Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 17


"Đây là lần tắm thuốc cuối cùng, chúc mừng sư tỷ!"
Tần Phất ở sau bình phong thay xiêm y, nghe Lan Đường nói như vậy, nhịn không được lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Cách lần trước nàng đi Trì Kiếm Phong đã qua nửa tháng, ngày mai chính là ngày nàng dẫn đội đi đến Đồ Lan bí cảnh, mà hôm nay vừa vặn chấm dứt lần tắm thuốc cuối cùng của nàng.

Mọi chuyện đều vừa vặn tốt.

Tâm tình nàng khá tốt, ôn nhu nói: "Sư muội, giúp ta lấy áo ngoài tới đây.

"
Bên ngoài bình phong đưa tới một bộ xiêm y màu đỏ.

Tần Phất cúi đầu mặc xiêm y, nghe thấy Lan Đường tò mò hỏi: "Sư tỷ, lần này Kiếm Tôn thật sự muốn đột phá sao?"
Tay Tần Phất dừng lại.

Ngày hôm sau nàng từ Trì Kiếm Phong trở về, Trì Kiếm Phong liền truyền đến tin tức Mặc Hoa bế quan.

Mà cho đến bây giờ, Mặc Hoa cũng không có xuất quan.

Từ trăm năm trước tu vi của Mặc Hoa đã bị kẹt ở Độ Kiếp kỳ, sau đó một mực nhập thế mài giũa tâm cảnh, chưa bao giờ bế quan lâu như vậy, lần này không hề báo trước mà bế quan lâu như vậy, lại không lưu lại một câu nói, dẫn đến trên dưới Thiên Diễn Tông nghị luận sôi nổi, nhao nhao suy đoán có phải lần này Mặc Hoa muốn đột phá hay không.

Thậm chí Lan Đường cũng không phải là người đầu tiên hỏi nàng như vậy, chưởng môn cũng đã tới tìm Tần Phất, hỏi nàng xem có phải Mặc Hoa đang bế quan đột phá hay không.

Tần Phất không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng, Mặc Hoa tuyệt đối không phải là bế quan đột phá.

Bởi vì trong thoại bản kia, mãi cho đến khi hắn nhập ma, cũng đều không có đột phá.

Nàng cúi đầu thắt ngọc bội, thanh âm nhàn nhạt nói: "Nửa tháng nay ta đều ở Dược Phong, sư tôn bế quan cũng không nói câu nào, có phải lão nhân gia người đang đột phá hay không ta cũng không biết.

"
Lan Đường "A" một tiếng, tiếc nuối thở dài.

Tần Phất không nói thêm gì nữa.

Hiện tại nàng cũng không quan tâm rốt cuộc Mặc Hoa bế quan vì cái gì, nàng chỉ quan tâm chuyến đi đến bí cảnh Đồ Lan vào ngày mai.

Mặc quần áo xong đi ra cửa phòng, Trì Mặc chạy tới, nói cho nàng biết Tần Chất đang ở lương đình bên kia chờ nàng.


Tần Phất nhịn không được nhíu mày.

Ngày mai sẽ đi bí cảnh Đồ Lan, hôm nay Tần Chất đột nhiên chạy tới làm gì?
Nàng bước nhanh về phía đình hóng gió.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, thiếu niên bạch y đưa lưng về phía nàng, bóng lưng cao ngất như một cây tùng.

Tần Phất cũng không tới gần, nàng đứng ở ngoài lương đình, thanh âm nhàn nhạt kêu lên: "Tần Chất.

"
Tần Chất quay đầu: "Sư tỷ!" Giọng nói có chút kinh hỉ.

Tần Phất nhàn nhạt gật đầu.

Nửa tháng nay hắn đã đến đây tìm Tần Phất mấy lần, Tần Phất đều đối với hắn như vậy, hắn cũng không thèm để ý Tần Phất lãnh đạm, chạy tới thân mật ôm lấy cánh tay Tần Phất, trong giọng nói mang theo một chút oán giận làm nũng: "Sư tỷ, đã lâu ta không gặp tỷ, tỷ cũng không nhớ đến ta.

"
Tần Phất không dấu vết rút cánh tay ra, hỏi hắn: "Lần này lại làm sao vậy? Ngày mai sẽ đi bí cảnh Đồ Lan, ngươi không chuẩn bị thật tốt, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ ta?"
Tần Chất mếu máo, không nói gì.

Tần Phất biết mình đối xử với hắn như vậy sẽ khiến cho trong lòng hắn không thoải mái, nhưng cũng không có ý dỗ dành hắn.

Nửa tháng nay hắn đã tới tìm nàng mấy lần, dùng cớ khác nhau, mỗi lần đều cố gắng hòa hoãn quan hệ giữa bọn họ, ngẫu nhiên cũng thăm dò muốn làm dịu quan hệ giữa nàng và Tô Tình Nguyệt, muốn điều chỉnh quan hệ giữa nàng và Hạ Tri Thu.

Hắn là một hài tử quá mức ngây thơ, cho dù phát hiện giữa bọn họ có bất hòa, nhưng luôn thích đem mọi chuyện suy nghĩ theo hướng viên mãn nhất, kỳ vọng có thể dựa vào mấy câu nói của hắn mà làm cho bọn họ phá vỡ hiềm khích trước kia, để cho hết thảy đều như hắn mong muốn.

Chính hắn chỉ buồn bực trong chốc lát, rất nhanh lại phấn chấn tinh thần, từ trong ống tay áo lấy ra một dải lụa ngũ sắc đưa cho nàng, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Tần Phất nhìn dải lụa kia, vẻ mặt có chút sững sờ.

Khi Tần Phất còn sống ở thế gian, quê hương của nàng có một phong tục, khi người thân trong nhà muốn ra ngoài đi xa, nữ quyến trong nhà sẽ dệt một sợi lụa nhiều màu buộc vào cổ tay người đi xa, ngụ ý chúc phúc.

Khi còn nhỏ Tần Phất không cha không mẹ, cũng chưa bao giờ vì ai dệt lụa, nhưng sau khi có sư đệ Tần Chất này, nàng coi hắn như người thân, mỗi lần hắn muốn ra ngoài đi xa, nàng sẽ vì hắn dệt một sợi lụa như vậy.

()
Sợi lụa trước mặt dệt xiêu xiêu vẹo vẹo, dây thừng lộn xộn, tay nghề quả thực không tính là tốt, Tần Chất cầm nó, trên mặt có vài phần thần dương dương đắc ý, cười nói: "Sư tỷ, đây là ta cố ý làm vì tỷ, phải thắt nhiều lần mới thắt được một cái như vậy, cố ý đưa cho tỷ.


"
Sau đó lại ủy khuất nói: "Cái này so với luyện kiếm khó hơn nhiều, sư huynh còn cười nhạo ta.

"
Hắn chờ mong nhìn Tần Phất.

Tần Phất nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, sau khi mở mắt ra vẻ mặt bình tĩnh lại hỏi hắn: "Ngươi tặng ta cái này làm gì?"
Tần Chất chớp chớp mắt, nói: "Không phải sư tỷ đã nói đây là ngụ ý chúc phúc sao? Trước kia sư tỷ thắt dải lụa cho ta, hiện tại ta lớn lên, vì sư tỷ mà thắt dải lụa, chúc sư tỷ lần này kỳ khai đắc thắng, một đường bình an.

"
Nói xong hắn nhìn sắc mặt Tần Phất, cẩn thận nói: "Ta chỉ thắt một cái như vậy, chỉ cho sư tỷ, những người khác ai cũng không cho.

"
Tần Phất biết "những người khác" trong miệng hắn là chỉ Tô Tình Nguyệt.

Nàng không nói gì cả.

Tần Chất tự mình cầm tay nàng lên, buộc dải lụa cho nàng.

Tần Phất cũng không ngăn cản.

Tần Chất thấy thế nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đánh bạo làm nũng nói: "Sư tỷ, tỷ cũng đừng tức giận, lần này cũng là do sư tôn quá lo lắng cho thương thế của tỷ mới không cho tỷ đi bí cảnh, người khẳng định sẽ không hại chúng ta.

"
Hắn là thật tâm cảm thấy sư tôn chỉ là lo lắng thương thế của nàng mới không cho nàng đi bí cảnh.

Tần Phất biết tín nhiệm của hắn đối với sư tôn, bởi vì nếu như không phải nàng xem qua thoại bản kia, lần này nàng cũng sẽ cảm thấy sư tôn không cho nàng đi tất có thâm ý, nàng cũng sẽ không hoài nghi sư tôn, thậm chí sẽ cảm thấy đây là do sư tôn quá lo lắng cho nàng, dù sao ai lại đi hoài nghi người giống như phụ thân mà mình đã ở chung mấy chục năm.

Tần Phất nhìn dải lụa kia, quyết định hỏi hắn một lần nữa.

Nàng hỏi: "Chuyện lần trước, Tô Tình Nguyệt giải thích với ngươi như thế nào?"
Tần Chất cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.

Tần Phất: "Ngươi không cần nhìn ta.


"
Tần Chất suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi tiểu sư muội trở về khóc thật lâu, nàng nói thật lòng với ta, nàng nói, mình là phàm nhân, vừa mới tới Thiên Diễn Tông, bởi vì có tướng mạo tương tự với sư tỷ, khắp nơi đều bị người ta đem ra so sánh, trong lòng nàng có chút buồn bực, nhưng lúc ấy cũng nhất thời hồ đồ, sau đó liền hối hận, nàng nghĩ sau này sẽ luyện kiếm thật tốt, không làm ảnh hưởng đến uy danh của Trì Kiếm Phong, cũng muốn dùng hành động thực tế để sư tỷ tha thứ cho nàng.

"
Tần Phất: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần Chất: "Ta cảm thấy nàng rất giống ta.

"
Tần Phất ngẩn người một chút: "Vì sao?"
Tần Chất gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Thời điểm ta mới lên núi, là đệ tử nhỏ nhất của sư tôn, cũng là nam đệ tử thứ hai của sư tôn, cũng bị mọi người đem ra so sánh với sư huynh, lúc ấy trong lòng ta cũng luôn buồn bực, vẫn là sư tỷ khai đạo cho ta.

"
Tần Phất: "Cho nên lần này, ngươi muốn khai đạo cho nàng.

"
Tần Chất gật gật đầu, tràn đầy tin tưởng cam đoan nói: "Sư tỷ, tuy rằng tiểu sư muội hồ đồ, nhưng kỳ thật bản chất không xấu, về sau nếu nàng dám mạo phạm sư tỷ, ta khẳng định mình sẽ là người đầu tiên quản giáo nàng!"
Tần Phất trầm mặc một lát.

Trước kia, nàng đem Tần Chất yếu đuối bất lực trở thành chính mình, đối xử với hắn giống như là bù đắp.

Hiện tại, Tần Chất coi Tô Tình Nguyệt là kẻ yếu đuối bị người ta so sánh.

Trong mắt Tần Chất, Tô Tình Nguyệt không phải là người xấu gì.

Cho dù nàng ta phạm sai lầm, nhưng bởi vì nàng ta quá yếu đuối, bởi vì nàng ta đã trải qua chuyện tương tự như hắn, cho nên hắn cũng có thể ở trong lòng cùng nàng ta đồng tình, tin tưởng chắc chắn nàng ta sẽ giống như hắn.

Con người luôn rất khó sinh ra ác cảm đối với người có hoàn cảnh tương tự mình, Tần Phất đã từng, hiện tại Tần Chất cũng vậy.

Tiểu sư muội không xấu, đại sư tỷ đối với hắn cũng rất trọng yếu, tiểu sư muội còn nói về sau khẳng định sẽ sửa chữa, hắn là thật tâm hy vọng bọn họ có thể hòa hảo, cũng thật lòng cảm thấy bọn họ có thể phá tan hiềm khích trước kia.

—— Trước kia sao nàng lại chưa từng phát hiện ra sư đệ của mình lại có thể ngây thơ đến trình độ này?
Tần Phất đứng lên, nói: "Ngươi trở về đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

"
Tần Chất tự cho là đã thuyết phục được sư tỷ, vui vẻ đáp một tiếng.

Sau khi Tần Chất rời đi, Tần Phất cởi dải lụa trên tay xuống, tiện tay ném vào nhẫn trữ vật của mình.

Sau khi rời khỏi lương đình, Tần Phất trực tiếp đi lên sau núi tìm Thiên Vô Tật, chuẩn bị hỏi hắn ngày mai muốn cùng đi bí cảnh Đồ Lan như thế nào.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn không có động tĩnh gì, cũng không nói chuẩn bị cùng bọn họ đi bí cảnh như thế nào, Tần Phất cũng sắp cho rằng hắn chỉ đang mạnh miệng.

Nhưng mà đến sau núi, Tần Phất lại không nhìn thấy Thiên Vô Tật, nàng lượn sau núi một vòng, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.


Tần Phất cau mày rời đi.

Đến ngày hôm sau, mới sáng sớm Tần Phất đã chạy ra sau núi dạo một vòng, vẫn không tìm được Thiên Vô Tật.

Chuyện gì đang xảy ra? Không phải hắn đã sẵn sàng đi sao?
Mắt thấy thời gian sắp đến, Tần Phất cũng không thể cứ ở chỗ này tìm tiếp như vậy, vì thế chỉ có thể vội vàng đi đến đại điện của Chủ phong.

Thời điểm đến đại điện, những người lần này đi bí cảnh Đồ Lan đều đã tới, chưởng môn cùng các trưởng lão đang chuẩn bị mở ra pháp trận truyền tống.

Chưởng môn vừa thấy nàng, vui vẻ nói: "Được rồi, Tần sư điệt đến rồi, chỉ thiếu ngươi.

"
Tần Phất vội vàng nói: "Chưởng môn, là sư điệt đến trễ, ta! "
Nói đến một nửa, nàng đột nhiên thấy Thiên Vô Tật đang đứng giữa đội ngũ lần này đi bí cảnh Đồ Lan, hắn đang nháy mắt nhìn nàng.

Lời nói của nàng lập tức bị mắc kẹt.

Thiên Vô Tật đứng ở trước mặt mọi người cười tủm tỉm nói với nàng: "Tần tiên tử, lần này đi bí cảnh, đành phải dựa vào ngươi.

"
Vẻ mặt Tần Phất mộng bức.

Chuyện gì đang xảy ra? Như thế nào hắn lại đột nhiên đứng trong đội ngũ?
Chưởng môn thấy thế ho khan một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Sư chất, vị này là Thiên Vô Tật, theo các ngươi cùng đi bí cảnh Đồ Lan, hắn thân có bệnh tật, làm phiền sư điệt chăm sóc hắn nhiều hơn.

"
Chưởng môn vừa nói ra lời này, không chỉ Tần Phất, tất cả mọi người đều mộng bức.

Thoạt nhìn tiểu bạch kiểm yếu ớt không qua gió này không biết có lai lịch như thế nào? Lại có thể khiến cho chưởng môn trực tiếp trước mặt mọi người nói để đệ tử dẫn đội chiếu cố hắn nhiều hơn?
Mà mộng bức nhất chính là Tần Phất.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, "Ta tự có biện pháp" trong miệng tiểu bạch kiểm này cư nhiên có thể trực tiếp tìm tới chưởng môn.

Nàng đột nhiên ý thức được, thân phận của tiểu bạch kiểm này, có thể không đơn giản.

Thiên Vô Tật đối với mọi người ghé mắt làm như không thấy, trước mặt mọi người, cười tủm tỉm gọi nàng một câu "A Phất.

"
Dư quang nơi khóe mắt Tần Phất nhìn thấy chưởng môn vốn đang đứng vững vàng đột nhiên lảo đảo tại chỗ.

TYT & Cá Voi team.

Bình Luận (0)
Comment