Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 56

Ninh Vãn bị Thẩm Thư Vân cúp điện thoại, lại không dám gọi lại, không thể làm gì khác hơn là mua vé chuyến bay gần nhất, vội vàng chạy về thành phố W. Dù vậy, cũng mất một giờ mới chạy đến nơi. Chỉ là Thẩm Thư Vân uống hơn nhiều, chẳng biết thời gian nhanh chậm thế nào, mới cảm thấy ảo ảnh Ninh Vãn đột nhiên xuất hiện trước mắt. Trên thực tế, cuộc họp mà Ninh Vãn ở nơi khác là không liên quan và không cần thiết, là một cuộc hội thảo trao đổi cho các đại lý bất động sản, anh từ lâu đã từ chối lời mời của một cuộc họp này, nhưng lần này vì để cho Thẩm Thư Vân và Thẩm Độ có cơ hội ở cùng nhau, cậu đành thay đổi, chấp nhận lời mời của bên kia. Bên tổ chức vốn đưa lời mời Ninh Vãn chỉ là làm dáng một chút, không hi vọng thật có thể thỉnh cầu vị đại phật này, ai ngờ lại nhận được sự đồng ý của người vị lãnh đạo đứng đầu hiện tại, hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Ninh Vãn đến thành phố C, còn cố ý phái mấy người đi cùng, nếu vị tổ tông Ninh Vãn đã đi rồi, không còn cách nào khác là phải chừa một vị trí ở giữa hàng đầu tiên, có thể nói là một mực cung kính. Ngay cả khi Ninh Vãn thông báo phải đi, cũng không ai dám ngăn cản, còn phái người chuyên đưa cậu đến sân bay, gắng đạt tới trình độ lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Ninh tổng. Ninh Vãn kiên trì nói vài lời với những người đó rồi sẵn sàng lên máy bay, ngồi xuống khoang hạng nhất, trái tim tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, uống liền mấy ly nước vẫn không đè nén được. Máy bay ong ong bay gần một giờ, rồi đáp xuống, Ninh Vãn chịu đựng cơn buồn nôn kia mà mới vừa thiếp đi, lại bị nữ tiếp viên hàng không đánh thức, nói là máy bay chuẩn bị đáp xuống, bảo cậu phải chỉnh thẳng ghế dựa. Ninh Vãn mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, lần này đi lại vội vàng, dẫn đến hơi say máy bay, vừa xuống máy bay là dâng lên mùi chua từ dạ dày, đầu óc choáng váng nửa ngủ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng gọi xe đến chỗ ở của Thẩm Thư Vân, ng ở ghế sau mở cửa kính để gió đêm lùa vào.Khi Ninh Vãn đến tầng dưới khu nhà, cậu lấy một điếu thuốc, cố gắng giải tỏa tâm trí mờ mịt của mình. Sau khi hút thuốc xong, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại, chạm tay vào chìa khóa lạnh trong túi áo đi về phía thang máy —— lúc trước Thẩm Thư Vân bảo cậu trả lại chìa khóa, nhưng bởi vì ngày trước sợ cậu làm mất, nên đã đánh ra làm năm sáu cái, Thẩm Thư Vân cầm một cái, cậu còn có rất nhiều chìa dự phòng, nên lúc đó mới dứt khoát trả lại cho anh. Ninh Vãn châm một điếu thuốc khác, hút hai lần, cúi đầu, mở cửa và bước vào. Cậu ngậm điếu thuốc, đi thẳng ra ban công, nhìn chăm chú vào Thẩm Thư Vân đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế mây. Gió đêm mang theo hương thuốc lá, hòa lẫn tiếng ve kêu râm ran, nhưng đầu mũi Ninh Vãn chỉ thấy mùi bia thoang thoảng, cậu đành gọi nhỏ một tiếng “Vân ca ” Thẩm Thư Vân trừng mắt nhìn, dường như không nghe thấy. Ninh Vãn đi tới, ngồi xổm trước mặt Thẩm Thư Vân, hai tay vịn đầu gối của anh, như một chú chó lớn nằm nhoài lên đầu gối chủ nhân. Đôi mắt cậu sáng quắc, ngửa đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Vân ca.” Gió đêm dần dần ngừng, tiếng ve kêu phiền lòng cũng yếu dần, gần trong gang tấc, lùi lại cho tiếng hít thở đan xen trở nên rõ ràng. Lúc này Thẩm Thư Vân bị đánh thức, chậm rãi mở mắt ra nhìn Ninh Vãn, như thể đang tỉ mỉ đánh giá nời trước mặt. Sau đó, anh nhấc phần thân trên của mình lên khỏi ghế và nghiêng người về phía trước một chút, cầm lấy điếu thuốc đang kẹp giữa hai cánh môi mỏng của Ninh Vãn, cau mày nói: “Không cho hút thứ này nữa.” Ninh Vãn sửng sốt một chút, khóe môi ở trong màn đêm dần dần cong lên. Cậu nghe lời rút điếu thuốc ra khỏi bờ môi, ném xuống đất dùng dép lê ép ép, nghiêm mặt nói: “Được, sau này cũng không hút nữa.” Cậu chợt nhớ đến cái tên La Kiêu. Ninh Vãn còn nhớ cái khuôn mặt đầy ý cười của La Kiêu lúc cất hộp thuốc lá về trong túi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng “Tiểu Hàn không cho hút”, đột nhiên muốn cười, lại có chút muốn khóc. Cười hai anh em họ cuối cùng dĩ nhiên đều được có người quan tâm, thời niên thiếu bất kham đều vì một cái người hóa thành y thuận tuyệt đối; có người để cậu nguyện ý mà khóc, để cậu nguyện ý chờ, để cậu nguyện ý bị người đó quản thúc, chờ đợi đến từng tuổi này rồi, thật sự là quá lâu. Thẩm Thư Vân ngồi ghế tựa, híp mắt nhìn Ninh Vãn, nửa ngày, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Ninh Vãn đến gần hơn nữa: “Bia của cậu… Tôi uống hết rồi.”

“Còn chưa cài…” Chữ “Nút” còn chưa ra khỏi miệng, hơi thở của Ninh Vãn đột nhiên bị đình trệ và đôi mắt anh mở to, nghiêng người về phía trước, cơ thể tiến lại gần hơn, nỗ lực bắt lấy mùi tin tức tố như có như không. Đó là một mùi hương hoa nhài mà cậu rất quen thuộc, pha trộn với một chút rượu gin, thoang thoảng với mùi bia lúa mạch, như một trận gió nhẹ, có thể thổi tan. Rượu sẽ làm tăng lượng tin tức tố do Omega giải phóng, và nó cũng sẽ làm suy yếu tác dụng của chất giấu tin tức tố, Thẩm Thư Vân đã không uống rượu trong một thời gian dài, tác dụng của rượu đối với anh càng rõ ràng hơn, tin tức tố do Omega lặng lẽ lộ ra ngoài. Nhưng do anh đã say khướt, hởi thở len lỏi giữa môi răng tất cả là mùi rượu, chính mình không thể ngửi thấy mùi hoa nhài nhẹ trên cơ thể. Ninh Vãn cả người run rẩy, anh đột nhiên nhớ mấy ngày trước nhìn thấy dấu răng trên cổ Thẩm Thư Vân, dấu răng quen thuộc như vậy, nên vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu cậu không xóa đi nổi… Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy máu nóng toàn thân vọt thẳng lên đầu, làm cậu choáng váng. Thật sự có phải như cậu nghĩ hay không?! Ông trời ơi, xin hãy cho cho con cơ hội một lần nữa. Ninh Vãn chóng mặt duỗi ra hai ngón tay, đẩy cổ áo ngủ Thẩm Thư Vân, dựa vào ánh sao ngút trời nhìn lại —— chỉ thấy trên gáy trắng nõn, tuyến thể hơi nhô ra xác xác thực thực có một dấu răng cong cong cậu từng cắn xuống! Đó là dấu vết trước khi cậu ly hôn với Thẩm Thư Vân, lưu lại sau cơn say rượu phát rồ, vị trí răng nanh hai bên đều không sai chút nào, tuyệt đối không thể là người khác lưu lại. Nếu như Thẩm Thư Vân làm phẫu thuật bỏ ký hiệu, như vậy cái dấu răng này cũng sẽ biến mất, mà không phải giờ này ngày này, vẫn cứ khắc ở trên tuyến thể sau gáy Thẩm Thư Vân. Điều này nói rõ… Điều này nói rõ Thẩm Thư Vân đến bây giờ còn là Omega của cậu! Cái gì mà Alpha có người chăm sóc Thẩm Thư Vân, căn bản không tồn tại, Thẩm Thư Vân từ đầu đến cuối đều là của cậu, một mình cậu. Ninh Vãn hít một hơi thật sâu kiềm chế sự thôi thúc hét lên —— trên thực tế nếu không phải cậu còn sót lại mấy phần lý trí, cậu liền muốn vọt tới dưới lầu, hét to vào mặt mỗi người “Thẩm Thư Vân là của tôi”, giống như một kẻ bệnh tâm thần chia sẻ niềm tự hào và niềm vui này cho mọi người trên thế giới. “Vân ca, trời ạ, Vân ca!” toàn thân Ninh Vãn run rẩy, nắm vai Thẩm Thư Vân, kêu lên, “Vân ca!” Thẩm Thư Vân ghét cậu ồn ào, đẩy khuôn mặt đẹp trai đến gần mình, qua loa nói: “Nghe thấy được.” Ninh Vãn nắm tay Thẩm Thư Vân, dùng sức ôm người vào trong lồng ngực của mình, ôm chặt Thẩm Thư Vân, thật chặt vào trong ngực. Hóa ra, cậu và Vân ca cũng chưa từng buông xuôi… Cậu vẫn không bị mất quyền thi đấu! Ninh Vãn tinh tường nghe được trái tim trong lồng ngực nhảy rầm rầm, tất cả những lo lắng và buồn phiền của cậu trong ba năm qua đã hóa thành tro bụi, lúc này, cậu chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, trái tim như được rót đầy mật ngọt, ngọt đến tay chân cậu xụi lơ. Thời điểm gặp lại cậu cho là Thẩm Thư Vân đã sớm ở bên cạnh Alpha khác, quả thực mất đi tất cả niềm tin, dù sao ba năm trước cậu đã nếm phải dưa xanh, dưa không ngọt. Vốn định cứ như thế mà thảm bại xuống sân khấu, thả Thẩm Thư Vân để anh tìm được hạnh phúc đích thực, ai biết ông trời vào hôm nay cho cậu một niềm vui bất ngờ, sự kinh hỉ này quả là sắp đập cậu suýt hôn mê. Nếu Thẩm Thư Vân không tìm tân hoan, Ninh Vãn đương nhiên sẽ không cho anh cơ hội tìm thêm tân hoan, cậu ngọt ngào mà nghĩ, từ khi cậu buông tay được ba năm, Thẩm Thư Vân không tìm được người vừa ý hơn, vậy sau này Thẩm Thư Vân dù cho đi đến chân trời góc biển, cậu cũng phải theo tới chân trời góc biển, mãi đến tận ba miệng ăn nhà bọn họ đoàn tụ mới thôi. Ý chí chiến đấu của Ninh Vãn một lần nữa nhen lửa, cậu ôm chầm lấy người đàn ông đang nằm trong vòng tay, nửa chua xót nửa cảm khái thở dài một hơi.

Người bị nhét trong vòng tay đột nhiên nói: “Tôi buồn.” Ninh Vãn dùng giọng như dụ dỗ Tiểu Độ nói: “Làm sao thế?” “Tôi dường như đã bỏ lỡ một khoảng thời gian rất quan trọng ” tin tức tố quen biết vây lấy Thẩm Thư Vân, làm dịu thần kinh căng thẳng của anh, trong lòng rất hổ thẹn và oan ức hoàn toàn lộ ra vào lúc này “Tôi cảm thấy tôi rất có lỗi với Tiểu Độ, nó rõ ràng có ba ba, lại không hưởng thụ tình thương của ba ba. Tôi hoàn toàn không làm nghĩa vụ của cha tôi…” “Đó không phải là lỗi của anh, Tiểu Độ sẽ không trách anh.” Giọng Ninh Vãn thật thấp, còn quyến rũ hơn tin tức tố của cậu “Đều là lỗi của em, xin lỗi, Vân ca.” Xin lỗi vì đã muộn màng nhiều năm qua đến thế. Thẩm Thư Vân rời khỏi lồng ngực cậu, hai má hồng hồng của người say, chỉ là không biết vành mắt từ khi nào đã đỏ hoe: “Tôi không muốn tha thứ cho cậu.” “Được, không tha thứ, ” Ninh Vãn hôn nhẹ lên đuôi lông mày anh, tháo chuỗi hạt ra khỏi cổ tay và đeo nó vào cổ tay của Thẩm Thư Vân, đó là một chuỗi hạt làm từ ngọc bích phẩm chất thượng giai, chất ngọc ấm áp, đeo trên cổ tay trắng muốt của Thẩm Thư Vân, tỏa ánh sáng xanh lấp lánh dưới màn đêm đầy ánh sao lộng lẫy và vầng trăng rực rỡ “Em làm nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ như thế.” Chuỗi hạt là di vật của mẹ cậu, nghe nói là từng được cao tăng khai quang, giống như một lá bùa bình an. Cậu chỉ muốn bảo đảm cõi đời này anh sẽ một người bình an trôi chảy. “Không thể tha thứ, không thể tha thứ … Ít nhất là cho em cơ hội chuộc lỗi, được chứ??” Ninh Vãn hỏi như vậy.

Hết chương 56
Bình Luận (0)
Comment