Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 37


Đêm khuya, Lan Y cung.
Bên trong cung điện yên tĩnh, cửa cung nặng nề che dấu vẻ im lặng, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả không ngừng, cố gắng vùng vẫy trong chút cơn nóng cuối thu.
Tô Hà Y cả đêm thức dậy ba lần, một hồi thì nói trong phòng quá nóng, một hồi lại nói ánh trăng quá sáng.

Độc Cô Đình kiên nhẫn chịu đựng, nhìn khuôn mặt mơ mơ màng màng mất hồn mất vía của nàng, trong lòng không khỏi có mấy phần dung túng.

Hoàng đế buồn bực mở cửa sổ, kéo rèm, đáp ứng từng cái từng cái yêu cầu của nàng.

Sau đó hắn còn tưởng là cuối cùng cũng có thể ôm nàng ngủ thì lại bị nàng đá một cước ngã xuống đất tỉnh mộng.
Cuộc sống này không có cách nào chịu nổi.
Độc Cô Đình mở to mắt một hồi rồi lại lẳng lặng quay lại nằm bên cạnh Tô Hà Y, cau mày nhéo mũi nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng đỏ ửng, lông mi dài run run, lập tức mở mắt nhìn hắn.
Hóa ra Tô Hà Y cũng không ngủ.
"Hay là thiếp đến thiên điện bên cạnh ngủ nhé?"
Độc Cô Đình lắc đầu.
Hai người nên duyên đã lâu, từ trước đến giờ đều ngủ chung một giường.

Cho dù Thái y viện đã chẩn đoán ra Tô Hà Y có thai nhưng Độc Cô Đình vẫn không có ý định chia ra ngủ.
Trong mắt người khác, đây là một loại ân ái hiếm có trên đời, thậm chí đến mức khó tin.

Nhìn tình hình như vậy, cuối cùng mấy cung tần phi tử bị trục xuất khỏi cung cuối cùng cũng chết tâm, ủy khuất gả cho người khác dưới sự an bài của gia tộc.
Kỳ thực, vốn dĩ trong cung cứ dựa theo quy củ của tổ tiên có hai phòng ngủ lớn.


Nhưng cái còn lại đã bị Tô Hà Y tư lợi cho Mãn Mãn, hiện tại, có lẽ nó là con chó có nhiều người hầu hạ và bạn chơi nhất thiên hạ.
Tô Hà Y không ngại ngủ chung với chó, bởi vì bản thân Độc Cô Đình đôi khi cũng rất chó.

(cái này là nguyên văn nha mọi người :)))
Ví dụ như lúc này, hắn đang dụi đầu vào người nàng, nhỏ giọng hỏi: "Không thoải mái à?"
Tô Hà Y thở dài, vỗ cái bụng vẫn chưa thay đổi của mình.
"Nữ nhân trên đời muốn sinh hài tử, có ai mà không khó chịu đâu? Nếu sau này chàng được đầu thai thành nữ tử cũng sinh thử một lần xem?"
Từ khi mang thai, nàng càng ngày càng lười biếng, tin tưởng Dugu Ting nhất định sẽ không làm gì nàng liền trở mình tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau lâm triều, văn võ bá quan đều nhìn thấy dưới mắt thánh thượng có hai quầng thâm lớn, sắc mặt đen như nhọ nồi.
Khắp kinh thành lập tức xì xào bàn tán, nói rằng từ khi hoàng hậu nương nương mang thai, gần đây ăn không ngon ngủ không yên.

Cái gì mà oan hồn quấn thân, gì mà thần tiên chuyển thế, âm dương bất hòa...!Người người liên tưởng một chút liền lạnh cả sống lưng, càng thêm thận trọng.
Khâm thiên giám Hà Vũ tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, chiếu lệnh bãi triều vừa vang lên, đầu hắn lập tức nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bị Độc Cô Đình lén triệu đến, ngay cả đại môn tiền điện còn chưa kịp đi ra đã bị Cao công công tươi cười kéo lại.
Độc Cô Đình hỏi hắn: "Khâm thiên giám nghiên cứu uyên bác nhất, Thái y viên vô năng, đổi ba thái y vẫn không giải quyết được tâm bệnh của hoàng hậu.

Hà ái khanh có cao kiến gì không?"
Hà Vũ đau đầu không thôi, vừa định nói thần không thông y lý dược học thì ngước mắt lên thấy Độc Cô Đình ngồi trên ghế, một tay đỡ má, trong ánh mắt sắc bén còn có chút đe dọa.
Hà Vũ nuốt câu "nữ tử mang thai không khỏe là hoàn toàn bình thường" xuống.
Dù sao hắn cũng không muốn trở thành người thứ tư bị bãi bỏ chức quan vì hoàng hậu nương nương ăn không ngon ngủ không yên, trong chốc lát chỉ có thể dùng huyền học để nói.
"Cái này...! Theo ý kiến ​​của vi thần thì người của Thái y viện đã chẩn ra bệnh của hoàng hậu nương nương là do gan không tốt, thực ra cũng không sai."
Độc Cô Đình nheo mắt lại, ánh mắt nhìn hắn đã biến thành ánh mắt đang nhìn đồ bỏ đi.
"Vi thần không phải có ý nói thánh thượng phạt sai!"

Hà Vũ nơm nớp lo sợ nói: "Gan là chủ của linh hồn, đêm xuống hồn nhập vào gan thì ngủ sẽ ngon giấc.

Vì vậy...!Vì vậy, mấy vị thái y kia không tìm ra mấu chốt của vấn đề là bởi vì họ không biết cách nuôi thần hồn của người!"
Độc Cô Đình thay đổi tư thế, lông mày thoáng thả lỏng.
"Nói rõ chút xem!"
Hà Vũ thấy hắn nghe lọt tai liền thuận thế bịa chuyện nói: "Phương pháp an tâm dưỡng thần này không liên quan đến thuật kỳ hoàng [1], mà nó thường được lưu truyền trong giới tăng lữ và đạo sĩ.

Chi bằng thánh thượng tìm một cao tăng đức cao trọng vọng, cầu khẩn thay cho nương nương, tiêu diệt kiếp số đời trước, quang minh chính đại tu bổ toàn bộ phần thần hồn còn thiếu sót...! Thái y không làm tốt, nhưng đạo sĩ hòa thượng chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết được rồi."
[1] Thuật kỳ hoàng: lý luận của trung y
"Nghe cũng có lý."
Độc Cô Đình gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Hà Vũ vui mừng khôn xiết, dập đầu thi lễ, nịnh nọt không ngừng.
Sắc mặt Độc Cô Đình đột nhiên tối sầm lại: "Nhưng nàng phúc trạch thâm hậu, sao còn có kiếp số gì đáng nói? Lẽ nào thần phật không cho trẫm có con nối dòng hay sao? Khấu trừ nửa năm bổng lộc!"
Hà Vũ bỏ chạy, nửa năm thì nửa năm, chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ này của mình là được.
Tiền tài thì có là gì đâu? Chỉ là da lông trên người thôi!
Về đến nhà, hắn lập tức viết ngay một lá thư cho Đại tướng quốc tự, coi như bổn quan giới thiệu mối làm ăn lớn này cho đám lừa ngốc này vậy!
Ba ngày sau, Độc Cô Đình ra lệnh chuẩn bị khinh xa giản kỵ xuất cung, chạy thẳng đến núi Bích Không ở ngoại ô phía Tây.
Mảnh rừng núi này từ xưa đến nay là một phần của lâm viên hoàng gia, Tô Hà Y nhìn thấy phương hướng xe ngựa và kinh thư pháp khí các cung nữ mang theo, tò mò hỏi: "Đến Đại tướng quốc tự sao?"
Nàng nhớ tự viện có thể tiếp đãi hoàng tộc gần đây cũng chỉ có thỗ này.
Các đạt quan quý nhân trong kinh thành xưa nay tôn kính đạo Phật, toàn bộ tự miếu đạo quan trên núi Bích Không đều được xây dựng như lầu các của thần tiên, trong đó, đứng đầu chính là Đại tướng quốc tự này.
Độc Cô Đình "ừ" một tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nàng không muốn ra ngoài sao?"

Tất nhiên Tô Hà Y muốn nói chàng đúng là chuyện bé xé ra to, nhưng Độc Cô Đình cố tình dẫn nàng ra ngoài cầu thần bái phật, trong lòng nàng vẫn rất hạnh phúc.
Vào ngày lễ Vu Lan và lễ cầu siêu mùng một tết hằng năm, kinh thành đều vô cùng náo nhiệt, nhưng Độc Cô Đình dường như không hứng thú lắm, chưa bao giờ thích tham dự mấy hoạt động phong tục tập quán dân gian này.

Lần này coi như là lần đầu đến Đại tướng quốc tự, cho nên nàng không muốn đả kích hứng thú của hắn...
Tô Hà Y khen ngợi: "Đâu có, thiếp nghĩ thiếp đi bộ nhiều một chút cũng tốt.

Không khí ở đây trong lành, thậm chí còn có cỏ cây xanh tươi trong gió, tốt hơn trong cung nhiều."
Sau đó, nhìn chín mươi chín bậc thang trước mặt, Tô Hà Y lập tức choáng váng.
Nàng lập tức muốn xóa bỏ "nhiều một chút" trong lời vừa rồi.
Chiều dài và chiều cao của thềm đá này khá đáng kể, hơn nữa còn rất dốc, cho nên kiệu liễn không thể dễ dàng đi lên được.
Con đường đi lên Đại tướng quốc tự đã có từ bốn, năm trăm năm trước.

Những người đến đây đều phải leo từng bước lên, mệt chết đi sống mới có thể nhìn thấy bảo điện hùng vĩ, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm giác thành kính.
Ngay cả các vị hoàng đế xưa nay cũng không được như vậy.
Bên trong bên ngoài ngưỡng cửa, hồng trần nặng gấp đôi.
Tô Hà Y ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện một nhóm hòa thượng đầu bóng lưỡng đứng trên đỉnh bậc thang, một mực cung kính chờ đoàn người bọn họ.

Thậm chí còn có tiểu sa di bưng trà, khăn che mặt, lư hương, chờ bọn họ lên tới sẽ lập tức đi tới hầu hạ.
Đó là lẽ đương nhiên, dù sao đây cũng là đại kim chủ của hoàng gia.
Tô Hà Y đang suy nghĩ nên tìm ai đến cõng mình thì đột nhiên Độc Cô Đình kéo nàng, nhưng không phải là đi về phía trước mà là đi sang phía bên cạnh.
"Thánh thượng làm cái gì vậy?"
Tô Hà Y chẳng hiểu chuyện gì, sau đó mới phát hiện hóa ra bên cạnh có một con đường nhỏ được lát đá xanh, quanh co uốn lượn hướng tới khu rừng.
Độc Cô Đình nói: "Không đi Đại tướng quốc tự, chúng ta đến một nơi khác."
Ngọn núi ẩm thấp, trên mặt đất mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hà Y, băng qua một đoạn đường nhỏ rồi mới đặt nàng xuống.
Những tùy tùng phía sau hai mặt nhìn nhau, cũng không biết đây là có chuyện gì, chỉ có Cao Phúc hiểu rõ tình hình thức thời, lập tức đuổi hơn phân nửa người đến Đại tướng quốc tự như thường lệ, chỉ để lại mấy nội thị đi theo hai vị chủ tử trước mặt.
Tô Hà Y bước từng bước nhỏ, thời thời khắc khắc chú ý đến bước chân của mình.


Con đường này rốt cuộc dẫn đến đâu? Hiện tại nàng đang rất bối rối nhưng dường như Độc Cô Đình lại rất quen thuộc với nơi này, dẫn nàng đi thẳng một đường.

Tuy chậm, nhưng không có chút do dự, thậm chí còn không cần quan sát mấy cái ngã ba trên đường.
Đi được nửa khắc đồng hồ, nàng nhìn thấy một cổng miếu nhỏ bằng đá xanh.
"Tuệ am."
Tô Hà Y thì thào: "Là một am ni cô sao? Hóa ra trên núi Bích Không còn có một ngôi miếu hoang như vậy.

Thiếp còn cho là sẽ nguy nga lộng lẫy như Đại tướng quốc tự hay là Minh Đạo quan chứ."
Độc Cô Đình cũng nói: “Ở đây đúng là đơn sơ, có điều cầu thần bái phật thì ở đâu cũng vậy”.
"Thành tâm chắc chắn sẽ linh nghiệm."
Tô Hà Y cũng cảm thấy như vậy, nàng lại sờ cái bụng còn chưa to lên của mình, vươn tay nắm lấy tay Độc Cô Đình.
Nàng cảm nhận được đối phương có chút không vui.
Có lẽ là do chung đụng đã lâu nên cho dù trên mặt Độc Cô Đình không có biểu cảm gì thì nàng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn.

Ít nhất là vừa rồi, khi Độc Cô Đình nhìn lên cái cổng đá này, trên mặt hắn thoáng qua một chút cô đơn.
Tô Hà Y cảm thấy rất khó phớt lờ chuyện này.
Nàng gãi gãi lòng bàn tay Độc Cô Đình, ghé sát tới thấp giọng hỏi: "Có điều ở đây có gì đặc biệt à? Là vị cao thủ nào của thiền tông [2] hay là một tuyệt thế giai nhân ẩn cư ở đây?"
[2] thiền tông: một phái của Phật giáo
Giọng nói của Tô Hà Y rất nhỏ, nàng cố ý hạ thấp giọng không cho người phía sau nghe thấy, Độc Cô Đình quay sang nhìn nàng, ánh mắt giống như người mộng du, bộ dạng như đi một vòng trong tiên cung trên trời, cuối cùng cũng trở lại nhân gian.
Đột nhiên phát hiện ra mình có lão bà xinh đẹp như vậy à?
Tô Hà Y nghiêng đầu, không khỏi ưỡn thẳng ngực.
"Nơi này là Tuệ am."
Độc Cô Đình vươn tay chậm rãi vuốt ve cột đá trước mặt, giọng nói có chút khàn khàn.
"Mẫu thân của ta...!không phải là Quách thị, ta đang nói là thân mẫu của ta...!phong hào trước đây của bà ấy là Tuệ quý phi."

Bình Luận (0)
Comment