Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 33

“Mày..” Phó Thời Văn cầm điện thoại, gương mặt đầy phẫn nộ.

Tôn Bằng cười lạnh: “Phó Thời Văn, một năm trước, tôi đã nói rằng anh sẽ hối hận.”

“Anh sẽ phải hối hận về chuyện này.. hahaha.”

Nói xong Tôn Bằng liền tắt điện thoại.

Phó Thời Văn chạy trở lại xe: “Anh đã định vị được chưa?

Cảnh sát gật đầu: “Đã xác định được. Tín hiệu là ở một vùng tiểu khu của quận Nam Kiều, chỗ này khá hẻo lánh.”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Lòng bàn tay Phó Thời Văn toát ra mồ hôi lạnh.

Chẳng bao lâu, họ đã đến vùng nơi trên định vị.

Nơi đây đầy những tòa nhà chưa hoàn thành, những bóng đen khổng lồ trong đêm, giống như những con quái vật đang nuốt chửng người vậy. Tìm hai người từ bên trong chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Phó Thời Văn không thể đợi lâu như vậy: “Chia nhau ra tìm.”
“Nhanh lên, nếu không tính mạng của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”

Hai mắt Lâm Du đều bị bịt kín, trước mắt cậu chỉ là một màu đen tối, không thể nhìn thấy gì.

Máu từ cổ tay chảy ra một chút, cơ thể dần dần yếu đi, cậu cảm thấy lạnh.

Vào thời điểm cậu gần như rơi vào tình trạng hôn mê, trong bụng đột nhiên có một cơn đau nhói truyền đến.

Đứa bé!

Lâm Du trong chốc lát tỉnh táo lại một chút, nếu tiếp tục như vậy đứa con bé nhỏ này của cậu sẽ không giữ được.

Giúp, ai có thể giúp cậu ấy!

Lâm Du khóc thầm.

Đột nhiên, Lâm Du nghe thấy có tiếng bước chân, có người tiến về phía mình, cậu theo tiềm thức lùi về phía sau, nhưng hai tay đã bị trói chặt, phía sau có bức tường, không có còn đường lui.

“A Du, đừng sợ, là anh!”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lâm Du.
Là Phó Thời Văn! Được cứu rồi!

Lâm Du vui mừng khôn xiết.

“Con à đừng sợ, ba ba đến cứu chúng ta rồi..”

“Phó Thời Văn, cứu em, cứu con của chúng ta!”

Lâm Du miệng bị bịt kín, chỉ có thể hét lên.

Thế nhưng cảnh tượng được cứu trong tâm trí Lâm Du đã không xuất hiện.

Cậu nghe thấy Phó Thời Văn nhẹ nhàng nói: “A Du, chờ anh một lát, An Trừng mất quá nhiều máu, sau khi đưa An Trừng ra ngoài, anh sẽ lên cứu em ngay.”

Lâm Du sửng sốt một chút, cả người như bị một chậu nước lạnh tạt vào, An Trừng ở bên cạnh cậu, và Phó Thời Văn đã lựa chọn cứu An Trừng trước.

Dù Phó Thời Văn có thích An Trừng như thế nào đi nữa thì đứa bé này cũng vô tội.

Đứa nhỏ vẫn chưa được đến thế giới này, chưa được mở mắt để ngắm nhìn thế giới.

“Cứu em với! Phó Thời Văn, xin hãy cứu con của chúng ta ...”
Lâm Du rêи ɾỉ, mặt tái đi vì cơn bụng ngày càng nghiêm trọng, cố gắng cầu cứu nhưng giọng nói tàn nhẫn của Phó Thời Văn vang lên bên tai: “A Du, anh sẽ quay ngay, đừng lo lắng, sẽ nhanh thôi.”

Tiếng bước chân dần biến mất.

Hy vọng của Lâm Du cũng từng chút một biến mất.

Cậu nhìn về hướng giọng nói biến mất, đôi mắt đen như mực, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Hóa ra đây là sự khác biệt giữa được yêu và không được yêu.

Máu ấm từ chân trào ra làm ướt quần.

“Bảo bối, ba ba xin lỗi con.”

Khoảnh khắc đó, trái tim Lâm Du như vỡ vụn.

….

Khi Phó Thời Văn vội vã quay lại, Lâm Du đã ngất lịm, trên mặt đất còn có một vũng máu lớn.

Phó Thời Văn gần như không thể thở, chuyện gì đang xảy ra vậy ... Rõ ràng lúc nãy Lâm Du không chảy máu nhiều như vậy.

Phó Thời Văn chưa từng nghĩ về việc mất đi Lâm Du sẽ như thế nào.

Nhưng lúc này Lâm Du đã nằm đó bất động, Phó Thời Văn sợ hãi, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy.

Anh đi về phía Lâm Du chậm rãi từng bước, đặt đôi tay run rẩy của mình dưới mũi Lâm Du, khi cảm thấy cậu vẫn còn thở yếu ớt, trái tim Phó Thời Văn như sống lại và đập bình thường.

Anh cẩn thận bế Lâm Du lên, máu đỏ trượt xuống đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Du, tay cậu lạnh đến khó tin.

“A Du, em đừng lo, anh đưa em xuống, bác sĩ sẽ đến ngay thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hứa Thuần cùng bác sĩ gấp gáp chạy đến.

“Anh, để bác sĩ khám cho anh dâu trước!”

Phó Thời Văn gật đầu: “Nhanh lên!”

Bác sĩ chỉ đơn giản băng bó vết thương trên cổ tay Lâm Du: “Bệnh nhân mạch đập yếu và có dấu hiệu sẩy thai. Cần nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”

“Dấu hiệu sẩy thai?” Phó Thời Văn choáng váng.

Bác sĩ nói: “Chắc cũng khoảng hai tháng tuổi.”

Phó Thời Văn nhìn thiếu niên xanh xao trong vòng tay mình: “A Du, sao em không nói với anh?”

….

Lâm Du đã có một giấc mơ dài.

Cậu mơ thấy mình đang đi dạo trong rừng.

Một con sóc nhỏ đáng yêu nhảy lên vai cậu, Lâm Du cũng không có dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào trong.

Đi qua khu rừng, Lâm Du nghe thấy tiếng suối chảy, cậu nhìn thấy một đàn đom đóm đang bay, còn có một con nai trắng đang uống nước bên suối.

Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, Lâm Du ngẩng đầu lên, một đám mây đen cực lớn mau chóng kéo đến, chắn ngang mặt trời, đánh bay đom đóm đi, hươu nai cũng sợ hãi mà chạy đi mất.

Lâm Du sợ hãi lùi lại phía sau.

Viên đá sắc nhọn trên mặt đất khiến cậu bị thương ở cổ tay.

Máu đỏ chảy ra.

Bụng Lâm Du bắt đầu đau đớn, cậu cúi đầu liền thấy một tia ánh sáng nhỏ bay ra khỏi bụng.

Lâm Vu muốn đuổi theo tia sáng, nhưng phát hiện cậu không thể động đậy, tay chân bị kìm hãm, nhất thời không thể cử động.

“Con à… đừng đi!!”

Cậu lo lắng hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng lời nói không thể thành tiếng.

Cậu chỉ có thể bất lực nhìn tia sáng đó bị mây đen trên bầu trời nhấn chìm.

Trước mắt cậu chỉ còn một màu đen tối.

….

Kể từ ngày cứu Lâm Du ra.

Cậu tỉnh dậy, nằm ngây người trên giường.

Cho dù người khác nói gì cậu cũng không đáp lại, cứ như thể cậu là người thực vật vậy.

Bác sĩ nói: “Đây là một vấn đề tâm lý, bệnh nhân không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài.”

Hứa Thuần bước vào, trên tay cầm một bó hoa loa kèn.

“Anh dâu, em tới thăm anh.”

Phó Thời Văn ngồi ở mép giường, sờ nhẹ nhàng tóc của Lâm Du: “A Du, Hứa Thuần tới rồi, em không muốn nói chuyện với nó sao?”

“Anh dâu, anh có thể nói chuyện với em.” Hứa Thuần nói.

Lâm Du từ từ mở mắt ra, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Phó Thời Văn liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “A Du, tôi phải đến công ty bây giờ, tan làm sẽ tới thăm em.”

Phó Thời Văn rời đi không quên nói với Hứa Thuần: “Hãy nói chuyện với em ấy nhiều một chút.”

Bác sĩ đã nói, trò chuyện với bệnh nhân nhiều hơn có thể khiến người bệnh dần dần hồi phục trở lại.

Hứa Thuần gật đầu, cậu đặt bó hoa bên cạnh giường bệnh Lâm Du.

“Anh dâu, em nhớ anh rất thích hoa loa kèn.”

Lâm Du nằm ở trên giường không có phản ứng.

Hứa Thuần ngồi xuống, bắt đầu kể những chuyện xảy ra gần đây.

“Anh dâu, quản lý của một công ty thu âm đã tìm tới em ngày hôm qua. Em nghĩ rằng họ muốn ký hợp đồng với ban nhạc của em, nhưng không ngờ rằng anh ấy chỉ muốn ký hợp đồng với em.”

Hứa Thuần nhún vai: “Làm sao em có thể rời ban nhạc của mình để hoạt động solo? Tất nhiên là em đã từ chối.”

“Gần đây ban nhạc của em đang tập một bài hát mới, anh dâu, em hát cho anh nghe được không?”

“... Như con chim bay lên ngọn cây. Như con nai, uống nước bên suối. Như đám mây, tự do và dễ dàng ...”

Tiếng hát ngọt ngào vang lên trong phòng bệnh, giọng hát của Hứa Thuần nghe rất êm tai.

Khóe mắt Lâm Du rỉ ra một giọt nước mắt.

Hứa Thuần dừng hát: “Anh dâu, anh tỉnh rồi sao?”

Hứa Thuần kích động gọi điện thoại nói: “Anh, vừa rồi anh dâu chảy nước mắt.”

Giọng điệu của Phó Thời Văn có chút bình tĩnh: “Hứa Thuần, đừng kích động, thỉnh thoảng em ấy vẫn sẽ cử động một chút.”

Hứa Thuần đặt điện thoại xuống, nhìn Lâm Du.

“Anh dâu, anh có thể nghe thấy em nói đúng không?”

Cậu mong đợi Lâm Du sẽ phản ứng với cậu nhiều hơn một chút, nhưng đợi hồi lâu cũng không có chuyện gì xảy ra.

Chiều, sau giờ tan tầm, Phó Thời Văn lại đến bệnh viện.

Anh hôn lên môi Lâm Du.

“A Du, em đã như vậy rất lâu rồi, cũng nên tỉnh dậy một lát.”

Lâm Du từ từ mở mắt.

Đôi mắt của Lâm Du rất đẹp, đó từng là đôi mắt đẹp trong veo, nhưng hiện tại lại tràn đầy trống rỗng, trở nên vô hồn.

Phó Thời Văn đưa ngón tay chạm nhẹ lên mặt cậu, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

“A Du, xin em hãy nói gì đó được không?”

Bình Luận (0)
Comment