Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 2


Tần Phất đọc xong cuốn thoại bản về chuyện của "tiểu sư muội." Cuốn thoại bản này độ dài thì có hạn, những thứ có thể diễn đạt bằng lời cũng không nhiều, đơn giản chỉ viết về câu chuyện yêu hận tình thù của tiểu sư muội, ở bên trong cuốn thoại bản đó, bất quá Tần Phất cũng chỉ là một hòn đá kê chân cho tiểu sư muội, nàng để ý đến rất nhiều chuyện, như là Ma giới cùng Yêu giới liên thủ tấn công danh môn chính phái, ở trong thoại bản cũng chỉ tóm tắt ngắn gọn trong hai câu.
Cuốn thoại bản này không có thời gian cụ thể diễn ra mọi chuyện, vị "Tiểu sư muội" kia ngay từ đầu đã là sư muội của Tần Phất, nàng ta cùng với sư tôn quen biết như thế nào, lại làm như thế nào mà bái sư, cùng chỉ đơn giản mà khái quát trong hai câu.
Tần Phất chỉ cảm thấy, ba mươi năm trước sư tôn cũng đã thu một quan môn đệ tử là tiểu sư đệ Tần Chất của nàng, vậy thì tiểu sư muội từ đâu mà tới, cho nên chắc chắn cái này trong thoại bản chỉ là do tâm ma tạo ra, nhưng lại không nghĩ rằng, hiện tại mới là lúc tiểu sư muội bắt đầu bái sư, cũng chính là đoạn giữa mà thoại bản có mấy câu khái quát "Bối cảnh."
Nàng thật sự có tiểu sư muội, nói cách khác, những cảnh trong mơ kia cũng không phải là tâm ma mà nàng nghĩ, mà là những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.
Trong lúc nhất thời Tần Phất vô cùng kinh ngạc, cũng quên mất trước mặt mình là tiểu sư đệ Tần Chất đang hưng phấn nói chuyện.
Tần Chất hoảng sợ, nhớ tới thương thế của sư tỷ mình, còn tưởng rằng vết thương lại tái phát, liền lập tức nhảy dựng lên: "Sư tỷ! Ngươi làm sao vậy?"
Một tiếng này của Tần Chất làm cho Tần Phất hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ của mình, sau đó lại đột nhiên nhớ tới, ở cái thoại bản kia, tiểu sư đệ do một tay nàng dẫn dắt này lại chính là người chán ghét nàng nhất trong toàn bộ Trì Kiếm Phong này, hắn ỷ vào trong tay có cách cởi bỏ kết giới do nàng dạy cho, mở ra kết giới của Vấn Kiếm Nhai, không màng nàng đang trọng thương, mà còn trào phúng nàng.
Tần Phất nhìn sắc mặt thay đổi của Tần Chất, tinh thần kích động dẫn đến vết thương bộc phát, nàng chỉ cảm thấy đan điền là một trận đau đớn, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu.
"Sư tỷ! Đại sư tỷ!"
Nàng giống như nghe được tiếng gọi của Tần Chất, nhưng lại không rảnh để đáp lại hắn, Tần Phất chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, trước khi hôn mê, một trận gió nhẹ xẹt qua người nàng, ngay sau đó, một cỗ thanh lãnh sạch sẽ bao bọc lấy nàng, giống như tuyết đã tích tụ cả trăm năm trên Trì Kiếm phong.
Tần Phất lẩm bẩm nói: "Sư tôn..."............
"...Không có vấn đề gì lớn, yêu lực trong đan điền của A Phất cũng không có phá tan phong ấn, chẳng qua là do cảm xúc mãnh liệt tác động đến thương thế nên mới hôn mê, chỉ cần tỉnh lại là được, đan dược cũng không cần phải dùng."
Thời điểm Tần Phất tỉnh lại thì nghe thấy Cốc sư thúc nói như vậy.
"Vậy làm sao Phất Nhi vẫn chưa tỉnh?" Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.
Tần Phất lập tức liền mở bừng mắt, liếc mắt một cái đã thấy Cốc sư thúc đang ngồi ở mép giường, trên người hắn mặc xiêm y rộng rãi, đai lưng to, trên đầu đội khăn chít, trông không giống như một tu sĩ mà giống nho sinh hơn.


Thấy nàng tỉnh lại, hắn hơi hơi mỉm cười, nói: "Không phải là đã tỉnh rồi sao."
Vừa mới nói xong, một bàn tay thon dài hữu lực lướt qua người Cốc sư thúc đặt lên trán nàng, Kiếm Tôn một thân bạch y không dính bụi trần xuất hiện trước mặt nàng, dung mạo hắn tuấn tú sắc bén, hơi hơi nhíu mày, thấp giọng hói: "Phất Nhi, con cảm thấy thế nào?"
Tần Phất không có trả lời, tầm mắt nhìn theo bàn tay đang di chuyển của hắn.
Mặc Hoa hơi khựng lại một chút.
Lấy tay đặt lên trán là cách thử nhiệt độ của người phàm, thời điểm Mặc Hoa vừa đưa Tần Phất lên núi, thân thể của nàng vẫn là của một phàm nhân, bệnh tật ốm yếu, mấy chuyện đau đầu phát sốt linh tinh thường xuyên phải gọi người của Dược phong, vì thế nên hắn đã học cách chẩn đoán bệnh của người phàm.
Sau khi Tần Phất tu luyện thành công, từ một tiểu nữ oa ốm yếu bệnh tật biến thành một kiếm tu phong hoa tuyệt đại, dần dần Mặc Hoa cũng không cần phải dùng mấy phương pháp đó nữa.
Chẳng qua hôm nay nhìn thấy Phất nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, mày nhíu lại, một chút sinh khí cũng không có, hắn phảng phất nhớ lại thời điểm vừa đem Phất nhi lên núi, ngày ngày đêm đêm đều lo lắng Phất nhi có thể sống sót hay không.
Hiện tại phương pháp này đương nhiên không thể dùng được nữa.
Mặc Hoa bất động thanh sắc thu hồi lại tay.
Tần Phất lại không có chú ý đến chuyện đó, nàng nhìn đôi tay kia, theo bản năng mà nhớ tới cuốn thoại bản, đôi tay kia đã như thế nào mà dùng Thái Hàn kiếm đâm xuyên qua lồng ngực nàng.
Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: "Sư tôn, người đã trở lại?"
Mặc Hoa gật gật đầu, lại hỏi: "Con cảm thấy như thế nào?"
Tần Phất lắc lắc đầu: "Không có gì đáng ngại."
Mặc Hoa còn đang định nói cái gì, Cốc sư thúc đã mở miệng nói trước: "Sư huynh, ta nói huynh còn không tin sao? Ta nói A Phất không có gì đáng ngại, thì đương nhiên là sẽ không có chuyện gì."
Cốc sư thúc là phong chủ của Dược Phong, tự nhiên là có thể tin tưởng.

Mặc Hoa không nói.
Cốc sư thúc quay đầu nhìn Tần Phất tủm tỉm cười, nói: "A Phất, con còn chưa chào hỏi Cốc sư thúc một chút đâu."
Tần Phất nhìn thấy hắn, ấp úng kêu lên: "Cốc sư thúc." Cốc sư thúc cười tủm tỉm nhìn nàng gật gật đầu.
Cốc sư thúc tên đầy đủ là Cốc Hàm Chân, vốn dĩ là pháp tu, nhưng đến năm trăm tuổi lại đột nhiên chuyển qua y tu, sư tôn của Cốc Hàm Chân, cũng chính là tam trưởng lão của Chấp Pháp Đường hiện giờ muốn đem hắn trục xuất khỏi sư môn, nguyên bản không ai coi trọng Cốc Hàm Chân, nhưng mấy trăm năm này, hắn lại có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà cai quản cả một phong.
Khi Tần Phất mới lên núi, cả người bệnh tật ốm yếu, còn có bệnh tim, người của Dược Phong Đường thường xuyên phải qua xem bệnh, nhưng cả người nàng đủ loại bệnh tật quấn thân không thể chỉ dùng một loại linh đan là được, một đám y tu đối với bệnh tình của nàng cũng nhịn không được mà vò đầu bứt tai.

Khi đó Cốc Hàm Chân vẫn chưa phải là Phong chủ, đối với người bị bệnh tim như nàng lại cảm thấy đặc biệt hứng thú, không phải thi châm thì cũng là thuộc đắng, vì vậy Tần Phất cũng rất sợ hắn.
- --------Trong thoại bản, sau khi tu vi của nàng bị hủy, cũng chỉ có Cốc sư thúc nguyện ý cứu nàng.
"Sư tỷ."
"Đại sư tỷ!"
Tần Phất còn đang thất thần, hai tiếng "sư tỷ" lần lượt mà vang lên, nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía sau Cốc Hàm Chân là tiểu sư đệ Tần Chất cùng nhị sư đệ Hạ Tri Thu, vẻ mặt của Tần Chất tràn đầy nôn nóng, mà vẻ mặt của Hạ Tri Thu cũng là lo lắng.
Tần Phất dừng một chút, cười nói với bọn họ: "Ta không có việc gì, ủ rũ làm gì chứ."
Bọn họ còn đang định nói cái gì đó nhưng tầm mắt Tần Phất đã nhìn lướt qua bọn họ, nhìn về nữ hài đang trầm mặc đứng ở một góc từ đầu tới cuối vẫn không nói gì.
Dường như nữ hài kia cũng nhận ra ánh mắt của Tần Phất, ngẩng đầu nhìn nàng nhấp môi cười, một khắc kia phảng phất như hoa xuân rực rỡ.

Mà sau khi nhìn thấy rõ gương mặt kia, Tần Phất sửng sốt.

Da thịt của nàng ta kiều nộn, mắt hạnh má đào, thần thái ngây thơ, giữa mày có một cỗ chi khí nhẹ nhàng, cho dù Tu Chân Giới có nhiều mỹ nhân thì dung mạo của nàng ta cũng có thể nổi bật nhất trong đó, hơn nữa bởi vì chưa từng tu luyện tập võ, nếu như so sánh với nữ nhân ở Tu Chân Giới, lại càng nhiều hơn một tia nhu nhược, làm người khác đột nhiên sinh ra ý muốn bảo hộ.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Hơn nữa, thật sự cùng Tần Phất có bảy phần giống nhau.
Kỳ thật nói là bảy phần tương tự, nhưng khi Tần Phất chính mắt nhìn thấy, dựa theo ngũ quan mà nói, thì nàng ta phải có chín phần giống mình.
Chẳng qua là lông mày giống nhau, Tần Phất bởi vì tu kiếm nhiều mà nhiều hơn một tia sắc bén.

Cùng một đôi mắt, đặt trên người tiểu sư muội này lại nhiều hơn một tia thiên chân kiều mỵ so với Tần Phất.
Nhưng khí chất bất đồng, đã biến cho chín phần giống nhau này giảm xuống còn bảy phần, nhưng nếu như có thể phân biệt được, cũng tuyệt đối sẽ không có người nhầm lẫn giữa Tần Phất cùng với nàng ta.
Bởi vì Tần Phất vẫn luôn nhìn nàng, nữ hài kia do dự một chút, nhỏ giọng kêu lên: "Đại, đại sư tỷ."
Tần Phất cười cười, nói: "Thật giống."
Thấy Tần Phất cười, tiểu sư đệ Tần Chất lập tức nói: "Đúng không sư tỷ, ta nhìn thoáng qua, liền cảm thấy rất giống với tỷ."
Hạ Tri Thu quay đầu liếc mắt nhìn tiểu sư muội kia một cái, nhàn nhạt nói: "Cũng xem như cùng sư tỷ có duyên."
Thời điểm Hạ Tri Thu nói câu này, nữ hài kia nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Tần Phất liếc mắt nhìn Hạ Tri Thu một cái, cũng không có nói thêm gì.
Mặc Hoa thấy bọn họ đã làm quen với nhau xong, phất tay áo nói: "Tình Nguyệt với ta cũng coi như có duyên, ta chuẩn bị ba ngày sau sẽ thỉnh các vị trưởng lão làm chứng, chính thức để cho Tình Nguyệt bái nhập môn hạ, về sau chính là tiểu sư muội của các con."
Giữa mày của nữ hài gọi là Tình Nguyệt kia hiện lên một tia vui sướng.
Tần Phất nghe xong, vẻ mặt lại có chút khác thường.

Chuyện này cùng với trong thoại bản dường như có chút bất đồng.
Trong thoại bản, chỉ với vài câu Tần Phất cũng có thể nhìn ra, sư tôn cực kỳ coi trọng tiểu sư muội này, còn chuẩn bị đại điển bái sư chính thức.

Mặc Hoa Kiếm Tôn phá lệ thu thêm đồ đệ, lại còn tỉ mỉ chuẩn bị đại điển bái sư, làm vô số người còn chưa thấy qua vị tiểu sư muội này đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Trên đại điển bái sư, tiểu sư muội từ từ xuất hiện, trên khuôn mặt tương tự Tần Phất là thần thái ngây thơ thuần khiết, loại tươi cười hồn nhiên này sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Tần Phất, khiến cho vô số đệ tử yêu thích.
Mà sau khi đại điển bái sư kết thúc Tần Phất mới xuất quan, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu sư muội.
Hiện tại có lẽ bởi vì nàng xuất quan sớm, hơn nữa lại đột nhiên hôn mê, mà sư tôn vừa mới hồi tông môn liền lên Vấn Kiếm Nhai, đại khái cũng không còn tâm tư để tổ chức đại điển bái sư nữa, nên chỉ qua loa chọn ba ngày sau nhờ các trưởng lão chứng kiến.
Lúc này, tiểu sư muội hướng bọn họ hành lễ, hơi có chút ngượng ngùng nói: "Muội tên Tô Tình Nguyệt, gặp qua đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư huynh."
Tần Chất vui vẻ kêu một tiếng tiểu sư muội, Hạ Tri Thu nhu hòa nhìn nàng ta gật gật đầu, Tần Phất cười cười, vẻ mặt như thường gọi một tiếng tiểu sư muội.
Cốc Hàm Chân vẫn luôn ở một bên nhìn, hắn đối với chuyện của sư môn bọn họ cũng không có hứng thú gì, thấy diện mạo của Tô Tình Nguyệt giống với Tần Phất thì cũng chỉ tò mò nhìn nhiều hai mắt, giờ phút này thấy sư môn bọn họ đã nhận xong tiểu sư muội, rốt cuộc không kìm nén được, gõ gõ hai cái lên bàn, thu hút ánh mắt của mọi người.
Mặc Hoa thấy vậy cũng nhìn qua, Cốc sư thúc nói chính sự, vẻ mặt nghiêm túc: "Sư huynh, các ngươi nhận cũng nhận xong rồi, ta liền nói chính sự, sư huynh xuống núi ba tháng, có đem theo cấu yếm thảo về không? Nếu mang về thì nói ta để ta chuẩn bị phối thuốc hóa giải yêu lực như đan điền của A Phất, yêu lực ngủ đông ở đan điền, thật khó để khiến cho người ta có thể an tâm."
Y thuật của Cốc Hàm Chân cao minh, Tần Phất vừa được mang về hắn đã có cách để hóa giải yêu lực của nàng, chẳng qua cần phải có nhiều linh thảo, Thiên Diễn Tông chính là nhà kho có thể tìm đủ các loại linh thảo đó, nhưng lại duy nhất cấu yếm thảo là không có, loại linh thảo này chỉ sinh trưởng ở bên trong mấy tiểu bí cảnh, Cốc Hàm Chân tự mình vẽ ra hình dáng của cấu yếm thảo bên trong bí cảnh để Mặc Hoa tự mình đến đó tìm.
Hiện giờ nếu hắn đã trở lại, có lẽ là đã tìm được.
Cốc Hàm Chân vừa nói xong, Mặc Hoa lại trầm mặc.
Mà Tần Phất lại không tự chủ được nhìn về phía Tô Tình Nguyệt.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy sư tôn trầm giọng nói: "Tìm được, nhưng...!trên đường ta đã dùng nó cho Tình Nguyệt."
TYT & Cá Voi team.

Bình Luận (0)
Comment