“Tiểu Hứa, mặt của cậu bị sao vậy?”
Tiểu Hứa hơi mất tự nhiên trả lời: “Anh Vân, em vô tình bị ngã.”
“Đau không? Chúng ta đi bệnh viện nhé.”
Vân Cẩm xuống giường, Tiểu Hứa đã theo cậu nhiều năm, mặc dù giữa họ là quan hệ diễn viên cùng với trợ lý nhưng Vân Cẩm cảm thấy Tiểu Hứa giống như một người bạn hơn.
Tiểu Hứa lắc đầu: “Không đau, vết thương nhỏ thế này không cần đến bệnh viện đâu, em đã xức thuốc rồi.”
“Không có chuyện gì thật sao?” Vân Cẩm nhìn chằm chằm vào khóe mắt bầm tím của Tiểu Hứa: “Lần sau nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị té nữa.”
Tiểu Hứa gật đầu: “Đúng rồi, anh Vân, tối nay đoàn làm phim có tổ chức một bữa tiệc.”
“Tôi biết rồi.” Vân Cẩm cũng không muốn đắc tội đạo diễn và nhà sản xuất phim thêm một lần nữa.
Bữa tiệc tối, Vân Cẩm bị xếp vào chung một bàn với đạo diễn.
Ngồi ở bàn này toàn là đạo diễn, nhà sản xuất phim, biên kịch cùng với nam nữ chính, Lương Hoài ngồi bên cạnh đạo diễn, cách Vân Cẩm khá xa.
Ngồi bên phải Vân Cẩm là diễn viên cốt cán diễn vai nam phụ thứ hai, ngồi đối diện là nữ chính, nữ chính là một diễn viên rất nổi tiếng, cao quý xinh đẹp lại lạnh lùng, trông rất có khí chất.
Nữ phụ thứ hai ngồi kế bên nhà sản xuất phim, cô cũng là một diễn viên nữ rất đẹp, nếu không khác với tiểu thuyết thì trong bộ phim này, cô chỉ là một người qua đường, đất diễn cũng không nhiều.
Cô ngồi bên cạnh nhà sản xuất phim, ăn mặc diễm lệ để lộ sự chuyên nghiệp, thân mật rót rượu cho nhà sản xuất phim.
Nhà sản xuất phim Triệu Khánh đã hơn bốn mươi tuổi, vóc người khá mập lại có một cái bụng bia lớn, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng thật to, thường hay hút thuốc nên hàm răng hơi vàng.
Gương mặt lại càng không có gì để tâng bốc, sống mũi thì thấp, đôi mắt ti hí, ông ta ngồi chung với nữ phụ số hai giống như đang diễn người đẹp và dã thú.
Vân Cẩm nhìn nữ phụ thứ ba ngồi cạnh mình, trông cô không lớn, chắc chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, có lẽ là người mới.
Thật ra thì Vân Cẩm không thích xã giao lắm, cậu hơi hướng nội, nếu không phải do vào giới giải trí, có lẽ cậu đã trở thành một thằng con nhà giàu phế vật, thích nằm trong phòng chơi game.
Mẹ cậu nuông chiều cậu, cha cậu cũng không quản được.
Vân Cẩm cảm thấy mình cũng không tệ lắm, dù gì làm diễn viên cũng chỉ dựa vào mặt để kiếm cơm, còn có thể kiếm không ít tiền.
Trong lúc mọi người nói chuyện náo nhiệt, cậu ngồi một bên lặng lẽ ăn cơm.
Vân Cẩm vừa mới ăn chưa được mấy miếng, đạo diễn đã bưng ly rượu lên: “Nào nào nào, hôm nay tất cả chúng ta có thể tụ họp ở đây chính là do duyên phận, hơn nữa duyên phận này sẽ kéo dài rất lâu, trong mấy tháng tới đây, tôi hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức, bây giờ, tôi xin kính mọi người một ly.”
Văn hóa ở trên bàn rượu, mọi người đều nâng ly lên, Vân Cẩm cũng không phải là ngoại lệ.
Chẳng qua khi cậu vừa nâng ly định uống thì một trận buồn ói bỗng ập tới.
Bình thường Vân Cẩm cũng không thích uống rượu trắng nhưng không biết tại sao, hôm nay cậu lại có cảm giác muốn ói đến như vậy, còn chưa uống mà đã muốn ói rồi.
Cậu miễn cưỡng nhấp môi một chút, không uống.
“Chờ chút.” Nhà sản xuất phim Triệu Khánh bỗng nói: “Sao lại có người không uống thế này?”
Vân Cẩm tưởng rằng ông ta đang nói cậu nên hơi lúng túng cầm ly lên.
Ai ngờ Triệu Khánh lại nhìn về nữ phụ số ba, chất vấn: “Sao cô lại không uống?”
Nữ phụ số ba thẹn thùng khoát tay, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
“Không biết uống rượu à, thế thì học đi, ăn uống bên ngoài sao lại không biết uống rượu được?” Triệu Khánh đứng dậy, cầm ly rượu đi tới cạnh nữ phụ thứ ba rồi rót cho cô một ly.
Ông ta nghiêm túc giáo dục nói: “Cô là người mới, người mới thì càng phải nên uống rượu, uống một ly đi.”
Nếu không phải đôi mắt ông ta cứ lởn vởn trên người nữ phụ thứ ba thì trông chỉ giống như tiền bối đang hướng dẫn hậu bối.