Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 71

Edit: Phong Nguyệt

Sau khi cơm nước xong, bà nội Cố mang Lục Ý đi tản bộ.

“Cháu là đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên gặp bà đã rất thích cháu rồi.” Bà nội Cố vỗ vỗ tay cậu, “Tiểu Diễn mệnh khổ, mẹ mất sớm, một tay chúng ta nuôi nấng nó nên người. Từ nhỏ đã không ai nhìn thấu nó nghĩ gì, thích gì, cháu là điều duy nhất mà nó bộc lộ cảm xúc trong bấy nhiêu năm nay.”

Bà nội Cố đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, rất nhiều chuyện vặt vãnh đã quên béng từ lâu, nhưng bà không quên được sáu năm trước, Cố Diễn vẫn còn là thiếu niên đứng trước mặt bà, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, mặt mày rạng rỡ nói: “Bà nội, cháu có người mình thích rồi.”

Bà chưa từng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của Cố Diễn bao giờ, vì thế cũng vui lây, hỏi “Ai vậy? Là người thế nào?”

Cố Diễn lôi kéo cánh tay của bà, vẻ mặt đặc biệt trân trọng, nói: “Em ấy là người đáng yêu nhất thế giới này, hai ngày nữa, cháu dẫn người về cho bà xem nhé.”

Bà nội Cố đáp ứng, hai ngày đó bà cứ nghĩ mãi rốt cuộc người Tiểu Diễn yêu thích là người như thế nào, đáng yêu nhất thế giới là đáng yêu đến đâu.

Nhưng bà không đợi được.

Bà cho là người này sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ sáu năm sau, cậu lại đứng trước mặt bà.

Đáng yêu hệt như tưởng tượng của bà, Tiểu Diễn cũng trước sau như một mà yêu thích cậu.

Sáu năm trước không thể gặp mặt đúng là đáng tiếc, nhưng sáu năm sau có thể gặp mặt, hình như cũng không muộn.

Lục Ý tự biết lời này của bà nội Cố nặng bao nhiêu, khẽ đáp lời, cúi thấp đầu, trịnh trọng nói: “Sau này cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Bà nội Cố cười vỗ vai cậu: “Cuộc sống này vốn không dễ dàng, bà hi vọng hai đứa có thể chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau, vậy là bà yên tâm rồi.”

Hầu kết Lục Ý khẽ trượt, đồng ý: “Vâng ạ.”

Bọn họ nhất định sẽ như thế.

***

Mồng hai, Nhan Bân gọi điện cho Lục Ý, kêu cậu đến giải cứu cậu ta, Lục Ý cho là Nhan Bân đang ở trong nhà, có một đám thân thích khó tánh gì đó, không nghĩ tới, cậu men theo địa chỉ Nhan Bân gửi tới, cuối cùng phát hiện Nhan Bân đi ra từ nhà Du Định.

Hai người đều là nhân vật của công chúng, đầu năm nhiều người, đi đâu cũng không quá thích hợp, cuối cùng họ quyết định đến quán cafe mèo của nhà Nhan Bân mở, vừa có thể vuốt mèo, vừa có thể ăn uống.

Vừa mới ngồi xuống, Lục Ý tuy không phải là người thích bát quái, lần này lại không nhịn được hỏi: “Cậu và Du Định…”

“Đừng hỏi” Nhan Bân phản ứng vô cùng nhanh, cậu ta đang ôm một con mèo Ragdoll, con mèo dị thường dịu ngoan, tùy ý để cậu ta vuốt lông, “Chỉ là bạn bè bình thường.”

Lục Ý: “…”

Sao cậu không tin nổi vậy nhỉ?

Là cậu quá lạc hậu? Hai người sau khi phát sinh quan hệ, còn có thể làm bạn bè bình thường? Qua nhà chơi Tết? Ngủ lại nhà đối phương? Quan hệ tốt đến trình độ như thế này?

Mà Nhan Bân nói đừng hỏi, Lục Ý tự nhiên sẽ tôn trọng đối phương, vì thế cũng không hỏi nữa.

“Tôi có thứ thú vị muốn cho anh!” Nhan Bân tràn đầy phấn khởi mà lấy ra một cái túi nhỏ, đẩy mèo Ragdoll sang một bên, đặt túi lên bàn, rồi đổ đồ ra, tất cả đều là màu hồng phấn.

Nhìn kỹ, đó là hình dán, postcard, móc khóa chibi, slogan,…

Tất cả đều là Lục Ý và Cố Diễn.

Lục Ý phảng phất như mở ra cánh cửa thế giới mới, trong khoảng thời gian ngắn bị các sản phẩm fanart này làm hoa mắt, cậu cầm một cặp chibi ôm nhau lên: “Những thứ này ở đâu ra vậy?”

“Vừa nghe là biết anh không nghiêm túc đi dạo siêu thoại cp đúng không!” Nhan Bân phổ cập kiến thức cho cậu, “Từ sau khi chương trình <Diễn xuất hay nhất> phát sóng, nhiệt độ của hai người không ngừng tăng lên, hiện tại fan cp đã sớm không còn là một nhóm nhỏ nữa, bên trong đã có mấy vạn người rồi!! Chúng ta có thể tự chụp ảnh, quay phim, cắt nối biên tập, ghi âm, photoshop, là một cơ chế hoàn thiện! Sau này sẽ tăng lên mười mấy vạn người, cuối cùng phát triển đến mấy trăm ngàn người!”

Hồi <Diễn xuất hay nhất> phát sóng, Lục Ý chưa từng xem qua, đây cũng là thói quen của đa số diễn viên, trừ phi muốn nghiên cứu tác phẩm, cố gắng tìm hiểu thiếu sót của mình, nếu không chẳng ai lại nhìn diễn xuất của mình, cảm thấy kì quái, ngại ngùng sao đó, dù nhìn lâu cũng quen.

Lục Ý đúng là chưa xem chương trình, nhưng cậu dùng acc clone chuyển phát rất nhiều fmv của Cô Lỗ cp.

Khi rảnh rỗi, cậu cũng thích gặm đường, soát siêu thoại, vote…Nhưng vì gần đây khá bận, nên không làm những chuyện này.

Nghiêm chỉnh mà nói, Lục Ý cũng có thể xem như là một trong số fan cp.

Những người khác không biết, Lục Ý cũng không định cho họ biết, càng không thể để Cố Diễn biết.

“Là sao?” Lục Ý miễn cưỡng đè xuống kích động trong lòng, lỗ tai thoáng ửng đỏ khó nhận ra, “Cũng có tiền đồ.”

“Giương cao ngọn cờ cp Cô Lỗ!” Nhan Bân đẩy tất cả đến trước mặt Lục Ý, “Những thứ này cho anh! Đây là tâm huyết gần đây của thành viên nòng cốt, đều là bọn tôi cực khổ thiết kế, có một ít không xuất bản nữa, anh phải bảo quản cho kỹ đó.”

Lòng Lục Ý vui như nở hoa, ngoài mặt lại chỉ khẽ nhếch khóe môi, cậu gật gật đầu, nghiêm túc nhận tất cả món quà này.

Nhan Bân giới thiệu từng món từng món cho cậu, tỷ như cái này lấy từ video nào, tỷ như món này bắt nguồn từ hình ảnh nào, linh cảm vẽ từ đâu…

Hai người chí hướng hợp nhau, một người là fan cp ngoài sáng, một người dùng acc clone gặm đường trong tối, trò chuyện vô cùng hài hòa, Lục Ý thậm chí quên luôn bản thân, dùng góc độ người ngoài cuộc quan sát, còn đóng góp một số ý kiến để phát triển sản phẩm, Nhan Bân cũng lấy sổ nhỏ ra ghi lại, nghiễm nhiên cảm thấy Lục Ý thật sự là báu vật vô giá.

Ngồi trong quán cả buổi chiều, Cố Diễn gọi cho Lục Ý mấy cuộc đều không được, Lục Ý và Nhan Bân xem mấy cp hot khác, xem đến mê mệt, thảo luận khí thế ngất trời, một bộ hận không thể gặp nhau sớm hơn, có khi còn hoài nghi mình bị thất lạc anh em.

Cuối cùng, mãi đến tận khi Du Định cũng bắt đầu gọi cho Nhan Bân, mấy lần bị ngắt, hai người mới ý thức được nguy cơ.

Nửa tiếng sau, Cố Diễn và Du Định không hẹn mà gặp trước cửa quán cafe mèo.

Cố Diễn vừa nhìn thấy Du Định liền nhướng mày: “Trùng hợp quá ha, đàn em cũng đến tìm người?”

“Mèo trong nhà chạy ra ngoài chơi.” Du Định khẽ nói, “Em đến túm về.”

“Tóm lại là nhốt không kỹ, nếu có thời gian nhất định phải dạy dỗ lại” Cố Diễn nói, “Sao lại để nó dính người ngoài như vậy?”

Du Định: “…”

Câu nói này của Cố Diễn không khác gì đâm một nhát vào lòng Du Định, Cố Diễn và Lục Ý, một là nam thần của Nhan Bân, một chị em với Nhan Bân, tựa hồ ai cũng có phân lượng nặng hơn Du Định.

“Như nhau thôi” Du Định châm biếm lại, “Không chừng là do người nhà đàn anh bám mèo nhà em không tha, trưa nay em còn nhìn thấy Lục Ý chủ động đến đón Nhan Bân kìa.”

Cố Diễn không thèm suy nghĩ nói: “Nếu cậu thật sự có sức hấp dẫn với Nhan Bân, vậy sao Nhan Bân lại đi chơi với Lục Ý? Còn vừa ra khỏi cửa đã chơi vui đến quên trời quên đất, quên luôn cả cậu?”

Một đao này vừa khéo chọc vào dây thần kinh mẫn cảm của hắn.

Du Định: “…”

“Biết rồi.” Du Định trầm mặt nói, “Trở về sẽ dạy dỗ.”

Cố Diễn khoanh tay nhìn hắn, chậc một tiếng.

Hai người tiến vào quán, bên trong không có ai khác, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Nhan Bân cùng Lục Ý.

Hai người đang ngồi trong góc, như hai con chim đang châu đầu thầm thì, bởi vì mở máy điều hòa, nhiệt độ tương đối nóng, hai người cởi áo khoác, đặt ở một bên.

Trên bàn bày một đống đồ ăn vặt, hai người vùi đầu nhìn màn hình trước mặt, cười cười nói nói, còn thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rít gào nho nhỏ, cái gì a a a a thật đẹp trai, cái gì a vĩ đại chết rồi, Cố Diễn và Du Định đi tới trước mặt, hai người cũng không hay biết.

Lục Ý nhận thấy bóng đen trước mặt, còn tưởng nhân viên phục vụ tới, không ngẩng đầu lên, nói: “Thêm hai phần pudding xoài, làm phiền rồi, cảm ơn.”

Sau khi nói xong lại tiếp tục nhìn màn hình, trong cảnh đất trời ngập tràn băng tuyết, nam chính thâm tình thú nhận tình cảm với nữ chính, rồi dứt khoát quay người nhảy xuống vách núi, định cứu vớt thế giới, một bức tranh thê lương mà đẹp đẽ, kỹ năng diễn xuất chuẩn cực kỳ, từ chi tiết, biểu tình, cho đến động tác, tất cả đều rất hoàn mỹ.

Lục Ý vỗ bàn một cái, bị đâm trúng tim, gào to: “Đẹp trai quá a a a a a a, thật muốn gả cho người này a a a a a a!!!”

Nhan Bân cũng cùng hoa si: “A a a a a tôi muốn lên giường với người đàn ông này!!! a a a a a a a a a a a a a a a a a a, ngầu quá má ơi!!!!!!!!!

“Mẹ ơi” Tới tình tiết kích động lòng người, Lục Ý không dời mắt khỏi màn hình, siết chặt cánh tay Nhan Bân, “Cái ánh mắt này, muốn nhũn tim! A a thật muốn xuyên qua màn hình! Sao tôi không phải là nữ chính chứ!! Không thể chịu nổi a a a a a a!!”

“Phía sau còn khiến người ta không chịu nổi hơn!” Nhan Bân hoàn toàn chìm đắm trong phim, gào thét, “Tôi đã nói với anh rồi, mặt sau còn có một đoạn cực kỳ kích thích! Anh chưa thấy vóc người anh ta đâu, quả thực làm cho người ta chảy nước dãi —— Ôi đệt!”

Mới nói được nửa câu, bỗng nhiên bị người ta xoa đầu, Nhan Bân thoáng chốc nhíu mày, Lục Ý mất hứng nhướng mày, nhấc mắt: “Làm gì! Không ai nói với anh không được tùy tiện động người khác…”

Tất cả lời nói đều ngưng bặt trong nháy mắt nhìn gương mặt cười như không cười kia.

Lục Ý thoáng chốc nghẹn họng, bị dọa đến lạnh sống lưng, lắp bắp nói: “Cố Cố Cố…”

Chờ chút, chờ chút, Cố Diễn đến đây từ lúc nào?! Hồi nãy cậu đã nói gì?

Bây giờ xuyên không về quá khứ che miệng mình lại còn kịp không?

Nhan Bân giống như một kíp thuốc nổ đang cháy đến giữa chừng bị dập nước, thoáng chốc yên lặng như tờ, cái gì cũng không dám nói.
Bình Luận (0)
Comment