Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 114 - Vô Hạn Cuối X Văn (3)

Biên tập: Diệp Katori

Chỉnh sửa: An Hà Kiều

Tiệc rượu sắp bắt đầu, y phục tham dự tiệc rượu này cũng cần cẩn thận chọn lựa một chút, đây cũng phù hợp với hành vi không qua loa của Vương Hàn Chi.

Lục Minh tận chức tận trách đẩy giá áo thật lớn kia lại, trên đó treo từng bộ trang phục chỉnh chỉnh tề tề.

Trước khi xuyên qua Lý Việt Bạch cũng biết mình lớn lên ưa nhìn, ngẫu nhiên cũng chăm sóc bề ngoài một chút, nhưng dù sao cũng không đến trình độ này, bỗng dưng thấy nhiều trang phục xa xỉ như vậy có chút hoa mắt.

Tây trang được thợ thủ công truyền thống tự tay cắt may chế tác, tay áo đính khuy cài cổ điển, lấy bừa ra một bộ cũng không phải thứ lương tháng trước khi xuyên của hắn có thể gánh nổi.

"Hệ thống, mày cảm thấy mặckiểu quần áo gì có ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau không?" Lý Việt Bạch một bên cẩn thận quan sát, một bên thuận miệng hỏi.

"Trang phục trước sau đều là yếu tố quan trọng hàng đầu của tiểu thuyết." Hệ thống nghiêm túc nói: "Tiểu thuyết miêu tả bề ngoài rất nhiều."

Nguyên tác thường dùng cả đoạn văn để miêu tả bề ngoài của Vương Hàn Chi, phần đầu tiểu thuyết nổi bật là cảm giác cấm dục --- tây trang màu đen, khuy áo ở cổ tay được cài lại, không đeo caravat màu mè, cũng không có bất luận trang sức sặc sỡ nào...

"Nguyên chủ đã đi theo lộ tuyến cấm dục, vì cái gì vẫn dẫn biến thái tới?" Lý Việt Bạch thực bất đắc dĩ.

"Dựa theo logic của X văn, càng là nhân vật hệ cấm dục liền càng gợi lên ham muốn chinh phục." Hệ thống nghiêm túc trả lời đề tài vô hạn cuối này.

Không thể không thừa nhận, đây quả thật là xu hướng dục vọng của nhân loại, càng là băng sơn mỹ nhân, càng khiến người muốn phá hủy, vấy bẩn.

"Vậy không bằng làm theo cách trái ngược." Lý Việt Bạch nói.

"Phong cách của nguyên chủ đã được thiết lập, nếu thay đổi quá lớn chỉ sợ sẽ phá hỏng hình tượng của nguyên chủ." Hệ thống cẩn thận nhắc nhở.

"Ừ, tao biết." Lý Việt Bạch cúi người, đầu ngón tay lướt trên một loạt quần áo, cuối cùng dừng lại tại một chỗ.

Bộ hắn chọn vẫn là tây trang tối màu, lại khác với phong cách Vương Hàn Chi thường dùng, chất vải tương đối bóng, cắt may có chút phóng khoáng, màu sắc vừa thấy là màu đen, nhưng khi ánh đèn chiếu lên lại phiếm một tầng ánh sáng đỏ tươi.

"Ký chủ, ngài chắc chắn là muốn chọn cái này?" Hệ thống hỏi: "Nếu nói theo góc độ tâm lý học, bộ quần áo này có mang theo cảm giác khiêu khích, ngài xác định muốn mặc bộ quần áo này gặp mặt Lâm Nhiếp?"

"Đây đúng là hiệu quả tao muốn." Lý Việt Bạch gật gật đầu: "Mặc kệ nói thế nào, cho dù tao ăn mặc giống thần phụ

(thần: vị thần, phụ: bậc cha chú. Thần phụ là kiểu thánh mẫu nhưng giới tính nam)

, y cũng sẽ có ác ý như thường, đổi cách ăn mặc có lẽ sẽ nhận được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng."

Khi chọn lựa phụ kiện, Lý Việt Bạch cũng cố ý chọn đồ càng có tính khiêu khích cùng xâm lược.

Ngày thường hay dùng phụ kiện bằng bạc, lần này Lý Việt Bạch đổi toàn bộ thành vàng --- vòng tay kiểu nam, kẹp áo hình hoa hồng, tất cả đều lóe lên ánh sáng kim sắc ái muội. Túi tiền trước ngực nhét thêm một chiếc khăn màu đỏ tươi, trên khăn còn dùng chỉ vàng thêu hình đầu con báo.

Sau khi chuẩn bị xong cũng đã đến giờ khai mạc.

"Thầy à, em có cần bồi thầy sự tiệc hay không?" Lục Minh hỏi, ngữ khí có chút ngượng ngùng.

Học sinh của hắn tương đối ngốc, tính cách có chút hướng nội, từ trước đến nay không thích những sự kiện thế này như vậy, nhưng chỉ cần đó là yêu cầu của Vương Hàn Chi, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

"Không cần." Lý Việt Bạch nói: "Em về trước đi --- đừng nghỉ ngơi vội, chú ý luôn luôn giữ liên lạc di động với thầy."

"Dạ?" Lục Minh cái hiểu cái không nhận lệnh.

Khi Lý Việt Bạch xuất hiện ở không gian tiệc rượu, lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt của mọi người.

Mọi người vốn đều biết Vương Hàn Chi Vương đại luật sư, cũng đã sớm nhìn qua bề ngoài xuất chúng của hắn, nhưng lúc này đều cảm thấy hắn có điểm bất đồng với lúc trước, khiến người có cảm giác mới mẻ, hơn nữa loại biến hóa này lại không quá khác thường, không đáng cố ý tiến lên hỏi thăm, bởi vậy cũng chỉ nhìn hắn nhiều thêm vài lần rồi bắt chuyện giống như bình thường, vẫn chưa đối đãi đặc biệt.

Lý Việt Bạch bày ra biểu tình tiêu chuẩn, nói chuyện với mọi người, cùng nhau chạm cốc.

"Ký chủ, Lâm Nhiếp sắp qua đây." Hệ thống đột nhiên nhắc nhở.

"Hửm?" Nhanh hơn một chút so với nguyên tác.

Trong nguyên tác, Lâm Nhiếp vẫn nhẫn nại chờ đợi, thẳng đến khi tiệc rượu sắp kết thúc mới tiến lên tiếp cận Vương Hàn Chi.

Chẳng lẽ lúc này Lâm Nhiếp không có kiên nhẫn như vậy.

Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, tìm một góc tương đối thanh tĩnh lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, bên tai liền vang lên một thanh âm: "Vương Hàn Chi tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Nhiếp."

Xưng hô trong quy củ, dùng từ lễ phép... Nếu viết ra thì đây cũng chỉ là chào hỏi bình thường.

Nhưng thanh âm của Lâm Nhiếp lại rõ ràng khác biệt, giọng của y so với người cùng trang lứa còn thấp hơn nhiều, lộ ra ý cười như có như không, hơn nữa công bằng mà nói, có thể gọi là rất êm tai, thanh âm trầm thấp đen kịt như ác mộng, nghe xong khiến tâm người phát run từng trận.

"Xin chào." Lý Việt Bạch gật đầu, nhìn về phía Lâm Nhiếp.

Nguyên văn đối thoại của hai người miêu tả rất ít, bởi trọng điểm không phải là đối thoại, trọng điểm là giao lưu bằng ánh mắt.

Công chính trong X văn vĩnh viễn tự mang vòng sáng, khiến người nhìn một cái liền không khỏi tâm sinh hảo cảm.

Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nhiếp, càng nhìn càng cảm thấy cái vòng sáng này quả thật rất đáng sợ.

"Vừa nghe xong bài diễn thuyết của ngài, mở mang tầm mắt được không ít." Lâm Nhiếp lễ phép mỉm cười: "Không biết Vương tiên sinh có nguyện ý hợp tác với tập đoàn Lâm thị hay không?"

Ly Việt Bạch tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ một phen mới phát hiện nguyên chủ chưa bao giờ hợp tác với tập đoàn Lâm thị, nói cụ thể là chưa bao giờ nhận được lời mời của tập đoàn Lâm thị.

"A?" Lý Việt Bạch nheo nheo mắt: "Lâm công tử, theo tôi được biết, tập đoàn Lâm thị chưa từng có hứng thú với bản thân tôi."

"Cha tôi nhiều năm lợp tác với luật sư tư nhân, bởi vậy chưa tìm được cơ hội hợp tác với ngài." Lâm Nhiếp cũng cười: "Tôi thì lại không như vậy."

Nếu nụ cười của y bị những danh viện

(các tiểu thư, quý cô, chỉ những người phụ nữ có địa vị cao trong xã hội)

thấy được, đủ để các cô ôm ngực âm thầm hoa si thật lâu, đáng tiếc đối với Lý Việt Bạch mà nói không có bất kỳ tác dụng gì.

"Vậy tôi càng không rõ." Lý Việt Bạch cũng cười: "Không biết Lâm công tử rốt cuộc là mời tôi hợp tác với tập đoàn Lâm thị hay là hợp tác với cá nhân Lâm công tử?"

Hắn cười được như vậy đã phải dùng hết sức lực rồi.

Trong sinh hoạt hàng ngày, Vương Hàn Chi cũng không phải chưa từng cười, mà là nụ cười của hắn vô cùng lãnh đạm cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, chưa từng toát ra chút dụ hoặc nào, hắn phải tập trước với hệ thống vô số lần mới không bị quá mức lại có thể thích hợp để phóng hormone.

"Rất tốt, ký chủ." Hệ thống nói lạnh băng: "Nếu ngài quá thêm chút nữa là hệ thống phải nhắc nhở ngài OOC."

"Cám ơn, xem ra trình độ nhập vai của tao cũng không tệ lắm." Lý Việt Bạch nói.

Lâm Nhiếp dù có nhìn xa trông rộng, có địa vị cao sang cũng không đủ tuổi để chống đỡ, đối mặt với dụ hoặc lộ liễu như vậy, trong nháy mắt có chút không kìm nén được.

Con ngươi Lâm Nhiếp tối lại, không khỏi ghé sát lại bên tai Lý Việt Bạch, hạ giọng: "Vương đại luật sư cảm thấy thế nào?"

Cùng lúc đó, bàn tay y hướng về phía đai lưng Lý Việt Bạch, mấy tấm danh thiếp nhẹ nhàng được nhét vào.

Dựa theo nguyên tác, Lâm Nhiếp buông danh thiếp, chọc ghẹo Vương Hàn Chi xong, rất có tự chủ mà quay đi.

Nhưng bởi vì Lý Việt Bạch cố ý dẫn đường, Lâm Nhiếp ở đây mất đi tự chủ vốn có.

Sau khi y buông danh thiếp không khỏi chạm vào cánh tay Lý Việt Bạch, dọc theo chất vải trơn một đường trượt xuống, sang đó không nặng không nhẹ nắm lấy cánh tay Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch không nhúc nhích, tươi cười trên mặt cũng không biến hoán, ngược lại cũng hơi nghiêng về phía trước, thân mật tiến đến bên tai Lâm Nhiếp.

Hắn mang theo ý cười, thanh âm đổi về cao ngạo lạnh nhạt của nguyên chủ, từ nói ra không chút lưu tình.

"Thả ra." Lý Việt Bạch nói: "Cậu muốn giống Triệu công tử, bị bóc mẽ trước mặt mọi người sao?"

Sắc mặt Lâm Nhiếp khẽ biến, dường như không có việc gì mà buông tay ra.

"Vừa rồi ở hội trường, vấn đề của Triệu công tử chỉ sợ không phải chủ ý của bản thân gã." Lý Việt Bạch nói: "Tiểu thiếu gia, rốt cuộc cậu có mục đích gì? Vì cái gì lại che che giấu giấu?"

"Hả?" Lâm Nhiếp giả vờ chuyện gì cũng không biết, nhún vai.

"Chẳng lẽ là..." Lý Việt Bạch thu hồi tươi cười, khôi phục biểu tình lạnh như băng, cũng không định buông tha cho y, thấp giọng nói: "... Đối với tôi có suy nghĩ không an phận?"

Lâm Nhiếp sửng sốt.

Y quả thực không nghĩ tới Vương Hàn Chi lại là dạng này, chủ động, trực tiếp, không hề cố kỵ, hoàn toàn làm điên đảo kết quả điều tra trước kia của y.

Càng đáng sợ chính là cư nhiên còn dùng xưng hô "Tiểu thiếu gia" này để đùa giỡn mình.

Từ trước đến nay Lâm Nhiếp đều được cho là người tâm cơ thâm trầm hơn nhiều so với lứa tuổi, nhưng ở trước mặt Vương Hàn Chi lại như biến thành một thiếu niên ngây thơ vô tri mười tám tuổi, toàn bộ tâm tư đều bị nhìn thấu.

Thật sự có chút bực.

Nhân cơ hội y ngây người, Lý Việt Bạch lập tức lui ra phía sau, rời đi.

Rời khỏi chỗ Lâm Nhiếp, nhưng lại không thể trong chốc lát rời khỏi tiệc rượu, Vương Hàn Chi có tiếng tăm nhất định, vừa mới làm một bài diễn thuyết quan trọng như vậy chung quy không thể làm trò bỏ đi trước mặt nhiều nhân vật trọng yếu như vậy.

Trò chuyện cùng mấy nhân vật trọng yếu trong tiệc rượu một thời gian, Lý Việt Bạch mới nhận ra vấn đề mới.

Người tiến đến chúc rượu hắn quá nhiều.

Tửu lượng của Vương Hàn Chi thuộc loại trung đẳng, ngày thường tự hạn chế cực nghiêm, cũng không uống nhiều, mặc dù tham gia tiệc rượu, người khác cũng biết tính tình hắn, không mời rượu hắn nhiều lắm.

Nhưng lúc này, mọi người lại tre già măng mọc tiến đến đây mời rượu.

Nhất thời có chút không đáp ứng xuể.

May là sau khi Lý Việt Bạch xuyên qua được hệ thống trợ giúp cường hóa tửu lượng của thân thể này, nếu không có lẽ đã say.

Trước đem người chuốc say, sau đó say rượu loạn tính, đây cũng là chiến lược thường thấy của X văn.

Lý Việt Bạch định tìm kiếm thân ảnh của Lâm Nhiếp, lại phát hiện y biến mất trong đám đông, không biết đi nơi nào.

Tiểu thiếu gia quả nhiên không đơn giản, sau khi bị trào phúng, chẳng những không ảm nhiên thất ý

(buồn rầu thất vọng)

, ngược lại nện bước tiến công nhanh hơn, ngay cả chiêu chuốc say cũng xài, hẳn là muốn tốc chiến tốc thắng.

Lý Việt Bạch tính toán lượng rượu mình uống được hẳn là đủ rồi, liền bắt đầu giả say đẩy đám người ra, làm ra tư thái nỗ lực duy trì bộ dáng đi đứng bình thường, đi toilet.

Toilet trang hoàng hoa lệ đại khí

( đẹp đẽ sang trọng)

, tường lát đá lưu li hai màu đen trắng đan xen, bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch màu đen. Càng hoa lệ lại càng cho người ta một cảm giác xấu hổ không thể hiểu được.

Bởi vì trong nguyên tác, Lâm Nhiếp ở chỗ này đẩy ngã Vương Hàn Chi lần đầu tiên, trình diễn tiết mục toilet play kinh điển.

Lý Việt Bạch lấy điện thoại ra, liên hệ video với Lục Minh, dặn dò vài câu qua video sau đó giấu di động vào trong góc, chỉ để camera ra bên ngoài.

Sau khi bố trí xong hết thảy hắn mới thoáng thả lỏng một chút, mở vòi nước ra cẩn thận rửa tay.

Trong tiếng nước chảy ào ào, cửa toilet bị mở ra.

Lâm Nhiếp đứng ở cửa, ánh mắt không rõ dụng ý nhìn Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch ở trước gương lớn trong toilet xoay người, lạnh lùng liếc Lâm Nhiếp một cái, phảng phất như không quen biết y.

Đáng tiếc hiện tại hắn sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tan rã, bộ dáng cao lãnh trở thành có chút kỳ quái, như là hoa hồng trong sương mù, có một loại dụ hoặc đặc thù khác.

Ánh mắt Lâm Nhiếp tối đi, chậm rãi đi vào, làm bộ không thèm để ý đóng cửa toilet lại, cạnh một tiếng khóa trái.

Lý Việt Bạch nhíu mày: "Tránh ra."

"Sao lại nói tôi như vậy?" Khóe miệng Lâm Nhiếp gợi lên vẻ tươi cười.

Y từng bước đến gần Lý Việt Bạch, nét cười nơi khóe miệng kia cũng dần biến mất, khí tràng uy áp vô hình dần biểu lộ. Vốn dĩ toilet rộng rãi trống trải giờ lại có vẻ chật chội.

Chờ đến khi không thể gần thêm được nữa, Lâm Nhiếp gần như ôn nhu đỡ lấy bả vai Lý Việt Bạch, sau đó hung hăng dù lực, áp hắn lên bức tường lạnh băng.

"Nơi này chỉ có hai người chúng ta." Lâm Nhiếp hạ giọng nói bên tai Lý Việt Bạch: "Anh trốn không thoát."

Bình Luận (0)
Comment