Phó Thời Văn nhìn vào mắt Qúy Kha: “Con đồng ý.”
Khi hỏi Qúy Kha, cậu ấy cũng nhìn thẳng vào mắt Phó Thời Văn và trả lời: “Con đồng ý.”
Hôn lễ sắp kết thúc, Qúy Kha trao bó hoa trên tay cho Vân Cẩm.
Vân Cẩm đã khóc, giống như một người cha tiễn con gái về nhà chồng, cậu ta tay cầm hoa vừa khóc vừa cười xấu xí trước ống kính.
Đã ba ngày nay Qúy Kha luôn cảm thấy buồn nôn vào buổi sáng, Phó Thời Văn đưa Qúy Kha đến bệnh viện kiểm tra sau khi ăn sáng xong.
“Chỉ là hơi khó chịu một chút, không cần đi bệnh viện, có lẽ chỉ là do ăn không ngon miệng.” Trên đường đi, Qúy Kha cảm thấy không cần đến bệnh viện chỉ vì mấy thứ nhỏ nhặt như vậy.
Phó Thời Văn không nghĩ đó là chuyện bình thường, dù sao Qúy Kha cũng bị đau bụng, nhìn Qúy Kha sáng nào cũng ăn không vào miệng, anh rất lo lắng không biết có phải cậu ấy bị đau dạ dày không.
Họ đến khoa nội soi, sau khi hiểu các triệu chứng của Qúy Kha, bác sĩ đã chân thành khuyên Qúy Kha nên kiểm tra xem cậu ấy có đang mang thai hay không.
“Mang thai?” Sau khi nghe bác sĩ gợi ý rằng cậu có thể đã có thai, Qúy Kha không thể tin được: “Không thể nào.”
Cậu nhớ rằng khi cậu và Phó Thời Văn làm chuyện đó, cả hai đều đã dùng các biện pháp an toàn.
“Nhân tiện đang ở bệnh viện. Kiểm tra đi.” Phó Thời Văn nhớ lại có mấy bọn họ làm mà không dùng bao, có thể như vậy mà khiến “cá lọt lưới.”
Phó Thời Văn luôn ở bên canh Qúy Kha khi cậu lấy máu để xét nghiệm.
Kết quả cuối cùng là nồng độ gonadotropin màng đệm của con người lớn hơn 10IU / L.
Đã mang thai.
Qúy Kha nhìn bản kết quả trong tay, không tin nhìn Phó Thời Văn, Phó Thời Văn có chút xấu hổ: “A Du, thực xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Phó Thời Văn nghĩ rằng chỉ cần anh không xuất vào bên trong thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh không ngờ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Anh nhìn Qúy Kha một cách thận trọng: “A Du, nếu em không muốn ..."
Qúy Kha cụp mắt xuống, dùng bàn tay từ từ chạm vào bụng, cậu ngẩng mặt lên nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Vừa hay, em cũng muốn sinh thêm một đứa nữa.”
“Thật không?” Phó Thời Văn vui mừng, và bế Lâm Du theo kiểu công chúa quay vài vòng một cách hạnh phúc.
"Ha ha, Tôi lại sắp được làm cha!"
Qúy Kha đã bị những hành động đột ngột của Phó Thời Văn làm cho ngạc nhiên. Thường ngày Phó Thời Văn là người khá bình tĩnh.
"Mau thả em xuống."
Qúy Kha xấu hổ, không muốn bị người ngoài nhìn thấy cậu được công chúa ở trong bệnh viện như này.
Phó Thời Văn quá phấn khích. Trước đây khi Qúy Kha mang thai lần đầu, anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, lần này anh sẽ làm tròn trách nghiệm của người chồng, người cha.
Phó Thời Văn ngoan ngoãn đặt Qúy Kha xuống, nghiêm túc nói: "Bà xã, bữa trưa hôm nay em muốn ăn gì? Ông xã sẽ làm cho em.”
Qúy Kha có chuyện phải làm vào buổi trưa: "Lát nữa em sẽ đến công ty, trưa nay sẽ không về."
"Vậy anh mang cơm trưa tới công ty cho em?"
Chà, không cần thiết phải như vậy.
Lần gần đây nhất Phó Thời Văn đến công ty cậu là khi anh ấy lái một chiếc xe hơi sang trọng, ôm một bông hồng tạo nên một làn sóng dư luận trong công ty.
Qúy Kha nói: "không cần phải phức như vậy, em ăn trưa ở công ty là được rồi.”
“Như vậy sao được, anh sẽ mang cơm trưa tới cho em.”
Phó Thời Văn cảm thấy rất đau lòng khi thấy Qúy Kha chán ăn mấy ngày nay.
Buổi sáng, Phó Thời Văn đến công ty nhưng không làm gì, anh đã tìm kiếm những bữa ăn dinh dưỡng trong thời kỳ đầu mang thai khá lâu trên mạng và nhờ dì giúp việc ở nhà chuẩn bị nguyên liệu, buổi trưa anh về nhà sớm, làm bữa trưa rồi đặt mọi thứ vào trong hộp thức ăn, mang nó đến công ty.
Khi đã gần trưa, Vân Cẩm rủ Qúy Kha đi ăn cùng. Mới bước đến cửa cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Đẩy cửa ra liền bắt gặp cảnh tượng Phó Thời Văn đang đút cho Qúy Kha ăn, Vân Cẩm cảm thấy bản thân dường như đã làm phiền, cậu ta lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Cậu ta không hiểu tại sao hai người bọn họ ở nhà tình tứ chưa đủ hay sao, đến công ty rồi vẫn phải ngậm cẩu lương.
Trong những ngày Phó Thời Văn chuyển đến, Vân Cẩm giống như bị bỏ mặc một xó rồi ngày ngày ăn cẩu lương của hai người họ
Ban ngày còn đỡ hơn, bọn họ tình chàng ý thϊếp nhưng buổi tối thực sự sống không nổi.
Phòng của Vân Cẩm và Qúy Kha ở cạnh nhau, có trời mới biết cậu ta là bị bắt ép phải nghe lén hai người họ như thế nào, cậu vốn biết hai người họ ở trong phòng riêng làm gì nhưng thực sự cách âm không được tốt.
"Quan hệ giữa Quý tổng và Phó tổng thực tốt a, tôi thực sự ghen tị với hai người họ.”
Câu này không phải Vân Cẩm nói, mà là Tiểu Lữ.
Tiểu Lữ đứng bên cửa, lén lút nhìn vào bên trong, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trong văn phòng, Phó Thời Văn đang bưng một bát rau và đút cho Qúy Kha: "A, nào ăn một miếng đi, thêm một miếng nữa!"
Qúy Kha được đút cho ăn giống như một đứa trẻ, cuối cùng không chịu được mà khẽ nhíu mày: "em no rồi."
“Được rồi, không ăn nữa!” Phó Thời Văn lập tức đặt đũa xuống: “A Du, quay ra đây để anh bóp vai cho em.”
Tiểu Lữ ghen tị nói: "Tôi thực sự ghen tị với Qúy tổng. Tôi cũng muốn tìm được một người đối xử với tôi thật tốt như vậy, bất kể là nam hay nữ."
Vân Cẩm nhìn cảnh tượng thân thiết của hai người bên trong, nói thật mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng quả thực rất đáng ghen tị.
Buổi matxa của Phó Thời Văn kết thúc: "A Du, hôm nay anh đọc được một bài viết nói rằng người đang mang thai không nên ngồi lâu, cần vận động đi lại nhẹ nhàng một chút. Anh đã nhờ chị Lệ công ty chuẩn bị riêng cho em một vài bài tập, nghe nói rằng nó đặc biệt hiệu quả!"
Hồi sáng, Phó Thời Văn cảm thấy tìm kiếm thông tin trên mạng vẫn chưa đủ nên đã gọi điện cho chị Lệ, người vừa mới quay lại làm việc sau khoảng thời gian nghỉ thai kỳ để nhờ tư vấn về một vài chuyên mang thai.
Chị Lê đã rất vui khi được gọi vào văn phòng chủ tịch vì chị ấy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng thêm vào đó chị cũng đã rất lo lắng khi bước vào bởi đã làm việc ở công ty lâu như vậy nhưng chị chưa từng có cơ hội được nói chuyện với Phó Thời Văn.