Edit: Phong Nguyệt
Trác Tinh tới đón Lục Ý, hai người trò chuyện dọc đường.
Lục Ý vốn định nấu cháo mời Trác Tinh ăn sáng, nhưng vì Cố Diễn ngã bệnh, cậu cũng không tiện dùng bếp của Cố Diễn nấu ăn cho người khác, vì vậy nên thôi, mua bữa sáng bên đường, hai người cùng nhau ăn.
Trác Tinh cầm bữa sáng, tiếc nuối: “Cái này không ngon bằng cậu làm.”
Lục Ý có một đoạn thời gian trôi qua cực kỳ khó khăn, cậu đã từng ở nhờ nhà Trác Tinh, để trả lại ân tình, Lục Ý hầu như làm hết việc nhà, bao gồm nấu nướng cho hắn.
Mới đầu Trác Tinh chối từ, nói ngại, đợi đến ăn xong bữa cơm thứ nhất hắn liền trầm mặc, ăn xong bữa thứ hai, hắn liền sùng bái nhìn Lục Ý, ăn xong bữa thứ ba, hắn đã không thể ăn những món bên ngoài kia, khi tình hình kinh tế của Lục Ý ổn định, có thể dời ra ngoài, hắn còn mặt dày đến nhà Lục Ý cọ cơm.
“Ăn tạm đi” Lục Ý vẻ mặt chín chắn tựa như nói với con trai, “Chờ quay về ba làm cho con.”
“Ôi” Ai nấu ăn ngon chính là ba ruột, tiết tháo là cái gì, Trác Tinh không hề biết, dứt khoát nói, “Cảm ơn ba.”
Lục Ý từ ái nhìn “thằng con ngốc” của mình, lát sau, Lục Ý chợt nhớ tới tối qua Trác Tinh gọi điện thoại cho cậu, hỏi: “Đúng rồi, hôm qua cậu nói…”
“Ờ ha,quên chưa chuyện quan trọng” Trác Tinh nhớ tới việc này, nắm tóc, đau đầu nói, “Cách thức thi đấu trong <Diễn xuất hay nhất> có chút đổi mới, không ai biết cụ thể là dạng gì, đạo diễn không thích gửi kịch bản, ông ta thích tạo bất ngờ.”
Lục Ý chống cằm suy nghĩ: “Cách thức thi đấu… 100 người à, cuối cùng có thể giữ lại mấy người?”
Trác Tinh lắc đầu: “Tôi cũng chỉ hỏi được một chút, hôm nay kiểm tra phân tổ, ngoài ra, tôi cũng không biết gì cả, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chú ý một chút, với lại tôi muốn cùng tổ với cậu.”
Chủ yếu là Trác Tinh không yên tâm Lục Ý, Lục Ý nhìn qua dễ ức hiếp…Quả thật cũng dễ ức hiếp, nhưng không phải loại mặc người nhào nặn, mà là cậu cảm thấy không sao, bị người khác chiếm hời cũng không chết, không muốn lãng phí thời gian so đo, còn không bằng ngồi đọc kịch bản, song ở trong mắt của người khác lại thành đối tượng có thể tùy ý bắt nạt.
Trên thực tế nếu chọc phải Lục Ý, cậu cũng không phải dạng hiền lành gì.
Trác Tinh rất thích người bạn Lục Ý này, vì thế hắn muốn chiếu cố cậu.
Lái xe được nửa đường, người quản lý của Lục Ý lên xe, vừa đến đã nói với Lục Ý: “Tôi có vài câu muốn nói với cậu.”
Lục Ý đang suy nghĩ cách thức kiểm tra là cái gì, nghe tiếng, nghiêm trang gật gật đầu: “Ừm, anh nói đi.”
“Là thế này” Văn Túc mở ghi chú trên điện thoại, “Tổ tiết mục mời Cố Diễn làm cố vấn, cậu là học viên, mọi người chắc chắn sẽ chú ý đến hai cậu vì hai cậu mới cưới, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Văn Túc là người cùng Lục Ý vượt qua đoạn thời gian khổ, đối với chuyện Cố Diễn biết tuy không biết nhiều lắm nhưng cũng đủ khiến hắn nhức đầu.
Kết hôn chỉ là kế sách tạm thời để tránh đầu sóng ngọn gió thôi, hiện tại hai người bọn họ thật sự kết hôn, không ngừng phải lộ diện, còn bị ép tú ân tú ái trước ống kính.
Mà từ khi kết hôn, trạng thái ở chung của hai người ra sao Văn Túc cùng Vu Lộc đều thấy hết, họ gặp mặt nghiên cứu nửa buổi tối, vừa mượn rượu giải sầu vừa than thở đến đỏ mắt vẫn không nghĩ ra phương pháp nào.
Việc này thật không biết phải làm sao, hai người bọn họ kết hôn rồi, cũng đã thông cáo thiên hạ, trong mắt của người khác chính là đang trong thời kỳ trăng mật, là cái loại vừa chạm mặt bong hóng hồng lập tức nổi lên bốn phía.
Nhưng hai người này giáp mặt không khí còn lạnh lẽo hơn cả Bắc Cực…
Nếu để trạng thái này kéo dài đến khi quay tiết mục, mọi chuyện coi như toi.
Văn Túc chỉ cảm thấy tóc tai muốn rụng hết.
Hắn vừa nói được một nửa, nhưng Lục Ý đã hiểu ý hắn, cậu không lên tiếng, lấy viên kẹo ra: “Tôi hiểu, tôi… sẽ tận lực.”
Tận lực tránh né Cố Diễn.Văn Túc lại hiểu lầm ý cậu, cho rằng cậu muốn tận lực diễn trò chồng chồng mới cưới với Cố Diễn, thở phào: “Ai, cậu biết điều hơn Cố Diễn nhiều lắm, tối qua Vu Lộc tìm cậu ta tán gẫu, Cố Diễn không nói lời nào, cự tuyệt phối hợp, cũng không tỏ thái độ, thật làm cho người sốt ruột.”
So sánh xong, Văn Túc cảm thấy mình khá may mắn: “Vẫn là A Ý ngoan.”
Trác Tinh là bạn thân nhất của Lục Ý, đương nhiên cũng biết việc này, nghe thấy thế nhíu mày, bất bình thay Lục Ý: “Cố Diễn tại sao lại như vậy chứ?”
“Không phải do cậu ấy” Lục Ý ngửa ra sau, gối tay sau đầu, vẻ mặt bình tĩnh, “Việc này không phải cậu ấy tự nguyện, cũng không phải tôi tự nguyện.”
Bây giờ bị tình thế dồn đến mức này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Còn có nửa giờ nữa mới tới trường quay, Lục Ý vừa định nhắm mắt một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêm túc nhìn về phía Trác Tinh: “Trác Tử, cậu có phim tình cảm nào đề cử không?”
Trác Tinh biết cậu đang chuẩn bị cho công việc, há mồm báo: “365 lần yêu em, Lam Thiên nói nó đang nhớ em…”
Tựa đề nghe qua không quá tin cậy.
Lục Ý nghi ngờ nhìn hắn, cơ mà Lục Ý là một người thành thật, cho dù có hoài nghi cũng không nghĩ sâu, cậu lưu hai bộ này lại, dự định trên đường dựa vào cái này giết thời gian.
Nhưng sau khi xem <Lam Thiên nói nó đang nhớ anh> được mười phút, Lục Ý liền ngáp một cái, ngủ mất.
Trác Tinh đang hết sức kích động chờ Lục Ý thảo luận tình tiết: “…”
Trác Tinh chết lặng nghiêng đầu nhìn Văn Túc: “Tôi cảm thấy Lục Ý rất không có tế bào nghệ thuật tí nào, anh có cảm thấy thế không?”
Văn Túc: “Nếu như tế bào nghệ thuật mà cậu nói là thưởng thức một bộ phim mở đầu là nam nữ chính cùng nhau kể về tình xưa, so sánh xem ai hi sinh nhiều hơn ai, lại tranh luận hơn mười phút vì một từ của đối phương…”
Hắn lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: “Tôi thấy A Ý không cần thứ tế bào nghệ thuật này.”
Trác Tinh: “…”
***
<Diễn xuất hay nhất> là một bộ tống nghệ lớn, vì quay cái này, đạo diễn đặc biệt dựng một trường quay.
Lúc bọn Lục Ý xuống xe, đã có người tới quay phim.
Trước trường quay là một bãi đất trống, trên đó treo các poster cực lớn của bốn vị cố vấn, ba nam một nữ, Cố Diễn nhỏ tuổi nhất, tư lịch ít nhất, đương nhiên bị xếp ngoài cùng.
Bên cạnh Cố Diễn là một người đàn ông trông hơn ba mươi tuổi, tên là Bách Thương, con đường minh tinh nhấp nhô, lăn lộn từ gian khó đi lên, bây giờ vòng giải trí ai thấy hắn cũng phải gọi một tiếng thầy Bách, làm người khiêm tốn, không tự cao tự đại, luôn híp mắt cười.
Bên cạnh Bách Thương là nữ cố vấn duy nhất Cừu Ngọc, quá trình cô trải qua cũng tương đối phức tạp, cái gì cũng từng diễn, lúc gần bốn mươi tuổi dựa vào một bộ điện ảnh mang về thành tựu ảnh hậu, xem như là xứng với từ thực lực.
Vị cuối cùng cũng nam cố vấn, tên là Quảng Thiệu, y thuộc thể loại sinh ra ở vạch đích, trong nhà có bối cảnh, tổ tiên nhiều đời làm trong ngành, từng có ảnh đế ca hậu, tích lũy không ít fan gia tộc, hơn nữa y cũng coi như có chút tài năng, chịu khó nghiên cứu, không tốn sức mấy lấy được giải ảnh đế.
Trong bốn người, người có vận may được ông trời ưu ái nhất là Cố Diễn, xuất đạo mới có năm năm, đã là song lưu lượng thực lực, phim điện ảnh hay phim truyền hình cũng đều tốt, quay cái nào hot cái đó, tựa như được mở sẵn đường, một đường đi tới đỉnh cao, mới hai mươi lăm tuổi đã ôm cúp ảnh đế.
Trước khi bước vào, các học viên đều phải kí tên trên poster.
Tổ tiết mục rõ ràng muốn tạo hiệu ứng, mỗi chỗ trên poster đều có thể ký, có người cẩn thận ký trên khoảng trống trên poster, có người táo bạo hơn, thoải mái nói những lời hâm mộ, ký ở trên người họ.
Lúc Lục Ý và Trác Tinh đến, đằng trước có lác đác vài người bước lên ký tên, trò chuyện rôm rả, dường như quen biết nhau.
“Phải kí tên mới có thể xếp hàng đi vào.”
“Ê, Nhan Bân cậu ký ở đâu? Chúng ta ký chung đi!”
“Tôi hả?” Đó là một thiếu niên đội mũ bóng chày ngược, dáng vẻ ngông cuồng, trong miệng nhai kẹo cao su, bên cạnh là nhân viên công tác đang cầm sẵn bút Mark cho họ kí tên, thiếu niên được gọi là Nhan Bân nhìn cũng không thèm nhìn, nhận lấy bút, không chút do dự đi tới trước poster Cố Diễn, cười híp mắt, “Tôi muốn ký trên người nam thần của tôi!”
“Cậu muốn ký ở đây?” Một người trong đó nắm tóc, “Thế nhưng nam thần của cậu có chủ rồi… Có phải không không tốt lắm hay không…”
“Có gì không tốt?” Nhan Bân thổi bể một cái bong bóng, cậu ta vặn nắp, đến gần poster, xoạt xoạt ký lên.
Cậu ta ký xong, tất cả mọi người đều ngây ra.
Nhan Bân ký tên ở… gần ngực Cố Diễn, đó là vị trí tim, không chỉ có như vậy, cậu ta còn vẽ một trái tim to khoanh tên mình lại, sau khi ký xong, quả thật khiến nó nổi bật nhất poster.
Thế nhưng ai cũng biết, Cố Diễn mới kết hôn, đây chắc chắn là khoảng thời gian tình cảm ngọt ngào nhất của họ, huống chi bạn đời của anh cũng tham gia chương trình này.
Không có mấy ai dám làm chuyện không có mắt dưới ống kính như vậy.
Lục Ý ở phía sau cậu ta chuẩn bị ký tên dừng lại.
Nhân viên công tác nhìn thấy Lục Ý phía sau Nhan Bân, mồ hôi lạnh đều muốn tuôn ra, ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, hô: “Lục, Lục tiên sinh…”
Tuy rằng lý do Cố Diễn và Lục Ý kết hôn không ai biết rõ, nhưng giấy hôn thú là thật, fan Cố Diễn có trách trời cũng không thay đổi được sự thật này, một tuần nay Yên Hỏa cũng tự điều chỉnh tâm lý cho mình, thuyết phục bản thân mình tiếp nhận thân phận Lục Ý.
Trên mạng cũng đã tiếp nhận rồi.
Lục Ý xuất hiện chính là buộc cùng Cố Diễn.
Bây giờ khiến cậu đụng phải tình cảnh lúng túng, ngay cả một chút thời gian tìm người giải vây cũng không có, Lục Ý sẽ làm sao?
Làm sao để cứu vãn?
Làm sao mới không bị Yên Hỏa mắng?
“Chữ ký này quá lớn, không phù hợp quy định” nhân viên công tác nhanh chóng chạy tới, cười xòa, “Hay cậu ký lại đi?”
Nhan Bân nghe thấy nhân viên công tác gọi tên Lục Ý, xoay người lại, nhìn thấy Lục Ý, thổi bong bóng khiêu khích: “Lục Ý tới rồi à, chào anh, tôi tên Nhan Bân. Nghe nói anh kết hôn với nam thần của tôi hả? Chúc mừng anh nhé.”
Trác Tinh ở bên cạnh lặng lẽ mắng câu thô tục.
Lục Ý ung dung gật gật: “Cảm ơn.”
“Chữ một chữ ký mà thôi, người độ lượng chắc sẽ không tính toán đâu nhỉ?” Nhan Bân một chút ý nghĩ thay đổi cũng không có, “Dù sao fans Cố ảnh đế không có trăm cũng có vạn, ký tên lên người trong tấm poster chưa là gì hết, người muốn làm chuyên quá đáng hơn… cũng có.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “quá đáng”.
Bầu không khí bất tri bất giác trở nên ngột ngạt, từng chút từng chút tản ra.
Nhan Bân nhìn Lục Ý, tuy trên mặt mang ý cười, nhưng ánh mắt bén nhọn lạnh lẽo.
Mấy người bạn của Nhan Bân tiến lên kéo cậu ta, mỉm cười định nói vài câu làm hòa.
Thế nhưng lại bị Lục Ý đánh gãy, cậu cười mỉm: “Lời này ấy à, cậu yêu thích Cố Diễn, tôi thay anh ấy cảm ơn cậu, nhận được yêu thích của cậu quả thật cực kì vinh hạnh. Còn về việc nhiều người muốn làm chuyện quá đáng với anh ấy tôi cũng hiểu được, dù sao anh ấy cũng là một người đàn ông ưu tú…”
Cậu thong thả đi tới trước mặt nhân viên công tác, cầm lấy bút trong khay, vặn nắp.
Nhan Bân cà lơ phất phơ mà thổi bể bong bóng, căn bản không để Lục Ý vào mắt.
“Nhưng các người cũng chỉ có thể ảo tưởng, cùng lắm là vẽ trái tim trên poster mà thôi, còn tôi thì khác” Lục Ý gọn gàng dứt khoát ký tên, quay sang Nhan Bân nở nụ cười, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Cả người anh ấy là của tôi, tôi muốn làm gì, ở đâu, lúc nào cũng đều có thể… Cho nên tôi không cần thiết tính toán tiểu tiết, không đáng.”
Hai chữ “không đáng” này, Lục Ý nói rất nhẹ, song từng chữ từng chữ như đánh vào mặt Nhan Bân.
Nhan Bân ngước mắt nhìn xem Lục Ý ký ở chỗ nào, cái liếc mắt này, sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi, đặc biệt khó coi.
Những người khác cũng bị hành động của Lục Ý làm cho ngạc nhiên.
——Lục Ý ký tên ở… Khóe môi đang mỉm cười của Cố Diễn.
Khiến bức vẽ nhìn qua như Cố Diễn đang mỉm cười hôn tên Lục Ý.
Tràn đầy lãng mạn.
Trác Tinh ở một bên quan sát toàn bộ quá trình, nhìn đến vẻ mặt này của Nhan Bân, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười haha, bởi vì thiết lập không cho phép, trong tình huống bình thường sẽ không cười, bị nghẹn đến nội thương.