Cậu đứng dậy rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên đầu Phó Thời Văn.
“Không xấu chút nào.”
Cánh môi Quý Kha mềm mại, Phó Thời Văn nuốt nước miếng một cái.
“A Du, thật ra thì hôm đó ở môi anh cũng bị thương nữa.”
Quý Kha buông Phó Thời Văn ra, ngồi xuống.
“Thật không, để em xem nào.”
Phó Thời Văn chỉ đôi môi mỏng của mình: “Ở đây này.”
Quý Kha tiến tới, Phó Thời Văn nhắm hai mắt lại.
Phó Thời Văn nhắm mắt đợi một hồi nhưng vẫn không thấy Quý Kha hôn mình, anh mở mắt ra, thấy Quý Kha đang nhìn anh.
Quý Kha có đôi mắt rất đẹp, lông mi thật dày, trắng đen rõ ràng, giờ đây đôi mắt ấy đang lẳng lặng nhìn Phó Thời Văn, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Thật ra, Quý Kha chưa từng nghĩ cậu sẽ tha thứ cho Phó Thời Văn.
Vào ngày cậu quyết định rời khỏi thành phố A vào năm năm trước, cậu đã quyết định sẽ từ bỏ tất cả những chuyện trước kia.
Bao gồm cả bản thân cậu trước kia nữa.
Một bản thân mềm yêu đã yêu Phó Thời Văn đến sâu đậm.
Nhưng kể cả như vậy, Quý Kha cũng không nghĩ là mình sẽ có ngày bắt đầu lại với Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn chớp mắt: “A Du, sao em cứ nhìn anh mãi vậy? Bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn rồi à?”
Nhìn Phó Thời Văn có hơi ngốc nghếch, trên mặt Quý Kha nở nụ cười, gật đầu: “Ừ, bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn rồi.”
Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào cánh môi đo đỏ của Quý Kha, nhớ lại xúc cảm mềm mại dịu dàng ấy, Phó Thời Văn không nhịn được liếʍ môi, anh cúi đầu, tội nghiệp hỏi: “A Du, anh có thể hôn em được không?”
Nhìn ánh mắt giả bộ đáng thương của Phó Thời Văn, trong lúc nhất thời Quý Kha không nghĩ ra lý do để từ chối, cậu cảm thấy kiểu tóc của anh cùng với vẻ mặt ấy trông hơi buồn cười.
Không từ chối có nghĩa là đồng ý.
Phó Thời Văn nắm chắc cơ hội tiến sát lại, anh dè dặt hôn lên môi Quý Kha, vừa cẩn thận vừa nâng niu như đang hôn báu vật đáng quý nhất trên thế giới này.
Đúng vậy, đối với Phó Thời Văn, Quý Kha là báu vật đáng quý nhất trên thế giới này.
Thư ký cầm chiếc mũ mới mua đẩy cửa ra, nhìn thấy chuyện mình không nên thấy, anh ta lập tức đóng cửa lại, giả vờ như mình chưa từng xuất hiện.
Tiếng mở cửa rất lớn, làm cho người ta muốn làm ngơ cũng không được.
Quý Kha đẩy Phó Thời Văn ra, ho khan một tiếng.
Phó Thời Văn cau mày nhìn ra ngoài cửa.
“Vào đi.”
Thư ký biết mình đã phá rối chuyện tốt của ông chủ, trong lòng vô cùng lo lắng: “Phó tổng, tôi mới mua mũ ở gần đây.”
Phó Thời Văn lạnh mặt nhận lấy cái túi: “Ra ngoài đi.”
“Vâng!” Thư ký vội vàng lui ra ngoài như được tha tội, sau đó còn thân thiết đóng cửa lại cho ông chủ.
Phó Thời Văn lấy cái mũ từ trong túi ra, là một chiếc mũ lưỡi trai màu đen rồi đặt lên đầu.
Sợ rằng thợ làm tóc giỏi nhất thế giới cũng không thể cứu được kiểu tóc hiện tại của Phó Thời Văn, trước đầu trọc một mảng lớn giống như vừa bị chó gặm.
Sau khi đội mũ lưỡi trai đã che đi phần lớn chỗ bị trọc, cuối cùng Phó Thời Văn mới tự tin lên được một chút.
“E hèm, bác sĩ nói anh có thể xuất viện rồi.”
Quý Kha hỏi: “Anh phải về thành phố A sao?”
Phó Thời Văn cười nói: “Anh nhớ mình cũng có nhà ở thành phố F, là căn nhà kế nhà em đó, sau này anh sẽ ở đó, A Du, em có muốn dọn vào ở chung với anh không?”
Quý Kha không biết kí ức bị mất của Phó Thời Văn đã khôi phục lại được bao nhiêu, không biết tại sao, Quý Kha có cảm giác Phó Thời Văn đã nhớ lại tất cả.
Phó Thời Văn nhìn vẻ mặt của Quý Kha, bổ sung thêm: “Không thì anh dọn vào nhà em cũng được.”
Quý Kha không trả lời, cậu nhìn Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, có phải anh đã khôi phục trí nhớ rồi không?”
Phó Thời Văn do dự hai giây, sau đó gật đầu: “Ừ, không biết còn bỏ sót cái gì không nhưng chắc cũng nhớ lại gần hết rồi.”
“Nhớ lại trước kia mình khốn nạn đến mức nào.”
Trí nhớ của Phó Thời Văn đã khôi phục lại kha khá, anh cũng nhớ ra chuyện mình từng lừa dối Quý Kha.
“A Du, sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Anh cầm tay Quý Kha, ánh mắt chân thành.
“Nếu anh lừa em thêm một lần nữa thì sau này anh sẽ bị xe đυ.ng…”
“Ừ, em tin anh.”Quý Kha gật đầu, thật ra thì đối với Quý Kha, chuyện Phó Thời Văn có nhớ lại hay không cũng không còn quan trọng, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Quý Kha đã không còn giống như ban đầu.
Coi như trong trường hợp tệ nhất, Phó Thời Văn chỉ muốn chơi đùa, lại lừa gạt cậu thêm một lần nữa thì bây giờ Quý Kha cũng có thể bình tĩnh rút lui, cậu đã trở nên trưởng thành độc lập hơn rồi.
Huống chi, Quý Kha biết, lần này Phó Thời Văn sẽ nghiêm túc.
Cậu cam tâm thử lại thêm một lần nữa, nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ mới với Phó Thời Văn.
“À A Du, anh có thể dọn vào nhà em ở được không? Anh sẽ giặt đồ nấu cơm, quét dọn nhà cửa trông con, cái gì cũng làm hết.”
Phó Thời Văn tranh thủ nịnh bợ, giả bộ tội nghiệp nhìn Quý Kha, ánh mắt chớp chớp.
Quý Kha thích mềm chứ không thích cứng, Phó Thời Văn phải tranh thủ trước.
Quý Kha hơi do dự: “Em ở chung với Vân Cẩm, nếu anh muốn dọn vào thì em phải hỏi Vân Cẩm xem cậu ấy có đồng ý không.”
“Cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.” Phó Thời Văn bình tĩnh nói.
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn: “Sau này anh không được dọa cậu ấy nữa.”
“Được, anh hứa mà!” Phó Thời Văn cười đến nở hoa, vội gọi điện cho Vân Cẩm xem cậu có đồng ý không.
Lúc nhận được điện thoại, Vân Cẩm đang quay phim ở chỗ khác, khi biết Phó Thời Văn muốn dọn vào, cậu không bất ngờ chút nào, thậm chí trong lòng Vân Cẩm cũng vô cùng ủng hộ. Quý Kha vui thì cậu cũng vui.