Ngẫm lại những ngày đó quả thực như một giấc mộng, chẳng qua là khi tỉnh mộng thì lại không thấy cảm động.
. . .
Lúc Quý Kha đến, các minh tinh khác vẫn chưa đến, mấy người tới trước đều là những người nghiệp dư mới tham gia chương trình như cậu.
Địa điểm ghi hình là bãi đất trống ở gần biển
“Mọi người gần như là đến đông đủ rồi, các bạn tự giới thiệu với nhau trước đi, làm ơn nghiêm túc, cái này sẽ được cắt vào gameshow.” Nhân viên đưa cameraman tới.
“Trước tiên cho mọi người chuẩn bị một chút, các bạn có thể giới thiệu về chuyên môn và sở thích của bản thân.”
Một thanh niên có khuôn mặt trẻ con bước đến gần Quý Kha: “Xin chào, tôi tên Lục Dữ, là giáo viên mẫu giáo, xin hỏi, cậu là Thư Minh à?”
Quý Kha cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không phải, tôi tên Quý Kha.”
“Nha,” Trong mắt cậu thanh niên có khuôn mặt trẻ con có chút thất vọng: “Hóa ra là không phải a, tôi đã nói rồi, Thư Minh làm sao có thể tham gia cái chương trình tạp kĩ này chứ.”
Những năm gần đây An Trừng đã đóng một số phim truyền hình và điện ảnh, độ nổi tiếng của cậu ta càng ngày càng cao, nhưng trên thực tế thì vẫn có một số người không phân biệt được cậu và cậu ta.
Quý Kha đeo kính mắt, khí chất lạnh lẽo hoàn toàn khác với An Trừng.
Có thể bởi vì sự xuất hiện của cậu tại chương trình mà có một số người sẽ nhận sai cậu.
Quý Kha gật đầu, nhìn về phía mấy người còn lại.
Bảy tài tử bao gồm cả cậu trên cơ bản đều đến đúng giờ.Từ ngoại hình đến tướng mạo của những người này đều khá ổn, giá trị nhan sắc cao cũng được coi lá cao, chỉ có điều so với các ngôi sao màn bạc khả năng có thể kém một chút ở trang phục, không được lộng lẫy như họ.
Nhân viên công tác vỗ vỗ tay một cái: “Được rồi, mọi người bắt đầu đi.”
“Chào mọi người, tôi tên là Tề Phóng, nghề nghiệp là bảo an, trước kia có tham gia quân đội bảy năm.” Tề Phóng cao nhất, vẻ ngoài săn chắc, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, nhìn có vẻ là người hay tập thể hình.
“Được, người tiếp theo.” Cameraman gật đầu, nhân viên công tác liền gọi người tiếp theo.
Một thanh niên mặc Âu phục mang kính mắt đi lên tự giới thiệu chính mình: “Chào mọi người, tôi tên Trương Dực, nghề nghiệp của tôi là giáo viên, tôi dạy vật lý ở trường cấp ba Nam Hoa , sở thích là đánh cầu lông.”
Người giới thiệu cuối cùng là Quý Kha.
Khi thấy máy quay hướng về cậu, cậu chỉ nói: “Tôi tên Quý Kha.”
Trợ lý đạo diễn hơi mỉm cười: “Quý tiên sinh, ngài có thể nói nhiều hơn một chút.”
Vị thanh niên cuối cùng này là người có ngoại hình đẹp nhất trong làn tài tử này, hơn nữa tướng mạo lại giống một vị ngôi sao màn bạc khác, bọn họ dự định sẽ cho cậu thanh niên này nhiều cảnh quay hơn, sau đó chương trình này sẽ sẽ có nhiều mảng quảng cáo lớn hơn.
Quý Kha nhìn ống kính: “Chào mọi người, tôi tên Quý Kha, Quý trong quý tiết, Kha trong giấc mộng Nam Kha.”
“Chờ một chút.” Trợ lý đạo diễn không biết từ lúc nào đã lấy ra một bình nước trái cây.
“Quý tiên sinh, có thể làm phiền anh đọc lời thoại với nước trái cây này một lát được không?”
Quý Kha không nhận: “Thật xin lỗi, tôi không muốn nhận bất kỳ sự chứng thực nào.”
Trợ lý đạo diễn kinh ngạc nhìn Quý Kha, bình thường mà nói bất kì yêu cầu nào họ đưa ra với người nghiệp dư thì họ đều đáp ứng.
“Cậu suy nghĩ thêm một chút, cũng không phải là không có thù lao.”
“Xin lỗi, đó là vấn đề nguyên tắc.” Quý Kha lắc đầu.
“Vậy cũng được.” Trợ lý đạo diễn cũng không ép người quá đáng, dù sao cái chuyện tốt như vậy có khi là có người muốn tranh dành.
Tiếng gầm của ô tô vang lên.
Tổ đạo diễn nhấc loa hô to: “Tôn Hiểu đến rồi, nhanh đi chụp ảnh chiếc xe.”
Ngôi sao màn bạc vừa đến thì có vẻ như toàn bộ bầu không khí quay phim đã khác hẳn.
Tôn Hiểu là diễn viên, thường đóng vai hình tượng người kiên cường, hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn.
Cameraman nửa ngồi nửa quỳ trên đất chụp ảnh Tôn Hiểu từ trong xe đi ra.
Lần thứ nhất không xuống xe được, lúc xuống xe có chút bụi bay lên vì vậy nên anh ta lại lên xe đóng cửa rồi mới mở cửa xe đi xuống lần thứ hai.
Mấy người còn lại tiến đến gần xem làm sao có thể nịnh hót, Quý Kha lại cảm thấy có chú tẻ nhạt.
Quý Kha mở điện thoại di động lên, mấy cái tin nhắn liền nhảy ra.
Vân Cẩm: “Quý Quý, cậu ở đâu, tôi lập tức đến đó. A, cạnh biển, tôi đến rồi.”
Tiểu Lữ: “Sếp, chúng ta đã an toàn đến khách sạn, buổi trưa sau khi ăn xong, tôi dự định sẽ bồi tiếp Thái Tử Gia đến đấy cùng để cho anh cùng Vân Cẩm yên tâm làm việc.”
“Ừ.”
Sau khi Quý Kha trả lời lại tin nhắn liền nhìn về phía xa xa.
Cách đó không xa chính là biển.
Từng tầng từng tầng sóng biển cuốn tới, biển trời trong xanh, rất đẹp.
“Nhìn kìa, bên kia có người lướt sóng.”
Lúc Dữ không biết từ khi nào đã đi đến bên người Quý Kha, hắn chỉ tay về một phía.
Quý Kha nhìn sang, chỉ thấy có bóng người thấp thoáng trên biển khi sóng biển đang cuộn trào.
Sóng càng lúc càng lớn, một lúc sau cũng có mấy người lần lượt bơi trở lại cùng ván lướt sóng của mình, chỉ còn lại một người đang lăn lộn trêu đùa trong nước biển.
Một con sóng lớn dần dần bị cuốn lên rồi dạt vào bờ, thế nhưng người kia vẫn không có lên bờ.
Một nhân viên đang cầm máy ảnh thì thấy cảnh này, cậu ta nhanh chóng chĩa ống kính về phía người đó.
Làn sóng to lớn nhanh chóng đem thân ảnh kia cuốn vào, mọi người nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người.
Không nghĩ tới chính là ngọn sóng đó chuẩn bị hoàn toàn tát xuống thì có một bóng người hơi hơi cúi, vững vàng đứng trên ván lướt lao ra ngoài.
“Oa!” Lục Dữ huýt sáo: “Thật là lợi hại.”
Quý Kha nhìn chằm chằm bóng dáng dưới biển.
Làm sao cậu lại cảm thấy, có chút quen mắt.
“Chú thật là lợi hại!”
Bên cạnh bãi biển không biết lúc nào đã xuất hiện một đứa bé, vóc dáng rất thấp, còn không đến thắt lưng của người lớn.