"Ký chủ, chúc mừng ngài, nhiệm vụ hoàn thành." Hệ thống nói.
...
"Cùng tôi về nhà." Lâm Nhiếp chôn mặt trên vai Lý Việt Bạch, thanh âm rầu rĩ.
Ngữ khí y mặt ngoài nghe rất cường ngạnh, nhưng ở trong tai Lý Việt Bạch gần như là cầu xin.
"Như thế nào? Lâm đại công tử chẳng lẽ không chán ghét tôi sao?" Lý Việt Bạch cười khổ.
Một khắc hệ thống nói ra "Nhiệm vụ hoàn thành" kia, hắn liền hiểu rõ Lâm Nhiếp đã yêu mình.
Nhưng mình đối với Lâm Nhiếp... Căn bản không có tình cảm như vậy, nếu nói là động tâm trong nháy mắt cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng trong đó hơn nửa là đau lòng, cảm thấy Lâm Nhiếp là đứa trẻ đáng thương mà thôi, cách tình yêu còn xa lắm, đương nhiên không thể tùy tiện đáp ứng.
Lâm Nhiếp giống như không nghe được, không quan tâm mà ôm mình không buông.
Lý Việt Bạch giãy giụa vài cái, không thể tránh thoát, xấu hổ mà không thể nhúc nhích, sợ chọc đối phương nóng nảy.
"Hệ thống, sao lại thế này!" Lý Việt Bạch vội vàng chất vấn hệ thống: "Vừa mới có thanh âm nói nhiệm vụ đã hoàn thành, vì cái gì còn không cho tao rời đi thế giới này?"
"Xin ký chủ đợi chút, hệ thống đang kiểm tra cho ngài." Hệ thống cũng có chút không hiểu, vừa tra vừa nói: "Là thế này, ký chủ, Chủ Thần chưa từng quy định sau khi thông qua có thể lập tức rời khỏi thế giới này..."
"Nhưng mà mấy thế giới trước..." Lý Việt Bạch nhớ lại.
"Đúng vậy, mấy thế giới trước ngài xuyên qua đều là khi hoàn thành điều kiện thông qua sẽ được rời đi sau mấy giờ, trở lại phòng nghỉ." Hệ thống giải thích: ""Nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, không phải thế giới nào cũng như vậy... Ngài chỉ có thể rời đi khi Chủ Thần cho phép."
"Nói cách khác, cho dù tao hoàn thành nhiệm vụ, Chủ Thần cũng có thể tùy ý giam cầm tao?" Lửa giận trong lòng Lý Việt Bạch dâng lên: "Cái kẻ độc tài vạn ác này!"
"Thế giới rất phức tạp, quy tắc rất loạn, ký chủ, tất cả đều có khả năng xảy ra." Hệ thống nói: "Nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tôi nguyện ý trợ giúp ngài..."
"Vậy nhanh nói cho tao biết rời đi như thế nào." Lý Việt Bạch bực bội nói.
"Ngài không thích Lâm Nhiếp sao?" Hệ thống bất bình: "Vì hoàn thành nhiệm vụ mà công lược y, hiện tại nóng lòng thoát khỏi y, trong thế giới của ngài hành vi này được gọi là..."
"Đừng làm phiền tao." Lý Việt Bạch quả thực muốn đá bay hệ thống.
Bên kia, Lâm Nhiếp vẫn tiếp tục thổ lộ.
"Tôi đương nhiên chán ghét anh, chính xác mà nói, là hận anh chết đi được." Lâm Nhiếp hung tợn cẳn cổ hắn: "Nhưng cũng chỉ có anh..."
Chỉ có Vương Hàn Chi mới có thể dễ dàng khiến trêu chọc cảm xúc cùng dục vọng của Lâm Nhiếp.
Cực kỳ hận cùng cực kỳ yêu, vốn dĩ chỉ cách nhau một đường.
Lý Việt Bạch rất nhanh bị hệ thống cùng Lâm Nhiếp hai mặt công kích làm cho phát điên, hơn nữa bị sự phẫn nộ với Chủ Thần làm nhất thời độc ác, không biết lấy sức lực từ nơi nào đẩy Lâm Nhiếp ra.
"Lâm đại công tử, hiện tại tôi dạy cho cậu một bài học." Lý Việt Bạch hung hăng đập chiếc bàn phủ đầy bụi, lạnh lùng sắc bén nói: "Không cần đắm chìm trong tình yêu đơn phương, tình yêu phải đến từ hai phía..."
Kỳ thật Lý Việt Bạch có vài phần chột dạ.
Hắn vẫn luôn biết rõ khuyết điểm của mình, chính là quá thánh mẫu, chính là dễ dàng mềm lòng, hiện tại cảm thấy Lâm Nhiếp đáng thương khiến người đau lòng, có khi qua một thời gian, cảm giác này có thể chuyển thành... thích.
Quả thực muốn triền miên cả đời cùng Lâm Nhiếp trong thế giới này? Cảm giác không muốn tiếp thu lắm, cảm giác bị trói buộc, sẽ mất đi tự do, sẽ...
Hơn nữa mặc kệ nói thể nào, tiến triển tình cảm trong lần xuyên này thực sự quá nhanh.
Những lo âu này trực tiếp phạm vào bệnh nghề nghiệp của Lý Việt Bạch.
Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói có sách mách có chứng, rốt cuộc nói gì bản thân cũng không biết, tư tưởng trung tâm cũng chỉ có một cái: Lâm Nhiếp cậu cmn đừng nghịch.
Lâm Nhiếp vẫn không nhúc nhích đứng đối diện hắn, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, thoạt nhìn lắng nghe rất cẩn thận, trên thực tế... Tình yêu cùng dục vọng không giảm chút nào.
Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ mây đen giăng đầy, thoạt nhìn sắp mưa.
Hai người trong office cũ nát vẫn chưa đạt thành bất kỳ thỏa hiệp nào.
Lý Việt Bạch cảm thấy mình sắp hỏng mất.
Lúc trước vô luận là đối mặt với nhiều kẻ địch đáng sợ đều không rối rắm, chỉ cần đánh bại kẻ địch là được.
Nhưng bây giờ lại đối mặt với một người khăng khăng yêu mình... Phải làm sao bây giờ?
Có lẽ trời cao không nhìn được rối rắm này, ngoài cửa sổ rất nhanh vang lên tiếng sầm ầm ầm vô cùng hợp tình hình.
Muốn mưa rồi sao?
Lý Việt Bạch không thể không tạm ngừng bài thuyết giáo đối với Lâm Nhiếp, đi đến phía cửa sổ.
Tòa office này quá cũ, cửa sổ đóng không chặt, nếu phải chịu cơn mưa, lại bị một trận gió thổi qua liền không thể chắn mưa.
Lý Việt Bạch tiện tay đóng chặt cửa sổ, còn có thể cảm giác được ánh mắt nhiệt liệt mà chăm chú của Lâm Nhiếp dừng trên bóng lưng mình, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ --- mây đen phủ kín bầu trời, thành phố trở nên xám xịt, tòa nhà cao tầng lấp lánh kim quang ngày xưa cũng biến thành chiếc hộp xám không hề có sức sống.
Bên cạnh mây đen còn có ánh sáng màu đỏ sậm đáng sợ.
Một trận âm phong thổi qua, túi nilon, rác rưởi ở dưới lầu bị thổi bay lên.
Ông trời cần gì phải tô đậm bầy không khí như vậy, nếu không biết tôi còn tưởng là nhiệm vụ thất bại...
Lý Việt Bạch lắc đầu cười khổ.
Rõ ràng là nhiệm vụ thành công, như thế nào mình lại rối rắm thành như vậy.
Chẳng lẽ quả nhiên là mình quá đau lòng Lâm Nhiếp, đau lòng y đuổi không kịp mình?
Lý Việt Bạch nhịn không được quay đầu nhìn Lâm Nhiếp.
Quả nhiên, Lâm Nhiếp vẫn duy trì vẻ mặt ủy khuất lại kiên quyết nhìn mình, bộ dáng anh không đồng ý tôi liền không bỏ qua.
Nhưng Lý Việt Bạch như thế nào cũng không thể nói ra câu đồng ý.
Nhìn nhìn, hắn đột nhiên thấy biểu tình của Lâm Nhiếp thay đổi.
Lâm Nhiếp đột nhiên nhíu mày, lộ ra biểu tình kinh ngạc, đột nhiên vọt về phía hắn.
"Sao vậy?" Lý Việt Bạch nhìn bộ dáng này của y cũng không khỏi cả kinh, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày thường Lâm Nhiếp rất kín đáo, không nhìn thấy thứ gì đặc biệt đáng sợ sẽ không như vậy.
Chẳng lẽ ở ngoài cửa sổ có quái thú.
Lý Việt Bạch vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi ngây dại.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là mình nói đùa ngoài cửa sổ có quái thú mà thôi, không có khả năng là sự thật, không nghĩ tới... Không nghĩ tới so với quái thú lại xuất hiện đồ vật càng đáng sợ hơn.
Thiên thạch, thiên thạch á!
Đầy trời đều là thiên thạch! Chúng giống như đạn pháo điên cuồng nã vào bề mặt địa cầu!
Tiếng gầm rú chói tai, lửa nóng bỏng thiêu đốt...
Mây đen dày đặc trên không trung hiện tại lại ánh lên một mảnh đỏ bừng.
Lý Việt Bạch theo bản năng xoa mắt, hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Đây không phải thế giới X văn sao? Sao đột nhiên lại nhảy sang mảng khoa học viễn tưởng rồi?
Vài tiếng nổ lớn qua đi, cửa sổ thủy tinh đều bị vỡ nát.
Lý Việt Bạch đột nhiên không kịp tránh, bị Lâm Nhiếp nhào tới hung hăng ôm lấy chạy về phía cửa.
"Hệ thống! Sap lại thế này!" Lý Việt Bạch cơ hồ rống lên trong lòng: "Chủ Thần cmn muốn giết người diệt khẩu sao?"
"Không phải Chủ Thần, lần này không phải Chủ Thần." Hệ thống vội vàng tra xét: "Là tác giả thế giới này!"
"...?" Nhất thời Lý Việt Bạch cho rằng mình nghe lầm.
"Là tác giả của thế giới X văn này!" Hệ thống vô cùng đau đớn: "Ký chủ, ngài ngẫm lại xem, rõ ràng là một quyển X văn, hiện tại bị ngài triển khai rối rắm như vậy, lại liên tục nhiều chương không có thịt như thế..."
Trong đầu Lý Việt Bạch nhảy ra một cái giao diện.
Là giao diện của trang văn học Thảo Môi.
Lý Việt Bạch vội vàng click mở tiểu thuyết
Nhanh chóng xem qua một chút, hắn phát hiện tất cả nội dung quả nhiên đều bị viết lại.
Tất cả đều dựa theo cốt truyện mình diễn tới hiện tại!
Liên tục vài chương không có một chút thịt!
Hơn nữa mình ở chương mới nhất vẫn cự tuyệt Lâm Nhiếp!
Hơn nữa Lâm Nhiếp còn không có mang súng ra! Vẫn có ý đồ cảm hóa mình!
Khu bình luận đã không thể nhìn!
Khu bình luận một mảnh chửi bới, một mảnh kêu gào.
"Tác giả đúng là kẻ lừa đảo? Thịt ở đâu rồi?"
"Lấy trái cây!"
(ý chỉ dứt khoát xóa bỏ mối quan tâm)
"Đầu voi đuôi chuột!"
Còn có lời giải thích của tác giả, tác giả nói: "Thực xin lỗi mọi người, vốn dĩ muốn viết thịt, không biết vì cái gì liền biến thành bộ dáng kỳ quái này... Có thể là bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi..."
Người đọc ở khu bình luận đương nhiên không tin.
Vì thế, sau một đoạn thời gian, tác giả lại gửi một đoạn thanh minh: "Tiểu thuyết này đã thoát ly khỏi sự khống chế của tôi, tôi quyết định vẫn là quyết đoán cắt ngang đi, dùng độn thiên thạch tốt lắm..."
(độn: trốn không cho người khác biết, giống như độn thổ í)
Độn thiên thạch!
Lý Việt Bạch lo lắng cắn ngón tay.
Cái gọi là độn thiên thạch chính là một từ ngữ lưu hành trong giới tiểu thuyết nhằm chỉ --- một tác giả một tác giả vô lương nhất thời hứng khởi viết một cuốn tiểu thuyết, viết được một nửa tinh bì lực tần không viết nổi nữa, không có linh cảm, càng không có sức lực, thật sự không viết nổi, nhưng lại muốn kết thúc thì phải làm sao bây giờ? Cho bầu trời trong thế giới tiểu thuyết rớt xuống một đống thiên thạch! Đập chết mọi người! Như vậy liền có thể kết thúc hợp tình hợp lý!
(Gốc: 陨石遁, là một phương pháp phỉ báng trong truyền thuyết về "I Am in the Rivers and Lakes". Hiệu ứng là bầu trời đột nhiên rơi ra khỏi khối và tất cả các nhân vật trong cuốn sách đã chết.)
Đây chính là kết cục khiến người đọc căm thù đến tận xương tủy.
Chính là, sau khi tiểu thuyết
Dù sao người đọc đều hướng về thịt, hiện tại tác giả không biết vì nguyên nhân kỳ ba gì mà cư nhiên không viết ra thịt được, đương nhiên muốn quyết đoán dùng thiên thạch kết thúc tất cả, như vậy độc giả cũng không bị treo khẩu vị rồi.
Vì thế liền nghênh đón kết quả hôm nay...
"Có lẽ sẽ không sao, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại... Nói không chừng..." Hệ thống ấp úng không nói nổi một lý do.
"Đúng là nhìn lầm mày." Lý Việt Bạch thở dài: "Còn tưởng là một hệ thống toàn trung với tao, kết quả..."
"Thực xin lỗi ký chủ, nhưng những thứ này không phải là thứ tôi có thể khống chế, tôi sẽ tận lực bảo hộ ngài." Hệ thống dừng một chút, lần thứ hai cho thấy lập trường.
"Tao hiểu, quả nhiên vẫn là Chủ Thần phá rối." Lý Việt Bạch thở dài: "Theo lý thuyết, sau khi tao xuyên vào đây, tác giả không thể khống chế được thế giới, chính là ở lần xuyên này, Chủ Thần lại giao năng lực khống chế thế giới này cho tác giả... Cho dù tác giả không thể khống chế nhân vật bởi tao, nhưng trên phương diện khống chế thiên thạch... vẫn có quyền hạn rất cao."
"..." Hệ thống không dám phụ họa Lý Việt Bạch nói xấu thủ trưởng Chủ Thần nhà mình, đành phải cam chịu.
"Vậy mày giúp tao tiếp tục sống sót đi!" Lý Việt Bạch hung tợn nói: "Không phải là Chủ Thần muốn thấy tao giãy giụa sao? Cho gã xem đủ."
Nói đến đây, hắn đã bị Lâm Tiếp lôi kéo, loạng choạng chạy khỏi cầu thang, chạy ra khỏi office lung lay sắp đổ.
Phía sau vang lên một trận tiếng nổ, office sụp xuống, đất đai vang lên ong ong, xi măng cốt thép cùng gạch đá liên tục rơi xuống.
Cho dù bọn họ thoát được đúng lúc, vẫn có mấy tảng đá bắn ra khắp nơi, bắn thẳng về phía bọn họ.
Lý Việt Bạch nhắm mắt, đau đớn trong dự kiến lại không xảy ra.
Một khắc tảng đá kia bắn lại, cánh tay Lâm Nhiếp gập lại, ôm hắn ngồi xổm xuống, cả người đứng chắn ở trên cho hắn.
Lý Việt Bạch bị động tác của y làm nghẹn đến mức không thở nổi, ngẩng đầu lên mới thấy thái dương Lâm Nhiếp đổ máu.
"... Cậu bị thương!" Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Lý Việt Bạch chỉ có thể nói ra một câu thoại phàm tục như vậy.
"Không sao." Lâm Nhiếp dường như không có việc gì mà xoa xoa máu ở thái dương, nhíu mày: "Lên xe, chúng ta rời khỏi nơi này."
Hai người nhanh chóng loạng choạng chạy tới chỗ đỗ xe ở quảng trường.
"Cậu biết không... Thế giới sắp bị hủy diệt." Lý Việt Bạch gian nan nói.
Hắn nhìn bộ dáng nỗ lực của Lâm Nhiếp, chỉ cảm thấy trong lòng tê rần --- quả nhiên đứa nhỏ này cái gì cũng không biết.
"Tận thế?" Lâm Nhiếp ngẩng đầu nhìn không trung, giễu cợt: "Thoạt nhìn có điểm giống, nhưng là tận thế thì như thế nào?"
"Cậu thực sự không sợ?" Lý Việt Bạch sửng sốt.
"Lên xe." Lâm Nhiếp ôm lấy Lý Việt Bach, kéo cửa xe ra lệnh.
Xe vốn dừng không xa, rất nhanh liền tới.
Lý Việt Bạch khẩn trương cuộn tròn ở ghế phó lái, trong lòng tính toán kế sách.
Thiên thạch, thiên thạch... Như thế nào mới có thể đánh bại công kích thiên thạch của tác giả?
Lâm Nhiếp bình tĩnh nổ máy, động cơ phát ra một tiếng nổ vang, xe lấy tốc độ cực nhanh xông ra ngoài.
Đã có mấy viên thiên thạch đáp xuống thành thị, phá hủy mấy tòa kiến trúc.
Trên đường phố, mọi người từ lâu đã loạn thành một đoàn, đám người giống đàn kiến ào ào trốn ra bên ngoài, vọt tới đường cái trên quảng trường, nơi nơi đều là đám người chen chúc, những đường chính đã bị tắc nghẽn, cầu vượt đọng lại một đống xe, trên màn hình lớn quảng cáo... nơi nơi đều là tin tức về thiên thạch.
May mà vị trí tòa office này là vùng ngoại thành, quốc lộ bên ngoài không quá tắc nghẽn, có thể trốn thoát trong chốc lát.
Chính là có thể trốn được bao lâu?
Lý Việt Bạch lẳng lặng cuộn tròn trên ghế phó lái, trong đầu chiếu ra vô số bộ phim tận thế đào vong.
Cảnh tượng bên ngoài khiến người kinh hãi, hắn không muốn nhìn, liền đem ánh mắt chuyển về phía Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp cũng chỉ bình thản lái xe, chút màng đến máu tươi chảy trên thái dương mình.
Cái dạng này... Lý Việt Bạch đột nhiên hoảng hốt, nhớ tới Diệp Thanh ở lần xuyên thứ hai, chính mình đã từng vô số lần cùng Diệp Thanh trải qua cảnh tượng như thế này, khi đó Diệp Thanh cũng lẳng lặng lái xe như thế, tựa hồ hết thảy yêu ma quỷ quái đều không thể khiến y nâng mí mắt lên dù là một chút.
Lý Việt Bạch tìm tới tìm lui, tìm thấy một chiếc khăn tay bằng lụa ở trong túi áo ngoài, cầm lấy thay Lâm Nhiếp lau đi máu tươi đang chảy xuống.
"Cảnh cáo anh đừng có lộn xộn." Lâm Nhiếp không những không cảm kích, ngược lại nhíu mày.
"Lâm đại thiếu gia, máu cậu nếu chảy vào mắt sẽ ảnh hưởng đến thị lực." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ giải thích.
"... Cảm ơn." Lâm Nhiếp trả lời nhàn nhạt.
Nghe giống như đang giận lẫy.
Một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, nổ ở địa phương trước mặt cách 100m.
Quốc lộ vốn bằng phẳng tức khắc xuất hiện một hố thiên thạch thật lớn.
Lâm Nhiếp đột nhiên dẫm phanh, xe ngừng lại.
"Không có chỗ trốn rồi..." Lý Việt Bạch cười cười, lười biếng duỗi eo, nhìn cảnh bên ngoài giống như địa ngục trần gian, nói: "Thôi, chúng ta liền chết ở đây đi."
Lâm Nhiếp nghe hắn nói uể oải như vậy, không khỏi nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía hắn: "Vương Hàn Chi, đây không giống như những lời anh sẽ nói."
"Tôi lại muốn nói một câu càng không nên nói." Lý Việt Bạch cười cười, tiến đến bên tai Lâm Nhiếp, thấp giọng nói: "Dù sao cũng phải chết, chơi với cậu một chút... Không phải là không thể."
Hắn tinh tường cảm nhận được, thân thể Lâm Nhiếp đột nhiên run lên.
Người mình thích mời mọc lộ liễu như vậy, không người đàn ông nào có thể từ chối.
"Ký chủ ngài... Ngài cư nhiên..." Hệ thống cả kinh: "Không phải ngài không yêu y sao..."
Cảm tình của Lý Việt Bạch đối với Lâm Nhiếp xác thật chưa đến trình độ yêu, chính là trải qua một đoạn chạy trốn kinh tâm động phách kia... Hắn thế nhưng kỳ tích mà có cảm giác với Lâm Tiếp, có lẽ đây là hiệu ứng cầu treo?
(khi ở những nơi cao (trên cầu treo hay gì đó) cùng người khác thì tim bạn đập mạnh, có cảm giác hồi hợp, lo lắng dễ nhầm lẫn với trạng thái khi yêu)
Lâm Nhiếp chỉ nhìn Lý Việt Bạch thật sâu, sau đó nghiêng mặt sang hướng khác: "Không."
"..." Lý Việt Bạch cảm thật mình thật ngu ngốc: "Tại sao?"
"Những lời anh vừa nói, tôi có thể nghe được." Lâm Nhiếp bất đắc dĩ: "Cho dù là tận thế, tôi cũng không muốn miễn cưỡng người tôi yêu."
"..." Lý Việt Bạch cảm thấy mình như bị sét đánh trúng.
Hắn dùng vài giây để bình phục tâm tình, sao đó hạ giọng: "Nếu, nếu là người cậu yêu bắt cậu làm thế?"
"?"
Lý Việt Bạch không do dự nữa, nghiêng người hôn lên người bên cạnh.
Một khắc môi răng chạm nhau kia, tiếng gầm rú bên ngoài dừng lại.
Thiên thạch giống như không có trọng lượng, làm trái lại sức hút của trái đất, làm trái những quy luật vật lý, cứ như vậy lơ lửng trong không trung.
Trong xe hoạt sắc sinh hương, một mảnh kiều diễm.
Thiên thạch lặng yên không tiếng động biến mất trong không khí, phiêu tán như sương khói.
Hai giờ sau, Lý Việt Bạch rốt cuộc hồi hồn, bám vào bả vai Lâm Nhiếp nỗ lực nhìn ra ngoài.
Bên ngoài ánh dương sáng lạn, hoa thơm chim hót, may mà, nơi này là vùng ngoại thành, không có người đi qua, nếu không...
"Ký chủ, chúc mừng ngài!" Hệ thống nói: "Bởi vì có thịt, tác giả rất vừa lòng, cho nên thu hồi thiên thạch... Ký chủ, ngài thật là anh minh, tính toán không hề bỏ sót."
"Đang nhìn cái gì?" Lâm Nhiếp đem Lý Việt Bạch đang lộn xộn một lần nữa áp trở lại ghế ngồi mềm mại.
"Bên ngoài... Tận thế sẽ không tới..." Lý Việt Bạch giãy giụa đứt quãng nói tin tốt này cho y.
"À." Lâm Nhiếp lần thứ hai hôn lên môi hắn: "Không sao cả."
Đây cũng có thể là không sao cả?
Lý Việt Bạch vô lực phun tào.
Đứa nhỏ Lâm Nhiếp này quả nhiên là t*ng trùng thượng não, chỉ cần có thể ngủ với người mình thích thì tận thế hay không cũng không quan trọng.
Đương nhiên, không thể không nói, đúng là con người mà...
"Ký chủ, ngài đã cứu vớt thế giới này, dùng... phương thức khó có thể nói ra..." Hệ thống tán thưởng từ tận đáy lòng: "Ngài thật sự rất vĩ đại."
Vĩ đại cái quỷ.
Hệ thống quá khen rồi.
Trong nháy mắt mình hôn Lâm Nhiếp kia, trong lòng cũng không phải nghĩ đến chuyện cứu vớt thế giới, mà là... Chính là thuần túy một hôn một chút thôi.
Dục vọng của con người, có đôi khi chính là kỳ quái như vậy.
"Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại ngài đã an toàn." Hệ thống nói: "Chủ Thần vừa mới hạ thông báo, xin ngài hãy sinh hoạt một đoạn thời gian ở thế giới này... Thời gian dài ngắn do chính ngài quyết định, sau đó, chúng ta bắt đầu lữ trình mới."
"Thời gian dài ngắn do mình quyết định... Rất tốt." Lý Việt Bạch trầm tư, đem ngón tay với vào đầu Lâm Nhiếp, xoa xoa, sau đó nhỏ giọng nói: "Này, tôi sẽ tùy thời rời đi."
"Đương nhiên là muốn làm gì cũng được, dù sao tôi cũng không thể quản anh." Lâm Nhiếp thản nhiên để cho hắn xoa.
So sánh với lời nói ôn nhu, động tác của hắn có thể gọi là thô bạo.
Cứ như vậy, ngay cả hố thiên thạch trên đường cũng biến mất trong im lặng.
Note:Huhm J Chịch = cứu vớt thế giới J