Cuối cùng, Cố Ninh vẫn nhận lấy tấm thẻ ngân hàng này, cũng không phải thật sự ham tiền, chỉ là nghĩ có lẽ sẽ có tác dụng.
Nếu Bạch Túc cùng mẹ hắn quan hệ không tốt như vậy, lúc trước hắn nghèo hẳn là cũng không muốn một phân tiền của gia đình, nếu như biết cô nhận tiền của mẹ hắn, hẳn là sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ chứ?
Sở Uyển, mẹ Bạch Túc bộ dạng đẹp, EQ cũng cao, nói chuyện hài hước, cùng cô nói chuyện với nhau sẽ không làm cho người ta cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, ngược lại có một loại cảm giác vui vẻ ở trong đó.
Bất tri bất giác cũng đã qua một giờ, sau khi từ quán cà phê đi ra Sở Uyển còn muốn mời cô cùng đi ăn cơm tối.
Mấy ngày trước đều đang cố gắng học tập cũng không có vui vẻ, nghe thấy Sở Uyển nói vậy, Cố Ninh theo bản năng liền muốn đáp ứng.
Nhưng đúng lúc này, bả vai cô bỗng nhiên bị người dùng sức ôm lấy, cô liền tựa vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp lại quen thuộc vang lên bên tai, chỉ là ngữ khí có chút lãnh đạm xa cách: "Ăn cơm thì không cần.
"
Cố Ninh ngạc nhiên quay đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Túc, hắn nhìn cô một cái, một cái liếc mắt kia không thể nói là cảm xúc gì, lại không hiểu sao làm cho người ta rất chột dạ.
"Bạch Túc, sao anh lại ở chỗ này?" Cô ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Khi đối mặt với cô, giọng điệu của Bạch Túc lại khôi phục lại sự ôn hòa bình thường: "Buổi chiều em không có lớp học, anh đến tìm em hẹn hò.
"
Ngữ khí của hắn rất tự nhiên đứng đắn, nhưng chú ý tới ánh mắt nghiên cứu tựa tiếu phi tiếu* của Sở Uyển đối diện, Cố Ninh lại cảm thấy bên tai có chút nóng lên.
*Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.
Đúng lúc này, ánh mắt Sở Uyển rơi vào trên người Bạch Túc, tinh tế nhìn, khóe môi tươi cười có chút ôn nhu, thái độ nhìn như trấn định mang theo chút cẩn thận: "Tiểu Túc, đã lâu không gặp.
Con! mọi chuyện thế nào rồi?"
Bạch Túc trên mặt không có biểu tình gì, nhìn như lễ phép lại thập phần xa cách: "Cái này không cần phu nhân quan tâm.
"
Ý cười khóe môi Sở Uyển tựa hồ không thay đổi, chỉ là đáy mắt mang theo chút cô đơn.
Cố Ninh cũng sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Bạch Túc một cái, Bạch Túc ở trước mặt những người khác đích xác tương đối cao lãnh, nhưng cái loại cao lãnh này chỉ là cá tính mà thôi, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng loại lạnh lùng hiện tại của hắn lại có vẻ có chút lợi hại như đao, rất đả thương người.
Có vẻ như quan hệ của họ tồi tệ hơn cô nghĩ.
Mà ngay lúc cô ngây người, tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, khi cô còn chưa kịp phản ứng, thẻ ngân hàng trong tay đã bị Bạch Túc cầm qua.
Bạch Túc đem thẻ ngân hàng trả lại cho Sở Uyển, Sở Uyển tự nhiên là không muốn nhận, nhưng ở cửa người đến người đi cũng không thể giằng co như vậy, đành phải nhận lấy.
Sau đó, Cố Ninh đã bị Bạch Túc nắm tay kéo đi, không cùng Sở Uyển nói thêm một chữ, Cố Ninh giãy giụa tay, nhưng Bạch Túc nắm quá chặt, cô tránh không thoát, ngược lại làm cho tay rất đau.
Chờ đến sau khi Bạch Túc mở xe ra, tay Cố Ninh mới được buông ra, cô trừng mắt nhìn Bạch Túc, ngữ khí rất phẫn nộ: "Anh thật sự quá đáng rồi!"
Bạch Túc kéo cổ tay cô qua, làn da trắng nõn mềm mại của cô, hơi dùng sức liền đỏ lên, hắn nâng cổ tay cô nhẹ nhàng thổi, động tác rất ôn nhu, hỏi: "Làm em đau sao?"
Hắn cúi đầu, nghiêng người lại đây, trên người có mùi tùng bách nhàn nhạt dễ ngửi, lông mày rũ xuống nhu hòa tuấn mỹ, phảng phất mang theo nhu quang, đẹp trai bức người.
Cố Ninh sửng sốt một chút, không hiểu sao có chút không được tự nhiên, "hừ" thoáng cái rút tay về, hắn ngước mắt nhìn cô, cô ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: "Em không phải nói chuyện này!"
Bạch Túc nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cô, trong mắt mang theo chút ý cười sủng nịch nhàn nhạt, tựa hồ ngay cả bộ dáng tức giận của cô cũng cảm thấy đáng yêu.
Hắn làm cho người ta tức giận cũng không phát ra được, Cố Ninh vẫn cố ý làm ra bộ dáng rất bất mãn với hắn, chỉ trích: "Anh không có gì muốn giải thích với em sao?"
Bạch Túc thần sắc dừng lại, nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu sủng nịch, giống như là hiểu được cô đang tức giận cái gì, không nhanh không chậm nói: "Ninh Ninh, nếu như em chỉ gia đình anh, vậy thì không cần phải để ý chuyện này, anh cũng không phải cố ý gạt em.
"
Cố Ninh giống như không tin: "Anh chưa từng nói cha mẹ anh vẫn còn, hại em vẫn cho rằng anh là cô nhi, còn nói không phải gạt em sao?"
Bạch Túc trầm mặc một lát, nói: "Em có thể coi anh là như vậy.
"
Cố Ninh sửng sốt, lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Dù sao anh chưa từng có ý định trở về nhà kia, em cũng không cần phải đi gặp bà ta.
"
Không hiểu sao, Cố Ninh nghe ra hắn rất bài xích chuyện cô đi gặp mẹ hắn, biểu tình lúc này của hắn cũng có vẻ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta có cảm giác tuyệt tình.
Tuy rằng không biết giữa bọn họ rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng hiển nhiên rất khó hóa giải, nói không chừng đây chính là nghịch lân* của Bạch Túc, nếu như ngược lại, Bạch Túc lần này hẳn là không có cách nào giống như lúc trước, phảng phất cái gì cũng có thể bao dung cô chứ?
*Nghịch lân: có nghĩa là vuốt ngược vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù chạm vào nó đều bị rồng gϊếŧ chết.
Cố Ninh nghĩ, giống như rất mất hứng oán giận: "Bác gái tốt như vậy, vì sao con không thể đi gặp bà ấy?"
Lúc cô nói chuyện, liền lặng lẽ quan sát phản ứng của Bạch Túc, nhưng hắn vẫn không có tức giận, nhưng hiển nhiên cũng không suиɠ sướиɠ, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô như vậy, ánh mắt thâm trầm, khí tràng rất mạnh.
Cố Ninh và hắn nhìn không quá một lát, cũng có chút chống đỡ không nổi muốn đầu hàng, không được tự nhiên ho khan: "Anh, anh sao lại nhìn em như vậy?"
Bạch Túc cũng không nói lời nào, lại chậm rãi nghiêng người lại đây, cô không khỏi cứng đờ thân thể, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, hô hấp hai người mập mờ đan xen cùng một chỗ, bầu không khí cũng tựa hồ bỗng nhiên thay đổi.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cô, có chút nhu tình, cũng có chút du͙ƈ vọиɠ khó hiểu, ánh mắt hắn thâm trầm phảng phất có thể làm cho người ta đắm chìm, ngữ khí trong trẻo bình tĩnh, mơ hồ có chút sủng nịch: "Ninh Ninh, nếu em thật sự muốn gặp bà ta, vậy thì gặp đi.
"
Ngữ khí này của hắn phảng phất như biết mục đích cô muốn tiếp cận mẹ hắn là không thuần khiết.
Cố Ninh có chút chột dạ, không dám đối mặt với hắn, nhưng cũng không nghĩ tới như vậy rồi mà hắn còn bao dung ôn nhu đối với cô như vậy.
Cô nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn hắn, thật sự rất khó hiểu: "Anh! Anh không giận em sao?"
"Anh vĩnh viễn cũng sẽ không giận em.
" Bạch Túc tựa hồ nở nụ cười, lại tựa hồ không có, trong nháy mắt cười lại đẹp đến kỳ lạ.
Ánh mắt hắn rũ xuống nhìn cô, đáy mắt tâm tình không rõ, cúi đầu kề sát vào môi cô, nhẹ nhàng hôn lên, dịu dàng đến mức khiến người ta say mê, hơi thở sạch sẽ, cảm giác mềm mại.
Trong giọng nói của hắn cũng tràn đầy nghiêm túc, không giống như chỉ đơn thuần dỗ dành cô cao hứng.
Hai má Cố Ninh nóng lên, bị hắn hôn đến tim đập nhanh hơn, cảm thấy mẹ hắn thật sự không hiểu hắn, hắn làm sao có thể nói những lời ngọt ngào, rõ ràng là rất biết trêu chọc người khác.
.