"Hệ thống, tao có nên làm theo thượng sách mà nguyên chủ đề ra không?" Lý Việt Bạch hỏi.
Mục Thanh Ninh đã từng đưa ra một thượng sách, đó chính là khai chiến với Ngọc Thiên Lưu, nhưng bởi hành động này vi phạm chuẩn tắc làm việc, nên không thực hiện.
"Có thể suy xét." Hệ thống cẩn thận trả lời: "Ký chủ, tôi không phải con người, không hiểu biết nhiều về việc đấu tranh của con người, không thể cho ngài kiến nghị tốt nhất, nhưng mà, nếu nguyên chủ nói đây là thượng sách, vậy hẳn là không sai."
"Tuy tao không có lòng thương xót chúng sinh như nguyên chủ, nhưng cũng không phải người thích chiến tranh, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không muốn phát động chiến tranh hai lần." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa... Tao vừa mới nghĩ ra, hiện tại, tình huống của tao cùng nguyên chủ khác nhau."
"Có gì khác nhau?"
"Tao càng có nhiều thời gian." Lý Việt Bạch nói: "Dựa theo cốt truyện nguyên bản, sau khi đánh bại Ma giáo hai mươi ngày, binh của Ngọc Thiên Lưu đến đây, nguyên chủ không thể không vội vàng ứng đối, thượng sách lúc ấy, đương nhiên là khai chiến."
"Đúng vậy."
"Mà hiện tại... Hiện tại là khi nào?" Lý Việt Bạch lại một trận váng đầu, chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
"Ngài hôn mê suốt một ngày, hiện tại một ngày sau khi đánh bại Ma giáo." Hệ thống trả lời.
"Nói cách khác, tao có mười chín ngày để lên sách lược ứng đối mới." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa tao biết hết thảy cốt truyện tương lai... Loại tình huống này, đã là bàn tay vàng lớn nhất, nếu tao còn không thể nghĩ ra kế sách tốt hơn, vậy cũng thật xin lỗi nguyên chủ."
"Chính là mười chín ngày thời gian cũng không dài hơn là bao, vẫn rất khẩn trương." Hệ thống nhắc nhở.
"Đúng vậy..." Lý Việt Bạch âm thầm thở dài: "Nếu không thể tìm ra sách lược ứng đối tốt hơn, vậy chờ đến lúc Ngọc Thiên Lưu đến gần, đương nhiên tao sẽ xin phục Tiên Chủ xuất binh nghênh chiến."
"Hình như ký chủ rất tin tưởng Ngọc Thiên Cơ."
"Đương nhiên, y rất lợi hại, không thể coi thường." Lý Việt Bạch nghĩ đến Ngọc Thiên Cơ, nửa là yên tâm, nửa là nghi hoặc, yên tâm là người này rõ ràng khác với cốt truyện nguyên bản, ngoài mặt phóng đãng, mọi chuyện y làm lại tới nơi tới chốn, rất đáng tin cậy, nghi hoặc chính là... Y rốt cuộc là ai?
Nghĩ đến đây, mới nhận ra bên mình đã không còn ai.
Hắn vẫn luôn ở trạng thái chợp mắt cùng hệ thống thảo luận, đương nhiên thân thể vẫn nằm trên giường, nhưng hiện tại, có thể cảm nhận được, Ngọc Thiên Cơ vốn ở trên giường với mình đã nhẹ nhàng rời đi.
Ngoài đại điện, truyền đến tiếng nói chuyện.
Ngọc Thiên Cơ ra ngoài tiếp đãi người nào đó.
Lý Việt Bạch mở to mắt, quả nhiên chỉ thấy giường trống rỗng.
Cột giường đã bị mình đánh gẫy một cái, màn che rũ xuống, đem toàn bộ giường che đến kín mít, không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Lý Việt Bạch ngồi dậy, xốc màn che lên, nhìn ra bên ngoài.
Nơi này là bên trong Cát Tường điện, nơi Tiên Chủ nghỉ ngơi, cách đại điện bên ngoài một hành lang, âm thanh loáng thoáng truyền tới, thân thể từ trước đến nay có thính giác nhạy bén, có thể nghe thấy rõ ràng.
Là Tô Hủ Tô các chủ.
"Tiên Chủ quá khen, thuộc hạ chắc chắn vì Tiên Chủ đem hết toàn lực, dù máu chảy đầu rơi cũng quyết không lùi bước..." Thanh âm Tô Hủ nghiêm trang, trong lời nói lại ẩn ẩn vui mừng.
Nghe ra, người này hẳn là được Tiên Chủ phong thưởng.
"Tô các chủ hà tất nói những lời này." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Ngươi càng vất vả công lao càng lớn, những phần thưởng này đều là xứng đáng. Ta vừa mới lên chức Tiên Chủ, tuổi trẻ thiếu hiểu biết, không thể mưu tính sâu xa, về sau, cũng chỉ có thể trông cậy vào Tô các chủ."
"Lời này Tô mỗ thật sự không dám nhận." Tô Hủ vội vàng chối từ: "Nếu nói người càng vất vả công lao càng lớn, tế tửu đại nhân mới là khuôn mẫu của chúng ta."
"..." Ngọc Thiên Cơ nghe đến từ tế tửu đại nhân, sắc mặt hơi đổi.
Tô Hủ nhạy bén nhận ra.
"Tế tửu đại nhân đối với Tiên Chủ trung thành và tận tâm, vì ngài lao tâm lao lực, Tô mỗ là người mời hắn rời núi, hẳn là hôm nào nên cùng chư vị tiên trưởng đi thăm mới phải..." Tô Hủ lan man.
"Tô các chủ có điều không biết." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Vốn dĩ Mục tiên sư thể nhược, lần này nguyên thần hao tổn nhiều, tính mạng như mành chỉ treo chuông, ta đã thỉnh danh y vì hắn chẩn trị, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Lành ít dữ nhiều? Lý Việt Bạch điều tức vận công, phát hiện mình khôi phục tốt đẹp, không ảnh hưởng đến tính mạng, không khỏi âm thầm cười khổ, lúc trước Ngọc Thiên Cơ còn nói ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn, không lâu sau liền biến thành lập tức sẽ chết, rốt cuộc là thế nào vậy?
"Lành ít dữ nhiều?" Tô Hủ lắp bắp kinh hãi, chén trà trong tay nghiêng ngả, thiếu chút nữa rơi xuống.
Hắn nhìn quanh Cát Tường điện, quả nhiên chỉ cảm thấy từng trận âm phong, cảm giác thê lương.
Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Nguyên bản người bên ta, chỉ có hai người các ngươi có tài kinh thiên vĩ địa, trợ ta lập nên chiến tích tạo nêm một phen sự nghiệp, trời cao lại cố tình muốn chặt một tay của ta, cho nên mới nói, về sau người có thể cậy vào, chỉ có Tô các chủ."
"Tô mỗ cảm ơn Tiên Chủ thưởng thức, chỉ là bi thương không thể giữ một mình, nếu tế tửu đại nhân quả thực không tốt... Không chỉ là tổn thất lớn cho Côn Luân, cũng khiến Tô mỗ đau lòng không thôi." Tô Hủ cũng không ngăn được bi thương trên khuôn mặt: "Bất quá, dù là danh y chẩn bệnh, cũng sẽ có lúc phạm phải sai lầm, danh y này có thể tin được không? Trong Diệu Ngôn các của ta thật ra có vài vị tiên sư y thuật hơn người, nếu không ngại..."
Lý Việt Bạch âm thầm nghe, thầm nghĩ không phải giả.
Diệu Ngôn các của Tô Hủ có vài vị tiên trưởng tinh thông y lý, bọn họ đều là tâm phúc của Tô Hủ, đúng là dựa vào y thuật của bọn họ, Tô Hủ trong cốt truyện nguyên bản mới có thể thành công giả chết chạy thoát.
Tô Hủ tâm cơ thâm sâu, một buổi ngồi nói chuyện với Ngọc Thiên Cơ, trong đầu sớm đã xoay ra vô số ý niệm —— Mục Thanh Ninh quả nhiên là vất vả quá độ, nguyên thần hao hết, tính mạng như mành chỉ treo chuông? Có lẽ chỉ là giả chết? Có lẽ căn bản không có việc gì, chỉ là Tiên Chủ muốn thử mình?
Để có thể nắm được thông tin chính xác, cũng để Tiên Chủ thấy mình trung tâm, đầu tiên Tô Hủ xung phong nhận việc, tỏ vẻ thủ hạ mình y thuật nổi danh, có thể ra tay giúp đỡ.
"Vậy là tốt nhất." Ngọc Thiên Cơ nói: "Vậy phiền toái Tô các chủ, mời vài vị tiên trưởng tới đây bắt mạch đi!"
"Vâng." Tô Hủ vội vàng đồng ý, phái đệ tử nhanh chóng ngự kiếm bay trở về Diệu Ngôn các.
Lý Việt Bạch nhất thời không biết trong hồ lô của Ngọc Thiên Cơ bán thuốc gì
(ý chỉ không biết trong bụng NTC nghĩ gì)
, lúc vài vị tiên trưởng tới đây, lời nói dối của Ngọc Thiên Cơ không phải bị vạch trần sao? Đứa nhỏ này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Đúng lúc không biết nên làm thế nào, hệ thống nói chuyện.
"Ký chủ, Ngọc Thiên Cơ yêu cầu trò chuyện." Hệ thống nói.
"A?" Lý Việt Bạch lắp bắp kinh hãi: "Hệ thống, mày nói cái gì?"
"Ngọc Thiên Cơ thông qua hệ thống truyền lời cho ngài." Hệ thống lặp lại một lần.
......
"Y quả nhiên là người xuyên qua?!"
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời.
"Vậy tại sao mày không sớm nói cho tao? Hệ thống mày..." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ.
"Người xuyên qua quen biết nhau, tốt nhất vẫn là xuất phát từ tự nguyện, hệ thống không được can thiệp." Hệ thống trả lời: "Đây là nguyên tắc làm hệ thống của tôi."
"Mục tiên sư." Thanh âm Ngọc Thiên Cơ mang theo ý cười thông qua hệ thống truyền tới.
Lý Việt Bạch thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng tươi cười của y.
"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?" Lý Việt Bạch chán nản.
"Không làm cái gì, chơi chơi chút thôi." Ngữ khí Ngọc Thiên Cơ thực vô tội: "Tiểu mỹ nhân, xem ta chiếu cố ngươi một ngày một đêm, đợi lát nữa ngươi phải giúp đỡ ta."
"Giúp như thế nào?" Lý Việt Bạch thở dài.
"Chờ lúc vài vị tiên sư tới bắt mạch cho ngài, phiền ngài làm ra bộ dáng tính mạng như mành chỉ treo chuông được không?"
"..." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Ngươi muốn lừa Tô Hủ?"
"Đúng vậy."
"Khiến hắn nghĩ ta sắp chết, sau đó cho rằng hắn có thể hô mưa gọi gió ở Côn Luân tiên sơn, trở thành kẻ dưới một người trên vạn người." Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ: "Đối với loại người có tham vọng cực lớn như hắn, dụ hoặc này rất lớn."
Đoán không sai, nhưng mà, tốc độ ngự kiếm phi hành rất nhanh, Lý Việt Bạch vừa nói xong câu này, liền nghe thấy tiếng bước chân đi vào Cát Tường điện.
Vài vị Tiên Trưởng bái kiến Tiên Chủ, đi qua hành lang, đi tới gian phòng ngủ.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Việt Bạch cau mày giơ tay lên nhìn nhìn --- mạch tượng này, chẳng lẽ cũng có thể làm giả sao?
"Mục mỹ nhân ngươi khẩn trương cái gì, hệ thống có thể làm được, đúng không hệ thống?" Ngọc Thiên Cơ tiếp tục cợt nhả.
"Đúng vậy, ký chủ, trong thời gian ngắn hệ thống có thể làm giả phản ứng thân thể, ví dụ như mạch tượng, nhiệt độ cơ thể, có thể lừa gạt y giả." Hệ thống đáp.
Lý Việt Bạch không muốn đáp lại hai kẻ dở hơi này, đơn giản nằm trở lại, hai mắt nhắm lại mặc kệ mọi chuyện.
Trước mắt nhảy ra một khung thoại: Ký chủ, xin hỏi ngài muốn mở ra trạng thái giả chết không?
Lý Việt Bạch chọn yes.
Hắn có thể cảm nhận được, thân thể dần dần biến lạnh, nhịp tim dần dần chậm lại, chân khí trong cơ thể mỏng manh, mạch tượng hỗn loạn... Chỉ sợ màu da cũng bị hệ thống điều chỉnh thành màu tái nhợt nửa sống nửa chết, chính mình cũng có thể cảm nhận được, giống xác chết mười phần.
Ngay sau đó, màn che bị xốc lên, vài người tiến về phía giường, có người kéo cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch.
Mặt ngoài Lý Việt Bạch vẫn không nhúc nhích, nội tâm lại sóng gió mãnh liệt.
Lần này đúng là bàn tay vàng đích thực.
Hai lần xuyên qua trước, hệ thống chưa bao giờ tốt như bây giờ.
Quả nhiên, các vị tiên trưởng bắt mạch xong đều hít sâu một hơi, liên tục hướng Tiên Chủ tạ tội.
"Tiên Chủ, không ngờ bệnh tình của tế tửu đại nhân lại nghiêm trọng như thế... Tại hạ vô lực xoay trời chuyển đất..."
"Đúng vậy, xưa nay tế tửu đại nhân đối với người khác khoan dung, lần này thật là..."
Sau khi than thở đau thương, lại thương nghị một phen, Tô Hủ mới mang vài vị tiên trưởng rời đi.
Sau khi bước chân biến mất, qua một thời gian, hệ thống mới nói: "Ký chủ muốn dừng lại trạng thái giả chết không?"
"Nơi này còn có người ngoài hay không?"
"Không có, bọn người Tô Hủ đều đã rời đi, trong phòng cũng không có người hầu hạ, sẽ không bại lộ." Hệ thống trả lời.
"Được, khôi phục bình thường đi."
Lý Việt Bạch mở mắt, thở dài một cái.
Quả nhiên, Ngọc Thiên Cơ da mặt dày tiến đến, ngó trái ngó phải, lại sờ sờ chọc chọc khắp người hắn, âm thanh tấm tắc: "Mục mỹ nhân, bộ dáng vừa rồi của ngài, bổn Tiên Chủ nhìn mà đau lòng, dọa chết được người đó..."
"..." Lý Việt Bạch lười so đo với y, hỏi thẳng: "Từ khi nào ngươi biết ta..."
"Đương nhiên là lúc ngươi đánh nát cột giường." Ngọc Thiên Cơ cà lơ phất phơ nói: "Lúc trước, Mục tiên sư đoan chính nghiêm cẩn, cũng không có sơ hở."
Lý Việt Bạch nhớ lại, sau khi mình xem xong cốt truyện nguyên bản, phẫn nộ cực điểm, rất khó che dấu, cũng không muốn che dấu, bất tri bất giác liền phát tiết một chút.
"Lúc đầu ta còn tưởng là bóng đè, cẩn thận nghĩ lại, càng cảm thấy không đúng, bộ dáng thương tâm của ngươi, giống như đã biết hết thảy mọi chuyện." Ngọc Thiên Cơ nói: "Cho nên ta hỏi hệ thống."
Thời điểm y nói ra hai chữ hệ thống, lại bị hệ thống tiêu âm.
Quả nhiên, thế giới này không cho phép nói ra những từ ngữ thoát ly ra khỏi phạm trù thế giới.
Lý Việt Bạch đành phải sử dụng hình thức đối thoại của hệ thống, miệng không nói gì, trong lòng gửi đi đối thoại nội tâm: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Giống ngươi, là người xuyên qua." Ngọc Thiên Cơ nhún nhún vai.
"Cậu là Diệp Thanh phải không?" Lý Việt Bạch dường như nghe thấy tiếng tim đập bang bang trong lồng ngực mình, khẩn trương đến nỗi phát run.
"Diệp Thanh? Không biết."
"Joker Vila." Lý Việt Bạch chưa từ bỏ ý định mà tung ra ám hiệu đã ước định.
"Có ý gì?" Ngọc Thiên Cơ hoàn toàn không hiểu.
"..." Thất vọng cực lớn một lần nữa bao phủ Lý Việt Bạch: "Là hai từ đơn tiếng Anh, ta từng viết trên lá bùa đưa cho ngươi xem, lúc ấy ngươi cũng không nhận ra sao?"
"Ý ngươi là lá bùa này sao?" Ngọc Thiên Cơ móc ra lá bùa được Lý Việt Bạch viết "Joker Vila" từ trong tay áo, đưa lại gần mắt cẩn thận quan sát, sau đó nhíu mày nói: "Lung tung rối loạn, bổn Tiên Chủ cũng không biết."
Lý Việt Bạch thở dài.