Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 39

Thẩm Thư Vân trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy giống như có người lấy khăn lông ấm áp lau mặt cho mình, sau đó trên môi liền cảm thấy một mảnh ướt át —— hẳn là có người dùng dính bông tăm thấm ướt lau môi cho bớt khô nứt.

Anh giống như bị cuốn vào trung tâm một cơn lốc xoáy thật lớn, qua thật lâu mới tránh thoát, khi anh rốt cuộc giãy giụa thoát khỏi nó, trước mắt là ánh sáng chói lòa.

Có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, làm Thẩm Thư Vân cơ hồ muốn rơi lệ: “Tiểu Vân, con thế nào? Đau lắm không?”

Thẩm Thư Vân căng mi mắt, có chút cố sức quay đầu, nhìn về nơi giọng nói quen thuộc phát ra. An Như Hạc, cũng chính là ba ba Omega của anh, đang ngồi ở mép giường, một đôi mắt trông theo nôn nóng cùng đau lòng.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Thư Vân trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang —— chỉ có ba ba mới có thể canh giữ bên mình, sau khi anh sinh con, lời thứ nhất vừa hỏi anh đau hay không.

“Con……” Thẩm Thư Vân vừa mở miệng, mới biết được giọng nói khô khốc, trong cổ họng đau như lửa đốt “Con không sao.”

“Không có việc gì, vậy thì tốt, không cần lo lắng, con trừ bỏ nói mấy chữ này ra thì không thể nói thêm những điều khác cùng ba ba sao?” An Như Hạc lông mày nhăn lại, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên “Tiểu Vân, có phải con cảm thấy đã trưởng thành hay không, cho nên chuyện gì đều có thể chính mình chịu trách nhiệm? Thực ra con có thể cùng người trong nhà nói nha, vô luận con lớn thế nào, trong mắt kẻ làm phụ thân như chúng ta, vĩnh viễn đều là trẻ nhỏ, đừng có giấu trong lòng…… Có đôi khi, ba thật hy vọng con có thể tùy hứng một chút.”

Con ngươi Thẩm Thư Vân hơi co lại, nhìn vào đôi mắt An Như Hạc, thở dài một tiếng nói: “Ba ba, con không muốn người rơi lệ vì con, mới không nói.”

An Như Hạc dùng mu bàn tay dùng sức lau đôi mắt, trong giọng nói mang theo ba phần trách cứ bảy phần đau lòng: “Rốt cuộc giữa con với Ninh Vãn sao lại thế này? Như thế nào mới hôm trước còn bảo là đi du lịch chung, lần này liền sinh con?”

“Bởi vì, con với anh ấy…… Tách ra.” Thẩm Thư Vân giả bộ thoải mái chớp chớp mắt, nỗ lực để giọng mình nghe không khổ sở, “Hiện tại mọi người đều có cuộc sống riêng, như vậy con cảm thấy cũng khá tốt.”

“Cũng khá tốt?” An Như Hạc nhìn nhi tử, vạch trần lời nói không chút nể nang “Vậy sao không ở lại thành phố W? Không phải nói muốn buông xuống sao? Sao đến gặp mặt đều sợ đây?”

Thẩm Thư Vân đầu quả tim nhói đau một chút, rụt vào trong chăn, nói như xin khoan hồng: “Miệng vết thương con đang đau lắm, không nói vấn đề này được không? Ba ba, đứa nhỏ là con trai hay con gái thế?”

Chiêu này thật ra dùng được, An Như Hạc biểu tình lập tức mềm xuống, thấp giọng nói: “Là con trai, đang trong lồng ấp, bác sĩ nói lúc bị mổ ra có hơi ngạt Oxy, phải ở bên trong quan sát mấy ngày, mới có thể ôm ra.”

Thẩm Thư Vân quay đầu đi, vùi đầu vào gối đầu, không nói tiếp, nhưng An Như Hạc tinh tường thấy đuôi mắt ửng hồng, không khỏi khổ sở.

Con ông, sau khi tỉnh lại không khóc vì đau đớn tra tấn, cũng không vì Alpha không ở bên người mà khóc thút thít, chỉ là nghe thấy đứa trẻ bởi vì sinh non bị đặt trong lồng ấp, yên lặng đỏ đôi mắt.

Ông làm ba của nó, làm sao có thể không đau lòng đây?

An Như Hạc vuốt đầu Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng nói: “Đều đã qua, đều đã qua…… Về sau con đã có con rồi, chuyện không vui thì không làm.”

Thẩm Thư Vân vùi đầu vào gối, sau một lúc lâu mới rầu rĩ phát ra giọng mũi: “Dạ.”

Ninh Vãn gặp lại Thẩm Thư Vân, đã là ngày hôm sau. Thẩm Minh Quyết xác thật không thủ hạ lưu tình, đánh đến Ninh Vãn cuối cùng nằm trên mặt đất, nằm bò không đứng dậy, vẫn là Thẩm Minh Quyết xách cậu vào bệnh viện, bằng không Ninh Vãn khả năng thật sự ngất luôn trước cổng bệnh viện.

Thừa dịp hộ sĩ đi rồi, cậu rút kim tiêm, khập khiễng mà chạy đến ngoài phòng bệnh Thẩm Thư Vân, dán lên mặt kính nhỏ chỗ cửa phòng nhướng cổ nhìn bên trong. Thẩm Thư Vân dậy rất sớm, hoặc là nói đêm qua thuốc tê hết tác dụng nên đau không ngủ được, bị nhìn chằm chằm phía sau cổ lạnh cả người, theo bản năng hướng về chỗ ánh mắt nóng rực nhìn lại. Hai người ánh mắt giao nhau, Thẩm Thư Vân nhận ra cặp mắt kia, giật mình một cái, cơn buồn ngủ đều phi tán, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, dồn dập thở hổn hển mấy hơi.

Như thế nào sẽ không nhận ra? Cặp mắt kia từng như chứa cả bầu trời sao đầy ý cười cùng thâm tình nhìn anh, cũng từng lạnh lẽo như nước, dường như xa lạ nhìn anh, vô luận khi nào đều là một loại, đều khiến Thẩm Thư Vân khó có thể quên mất.

Thẩm Thư Vân theo bản năng lựa chọn trốn tránh, hiện tại thật sự rất mệt mỏi, cũng rất đau, không rỗi hơi đối phó Ninh Vãn. Vì thế anh nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

Ninh Vãn đứng trong chốc lát, trên đùi truyền đến cơn đau xuyên tim, cậu xoa xoa cẳng chân ngày hôm qua thiếu chút nữa bị đá gãy, nhe răng trợn mắt té ngã ở cửa. Có hộ sĩ đi qua muốn dìu cậu lên, Ninh Vãn vẫy vẫy tay, cứ ngồi ở cửa phòng bệnh, vươn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, ở trong lòng thầm mắng mày đúng là không biết cố gắng.Cũng không biết ngồi bao lâu, cánh cửa đang dựa lưng vào đột nhiên mở ra, Ninh Vãn hụt đà không kịp phòng ngừa ngã ra sau, một đôi tay kịp thời đỡ sau lưng cậu. Ninh Vãn bắt lấy khung cửa chậm rãi đứng lên, thấy An Như Hạc sắc mặt lạnh lùng, ngơ ngác gọi một tiếng ba.

An Như Hạc sắc mặt càng khó nhìn, ông nhấp môi, tựa hồ là gắng không chửi cậu, qua một hồi lâu mới nói: “Cậu không phải đã ly hôn với Tiểu Vân sao? Về sau cũng không cần kêu tôi là ba.”

Ninh Vãn tay trắng bệch bắt lấy khung cửa, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

“Cậu vào đi, Tiểu Vân bảo cậu đi vào.” An Như Hạc trong lòng nhịn bực tức, nếu không phải Thẩm Thư Vân vẫn luôn năn nỉ ông bảo cho Ninh Vãn tiến vào nói rõ ràng, ông căn bản không bảo Ninh Vãn đi vào, “Cậu tốt nhất nhanh lên, lão Thẩm sắp trở lại, tính ông nhà tôi dễ nóng nảy, thấy cậu còn ở đây sợ là muốn đem chân của cậu đánh gãy.”

Nói xong, An Như Hạc liền đi ra ngoài, đóng cửa, còn lại Ninh Vãn cùng Thẩm Thư Vân ở phòng bệnh.

Cằm Thẩm Thư Vân nhòn nhọn ở ngoài chăn, sắc mặt trắng như muốn hòa với mày chăn, anh nhìn cái chân què của Ninh Vãn đi tới ngồi vào ghế, trên mặt tím tím xanh xanh, còn có một vết xanh tím nhỏ lộ ra chỗ cổ áo, mày theo bản năng nhăn lại. Anh nhẫn nhịn, vẫn là không thể nhịn xuống sự quan tâm rẻ rúng của mình: “Cậu làm sao vậy?”

Ninh Vãn tự nhiên biết Thẩm Thư Vân là đang hỏi thương tích của mình, cười gượng một tiếng, thuận miệng nói: “Ngày hôm qua đi ra ngoài không cẩn thận té ngã một cái.”

Thẩm Thư Vân đột nhiên rất muốn hỏi một chút, rốt cuộc là ngã ở đâu, có thể ngã thành như vậy? Nhưng nghĩ lại, anh cần gì phải quản nhiều như vậy, liền áp xuống nghi vấn, không hề mở miệng.

“Em……”

“Cậu……”

Hai người đồng thời mở miệng.

Thẩm Thư Vân nhường Ninh Vãn cơ hồ đã thành thói quen, nói: “Thôi, cậu nói trước đi.”

Ninh Vãn để sát vào chút, hỏi: “Em có khỏe không? Còn đang đau sao?”

Nơi đầu mũi Thẩm Thư Vân quanh quẩn mùi rượu nhè nhẹ tỏa ra từ chỗ Ninh Vãn, xoa dịu tâm trạng bực bội của anh rất nhiều. Anh nhìn Ninh Vãn, thật sự đoán không ra Ninh Vãn lại muốn chơi trò diễn phim gì.

“Anh đã đến xem con của chúng ta, là con trai, khỏe mạnh kháu khỉnh, em muốn đặt tên con là gì?”

“Tôi muốn đặt tên có thế nào đâu có liên quan đến cậu” Lời Thẩm Thư Vân nói tựa như một cây đao, băm nát khoảng cách quan hệ giả dối giữa cả hai “Chúng ta đã ly hôn, Ninh Vãn, cậu phải hiểu được điểm này, chúng ta đã không còn quan hệ, cậu cũng không cần vì trách nhiệm với đứa bé, con là tôi sinh, về sau cũng là tôi nuôi, không có quan hệ với cậu. Nếu cậu muốn tới mang nó đi, tôi đây nói cho cậu hay, chuyện này không có khả năng…… Chuyện này tôi tuyệt đối không nhân nhượng!”

“Không phải, không phải,” cổ họng Ninh Vãn lăn lộn “Anh không phải vì con mà tới, anh tới tìm em! Con đương nhiên là đi theo bên cạnh em, anh không có ý muốn đoạt con đi!”

“Huống hồ, chúng ta cũng không ly hôn! Tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia, anh đã sớm xé! Kia không tính!”

Thẩm Thư Vân sửng sốt một chút, sau đó rất khó hiểu nhìn phía Ninh Vãn, tựa hồ muốn từ biểu cảm khuôn mặt cậu tìm ra nguyên nhân.

“Vậy cậu là vì cái gì tới tìm tôi?” Thẩm Thư Vân dừng một chút, có chút cố hết sức nói ra nửa vế còn lại “Chẳng lẽ cậu chưa cảm thấy chán thân thể này sao?…… Tính cùng tôi tiếp tục làm bạn giường sao?”

Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment