Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

Chương 25


Lần này Ôn lão gia tử biểu hiện rõ ràng không thích, Ôn Hồng cùng Ôn Minh Nhã dù có ngu ngốc đến mấy cũng biết lời họ mới vừa nói có chút quá phận.
"Ông nội, Minh Nhã không phải không tin chị họ, chỉ là chuyện này thực sự quá..

"
"Đủ rồi!" Ôn lão gia tử trực tiếp không kiên nhẫn đánh gãy lời cô ta.
"Cháu có sức ở đây nghi ngờ chị họ không bằng học tập thêm, mới thi được hạng chín đã kiêu ngạo?" Ôn lão gia tử hỏi ngược lại.
"Cháu nhìn chị họ cháu xem, hơn cháu tận hơn tám mươi điểm mà con bé một chút cũng không kiêu ngạo, cháu ngược lại lại lâng lâng trước."
Ôn Minh Nhã xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

Nơi này không chỉ có một nhà bọn họ mà còn có nhiều người hầu như vậy đều ở đây, ông nội thế mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy răn dạy cô ta.

Đây là lần đầu Ôn Minh Nhã gặp loại chuyện này, khó xử muốn chết.

Hơn nữa cô ta luôn cảm thấy, Ôn Du Du hiện tại nhất định đang nhìn chuyện cười của cô ta.

Dựa vào cái gì a, rõ ràng phải là mọi người cùng nhìn Ôn Du Du bị chê cười mới đúng.
"Còn có con, Minh Nhã tuổi còn nhỏ, con cũng tuổi còn nhỏ? Lời gì nên nói cái gì nói không nên nói, chính con còn không rõ? Người lớn như vậy, chuyện nhỏ còn so đo nhãn, chuyện đại sự lại đi cãi nhau à."
Ôn lão gia tử cũng mảy may không cho Ôn Hồng một chút mặt mũi.

Trước mặt mọi người, Ôn Hồng cùng Ôn Minh Nhã hai cha con không còn chút mặt mũi nào, đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Ôn Hồng từ trước đến nay là người sĩ diện, bị người chỉ vào mặt giáo huấn so với giết ông ta chết còn khó chịu hơn.


Sắc mặt ông ta đỏ bừng lên.
Bên cạnh có mấy người hầu nhìn như là đang làm việc, kỳ thật cũng đang bí mật nghe động tĩnh bên kia.

Nghe được Ôn Hồng hai cha con bị mắng, mấy người liếc nhau, có chút hả hê cười.

Đáng đời, ai bảo nhà bọn họ đều không có lòng tốt, lại tính kế nhà đại thiếu gia, lần này gặp báo ứng đi.
Ôn lão phu nhân nhìn con trai mình cũng cháu gái bị mắng, tâm lý tự nhiên cũng không thoải mái, bất quá bà ta không dám công khai khuyên, chỉ có thể rót cho Ôn lão gia tử chén trà cho ông bớt giận.
Mắng đủ rồi, Ôn lão gia tử nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ôn Du Du.

Lần này, ngữ khí của ông hòa hoãn hơn nhiều,
"Du Du, lần này cháu thi không tệ, muốn quà gì?"
Ôn Du Du đang vui vẻ xem kịch, không biết chủ đề tại sao lại rơi trên người mình.

Cô sửng sốt một chút, nhanh nói:
"Không cần đâu ông, cháu là học sinh, học tập cho giỏi vốn chính là điều cháu nên làm."
"Ông nội tặng quà cho con con hãy nhận, đừng khách khí." Ôn Phong nháy mắt liên tục.
Ôn Du Du: Ách...!Vì cái gì ba cô đột nhiên biến thành tên dở hơi như vậy nha.
Quay đầu nhìn lại, Ôn lão gia tử không chỉ không giận, ngược lại từ ái nhìn hai cha con họ.

Xem ra trong lòng của ông còn nghiêng về Ôn Phong.
"Thế nhưng, con không có cái gì muốn."
Ôn Du Du nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra mình muốn cái gì.

Ôn Phong mỗi tháng đều cho cô tiền tiêu vặt, hơn nữa trong tay cô còn có năm mươi vạn lần trước tổ chế tác game cho.


Cô muốn gì đều đã tự mình mua xong, không cần ông nội tặng.
Ôn Minh Nhã trào phúng mà liếc Ôn Du Du, thầm nghĩ thật đúng là ngu xuẩn, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm bắt.
"Vậy tặng con một chiếc xe đi, thích cái nào cứ nói cho ông."
Ôn lão gia tử nói nhẹ nhàng như tùy ý tặng cô một chiếc xe đồ chơi.
"Cám ơn ông nội." Ôn Du Du nghĩ là chỉ tặng một chiếc xe phổ thông mà thôi nên đồng ý.

Đối với Ôn gia lớn như vậy thì một chiếc xe xác thực không tính là gì.

Sau đó cả một nhà cùng nhau ăn cơm trưa, Ôn lão gia tử suốt bữa ăn đều chỉ khen Ôn Du Du.

Ai nấy đều thấy được ông hôm nay tâm tình rất tốt.

Ôn lão gia tử trình độ cao, thấy tri thức mang lại lợi ích lớn cho nên rất để ý hậu bối học tập.

Tuy nói gia đình họ như vậy, dù hậu bối thành tích không tốt thì tương lai cũng có thể xuất ngoại mạ vàng, có thể Ôn lão gia tử vẫn mạ vàng, có thể Ôn lão gia tử vẫn cảm thấy thời cấp ba toàn lực cố gắng thì tương lai sẽ được lợi cả đời.
"Mấy đứa cháu trai cháu gái của mấy lão bằng hữu kia cũng không có lợi hại như cháu gái ta." Ôn lão gia tử kiêu ngạo mà nói.
Ông tính đợi Ôn Phong Ôn Hồng đều đi sẽ lập tức gọi cho lão bằng hữu khoe khoang một phen.

Đến lúc đó, không biết đám lão gia hỏa kia sẽ ghen với ông như thế nào.
"Du Du khoảng thời gian này, xác thực rất cố gắng." Ôn Phong kiêu ngạo mà nói.
Ôn Minh Nhã ở bên cạnh nghe, đối mặt một bàn lớn thức ăn ngon, chỉ biết ăn không biết vị.


Lúc trước cô ta mới là nhân vật chính trong gia yến, mặc dù ông nội sẽ không khen cô ta giống hôm nay khen Ôn Du Du, nhưng khẳng định sẽ khen ngợi cô ta thái độ học tập cố gắng tích cực.

Nào giống hôm nay, ông nội hoàn toàn không để ý đến nhà họ, trong mắt chỉ có Ôn Du Du.

Ôn Minh Nhã coi đồ ăn trong miệng là Ôn Du Du, liều mạng dùng sức nhai.

Chờ xem, lần sau cô ta nhất định sẽ vượt qua Ôn Du Du, phải để cô đẹp mặt.
"Đúng rồi, con trai Lâm thúc thúc ở nhà con thế nào rồi?" Ôn lão gia tử hỏi.
Ôn Du Du vén mái tóc mềm mại, khéo léo trả lời:
"Rất tốt, Tiểu Sư rất ngoan."
"Vậy là tốt rồi, đứa bé kia lúc nhỏ ta từng gặp qua, rất thông minh, đáng tiếc trong nhà tình huống quá phức tạp." Ôn lão gia tử cảm thán nói.
Ông cùng Lâm gia lão gia tử là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên biết Lâm gia tình huống, cũng biết cha mẹ Lâm Sư là hạng người gì.

Một đứa trẻ ngoan thông minh lại bị người trong nhà hại đến hỏng.
Ôn Phong thấy cha tâm tình có chút sa sút, tranh thủ thời gian chuyển chủ đề
Đến lúc ăn cơm trưa, Ôn Minh Nhã cùng Diệp Thanh Thu liếc nhau một cái, người sau hướng cô ta khẽ gật đầu một cái.

Ôn Minh Nhã chạy tới giữ chặt tay Ôn Du Du, ngọt ngào mở miệng:
"Chị họ, tháng sau cả nước tổ chức cuộc thi lập trình, chị lần này lập trình thi được max điểm, đến lúc đó nhất định phải tham gia a, nếu đoạt giải còn có thể cộng điểm tốt nghiệp trung học thêm điểm đó."
Cô ta lúc nói chuyện, trên mặt nhìn không ra nửa điểm bất thường, giống như người lúc trước mắng đến khàn cả giọng là Ôn Du Du gian lận không phải cô ta.

Ôn Du Du rất bội phục công phu trở mặt cùng ngụy trang của cô ta.
"Tôi suy nghĩ một chút."
Cô lần này có thể thi max điểm, kỳ thật có một phần là do vận khí, dù sao bài cuối cùng vừa hay lại là bài mà cô đã học từ Lâm Sư trước, nếu gặp phép tính chưa gặp bao giờ mà bắt cô phải suy luận đã rất khó với cô.

Cho nên trình độ lập trình thực sự của cô khả năng còn không bằng mấy bạn học thành tích tốt khác.

"Chị họ, em đang dự định báo danh, chị cùng em cùng nhau báo danh nha, đến lúc đó chúng ta cùng nhau cố gắng tiến vào trận chung kết.

Bất quá em trình độ không tốt, hi vọng không lớn, chị họ lần này đều thi max điểm, không tham gia cũng quá đáng tiếc." Ôn Minh Nhã nói.
Cô ta đã nói như vậy, Ôn Du Du nếu lại cự tuyệt sẽ thể hiện mình thật không đủ sức.

Như thế còn có thể cho Ôn Minh Nhã có cơ hội chất vấn thành tích lập trình của cô.

Ôn Du Du nghĩ nghĩ, dứt khoát đáp ứng,
"Được, vậy chúng ta cùng nhau tham gia."
Dù sao các môn khác môn cô không cần học nhiều, có thể bỏ ra một chút thời gian dành cho môn lập trình.

Dù cô có không lọt vào top nhưng nếu có thể tăng khả năng lập trình trình cũng giúp cô khi thi đại học.
"Người em họ này xin chúc chị đạt được hạng cao." Ôn Minh Nhã trong mắt hiện lên đắc ý.
Cô ta mới không tin Ôn Du Du dựa vào bản lĩnh thật sự mà thi, cô chắc chắn có bí mật không thể nói cho ai biết.

Thi lập trình giám thị là nghiêm khắc nhất, không có người có thể gian lận.

Hơn nữa trong cuộc thi này môn lập trình độ khó lớn nhất, cô ta không chắc có thể làm được, Ôn Du Du càng không thể.

Ôn Du Du tham gia hoạt động này cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Chờ có thành tích, tất cả mọi người sẽ biết Ôn Du Du vẫn ngu ngốc như trước.

Mà cô ta, Ôn Minh Nhã mới là thông minh nhất, ưu tú nhất.

.

Bình Luận (0)
Comment