Hai chữ "tình người" đối với những người khác thì rất dễ, nhưng từ miệng Độc Cô Đình nói ra lại giống như một điều viển vông.
Tay chân Tô Hà Y tê dại, vừa định đứng dậy thì lảo đảo một cái.
Cổ áo phía sau căng chặt, là Độc Cô Đình xách nàng lên.
Nàng hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, một nụ hôn như cuồng phong bão táp ập xuống khiến nàng không thở nổi.
Hàng mi Tô Hà Y khẽ run, "ưm ưm" hai tiếng nhưng lại không dám từ chối, viền mắt ửng hồng như đóa hoa đào.
Độc Cô Đình tựa hồ muốn xác nhận cái gì đó, cắn môi nàng đến sưng đỏ đau đớn mới chịu buông ra.
Mái tóc dài của Tô Hà Y tán loạn, gò má ửng hồng, giống như một con vẹt nhỏ ngơ ngác không biết giãy dụa, cứ thể dựa vào ngực hắn.
"Thánh thượng?"
Chiếc lưỡi đỏ thắm của nàng liếm đôi môi sưng tấy, không dám tin chớp mắt.
Độc Cô Đình...!Đây ý là hắn không định truy cứu sao?!
Khi quân là trọng tội, nếu đổi lại lúc trước, dựa theo tính tình của Độc Cô Đình thì xét nhà cũng không quá đáng.
Nhưng Tô Hà Y chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại có thể vì nàng mà làm việc thiên tư đến mức này.
Không chỉ vậy, Độc Cô Đình còn thay nàng quấn lại mái tóc dài rơi lả tả, cài lại kim thoa cho nàng.
Mặc dù thủ pháp của hoàng đế đơn giản lại thô lỗ nhưng Tô Hà Y đã khiếp sợ đến tột độ.
Nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không chỉ có vui vẻ vì sống sót sau tai nạn mà còn có một loại ảo giác nhẹ bỗng như say rượu.
Dường như có một sức mạnh nào đó đang nâng nàng lên, muốn bay ra khỏi gian phòng này rồi bay thẳng lên bầu trời.
"Hồi cung thôi."
Tô Hà Y đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai của Độc Cô Đình, giật mình "A" một tiếng như mới tỉnh mộng, vội vã thu dọn đống thư rồi ôm vào lòng.
Nhìn lại, Độc Cô Đình đã đi ra ngoài, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng cao lớn.
Tô Hà Y thấp thỏm bất an, chậm chạp đuổi kịp, đi theo Độc Cô Đình đi ra khỏi đại trạch Tô gia.
Về tới Lan Y cung, Ninh Nguyệt đã đợi ở cửa nghênh đón nàng từ lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt thánh thượng có chút ủ dột, nàng liền đỡ Tô Hà Y vào phòng, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: "Tóc tai nương nương rối hết rồi, nô tỳ búi lại phi thiên kế cho nương nương nhé?"
Tô Hà Y cầm tay nàng: "Cứ để vậy đi, không cần tháo ra."
Đây là kiểu tóc mới Độc Cô Đình tự mình làm cho nàng, cho dù có rối loạn đến cỡ nào nàng cũng không muốn tháo ra.
Nàng khẽ nghiêng người, lén lút nhìn thoáng qua bóng dáng vẫn còn đang lần chần ở hành lang.
Hoa hồng bên trong đình viện đỏ rực, cành lá xanh biếc như ngọc bích.
Độc Cô Đình đi tới đi lui hồi lâu, bóng hắn phản chiếu vào giấy dán trên cửa, một lát sau liền đi vào.
Hắn trầm giọng nói: "Cầm hết mấy phong thư đến đây."
Tô Hà Y nhìn hắn đưa tay ra, hơi ngẩn ra.
Xem ra, Độc Cô Đình đã quyết định công khai những chứng cứ phạm tội này!
Vương Định An đã bị thất sủng từ lâu, từng bước từng bước bị Độc Cô Đình đuổi ra khỏi trung tâm triều chính.
Nếu là tình huống bình thường thì còn có thể cho ông ta về quê dưỡng lão.
Nhưng ông ta lại phản bội, Độc Cô Đình chắc chắn sẽ không nhịn được, nhất định phải khiến ông ta thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu muôn đời mới thôi.
Tô Hà Y không thể làm gì khác hơn là lấy thư ra, hai tay dâng lên.
Nhưng mà Độc Cô Đình vừa nhận được thư từ trong tay nàng liền sai người mang một chậu than vào, ném toàn bộ xấp giấy vào trong.
Ngọn lửa lập lòe bốc lên, sức nóng nổ lách tách.
Tô Hà Y thất kinh, lập tức nhào tới vồ lấy xấp giấy kia.
"Thánh thượng làm cái gì vậy?"
Nàng đột nhiên quên mất đó là lửa, bị lửa hơ nóng đến rụt tay lại.
Độc Cô Đình thấy thế lập tức đen mặt, kéo bàn tay nàng qua xem: "Nàng bị ngốc à? Có bị bỏng không?"
Cũng may là thu tay lại nhanh, trên da chỉ bị nóng đỏ một mảnh nhỏ, Tô Hà Y cũng không cảm thấy quá đau, chỉ nhìn chằm chằm vào xấp giấy bị ngọn lửa nuốt chửng biến thành màu đen, rồi hóa thành tro.
"Đốt hết rồi...!chẳng lẽ thánh thượng muốn buông tha cho Vương Định An sao?"
"Nếu trẫm muốn hắn chết cũng không cần phải dùng cách này!"
Độc Cô Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bóp cằm nàng: "Cho trẫm một lý do không giết người Tô gia, hiểu chưa?"
"Trẫm có thể xem như chưa từng có chuyện này, nàng cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy đi!"
"Tô Hà Y, nàng thực là —— "
Trong lòng Tô Hà Y chua xót, nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng người tới trước, dán lên đôi môi đang đóng mở liên tục kia.
Phẫn uất ngập tràn của Độc Cô Đình thoáng chốc tan biến hơn nửa.
Hắn thầm thở dài, ngón tay khẽ nhúc nhích, ghét bỏ vuốt ve cằm Tô Hà Y, làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Suy nghĩ thấu đáo hơn, cuối cùng Tô Hà Y cũng đã hiểu được một chút đạo làm phi, nhưng lại làm không tốt, nàng chỉ khẽ run dán môi mình lên, hô hấp nóng hổi vẫn mang theo chút luống cuống, giống như không nhớ bước tiếp theo phải làm gì, hoàn toàn quên hết ký ức hai người vô cùng thân mật lúc trước.
"Đừng có lúc nào cũng mắng thần thiếp ngốc chứ!"
Tô Hà Y nhẹ nhàng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Nếu thánh thượng ghét bỏ thần thiếp thật thì ngài kiên nhẫn tự mình dạy đi."
Độc Cô Đình híp mắt, ôm nàng đến lương tháp: "Nàng tự cho là mình thông minh mà, còn muốn trẫm dạy cái gì nữa hửm?"
Tô Hà Y than thở: "Dạy những thứ thánh thượng thích."
Ngoài cửa, Ninh Nguyệt thả bàn tay đang định gõ cửa của mình xuống, nhẹ tay nhẹ chân bưng trà ra ngoài.
Con vẹt ngủ gật dưới hành lang bị tiếng động đánh thức, vỗ cánh kêu "éc éc" không ngừng, rồi bị cung nhân chạy tới, lặng lẽ bỏ vào lồng đem đi.
Tô Hà Y mê man ngủ một giấc, hương an thần thoang thoảng trong phòng, không gian yên tĩnh.
Nàng có một giấc mơ, trong kiếp trước Độc Cô Đình sai nàng một hồi thì bưng trà rót nước, một hồi lại mài mực tìm sách, khiến nàng mệt mỏi tay chân đau nhức, cuối cùng Tô Hà Y tức giận ném bình trà trong tay đi, hắt hết bình trà lạnh thấu xương lên người hoàng đế.
Nàng oán giận nói: “Có phi tử nào mà cả ngày đều làm công việc của cung nữ thế này đâu?” Nhưng Độc Cô Đình lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Tô thị ngươi thật lớn mật, làm cung nữ mà dám hồ ngôn loạn ngữ, còn dám quyến rũ trẫm."
Tô Hà Y giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm một hồi, trước mặt nàng là bộ ngực trần trụi của nam nhân trong mộng.
"Sao, còn muốn nữa à?"
Độc Cô Đình cúi đầu nhìn xuống, lười biếng nhéo má nàng, tâm tình thư thái.
"Béo, xem ra như rất có tinh lực."
Giọng hắn vẫn còn mang chút khàn khàn sau trận mây mưa, Tô Hà Y nghe xong sống lưng lập tức tê dại, liều mạng lắc đầu.
"Thần thiếp...!vừa rồi ngủ có chút đau lưng."
Cái lương tháp này nằm những ngày hè rất mát mẻ thoải mái, nhưng thật sự có chút cứng, nàng gối đầu lên cánh tay Độc Cô Đình, nhưng tư thế này đã duy trì rất lâu nên có chút khó chịu.
Độc Cô Đình nói: “Vậy thì quay về giường ngủ.” Một cánh tay có lực nâng thân trên của nàng lên.
Tô Hà Y vội vàng kéo tấm chăn mỏng che cơ thể, nhìn dáo dác xung quanh tìm xiêm y vừa rồi rơi lung tung.
Lúc nàng vừa nhặt y phục và phi bạch [1] lên thì bên ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng động.
[1] phi bạch: là dải lụa quấn quanh cánh tay hoặc khoác lên vai
Tô Hà Y: "!"
Độc Cô Đình nhẹ nhàng xoa đầu nàng như trấn an: "Chuyện gì?"
"Khởi bẩm thánh thượng."
Bóng dáng quỷ mị của Cao tổng quản xuất hiện ngoài cửa, giọng the thé nói: "Lão nô phụng mệnh đến Vương phủ, nhưng còn chưa kịp động thủ thì Vương tặc hình như đã phát hiện..."
"Ông ta chạy trốn à?"
Tô Hà Y không khỏi kinh hô.
Vương Định An vậy mà lại nhạy bén như kẻ trộm gà, còn có thể sớm đoán trước được thủ đoạn của vị Cao tổng quản này.
Cao Khang ở ngoài cửa hơi ngừng lại, hắn mới vừa rồi chỉ nghe thấy hô hấp của thánh thượng, hoàn toàn không ngờ Tô Hà Y cũng ở đây!
Lúc này nghe qua mới phát hiện hóa ra là giọng hai người lẫn vào nhau, tiết tấu tương tự nên vừa rồi hắn không phát giác được.
May thật, không phải là do võ công của hắn bị thụt lùi...
Thấy Độc Cô Đình không nói gì, Cao Khang làm như không có việc gì nói tiếp: "Vương tặc sợ tội nên đã treo cổ tự tử ở hậu viện."
Tô Hà Y dập chân, tức giận nói: "Vậy mà Vương Định An lại chết thế này..."
Quá hời cho ông ta rồi!
Độc Cô Đình ra hiệu bảo Cao Khang lui ra, hất cằm dựa lưng vào gối mềm, con ngươi thâm thúy đầy thăm dò.
"Sao nàng bất mãn vậy?"
"Người nhà ông ta hoàn toàn có thể nói là ông ta bị bệnh chết, để ông ta hạ táng với tư cách là một đại trọng thần vô cùng có thể diện."
Tô Hà Y lên giọng nói: "Đó không phải là còn muốn dâng di biểu [2] để lại ân ấm [3] cho tử tôn ông ta sao? Hiện tại biên cương đang giao chiến, thánh thượng vốn đã thiếu tiền, đây chính là lỗ vốn!"
[2] di biểu: tờ tấu dâng vua của bề tôi trước khi chết
[3] ân ấm: ân trạch của ông cha.
Ngày xưa, con cháu nhờ ơn ông cha làm quan to, được vào học ở Quốc tử giám rồi sau này ra làm quan
Mặt mày Độc Cô Đình dịu dàng hẳn đi.
"Không đến mức thiếu chút tiền đó."
Hắn tùy ý đứng dậy, cầm sổ sách, vẫy tay với Tô Hà Y: "Đến đây xem."
Một chồng sổ cực nặng rơi xuống trước mặt Tô Hà Y.
Nàng mặc lại y phục rồi đi tới, ngạc nhiên nhìn những cuốn sổ dày màu vàng nhạt này, bản thân nàng cũng chưa từng nhìn thấy trong ngự thư phòng.
Được Độc Cô Đình ra hiệu, Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, vừa mở ra xem, hai mắt lập tức sáng lên.
"Đây...!đây là sổ sách nội kho hoàng gia?"
"Đúng."
Nội dung đống sổ sách này hoàn toàn khác với quyển trong quốc khố và hộ bộ.
Nó viết hết tất cả những bảo vật tư tàng được tích góp từng chút một ở trong cung từ trước tới nay, phải nói là phú khả địch quốc [4].
[4] phú khả địch quốc: có nghĩa là một người có khối tài sản có thể sánh ngang cả quốc gia
Nhưng có điều Độc Cô Đình lại không nói, chỗ sổ sách này vốn là do hoàng hậu hoặc thái hậu bảo quản.
Nhưng thấy hai mắt Tô Hà Y sáng lấp lánh, cẩn thận xem qua từng mục từng mục, hắn đè chuyện này xuống, cảm thấy sau này nói cũng không muộn.