Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần

Chương 3

Thì ra không phải Gà Công Nghiệp

Sáng sớm hôm sau, ánh ban mai đánh thức cả thị trấn, nắng sớm chan hòa trong ngôi nhà của Nhược Nhược. Trong mấy lùm cây rậm rạp, chim véo von hót khúc ca chào bình minh.

Nhược Nhược ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt thâm quầng đi vào phòng ăn.

Suốt đêm qua, cô nhớ lại những kỷ niệm với Hoàng Lạc Thiên, tới gần sáng mới thiếp đi một lát. Bây giờ hai mắt cứ nhíu lại, lưng cũng mỏi nhừ. Thất tình ra nông nỗi thế này, chắc ông trời nhìn cô hạnh phúc thật thấy không thuận mắt.

Tiểu Cáp đang bày bát đũa ra bàn, nhìn thấy Nhược Nhược liền tươi cười: “Chị Nhược Nhược, chào buổi sáng!”

“Ừ! Chào buổi sáng!”

Nhược Nhược dụi mắt, đảo mắt quanh phòng ăn một lượt, không thấy ba mẹ đâu, bèn hỏi: “Ba mẹ tôi đâu?”

“Bác trai và bác gái vừa ra ngoài rồi, hai bác bảo đi mua cho em ít đồ dùng cá nhân. Nhược Nhược, lát chị còn phải đi học, cứ ăn sáng trước đi.”

“Ừ!” Nhược Nhược lạnh lùng đáp, chẳng thèm để ý Tiểu Cáp đang vô cùng hồi hộp.

Cô ngồi xuống, lại ngáp một hơi dài, vừa bưng bát lên thì bỗng mắt chữ O, miệng chữ A bởi đồ ăn bày trên bàn.

Mẹ ơi! Có thật cô đang ngồi ở nhà mình không vậy? Bữa sáng của nhà cô từ lúc nào trở nên thịnh soạn như đại tiệc thay vì bánh quẩy với sữa đậu nành thế này?

Nhược Nhược tròn mắt nhìn những chiếc bánh ngọt xinh xắn, cùng cốc sữa dâu tây, không thốt nên lời.

Tiểu Cáp thấy Nhược Nhược như vậy liền hồi hộp, hỏi: “Chị Nhược Nhược, chiếc bánh ngọt đó là do em tự làm. Vì không có nhiều thời gian, hơn nữa đồ trong tủ lạnh cũng không nhiều, nên em chỉ làm một ít thôi, chị có thích không?”

Nhược Nhược chỉ vào bữa sáng thịnh soạn trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Những thứ này đều do cậu làm sao?”

“Vâng!” Tiểu Cáp ngại ngùng gật đầu, hai má đỏ lựng.

“Không thể nào!” Nhược Nhược hết nhìn Tiểu Cáp lại dán mắt vào bữa sáng trên bàn, không dám tin vào mắt mình. “Chiếc bánh ngọt này làm công phu như vậy, chắc chắn do đầu bếp chuyên nghiệp làm, cậu… dựa vào cậu… không phải tôi không tin cậu, nhưng mà… chuyện này thật khó mà tin nổi…”

“Chị Nhược Nhược, chị không tin em sao? Bánh này thực sự do em tự làm mà.”

Tiểu Cáp thấy cô còn nghi ngờ, trong lòng lo lắng, vội chỉ vào cốc sữa: “Chị nhìn cốc sữa dâu này, cả sữa và dâu tây em đều lấy từ trong tủ lạnh. Em bỏ cuống dâu tây, rồi cho cả dâu và sữa vào máy xay sinh tố xay nhuyễn, để sữa ngon hơn, em còn cho thêm một chút thạch dâu tây nữa…”

Tiểu Cáp lại chỉ vào chiếc bánh ngọt thơm ngon, hấp dẫn, khiến người khác nhìn mà chảy cả nước miếng: “Bột làm bánh là bác gái lấy cho em, trứng gà và hoa quả trên bề mặt em lấy trong tủ lạnh.”

Nhược Nhược vẫn chưa tin hẳn: “Nhưng… không phải cậu mất trí nhớ rồi sao? Cứ cho là trước đây cậu học làm bánh ngọt, nhưng cậu đã mất trí nhớ rồi, đáng lẽ cũng phải quên luôn rồi chứ?”

Tiểu Cáp gãi đầu gãi tai, cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Em cũng không biết. Nhưng thấy nguyên liệu thì em cứ thế làm thôi. Cũng có thể em chỉ quên những chuyện trước đây, còn mấy việc đã cắm rễ vào đầu rồi thì vẫn nhớ đôi chút.”

Nhược Nhược nghe cậu ta nói có vẻ có lý, nghi vấn trong lòng cô cũng được gỡ bỏ.

Hơn nữa chiếc bánh ngọt thực sự rất đẹp, cô muốn nếm thử hương vị nó, dù sao cũng chẳng đi đâu mà thiệt.

Nghĩ vậy, Nhược Nhược bèn cầm dĩa lên, xắn một miếng bánh bỏ vào miệng.

Tiểu Cáp càng bồn chồn, hồi hộp hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”

Nhược Nhược nhai thật kỹ rồi vui vẻ nuốt ực vào bụng, ngẩng đầu nói với Tiểu Cáp: “Rất ngon! Tiểu Cáp, thật không ngờ cậu không những biết làm bánh ngọt mà còn làm rất ngon nữa.”

“Chị Nhược Nhược, chị thích chứ ạ?” Tiểu Cáp sung sướng nhìn Nhược Nhược. Thấy cô gật đầu cái rụp, cậu vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên: “Yeah! Tốt quá, nếu chị thích từ nay về sau em sẽ thường xuyên làm cho chị ăn.”

“Cảm ơn cậu trước.” Nhược Nhược vỗ vai cậu ta rồi tiếp tục giải quyết chiếc bánh.

“Chị ăn từ từ thôi không nghẹn.” Tiểu Cáp đứng bên cạnh nhìn cô ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy rất vui.

“Ừ… ừ…” Miệng còn nhồm nhoàm bánh, Nhược Nhược chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Nhược Nhược ăn như rồng cuốn, chẳng mấy chốc đã hết veo chiếc bánh, cô đứng dậy xoa bụng: “Tôi phải đi học rồi, bát đĩa cứ để đó, tan học tôi về dọn.”

“Vâng, chị đợi em một lát. Em đi thay giày.” Tiểu Cáp tươi cười quay đi, tung tăng chạy ra ngoài.

“Khoan đã!” Nhược Nhược vội gọi với lại, thắc mắc: “Tôi đi học, cậu thay giày làm gì?”

Tiểu Cáp quay đầu lại, vui vẻ đáp: “Em đưa chị đi học.”

Nhược Nhược trợn mắt, xẵng giọng: “Tôi có phải ngày đầu tiên đi học đâu, ai cần cậu đưa?”

“Nhưng em muốn bảo vệ chị…” Tiểu Cáp ỉu xìu cúi đầu.

Nhược Nhược bĩu môi, khoác cặp lên vai, đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi đi học rồi, cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi, chớ có chạy theo.”

Tiểu Cáp nhìn theo cô, miệng méo xẹo.

Trường học cách nhà không xa, Nhược Nhược đi bộ không đầy hai mươi phút là tới.

Cô chầm chậm bước đi, thỉnh thoảng có vài người bạn đạp xe đi tới, ngỏ ý cho cô đi nhờ nhưng cô đều từ chối. Nhược Nhược tuy không xuất sắc gì nhưng rất được bạn bè yêu quý.

Gần tới trường, Nhược Nhược nghe thấy một tiếng gọi rất quen.

“Nhược Nhược! Nhược Nhược! Đợi tớ với!” Cô bạn thân nhất cũng là cô bạn cùng bàn của cô, Triệu Lệ Lệ, vừa gọi vừa thở hồng hộc đuổi theo.

Nhược Nhược dừng lại, đợi cô bạn đuổi kịp mới đi tiếp: “Sao hôm nay đi muộn thế? Lỡ xe buýt hả?”

Nhà Lệ Lệ cách trường khá xa, cô ấy lại không muốn trọ ở ký túc xá, nên sáng nào cũng dậy thật sớm, chen chúc trên xe buýt tới trường.

“Hôm nay không phải chuyến xe buýt tớ vẫn đi tới trễ, chỉ tại xe đông quá, tớ không chen được lên, đành đi chuyến sau, nên mới tới muộn thế này. May mà vẫn kịp.”

Lệ Lệ thở hổn hển vì mệt, nhìn Nhược Nhược ngưỡng mộ, nói: “Nhược Nhược, cậu sướng thật đấy, nhà gần trường thế, không phải dậy từ sáng sớm để chen chúc trên xe buýt.”

“Sướng cái gì chứ!” Nhược Nhược khoát khoát tay, nhìn cô bạn thân, vẻ mặt không giấu nổi sự ngưỡng mộ. “Tớ mới ngưỡng mộ cậu đấy. Vừa học giỏi vừa xinh đẹp.”

Lệ Lệ thực sự là một tiểu mỹ nhân, cô cao 1m58, thân hình thon thả, cân đối, mái tóc màu lá cọ yểu điệu xõa ngang vai, ôm lấy gương mặt trái xoan trắng trẻo, đáng yêu.

So với Lệ Lệ, Nhược Nhược thật quá bình thường. Tuy cô cao hơn Lệ Lệ vài phân, da dẻ cũng trắng hơn Lệ Lệ một chút, nhưng hàng mi dù có chuốt vẫn thưa thớt của cô thì không thể sánh được với hàng mi dày, cong vút của Lệ Lệ. Hơn nữa, cô chẳng bao giờ chịu trang điểm nên càng không thể bì với Lệ Lệ. Nhược Nhược có đôi mắt một mí, đen láy, khá to, nhưng không long lanh bằng mắt của Lệ Lệ. Sống mũi cô cũng không cao bằng sống mũi Lệ Lệ, môi cũng không đỏ bằng môi cô ấy. Nếu gương mặt của Nhược Nhược có thể dùng hai từ “thanh tú” để miêu tả, thì gương mặt của Lệ Lệ phải nói là “diễm lệ”.

Lệ Lệ nói: “Xinh đẹp thì được cái gì? Xinh đẹp thì không cần ngày nào cũng phải chen chúc trên xe buýt chắc?”

“Nghe cậu nói kìa! Cậu không thể biết tớ ngưỡng mộ cậu chừng nào đâu. Những anh chàng thích cậu cứ xếp hàng dài từ cổng chính tới cổng phụ, mối tình nào của cậu cũng đẹp, như ý, chẳng bù cho tớ…” Nói tới đây, Nhược Nhược ủ rũ cúi đầu.

Lệ Lệ nhìn chằm chằm cô bạn thân, phát hiện mắt Nhược Nhược hôm nay rất u sầu, buồn bã, liền hiểu ngay ra vấn đề: “Sao thế? Lại cãi nhau với Hoàng Lạc Thiên à?”

Nhược Nhược lắc đầu.

Thấy cô bạn lắc đầu, Lệ Lệ càng khó hiểu: “Không cãi nhau, sao nhìn cậu ủ rũ như gà rù bị cắt tiết thế?”

Nhược Nhược thở dài, âu sầu nói: “Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.”

Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã đến cổng trường tự bao giờ. Họ chìa thẻ học sinh cho ban trực nhật kiểm tra rồi vừa đi lên lớp vừa tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

“Nghiêm trọng hơn cả cãi nhau sao?” Lệ Lệ ngẫm nghĩ, rồi tròn mắt hỏi: “Chẳng lẽ hai người chia tay rồi?”

“Ừ!” Nhược Nhược cười khô khốc, gật đầu. “Bọn tớ chia tay chiều qua rồi. Anh ta thích người khác rồi…”

“Người khác? Ai?”

“Mạc Uyển Như.”

“Lại là con ranh đó.” Lệ Lệ sầm mặt, tức giận gắt lên. “Tớ thấy cô ta đúng là loại chuyên đi cướp người yêu của người khác. Lần này như thế, lần trước cũng thế, lần trước nữa cũng thế. Chắc cô ta nghiện trò này mất rồi.”

“Chắc cô ta còn hận tớ lần trước đã cự tuyệt anh trai cô ta.”

“Chính là anh chàng răng vẩu ba năm trước tỏ tình với cậu và bị từ chối đó hả?”

Nhược Nhược gật đầu, nói: “Chắc thế, ngoài chuyện đó ra tớ không biết đã làm gì đắc tội với Mạc đại tiểu thư nhà chúng ta nữa.”

“Cô ta đúng là đồ biến thái. Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Mà cô ta cũng từng cự tuyệt không biết bao nhiêu người còn gì, chẳng lẽ chỉ có cô ta mới có quyền cự tuyệt bạn trai, còn người khác thì không thể chắc?” Lệ Lệ thấy rất chướng mắt với Mạc Uyển Như.

“Nghe nói bố cô ta là phó tổng của một tập đoàn quốc tế rất có tiếng, đi đâu cũng có xe đưa xe đón. Con gái của một gia đình như vậy, không kiêu ngạo mới lạ, bọn mình cũng chẳng cần so đo với cô ta làm gì. Cô ta thù dai nhớ lâu, tớ cũng bó tay. Dù sao tớ cũng không chịu nổi ông anh cục súc, kiêu ngạo, vô lý của cô ta.” Nhược Nhược nhún vai. “Cùng lắm từ giờ tới lúc tốt nghiệp tớ không yêu ai nữa. Dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi mà, lên đại học không học cùng trường với cô ta nữa là xong.”

“Sao cậu lại phải nhún mình thế? Mặc xác cô ta.” Lệ Lệ nắm chặt tay thành quả đấm, căm phẫn nói. “Tớ thấy cậu đừng có nhớ tới tay Hoàng Lạc Thiên đó nữa, nếu anh ta thật lòng yêu cậu thì dù Mạc Uyển Như đó có xinh đẹp đến đâu cũng không thể cướp anh ta được. Nếu anh ta đã lựa chọn chia tay cậu, chứng tỏ anh ta không thật lòng với cậu. Đã thế cậu cũng không cần lưu luyến anh ta nữa. Mau quên anh ta đi, tìm một người khác tốt hơn anh ta gấp vạn.”

Nhược Nhược vốn đang buồn bã vì bị đá, nhưng nhìn Lệ Lệ thấy chuyện bất bình thì thay bạn căm phẫn, cảm thấy buồn cười, cô liền vỗ vai bạn an ủi: “Được rồi! Được rồi! Cậu đừng tức giận nữa, tớ sẽ quên anh ta nhanh thôi. Rõ ràng người thất tình là tớ, thế mà bây giờ tớ lại phải an ủi cậu.”

“Cậu còn nói được nữa. Ai bảo cậu cứ nín nhịn như vậy.” Lệ Lệ trợn mắt nhìn Nhược Nhược, buồn rười rượi, nói: “Mạc Uyển Như đó ngang ngược, vô lý, cậu vẫn còn nhẫn nhịn được, tớ sắp tức chết vì cậu đây.”

“Được rồi! Được rồi! Tớ biết rồi, đừng tức giận nữa. Đến lớp rồi, mau vào đi.”

Nhược Nhược ngoài miệng dỗ dành Lệ Lệ, trong lòng nghĩ, nếu đã chia tay Hoàng Lạc Thiên, từ nay về sau đừng nên gặp nhau nữa thì hơn. Nếu trên đường tình cờ bắt gặp thì cũng tránh cho xa.

Nhưng cô đã quên mất câu: Oan gia ngõ hẹp.

Buổi chiều, sau khi tan học, Nhược Nhược cùng Lệ Lệ sánh vai bước trên con đường chính dẫn vào trường. Đây là con đường dài rộng nhất trong trường, lát xi măng như dải lụa trắng nối từ khu lớp học tới cổng chính, cũng là con đường duy nhất để ra ngoài trường.

Hai bên đường là hàng cây ngô đồng thân thẳng tắp vươn lên trời. Mỗi độ thu về, những chiếc lá to như bàn tay lại phủ đầy mặt đường khiến con đường trông từ xa hệt như chiếc váy dát vàng óng ánh của bảy nàng tiên.

Lúc này, mặt trời khuất dần về phía tây, ráng chiều đỏ quạch dệt thành những dòng sông ánh sáng mỹ lệ trên chiếc váy diệu kỳ.

Nhược Nhược chợt có hứng ngắm nghía dòng sông ánh sáng, chầm chậm dạo bước trên con đường.

Lệ Lệ đi bên cạnh, hào hứng nói: “Nhược Nhược, cậu nói cậu ăn xong thanh sôcôla đó liền gặp ngay anh chàng Lâm Tiểu Cáp sao?”

“Đại khái là thế.”

“Thanh sôcôla đó nhiệm màu thật đấy! Cậu mua ở đâu vậy? Mau nói cho tớ biết, tớ cũng phải mua một thanh mới được.” Lệ Lệ chắp hai tay trước mặt, thành khẩn nói: “Tớ muốn ước từ nay về sau không sáng nào phải chen chúc trên xe buýt nữa.” Hai mắt Lệ Lệ sáng lên như thể thanh sôcôla nhiệm màu đó đang đặt ngay trước mắt cô và mơ ước không xa cách tầm tay cô.

Nhược Nhược nhìn cô, không khỏi bật cười, trêu chọc: “Cậu không muốn chen chúc trên xe buýt, chẳng lẽ lại muốn chạy bộ tới trường?”

“Ai bảo thế!” Lệ Lệ hất hàm, tự đắc nói: “Tớ ước ba tớ trúng số độc đắc, nếu ba tớ trúng giải nhất vé Mark Six, tớ sẽ bảo ba tớ mua con BMW, đến lúc đó tớ không cần chen chúc trên xe buýt nữa.”

“Trúng vé Mark Six á? Cậu mơ mộng hão huyền quá rồi đấy, chẳng khác nào cậu mơ nhặt được nhẫn kim cương, xác suất bằng 0. Thực tế tí đi, tốt nhất cậu cứ học hành cho tử tế, sau này kiếm được một công việc tốt, rồi tự kiếm tiền mà mua.”

“Cậu nói đi mà! Năn nỉ mà! Tớ muốn thử một lần, nếu không quyết không cam lòng. Nhược Nhược, nói cho tớ biết đi mà.” Lệ Lệ lắc mạnh cánh tay Nhược Nhược, nũng nịu.

“Được rồi! Được rồi!”

Nhược Nhược thật hết chịu nổi, hất tay Lệ Lệ ra, nói: “Tớ nói là được chứ gì. Tớ gặp bà cụ ở trước cửa khách sạn Ya Pavilion…”

Nói tới đây, Nhược Nhược bỗng đứng khựng lại, ngẩn nhìn về phía trước.

“Nhược Nhược, cậu sao vậy?” Lệ Lệ lại lắc tay Nhược Nhược hỏi, không thấy cô phản ứng gì bèn quay về hướng cô đang nhìn.

Dưới ánh hoàng hôn len lỏi qua tán lá ngô đồng, Hoàng Lạc Thiên đang sánh vai cùng Mạc Uyển Như, cười nói thân mật bước về phía hai người.

Mạc Uyển Như quả thật rất đẹp, mái tóc xoăn dài bồng bềnh xõa sau lưng, mấy lọn tóc buông đằng trước, yểu điệu cuốn theo gió cong thành hình cánh cung tuyệt đẹp, khuôn mặt trông càng quyến rũ nhờ lớp phấn mỏng, đầu mày cuối mắt đong đưa tình tứ. Chiếc áo len trắng cổ chữ V giản dị kết hợp với chiếc váy màu xám nhạt, xếp ly càng tôn thêm vẻ mềm mại, thướt tha. Nếu Triệu Lệ Lệ là đóa hải đường tươi xinh thì Mạc Uyển Như là đóa mẫu đơn yêu kiều.

Đi bên Mạc Uyển Như, Hoàng Lạc Thiên vẫn đẹp trai như ngày anh còn là bạn trai của cô, bộ đồng phục bình thường trên người anh cũng tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, nụ cười tuấn tú in đậm trên khuôn mặt trái xoan, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.

Hai người dường như cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Nhược Nhược và Lệ Lệ, đôi chân lập tức đơ cứng, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.

Hoàng Lạc Thiên ngẩn ra nhìn Nhược Nhược, cảm xúc hỗn loạn.

Ánh mắt Mạc Uyển Như cũng thoáng chút kỳ lạ, sau đó cô ta lập tức kéo tay Hoàng Lạc Thiên đi tới trước mặt Nhược Nhược.

“Hi! Nhược Nhược, dạo này cậu thế nào? Cuộc sống độc thân chắc tự do lắm nhỉ?” Mạc Uyển Như khoanh tay trước ngực, nguýt dài Nhược Nhược, không chút lịch sự.

Nhược Nhược chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, ánh mắt chằm chằm chiếu lên người Hoàng Lạc Thiên, không nói nửa lời.

Ngôi trường rộng như thế, dù biết trước sẽ tình cờ gặp mặt, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, cũng không ngờ trái tim cô lại đau đớn đến thế.

Người con trai mới sáng hôm qua còn nắm tay cô, vậy mà hôm nay đã âu yếm đi bên một cô gái khác. Phải chăng số mệnh khéo đùa giỡn, hay thực sự như Lệ Lệ nói, cô đã yêu nhầm người?

Hoàng Lạc Thiên bị ánh mắt của cô làm cho luống cuống chân tay. Hồi lâu, anh không chịu nổi nữa, rụt rè lên tiếng: “Nhược Nhược, em vẫn ổn chứ?”

Cô có thể ổn được sao?

Ngày lễ Tình nhân ngọt ngào, cô lại bị người yêu đá. Cô yêu anh ta như vậy, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn anh ta quấn quýt bên người khác.

Thử hỏi như vậy cô có thể ổn được sao?

Nhược Nhược trong lòng đau khổ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, kể cả giọng nói cũng lạnh lùng không chút thay đổi: “Rất tốt, không có anh, tôi mới phát hiện ra trên đời này còn vô khối đàn ông tốt.”

Mạc Uyển Như không chịu lép vế, lập tức khoác tay Hoàng Lạc Thiên, nhìn Nhược Nhược cười giả tạo, nói: “Lâm Nhược Nhược, tôi ngưỡng mộ cậu lắm đó, cậu biết không? Trở lại cuộc sống tự do rồi, chắc sẽ nhiều thời gian rảnh mà ngồi đánh ruồi.”

Nhược Nhược đờ đẫn trong tích tắc, ngọn núi băng ngàn năm trên mặt cũng đang dần tan chảy.

Lệ Lệ đứng cạnh cô thấy chướng mắt đến hết chịu nổi, bèn kéo cô ra sau lưng, xỉa xói Mạc Uyển Như: “Nếu bạn đã ngưỡng mộ sự tự do của Nhược Nhược như vậy thì tôi và Nhược Nhược xin chúc bạn sớm bị người ta đá. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều thời gian rảnh cho bạn ngồi đánh ruồi đó. Bọn tôi còn có việc phải đi trước, không có thời gian chém gió với bạn được, bye bye!”

Mạc Uyển Như nhìn hai người bỏ đi bằng ánh mắt hình viên đạn, gương mặt vì thế mà trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Lạc Thiên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, trong lòng thầm rủa: Nhược Nhược, muốn đấu với tôi ư, cô còn non lắm! Cô dám làm tổn thương anh trai tôi, tôi sẽ không để cô yên đâu.

Buổi tối, trăng sao vằng vặc.

Trong phòng Nhược Nhược im lặng như tờ, ngọn đèn học bên góc bàn học sưởi ấm cả căn phòng. Trên bàn của Nhược Nhược chất cao một chồng sách toán tham khảo, vở bài tập của cô mới được vài chữ.

Nhược Nhược ngồi trước bàn, tay trái chống cằm, tâm trí treo ngược cành cây.

Ăn tối xong, cô về phòng luôn. Vốn định giải quyết đống bài tập toán, nhưng làm mãi, làm mãi, cuối cùng lại thành ra nhớ tới Hoàng Lạc Thiên.

Hoàng Lạc Thiên học toán rất giỏi, còn Nhược Nhược lại khó nhằn nhất môn này.

Hồi trước cứ tan học, Nhược Nhược lại dính lấy Hoàng Lạc Thiên, nũng nịu đòi anh giúp cô làm xong bài tập toán mới chịu về nhà.

Lâu dần thành ra ỷ lại, mỗi lần gặp phải bài hóc cô lại nghĩ ngay tới anh. Dù có khó tới đâu, chỉ cần anh giảng là cô hiểu ngay.

Bây giờ hai người đã chia tay, cô đành một mình gặm nhấm đống bài tập. Những đề toán hết sức đơn giản mà cô cắn bút hàng giờ vẫn không sao giải được.

Trời ạ! Chẳng lẽ không có Hoàng Lạc Thiên cô lại không thể giải nổi một bài toán đơn giản sao?

Nhược Nhược nhìn qua cuốn vở bài tập trên bàn, bất lực ôm lấy đầu.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô hạ tay xuống, quay đầu ra phía cửa, hơi bực dọc, hỏi: “Ai đấy?”

“Chị Nhược Nhược, là em, Tiểu Cáp.”

Giọng Tiểu Cáp lanh lảnh vang lên ngoài cửa.

Vừa nghe thấy tiếng cậu ta, Nhược Nhược lại ôm ghì lấy đầu, đau khổ gục xuống bàn, nói: “Tôi đang bực mình, đừng có làm phiền tôi.”

Ngoài cửa im lặng một lát, Nhược Nhược cứ tưởng cậu ta đã bỏ đi, nhưng lát sau giọng nói đó lại vang lên: “Chị Nhược Nhược, em làm cho chị bánh sôcôla đen nè. Sôcôla có thể giúp tâm trạng tốt lên, chị ăn thử không?”

Nghe tới đó, Nhược Nhược liền nhớ ngay tới chiếc bánh ngọt hấp dẫn hồi sáng, vị thơm nồng của sữa vẫn đọng lại nơi đầu môi. Ngẫm nghĩ một lát, không cưỡng nổi sức hấp dẫn kỳ lạ đó, cô quyết định đứng dậy mở cửa.

Tiểu Cáp thấy cửa mở, mừng rỡ, ló đầu vào phòng quan sát, không phát hiện có gì bất thường mới dám bưng đĩa bánh ngọt bước vào phòng.

Nhược Nhược đóng cửa lại, quay lại bàn học, tiếp tục vật lộn với đống bài tập toán.

Tiểu Cáp đặt bánh lên bàn, vô tình nhìn thấy đống bài tập của Nhược Nhược, liền thuận miệng hỏi: “Chị Nhược Nhược, chị đang giải bài hàm số à?”

Nhược Nhược ngạc nhiên, nhìn cậu ta: “Cậu biết đây là hàm số à?”

“Biết chứ. Em học rồi mà.” Tiểu Cáp lại nhìn qua vở bài tập của cô, mỉm cười nói: “Dạng bài này dễ mà. Em làm tốt.”

Nhược Nhược nhìn cậu ta từ đầu đến chân, không tin tưởng, nói: “Cậu làm được? Đừng có đùa, đây là bài tập toán lớp mười hai đó. Nếu cậu nói trước khi mất trí nhớ cậu làm được thì tôi còn tin, chứ bây giờ thì…”

“Em làm được thật mà. Không tin em làm cho chị xem.” Tiểu Cáp bèn cầm cuốn vở bài tập lên, chọn lấy một câu rồi nói: “Ví dụ câu này, làm như thế này nhé…” Nói rồi, Tiểu Cáp giải một hồi.

“Trời ơi! Cậu làm được thật!” Nhược Nhược mừng quýnh reo lên.

Cô liền kéo lấy Tiểu Cáp, chỉ vào mấy bài toán không tài nào giải nổi, vội hỏi: “Vậy còn bài này? Cậu giải được không? Bài này, bài này nữa…”

“Từ từ, em với chị làm dần dần. Đầu tiên mình làm bài này, mấu chốt của bài này nằm ở…”

Tiểu Cáp giải thích thật cặn kẽ, gương mặt vuông vức dưới ánh đèn càng thêm điển trai, Nhược Nhược chăm chú lắng nghe, có những chỗ còn cẩn thận ghi chép lại. Không khí trong phòng trở nên thân mật, vui vẻ.

Thoáng chốc, ánh trăng đã nhòm qua cửa sổ, đường phố huyên náo giờ vắng bóng người qua lại, kim đồng hồ trên tường đã chạy hai vòng, nửa cốc sữa trên bàn cũng đã nguội ngắt.

Nhược Nhược đặt bút xuống, vươn vai, cầm cốc sữa uống liền hai ngụm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Cáp, nói: “Tiểu Cáp, tối nay thật cảm ơn cậu, không có cậu ngày mai chắc tôi nộp giấy trắng mất.”

Tiểu Cáp lắc lư cái đầu, hai má đỏ lựng, bẽn lẽn nói: “Không có gì, cô giáo dạy phải biết giúp đỡ người khác. Giúp được chị, em cũng thấy rất vui.”

“Nhưng tôi thật không ngờ, cậu không chỉ biết làm bánh ngọt, mà giải toán cũng đỉnh như thế. Cậu giỏi thật đấy.” Nhược Nhược giơ ngón cái lên tỏ ý bái phục. Từ khi quen cậu ta tới giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy khâm phục cậu ta đến thế.

Thấy Nhược Nhược khen ngợi, Tiểu Cáp vô cùng sung sướng.

Chị thiên thần đang khen ngợi cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu được cô khen ngợi.

Cảm giác lâng lâng tựa như đang bay giữa muôn tầng mây trắng.

Đúng lúc Tiểu Cáp còn đang thả hồn bay bổng, giọng nói của Nhược Nhược kéo cậu ta tỉnh lại: “Đúng rồi, hôm nay ba tôi đưa cậu đi khám phải không? Bác sĩ bảo sao?”

Tiểu Cáp đang vui vẻ, nghe thấy cô hỏi vậy lại đâm ra ủ ê: “Bác sĩ nói trong não của em có máu đọng, đè vào dây thần kinh gì đó, tuổi thật của em khoảng mười tám, mười chín, nhưng đầu óc chỉ giống một cậu bé mười bốn…”

Nhược Nhược vỗ vai cậu ta tỏ vẻ thông cảm rồi an ủi: “Cậu đừng buồn! Bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu, lúc đó cậu sẽ nhớ lại được mọi chuyện. Để tìm lại gia đình, tìm lại chính mình, cậu phải có niềm tin chứ!”

Tiểu Cáp gật gật đầu, rồi nghiêm chỉnh như đang thề thốt, cương quyết nói: “Vâng! Em biết rồi! Cảm ơn chị đã động viên. Nhất định em sẽ cố gắng.” Nói tới đây, cậu ta chợt nghĩ ra chuyện gì đó, liền hào hứng nói: “Đúng rồi, còn một tin vui nữa! Bác sĩ bảo, tuy tạm thời em mất trí nhớ nhưng những ký ức đó vẫn đọng lại trong não, chỉ cần tiếp xúc nhiều với những chuyện hay làm trước kia, có thể dần dần nhớ lại được. Ví dụ như hồi sáng em làm bánh ngọt và lúc nãy làm bài tập toán vậy. Cho nên, hai bác quyết định sẽ đưa em tới trường De La để giúp em hồi phục trí nhớ.”

“Hả? Trường De La?” Nhược Nhược tròn mắt vẻ kinh ngạc. “Đó là trường tôi đang học mà.”

“Đúng vậy. Bác trai nói, sẽ để em học cùng lớp với chị cho tiện giúp đỡ nhau.”

“Cái gì? Lại còn học cùng lớp với tôi nữa á?” Nhược Nhược nhìn Tiểu Cáp rồi ù té chạy ra ngoài.

Ba mẹ đang ngồi xem ti vi ngoài phòng khách, thấy Nhược Nhược hớt hải chạy ra, không ai bảo ai liền nhìn cô chằm chằm.

Bà Lâm hỏi: “Nhược Nhược, làm cái gì mà như ma đuổi thế? Muộn thế này con còn định ra ngoài à?”

Nhược Nhược không kịp giải thích, hỏi thẳng: “Ba, mẹ, ba mẹ định đưa Tiểu Cáp tới trường De La học ạ?”

Ông Lâm bỏ chiếc điều khiển ti vi trong tay xuống, ngẩng đầu đáp: “Ừ! Nó nói với con rồi à?”

Nhược Nhược nhăn nhó: “Không được đâu, vào học được gần nửa học kỳ rồi, nhà trường sẽ không…”

Bà Lâm giải thích: “Nhược Nhược, ba con quen anh trai của hiệu trưởng, ba mẹ nhờ chú ấy giúp rồi.”

“Không được, Tiểu Cáp không thể tới trường của con được.”

“Tại sao?” Ông bà Lâm đồng thanh hỏi.

Ngay cả Tiểu Cáp đứng sau cô cũng tội nghiệp hỏi: “Chị Nhược Nhược, chị không thích em học cùng trường với chị sao?”

“Không phải như thế. Nhưng chuyện này bất ngờ quá…” Nhược Nhược càng nhăn nhó, tay múa loạn lên, không biết nên nói thế nào.

“Nếu con lo chuyện đó thì không sao.” Ông Lâm thở phào, cười khà khà vỗ vai Nhược Nhược, an ủi: “Dần dần con sẽ quen. Đúng rồi, ngày mai Tiểu Cáp sẽ tới trường làm thủ tục, con nhớ dẫn nó đi, đừng có để nó lạc đường. Thôi, muộn rồi, ba mẹ đi ngủ trước đây. Hai đứa cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon!”

Tiểu Cáp lễ phép gật đầu: “Hai bác ngủ ngon ạ!”

Ông Lâm mỉm cười gật gù, kéo vợ về phòng.

Nhược Nhược chỉ biết trơ mắt nhìn cánh cửa phòng ba mẹ khép lại, trong lòng lo lắng nhưng không biết nên nói sao.
Bình Luận (0)
Comment