Trước mắt một mảnh huyết hồng.
Lý Việt Bạch mơ mơ hồ hồ nhìn qua, miễn cưỡng liếc tới thân ảnh Cao Thừa Dục —— gã đứng ở địa phương cách mình chỉ có vài mét, dưới ánh trăng, trên mặt là biểu tình nghiền ngẫm, cứ đứng như vậy, không hề qua đây.
Tại sao... Tại sao gã không bị Vila hấp dẫn? Sức tự hỏi của Lý Việt Bạch rất nhanh liền mất đi.
"Mày kỳ quái ở điểm này sao?" Cao Thừa Dục bẻ ngón tay, gõ gõ không khí trước mặt mình, nơi đó phát ra tiếng vang thanh thúy như khi gõ vào cửa kính pha lê: "Kết giới mà thôi."
Nếu để người tinh mắt nhìn qua, sẽ phát hiện một cảnh tượng kỳ dị: Cả người Cao Thừa Dục được bao phủ một tầng kết giới trong suốt, kết giới giống như pha lê, lại giống như thủy tinh thuần tịnh nhất, đem hết thảy mùi vị máu me chắn bên ngoài, đương nhiên, gã vẫn có thể nhìn thấy Lý Việt Bạch, nghe thấy những gì Lý Việt Bạch nói, nhưng với cấp bậc vampire như gã, chỉ cần mùi máu bị ngăn cách, dụ hoặc liền giảm xuống phân nửa, có thể dựa vào ý chí để chống lại dụ hoặc to lớn, đè nén xúc động.
"Nếu tao tới trễ, có khả năng mày sẽ bị thủ hạ của tao xé thành trăm mảnh nhỏ." Cao Thừa Dục nói: "Tao bất chấp nguy hiểm trở lại quốc nội, chỉ vì Vila, sao có thể dễ dạng bị mày bị tổn hại."
Xung quanh, nguyên bản những vampire đang cắn xé Lý Việt Bạch đều bị Cao Thừa Dục dùng kết giới trong suốt đẩy ra ngoài, nhưng bọn chúng vẫn không tỉnh táo lại từ điên cuồng, bọn chúng một bên sợ hãi thủ lĩnh, không dám tiếp tục tiến lên, một bên lại không chịu được dụ hoặc, chỉ có thể hung tợn đứng sau kết giới, liếm láp máu tươi còn sót lại trên móng tay.
Giống với con người, máu Vila có thể tái tạo, chỉ cần duy trì sinh mệnh, máu vĩnh viễn sẽ tế thủy trường lưu (
dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, trong trường hợp này có nghĩa là máu không nhiều nhưng không lo hết
) mà tái tạo --- Chủ ý của Cao Thừa Dục chính là như vậy, giống như nuôi dưỡng gia súc, dùng máu Vila để làm phần thưởng, dùng để khống chế thủ hạ của mình.
Trong xã hội hiện đại, nhân loại bình thường chỉ cần tiếp xúc với ma túy, sẽ không thể chống lại dụ hoặc cực lớn này, từng bước đi vào vực sâu, hoàn toàn trở thành nô lệ của ma túy. Mà đối với vampire, Vila chính là thuốc phiện như vậy.
"Ngay từ đầu tao muốn một Vila ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mới vì mày bày ra nhiều ảo giác như vậy, nhằm tổn hại tâm trí của mày." Cao Thừa Dục lắc đầu: "Đáng tiếc, không đạt được mục đích."
Ảo ảnh thật mạnh trong lâu Thất Tinh, thế nhưng lại bị Vila trước mặt này phá giải hoàn toàn, điều này nằm ngoài dự kiến của Cao Thừa Dục, bởi vì, căn cứ theo hiểu biết của gã đối với Cố Tây Sa, tâm tính Cố Tây Sa cứng rắn, nhưng tích cách cứng quá thì dễ gãy, hơn nữa bị bóng ma thời thơ ấu ảnh hưởng... Người như vậy, hẳn là phải dễ dàng bị ảo giác đánh bại mới đúng, không ngờ...
Không thể tổn hại tâm trí Vila, vậy những thủ đoạn tẩy não tiếp theo liền không có đất dùng, dự là một Vila ngoan ngoãn nhận chủ là không có khả năng.
Cho nên, hiện tại, Cao Thừa Dục chỉ có thể lấy lùi mà tiến, đổi thành phương án đơn giản hơn.
"Từ giờ trở đi, tất cả của mày, đều không thuộc về mày." Cao Thừa Dục nâng tay phải lên, nhẹ cử động.
Trong không khí, có thứ gì đó trong suốt chậm rãi thành hình --- đó là một kết giới mới, quay chung quanh thân thể Lý Việt Bạch, dần đọng lại thành một đồ vật hình hộp --- đó là một cái quan tài, không khác với quan tài bình thường là bao, chỉ là nó toàn thân trong suốt, quan tài thu thân thể đầm đìa máu tươi của Lý Việt Bạch vào trong, lẳng lặng đóng lại cánh cửa trong suốt.
"Ký chủ, tình huống hiện tại, là bậc nguy hiểm tuyệt đối, xin ngài nhanh chóng hạ chỉ thị." Ngay cả Kẻ Xét Xử cũng có chút lo âu: "Khoảng cách nhiệm vụ thất bại hoàn toàn chỉ còn một bước."
Kẻ Xét Xử đối với tình huống trước mắt có phán đoán rõ ràng hợp lý, biết một khi ký chủ bị cầm tù, liền rất khó tìm được cơ hội chạy trốn cùng phản công.
Lý Việt Bạch rất muốn trả lời hệ thống, nhưng căn bản một chữ cũng nói không ra hơi.
Quan tài trong suốt được bỏ thêm pháp luật trị liệu, vết thương trải dài trên thân thể hắn đã sớm ngừng chảy máu, thậm chí đã bắt đầu khép lại, nhưng là, sau khi miệng vết thương khép lại, so với lúc trước càng thêm vô lực. Hắn mơ hồ ý thức được, Cao Thừa Dục sẽ không tốt bụng như vậy, sẽ không hoàn toàn chữa khỏi cho mình, chỉ là muốn kéo dài mạng sống mà thôi, khiến mình vĩnh viễn ở trạng thái bất tử mà chịu đựng trong thống khổ.
Lý Việt Bạch theo bản năng cử động tay phải, muốn xem thử mình còn bao nhiêu sức, nhưng là hành động thử nghiệm này rất nhanh bị đánh gãy.
Quan tài trong suốt bị mở ra, trong không khí truyền đến tiếng gào bén nhọn, một bụi gai sắc bén đâm vào quan tài, chiều dài cùng chất liệu của nó không khác chiếc bút là mấy, lại sắc bén lợi hại, nó xuyên thấu tay phải đang định cử động của Lý Việt Bạch, hung hăng đâm cả vào đáy quan tài.
Lý Việt Bạch đột nhiên trừng mắt.
Rất đau, nhưng không chảy máu, một chút máu cũng không lãng phí chảy ra.
"Đừng cử động." Thanh âm Cao Thừa Dục đè nén tới thấp: "Dù đã tới tình trạng này, tao vẫn tin mày sẽ dùng một chút thủ đoạn, cho nên, để bảo đảm, tốt nhất là khiến cho mày muốn động cũng không động được..."
Gã cẩn thận đánh giá Lý Việt Bạch, sau đó niệm chú ngữ.
Càng nhiều bụi gai dài xuất hiện từ hư vô, bay một vòng trên không trung, ngay sau đó, giống như phi tiêu mà bay lại, đâm vào tay trái cùng hai chân Lý Việt Bạch, khiến hắn một ngón tay cũng không thể cử động.
Lý Việt Bạch gắt gao cắn môi, ức chế tiếng hô đau, tuy không thể cử động, nhưng thân thể hắn run lên nhè nhẹ, mồ hôi lạnh dọc theo xương quai xanh chảy xuống, hòa quyện với máu tươi lúc trước.
Tại sao, tại sao đã bị thương tới mức này, vẫn không thể hôn mê?
"Ký chủ, chỉ sợ nhiệm vụ lần này đã thất bại."Kẻ Xét Xử biến toàn bộ màn hình thành màu đỏ: "Thực xin lỗi, làm hệ thống của ngài, tôi cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế."
"Hệ thống..." Lý Việt Bạch rốt cuộc tìm lại được một chút sức lực, dò hỏi hệ thống: "Tại sao tôi vẫn còn thanh tỉnh..."
"Tinh thần lực của ngài vô cùng cường đại, hơn nữa vết thương của ngài vừa được pháp thuật chữa trị, cho nên sẽ không hôn mê." Thanh âm Kẻ Xét Xử có chút hỗn loạn, không rõ tại sao lúc đối mặt với sống chết rồi mà ký chủ còn hỏi vấn đề này.
"Diệp Thanh... đâu?"
"Ký chủ, làm hệ thống của ngài, tôi tuân thủ mệnh lệnh của ngài, thôi miên Diệp Thanh, hiện tại y ở một mảnh đất an toàn cách ngài không xa, cũng không bị kẻ địch phát hiện."
Thôi miên... Hóa ra hệ thống còn có năng lực như vậy?
"Hệ thống, thôi miên tôi." Lý Việt Bạch cắn răng, ra lệnh.
"Ký chủ, tôi không thể thực hiện yêu cầu này." Hệ thống nhanh chóng trả lời, trong giọng nói chứa hoang mang khó hiểu, vạn phần lo âu cùng áy náy: "Hệ thống là trói buộc ký chủ trong lĩnh vực tinh thần, thôi miên ký chủ, chẳng khác nào thôi miên chính mình, chuyện như vậy, hệ thống không thể làm được."
Không được, không được, nếu không thể hôn mê... Có lẽ vampire thể ngủ đông sẽ bay đi...
Trong túi áo Lý Việt Bạch, có một cái quan tài nhỏ màu đen lẳng lặng nằm ở đó, đó là cái hắn lấy từ tủ sắt của cục trưởng Dương, lại thành công tránh khỏi sự cướp đoạt của cục trưởng Vương, một đường đào vong tới đây, vẫn luôn mang theo người.
Hiện tại, đã đến lúc dùng nó rồi.
Lý Việt Bạch cẩn thận nhớ lại , trên đó ghi rằng --- thể lực của vampire phi thường cường đại, sau khi nó bám vào sinh vật quỷ quái khắc, sẽ áp chế đặc tính của sinh vật đó.
Nói cách khác hiện tại mình là Vila, vẫn có thể bị vampire thể ngủ đông bám vào người, sau đó, mình sẽ hóa thân thành vampire, không còn là Vila.
Một khắc hắn dùng máu Vila giải vây cho Diệp Thanh, hắn đồng thời giải khai Bế Ngân Tác trên mặt quan tài, mở quan tài trong túi mình ra, chờ lúc mình bị vampire cắn xé đến hôn mê, cho nó bám vào người.
Chính là, ngàn tính vạn tính cũng không thể đoán rằng --- vốn tưởng hôn mê là việc dễ dàng nhất, lại chậm chạp không xảy ra.
Đau đớn cực độ, ngược lại càng làm mình thêm tỉnh táo.
Làm sao bây giờ.
Chẳng lẽ muốn giống như trong tác phẩm nghệ thuật, cắn lưỡi tự sát?
Cái ý tưởng này làm đáy lòng Lý Việt Bạch run rẩy một trận, loại này phương pháp sẽ rất khó chịu, rất khó thực thi, nhưng là chuyện tới bây giờ, cũng chỉ có thể thử xem.
Hắn lặng lẽ đem đầu lưỡi duỗi đến giữa hàm răng, âm thầm phát lực, định cắn xuống ——
—— bị ngăn lại.
Động tác rất nhỏ như vậy, cũng không thể tránh khỏi đôi mắt của Cao Thừa Dục.
Một bụi gai không biết từ chỗ nao bay đến, xuyên qua gương mặt Lý Việt Bạch, chuẩn xác chặn lại giữa hàm răng, ngăn cản động tác muốn cắn xuống của hắn.
"A..." Lý Việt Bạch mơ hồ phát ra âm thanh nức nở.
Lần đau đớn này so với lúc chân tay bị đâm qua còn kịch liệt hơn nhiều, hơn nữa mang đến tuyệt vọng vô biên.
"Cố Tây Sa, rốt cuộc mày giãy cái gì? Thật sự muốn tự sát sao?" Trong mắt Cao Thừa Dục lóe lên ánh sáng sâu kín: "Hay là... Mày có ý đồ khác? Hành động của mày rất khả nghi..."
Gã vờn quanh quan tài trong suốt, đi đến chỗ Lý Việt Bạch, cúi xuống, từ trên cao nhìn xuống Lý Việt Bạch: "Hoặc là, trên người mày có vũ khí định dùng để phản công?"
Gã không có tự tay kiểm tra, chỉ vỗ tay, trong không khí lại xuất hiện mấy bụi gai, chúng giống như những ngón tay linh hoạt, xoay vài vòng trên không trung, đẩy quần áo Lý Việt Bạch ra, cẩn thận kiểm tra bên hông cùng túi áo.
Có lẽ, giây tiếp theo, quan tài màu đen sẽ bị phát hiện.
Cao Thừa Dục nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch.
Gã tin rằng, rất nhanh có thể soát ra thứ gì đó.
Toàn bộ lực chú ý của gã, lúc này đều đặt trên người Lý Việt Bạch, hoàn toàn không để ý đến tiếng xé gió đằng sau lưng, chỉ khi bọn thủ hạ kinh hô, mới đột nhiên hồi phục tinh thần.
Theo tiếng vang lớn, kết giới trong suốt quanh người Cao Thừa Dục tức thì bị đập nát.
Đánh nát kết giới, là một khẩu súng trang lưỡi lê, súng không có đạn, nhưng nòng súng kim loại sáng lấp lánh vẫn có lực phá hủy rất lớn.
"Mày..." Cao Thừa Dục đột nhiên xoay người, thấy được kẻ đầu sỏ gây tội ám toán mình, lần này xác thật rất lợi hại, tuy không thương tổn đến gã, nhưng lại đánh nát kết giới.
Vampire trước mặt sắc mặt tái nhợt, biểu tình lãnh đạm, dưới mắt là một giọt nước mắt màu lam, súng trong tay vững vàng nhắm vào chính mình.
Là Joker.