vô duyên như vậy mà vẫn được mọi người hưởng ứng. Liệu có phải tớ mới là kẻ điên và thiếu khiếu hài hước không?

Lần đầu tiên trong đời tớ hy vọng cô nàng xử sự như vậy trước mặt V, chắc chắn một ngày nào đó anh ấy sẽ không thèm kiểm soát bản thân mà chỉnh cho cô nàng một trận nên thân và ngày đó sẽ là ngày tớ cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Cậu là người muốn tớ mừng cho cô nàng nên tớ phải thông báo với cậu là sau màn đùa cợt kể trên thì điều duy nhất khiến tớ mừng vui đó là được nhìn thấy cô nàng ăn tất cả những món ngon lành với cảm giác tội lỗi vì sau này cô nàng sẽ phải kiên nhẫn đốt bỏ những món ăn đó trong một câu lạc bộ thể dục quá tải nồng nặc mùi mồ hôi và nước tẩy Javel. Điều tối thiểu tớ có thể nói đó là tớ vẫn còn việc phải làm trước khi lấy lại được bình tĩnh.

Tuy nhiên điều đó không ngăn nổi tớ khuyến khích toàn bộ bạn bè của tớ vùng lên, nói theo cách của cậu. (Tớ cũng vậy, cũng đưa ra rất nhiều lời khuyên hay ho, và chừng nào chưa phải áp dụng những lời khuyên đó thì chừng ấy tớ vẫn có thể lừa phỉnh mọi người được.)

Cậu đang nói đến sự ngạc nhiên à, thì hôm đó đều ngạc nhiên đã xảy đến nhờ có người bà thân yêu của tớ.

Khi chào tạm biệt tớ, bà thì thầm vào tai tớ thế này: “Chúa yêu thương những kẻ ngốc, nếu không đã không có nhiều kẻ ngốc đến vậy.” Tớ không chắc là bà nói vậy nhằm ám chỉ Bérénice nhưng nếu thế thì bà có thể nói về ai? Lòng đầy nghi ngờ, tớ quyết định tin rằng căn bệnh Alzheimer của bà đã mang lại cho bà chút tài tiên đoán bất chợt, và cả sự chắc chắn đến khó tin nữa.

Lẽ ra tối qua tớ phải đi chơi với các bạn tớ nhưng V về sớm một ngày vì anh ấy bị bong gân mắt cá chân. Đây là lần đầu tiên chuyện đó xảy ra nên nó đúng là thảm họa.

Không phải vì anh ấy bị bong gân mắt cá chân mà vì anh ấy về sớm một ngày. Tớ thực sự muốn đi ăn bữa tối đó nhưng anh ấy lại muốn ở nhà, lẽ ra tớ nên chịu tiếng ác mà bỏ anh ấy lại nhà mới phải.

Nhưng anh ấy đã bị trừng phạt vì mẹ tớ tự mời mình đến nhà bọn tớ ăn tối. Bà luôn chế giễu mặt lý tính của V và thích chọc ghẹo anh ấy bằng cách lạm dụng tính sốc nổi bồng bột của anh ấy. Tớ để họ lại với nhau, đã đến lúc dọn dẹp bếp núc và khi tớ quay lại phòng khách thì mẹ tớ đang nói với anh ấy: “Con nói vậy là vì con ghen tị khi Các Giọng Nói không nói với con!”

Anh ấy đứng dậy và đi vào phòng ngủ cùng chiếc máy tính xách tay. Cái bĩu môi bực tức của anh ấy làm tớ nhớ lại cái bĩu môi của bố tớ suốt những năm tháng ông phải chịu đựng mẹ.

Rõ ràng bà đang vui mừng hớn hở ngồi trong ghế bành, thế là tớ bảo bà rằng nếu bà thực sự muốn làm phiền một người làm chồng một lần nữa thì bà vẫn còn thời gian để lấy ông chồng thứ ba nên hãy để cho chồng tớ được yên.

Có lần tớ thật xui xẻo khi bảo với mẹ tớ là đôi khi V làm tớ nhớ đến bố, thế là bà trả lời: “Mẹ ái ngại cho con đấy!” Lẽ ra tớ không bao giờ nên so sánh kiểu vậy, thế chẳng khác nào mời bà phun ra những lời mỉa mai vào mặt anh ấy.

Lần cuối cùng bố mẹ tớ gặp nhau chính xác là hôm đám cưới tớ.

Tớ đã thấy họ tám chuyện với nhau và tự nhủ rốt cuộc họ cũng tranh luận bình yên. Nhưng lúc đến gần tớ mới nghe thấy bố tớ nói: “Không, khi anh nói về Lực Hấp dẫn thì có nghĩa là anh nghĩ đến một quy luật chứ không phải nghĩ đến một thái độ!”

Rồi ông quay gót và đi xa dần với vẻ giận dữ, trong khi mẹ tớ mỉm cười vì đã giành chiến thắng một cách dễ dàng.

Tớ không biết tại sao mình lại kể cả chuyện này ra nữa, hội chứng thiếu tập trung của cậu có lẽ có tính lây truyền rồi, vả lại tớ cũng đã quên tên nó. Tóm lại thì chắc là hội chứng của tớ mang tên LAMADADO (lan man dài dòng).

Tớ chuồn đây.

A.

TB: tớ đã tiêu khoản lương được tăng của cậu vào mua sắm và ăn uống ảo, nhưng yên tâm đi, cậu cũng được dự phần vào toàn bộ các lễ hội này.

Cậu về sớm hơn dự kiến... Cái đầu gối làm cậu bị đau à?

- Không, đầu gối của tớ rất ổn. Nhưng phải nói rằng nếu tớ là một kẻ giết người hàng loạt tớ sẽ không bao giờ đến Méribel vào tháng Năm đâu.

- Đấy là sa mạc à?

- Toàn bộ luôn, chẳng có tuyết gì cả. Điều rõ ràng là hợp lý đối với một cái sa mạc.

Julien đến cửa hàng đón tôi rồi đưa tôi đi uống cà phê. Cậu ấy ngồi xuống và bắt đầu tháo cái nút chập ba trên khăn choàng.

- Tớ đã dành ra cả ba ngày để tự nhủ cậu có lý khi ghét núi non.

- Cậu có làm gì khác không?

- Chẳng có gì đặc biệt cả. Tớ cố dựng trại nhưng không thể nhóm lửa được. Cậu có thể giải thích cho tớ vì sao một que diêm đơn giản lại có thể đốt cháy cả khu rừng còn nguyên một hộp diêm đầy lại không đủ để nhóm một đống lửa trại không?

- Cũng không hẳn... Cậu có liên lạc thường xuyên với Ambre không?

- Có, tối nay bọn tớ ăn tối với nhau. Cậu muốn đến không?

- Không, Vincent đang ở nhà. Hơn nữa anh ấy vừa gọi tớ để bảo với tớ là anh ấy có tin tốt lành và muốn bọn tớ đến nhà hàng để ăn mừng.

- Theo cậu thì là cái gì? Tăng lương hay thăng chức?

- Hoặc cái nọ hoặc cái kia, có lẽ cả hai. Nhưng nếu điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy phải cày nhiều hơn thì tớ sẽ chẳng coi đó là tin tốt lành đâu...

- Còn kỳ nghỉ của các cậu?

- Ồ! Tớ đang sung sướng đây: anh ấy có thể nghỉ phép mười lăm ngày trong tháng tới nên bọn tớ sẽ đi Bali.

- Tuyệt! Dù sao thì vẫn luôn có thứ gì đó để ăn mừng tối nay.

Cậu ấy có lý, tôi quyết định về đến nhà sẽ làm đẹp cho bản thân ngay. Tôi vẫn còn nhớ những lời bình luận điên rồ của Justine về các bà vợ xuềnh xoàng và tôi nhất định không chịu giống họ.
Bình Luận (0)
Comment