Bóng đêm dày đặc, cách mây đen mơ hồ có thể nhìn thấy ánh trăng đỏ sậm.
Gió lạnh thổi qua làm đong đưa mấy nhánh tiên thảo, rung động rì rào.
Các tu sĩ Côn Luân xưa nay y quyết phiêu phiêu, không dính bụi trần, tất cả là khí độ tiên gia, khẩu vị thanh tịnh, giường gối sạch sẽ, chính là tới giờ này khắc này, mọi người đều không giống người tu tiên cao cao tại thượng, ngược lại cực kỳ giống chiến sĩ gối giáo chờ sáng.
Bọn họ liên tục chà lau trường kiếm của mình, im lặng nhẩm lại chú quyết đã sớm thuộc lòng, tóc dài búi trong phát quan chỉnh tề ngay ngắn, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất gần sơn môn yên lặng đả tọa, điều chỉnh nội tức, vì trận quyết chiến sắp đến mà tích góp chân khí.
"Tiên Chủ, nơi này hung hiểm, nếu đã tuần tra xong, mời ngài trở về trong điện tạm lánh mũi nhọn." Vài vị tiên trưởng hành lễ với Ngọc Thiên Cơ.
"Nếu ta trốn đi, cũng không còn mặt mũi làm Tiên Chủ của các ngươi." Ngọc Thiên Cơ nói: "Ta cùng tế tửu đại nhân thủ ở chỗ này, chỗ nào cũng không đi."
Nhóm tiên trưởng thấy Ngọc Thiên Cơ một thân nhung trang huyền sắc, lưng đeo trường kiếm, cũng hiểu ra —— vị nhị công tử này ngày thường ăn mặc loè loẹt, hôm nay lại một thân nhung trang, nhất định chuẩn bị kỹ càng trước khi chém giết cùng Ma giáo, giờ phút này khuyên y trở về là không có khả năng.
"Tiên Chủ có khí khái bực này, thật sự là may mắn của Côn Luân chúng ta." Vài vị tiên trưởng tán thưởng từ đáy lòng.
"Gia phụ chết trong tay Ma giáo, đây là mối thù không đội trời chung." Ngọc Thiên Cơ nói: "Ta đương nhiên sẽ cùng chư vị cùng tiến cùng thối."
Các tu sĩ nghe được câu hứa hẹn này của y, sĩ khí đại chấn, sôi nổi làm theo mệnh lệnh tản ra điều tức.
Lý Việt Bạch không dám có một chút chậm trễ, ngồi trên chiếu, mở ra mấy quyển trục, cẩn thận đọc.
"Đã đến lúc này, tế tửu đại nhân còn chăm chỉ đọc?" Ngọc Thiên Cơ dịch lại gần, ngồi đối diện hắn.
Các tu sĩ đều tản ra, không nhìn tới tươi cười trên mặt Ngọc Thiên Cơ, cũng không nghe đến ngữ khí ngả ngớn của y một lần nữa được khôi phục —— vừa mới bày ra phong phạm của một vị lãnh tụ, Ngọc Thiên Cơ không thể không hảo hảo thu liễm, hiện tại, chỉ lộ nguyên hình đối với tế tửu đại nhân.
"Càng là lúc này, càng không thể thả lỏng dù chỉ là một chút ít." Lý Việt Bạch nói.
Trên thực tế, trong lòng bàn tay Lý Việt Bạch đã sớm toát ra mồ hôi lạnh, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.
Hắn chưa từng gánh qua sinh tử của nhiều người như vậy, tuy qua hai lần xuyên trước cũng tích cóp được một chút dũng khí, vẫn là xa xa không đủ.
"Ngươi sợ?" Ngọc Thiên Cơ trêu đùa.
"Đương nhiên là sợ." Lý Việt Bạch không thèm nhìn y, mắt nhìn chằm chằm vào quyển trục, không chút do dự mà trực tiếp thừa nhận.
Tay hắn cầm quyển trục hơi run run, hết thảy những điều này đều lọt vào mắt Ngọc Thiên Cơ.
"Không thể ngờ được không thể ngờ được." Ngọc Thiên Cơ liên tục lắc đầu: "Tế tửu đại nhân thân kinh bách chiến, thế nhưng sẽ sợ hãi..."
Thân kinh bách chiến chính là Mục Thanh Ninh, không phải Lý Việt Bạch hắn.
Lý Việt Bạch chỉ duy trì biểu tình lãnh đạm nghiêm túc, không nói tiếp.
"Mục tiên sư, sau khi đánh lui Ma giáo, ngươi chuyển đến Cát Tường điện ở đi?" Ngọc Thiên Cơ lại bắt đầu đùa giỡn: "Phụ thân trầm mê với đan dược nhiều năm, sự vụ tích lũy chưa từng xử lý, nếu không có ngài, ta xử lý không xong. Đến lúc đó, ngươi phê duyệt thư từ, ta bưng trà đổ nước cho ngươi... Thế nào?"
"Cát Tường điện chỉ thuộc về người trong Ngọc thị, bỉ nhân đi không hợp thể thống." Lý Việt Bạch nói.
Không được, vẫn rất sợ hãi.
Cho dù là mở mắt hay nhắm mắt, hắn đều có thể nhìn thấy trường hợp Ma giáo tàn sát tứ phương máu chảy thành sông.
Tâm loạn như ma, chỉ muốn tìm chỗ không người phát tiết một hồi.
"Mục mỹ nhân, gần đây ta mới học được một phép ảo thuật, ngài nhìn xem thế nào?" Ngọc Thiên Cơ càng nói càng không yên lòng, càng nói càng kỳ cục.
"Hiện tại không phải lúc..." Lý Việt Bạch nhíu mày.
Ngọc Thiên Cơ giống như không nghe thấy lời hắn nói, cứ thế làm ảo thuật.
Y hơi trở tay, liền biến từ không khí ra một viên thủy tinh trong suốt hình cầu, viên cầu chớp động muôn vàn tinh quang, cực kỳ giống trang sức trong mấy cửa hàng hiện đại.
Không hổ là Ngọc Thiên Cơ, chơi loại pháp thuật này quá phù hợp tính cách y.
Lý Việt Bạch rất muốn cười nhạo y ấu trĩ, lại không có tâm tình.
Nhưng là, nếu nhìn sâu vào bên trong viên cầu thủy tinh kia... Càng nhìn càng thấy giống sao trời, giống y những ngôi sao mình từng ngắm trên mái nhà.
Trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh Diệp Thanh, trong nháy mắt Lý Việt Bạch có chút thất thần.
Đại chiến sắp tới, vốn dĩ không nên nhớ tới chuyện lần xuyên trước, nhưng là... Trận này nếu sai một chút, chính là chết, không biết sau khi mình làm nhiệm vụ thất bại có cơ hội gặp lại Diệp Thanh hay không.
Đang lúc hắn đang phân thần, chỉ thấy cầu thủy tinh trước mắt lay động vài cái, nổ mạnh.
Hóa ra quả cầu thủy tinh kia là nước ngưng kết mà thành, nổ thành ngàn vạn giọt nước, tất cả đều bắn lên mặt Lý Việt Bạch, lạnh đến mức khiến hắn giật mình.
"Tiên Chủ, đừng hồ nháo!" Lý Việt Bạch chật vật lau nước trên mặt đi.
"Ta hồ nháo hay không hồ nháo cũng không quan trọng." Ngọc Thiên Cơ cười hì hì: "Quan trọng là tế tửu đại nhân không sợ nữa."
Lý Việt Bạch ngẩn người, nhìn ngón tay vẫn nắm quyển trục của mình, quả nhiên không run nữa.
Trước kia thường nghe người ta nói, phương pháp tốt nhất để giảm khẩn trương chính là giật mình, không ngờ phương pháp này lại được thực nghiệm trên người mình.
"Tâm sự của tế tửu đại nhân quá nặng, vì sao phải đem sinh tử của ngàn vạn người đổ hết lên đầu một mình ngươi?" Ngọc Thiên Cơ chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi không phải Tiên Chủ, cũng không phải cha mẹ huynh trưởng của bọn họ... Là bọn họ kiên quyết đề cử ngươi, cho dù là ngươi chỉ huy thua, tất cả mọi người chết sạch, đó cũng là do họ tự tìm đến."
"Tiên Chủ sao có thể nói lời này." Lý Việt Bạch cười khổ.
"Hơn nữa, cho dù người đã sống hàng trăm ngàn tuổi thì như thế nào, trước nhật nguyệt tinh thiên, tất cả chỉ là phù du mà thôi." Ngọc Thiên Cơ lắc lư chỉ lên mây đen giăng đầy đỉnh đầu: "Cho dù là sao trời, cũng không biết sẽ có ngày nào đó, nổ ầm một tiếng thật mạnh, liền hóa thành sao băng rơi xuống..."
"Ta hiểu ý của Tiên Chủ." Lý Việt Bạch cười khổ.
Ngọc Thiên Cơ nói một đống lung tung rối loạn, đơn giản làm muốn làm mình hiểu ra, không cần quá áp lực.
Nhưng mà, nếu ngày mai thật sự chết... ít nhất còn có chuyện hắn muốn biết rõ ràng.
Thời điểm mình thấy tinh quang trong quả cầu thủy tinh, nghi ngờ trong lòng lại lần nữa nổi lên --- Ngọc Thiên Cơ liệu có khả năng là Diệp Thanh hay không?
Nếu không hỏi, có lẽ sẽ không còn cơ hội.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch âm thầm hỏi trong lòng: "Nếu ta hỏi hắn về chuyện xuyên qua, về chuyện ở một thế giới khác... Có được không?"
"Ký chủ, chỉ cần ngài có thể gánh vác hậu quả, là có thể làm bất cứ chuyện gì." Hệ thống trả lời: "Nhưng tôi vẫn khuyên ngài, cố gắng không làm trái với thân phận cùng tính cách của nguyên chủ, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi."
Lý Việt Bạch nhắm mắt, rút ra một lá bùa màu vàng từ trong tay áo.
Sau đó, dùng ngón tay chấm đan sa, cẩn thận vẽ ra một đạo phù trên đó.
Chính là vẽ đồ án pháp thuật bình thường, có tác dụng chữa thương, nhưng trên đồ án, hắn có thêm vào hai từ đơn gian --- Joker và Vila.
Đây chính là ám định đã ước hiệu của hắn cùng Diệp Thanh, có khả năng Diệp Thanh mất đi rất nhiều ký ức, nhưng có lẽ sẽ nhớ kỹ ám hiệu này.
Hệ thống này vừa mới đi theo mình từ lần xuyên này, sẽ không nhớ rõ chuyện của những lần xuyên trước, cho nên ám hiệu mình lén viết sẽ không bị hệ thống phát hiện.
Hắn như không có việc gì mà đặt trước mắt Ngọc Thiên Cơ, nhẹ giọng: "Đây là phù chữa thương, Tiên Chủ nhớ kỹ, ngày mai trên chiến trường có lẽ sẽ dùng đến."
"Không ngờ Mục tiên sư lại thương ta như vậy." Ngọc Thiên Cơ nhận lấy, cẩn thận nhìn qua, còn dùng ngón tay vuốt ve vài cái, nói: "Thật loạn, chỉ sợ trong chốc lát không nhớ được, không bằng nhờ Mục tiên sư giúp ta vẽ thêm vài cái, ngày mai ta mang theo bảo mệnh là được rồi."
Y tỉ mỉ xem tấm phù, ánh mắt lại không hề biến hóa, hơi thở cũng không hề dao động.
Lý Việt Bạch thở dài trong lòng.
Thôi.
"Nếu Tiên Chủ không chuẩn bị đả tọa điều tức, vậy không bằng bồi bỉ nhân đi tuần tra sơn môn khác." Lý Việt Bạch nhìn bản đồ lần cuối, thu vào tay áo, sau đó lẳng lặng cầm một chiếc đèn lồng, đứng dậy.
Lúc này đã là nửa đêm, các tu sĩ không nói một lời, bốn phía yên tĩnh đến kỳ lạ.
"Chính là hợp ý ta." Ngọc Thiên Cơ lười biếng duỗi eo.
Hai người ngự kiếm phi hành, xuyên qua bóng đêm đen đặc, tuần tra những sơn môn còn lại.
Những sơn môn còn lại không khác hai cái ở phía nam là bao, đều ở trạng thái gối giáo chờ sáng sẵn sàng ra trận.
Sau khi tuần tra xong, đã qua nửa đêm.
Hai người phi đến một vách núi tĩnh lặng, thương thảo bí sự.
"Tiên Chủ." Lý Việt Bạch trầm giọng ở miệng: "Ngọc bội của ngài, tổng cộng có thể triệu hồi phượng hoàng mấy lần?"
Hắn cẩn thận lật xem sách cổ, cũng tra xét kỹ càng ký ức trong đầu nguyên chủ, hiểu được một chuyện --- Ngọc bội gia truyền của Ngọc thị không chỉ có một cái, thần điểu phượng hoàng phong ấn trong đó cũng không chỉ có một con, lúc trước đã có mấy vị Tiên Chủ triệu hồi phượng hoàng ra, được các tu sĩ tấm tắc tán thưởng, đi vào truyền kỳ.
"Đạo pháp của ta không tinh, chỉ có thể biến chút ảo thuật mà thôi, phượng hoàng... Nhiều nhất có thể triệu hồi năm con." Ngọc Thiên Cơ thản nhiên trả lời: "Chẳng lẽ Mục mỹ nhân muốn nhìn phượng hoàng của ta lần nữa?"
"Phải, xác thật phải dùng." Lý Việt Bạch nói.
"Vậy dù phải chết ta cũng vui vẻ làm theo." Ngọc Thiên Cơ lại cợt nhả: "Đừng nói mấy con phượng hoàng, cho dù ngươi muốn học Bao Tự (), xem Phong hỏa hí chư hầu (*), ta cũng sẽ toàn lực làm cho ngươi xem."
"Tiên Chủ lại nói đùa."
Phượng hoàng là thần điểu, là linh thú bảo hộ gia tộc Ngọc thị, cứ như vậy bị Ngọc Thiên Cơ biến thành vật sở hữu của mình, giống như một kiện quần áo hay một thứ bảo bối, tùy tùy tiện tiện hứa cho người ta, thật sự rất quá phận.
"Tuyệt đối không phải nói đùa, bản công tử một lời đã định, tứ mã nan truy." Ngọc Thiên Cơ cười tủm tỉm móc ra ngọc bội, vuốt ve hai cái: "Nào, ngươi muốn mấy con, cứ nói đi."
"Bốn con là đủ rồi." Ngữ khí Lý Việt Bạch khiêm tốn trầm tĩnh.
"Ký chủ, y tổng cộng có thể triệu hồi ra năm con... Ngài liền lấy bốn con?" Hệ thống cũng không chịu cô đơn mà nhảy ra xen mồm vào: "Yêu cầu như vậy, cùng ngữ khí khiêm tốn của ngài thật sự không hợp đâu..."
"Được, mỹ nhân chờ một lát." Ngọc Thiên Cơ không nói hai lời, liền niệm chú triệu hoán.
"Không phải hiện tại." Lý Việt Bạch ngăn lại: "Là ở chiến trường ngày mai."
"Chẳng lẽ." Thần sắc Ngọc Thiên Cơ cũng trở nên ngưng trọng.
Sơn môn có tám tòa, một con phượng hoàng có thể dùng để chỉ huy hai toà sơn môn liền nhau.
Mục Thanh Ninh muốn bốn con phượng hoàng, chỉ có thể là...
"Không sai, ta muốn dùng bốn con phượng hoàng chỉ huy ngàn vạn tu sĩ Côn Luân." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Thủ vệ tám tòa sơn môn."
Trận chiến mở màn lần trước, tất cả mọi người biết được phượng hoàng làm công cụ chỉ huy xuất sắc cỡ nào —— rõ ràng bắt mắt, linh hoạt dễ thao túng, còn có thể làm sục sôi sĩ khí.
Phượng hoàng làm linh điểu, thân thể nhẹ nhàng hư vô, giống như được ngưng kết từ khí mà thành, không có lực công kích gì, nhưng tương tự, cũng sẽ không nhận phải công kích của địch nhân —— công kích của địch nhân với nó như xuyên qua mây mù, không thể tổn thương nó.
"Chuyện này không có khả năng." Ngọc Thiên Cơ thu liễm tươi cười, thanh âm cũng bình tĩnh xuống: "Trận chiến mở màn lần trước, chúng ta cưỡi phi kiếm quan chiến trên không, sau đó dựa theo chiến cuộc mà chỉ huy phượng hoàng. Hiện giờ... Làm thế nào ngươi có thể đồng thời nhìn tình hình của bốn hướng, tám sơn môn?"
Bốn hướng sơn môn cách nhau khá xa, muốn thu hết vào đáy mắt, là không có khả năng.
"Thông linh là được." Lý Việt Bạch hộc ra bốn chữ.
"Thông linh?"
"Tu sĩ cùng thần điểu, có thể thông qua pháp thuật để thông linh." Lý Việt Bạch nói: "Sau khi thông linh, ta có thể xuyên qua mắt phượng hoàng quan sát chiến cuộc, sau đó trực tiếp thao túng phượng hoàng, không cần qua tay Tiên Chủ."
"Hồ nháo!" Ngọc Thiên Cơ lần đầu tiên tức giận: "Mục tiên sư là muốn làm loạn sao? Đồng thời thông linh cùng bốn con phượng hoàng, muốn chết hay sao?"
Tu sĩ có thể thông linh với thần điểu, nhưng chỉ có thể thông linh với một con thần điểu trong thời gian ngắn.
Chỉ cần thông linh thêm một con thần điểu, thân thể tu sĩ sẽ hao tổn hơn một phần.
Một hồi đại chiến đương nhiên sẽ rất lâu... Bảo trì thông linh với bốn con thần điểu trong thời gian lâu như vậy... Rất có khả năng trực tiếp hộc máu mà chết.
"Bỉ nhân tự biết nguy hiểm, nhưng không thể không thử." Lý Việt Bạch nói: "Đây là phương pháp thắng lợi tốt nhất."
"Không thể." Ngọc Thiên Cơ cường ngạnh.
"Chẳng lẽ bỉ nhân muốn chết lắm sao?" Lý Việt Bạch cười cười: "Chẳng qua là cùng đường bí lối, không có lựa chọn khác mà thôi."
Biểu tình Ngọc Thiên Cơ cực kỳ đẹp, ngày thường phong lưu phóng đãng, hiện tại lại giống như tiểu tức phụ nổi giận, đôi mắt đào hoa oán hận nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, nhìn không được bao lâu, cuối cũng vẫn bại trận.
"Đã quá nửa đêm, không bao lâu là rạng sáng." Lý Việt Bạch ngồi xuống tảng đá lạnh băng: "Việc này không nên chậm trễ, không bằng hiện tại bắt đầu đi."
Ngọc Thiên Cơ muốn nói gì đó, lại không có cách nào mở miệng.
Muốn khuyên Mục Thanh Ninh không cần tự thương tổn thân thể mình như vậy, nhưng trước mặt là Ma giáo tiến công, mỗi tu sĩ Côn Luân đều đã chuẩn bị tinh thần tan xương nát thịt, sao có thể khuyên.
Cắn răng, lấy ra ngọc bội ở ngực, nhắm mắt lại, niệm chú ngữ, thúc giục tâm pháp.
Theo vài tiếng vang lớn, bốn con phương hoàng ánh vàng giống như pháo hoa thật lớn, nở rộ trong đêm đen.
Lý Việt Bạch nhắm mắt lại, mới không bị quang mang bắt mắt kia làm bỏng rát.
Cảm giác thông linh, giống như phần đầu bị thứ gì đó đánh xuyên qua, lại nhét thứ gì đó vào, một trận đau nhức cùng choáng váng.
Đôi mắt Lý Việt Bạch vẫn nhắm, nhưng đôi mắt phượng hoàng mở.
Côn Luân tiên sơn trong bóng đêm, thu hết vào đáy mắt.
Đau nhức như vậy tổng cộng xảy ra bốn lần, một lần so với một lần càng khó chịu đựng hơn.
Nhưng khó nhất là làm cách nào để có thể đồng thời thông linh với bốn con phượng hoàng.
Trong đầu giống như xuất hiện bốn cái màn hình, hoa cả mắt.
Nhưng vẫn chịu được.
Theo vài tiếng kêu, bốn con phương hoàng vỗ cánh, phân biệt bay về bốn hướng của Côn Luân tiên sơn.
(), (*) Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (
烽火戲諸侯
).