Cậu do dự hai giây: "Để tôi thử xem đi."
Vân Cẩm cầm lấy một con hàu sống, ngón tay cậu ta trắng trẻo cân xứng, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Cái này mở kiểu gì nhỉ?"
Quý Kha cầm lên con dao nhỏ, "Làm giống tôi này."
Hàu sống có một đầu trơn mà một đầu sắc nhọn, chỗ mặt nhọn có thể nhìn thấy hai mảnh vỏ khép kín có một khe hở nhỏ, đưa lưỡi dao thọc vào giữa khe hở, lưỡi dao và hàu sống đại khái 45 độ, nhấn mạnh đầu con dao vào trong con hàu.
Có thể thay đổi góc độ hoặc lực dùng dao, miễn là cắm được vào một phần là có thể xoay lưỡi dao để cạy mở.
Mặc dù có hơi vất vả, nhưng mà rất nhanh Quý Kha đã mở được một con hàu sống.
Vân Cẩm kinh ngạc há to miệng, "Đỉnh quá đi."
"Cậu thử xem."
Vân Cẩm cắn răng, cố hết sức cạy hàu sống, nhưng động tác của cậu trúc trắc nên không thể mở được con hàu sống, ngược lại còn suýt nữa chọc dao vào tay.
Quý Kha nhận ra để Vân Cẩm mở hàu sống hình như hơi khó khăn: "Thế này đi, Vân Cẩm, cậu nướng hàu sống, tôi cạy mở vỏ hàu."
"Ừm...Cũng được." Vân Cẩm ngượng ngùng đứng dậy, đi đến trước vỉ nướng BBQ
Tuy nhiên Vân Cẩm cũng chưa vào bếp bao giờ nên căn bản không biết nướng như thế nào, sau khi cậu ta luống cuống tay chân nướng thất bại vài lần, Quý Kha chợt cảm thấy cùng đội với Vân Cẩm không phải một lựa chọn sáng suốt.
Vân Cẩm xấu hổ bối rối, "Quý Kha, tôi...."
Quý Kha hít sâu một hơi, "Không sao đâu, Vân Cẩm, cậu phụ trách mời chào khách, tôi đến nướng hàu sống."
Vân Cẩm có lợi thế trong việc thu hút khách hàng.
Chỉ là Vân Cẩm vẫn hơi không yên tâm hỏi: "Cậu có vất vả quá không đó?"
"Tôi làm được, cậu đi đi, mời chào nhiều khách một chút, cố lên." Quý Kha cười cười với cậu ta, không biết cậu có bận rộn quá không, nhưng mà cứ thử xem.
Vân Cẩm gật đầu, chạy tới trên bờ cát mời gọi khách hàng.
Quý Kha mở mấy con hàu, bắt đầu nướng hàu sống.
Vân Cẩm tương đối nổi tiếng, dùng tất cả thủ đoạn có trên người để thu hút khách, chỉ chốc lát sau trước quầy hàng đã có một hàng dài người.
Làm hàu nướng yêu cầu có thời gian, từ mở vỏ hàu đến nứиɠ rồi đến bán, một mình Quý Kha gần như không thể lo liệu được hết tất cả mọi việc.
Thời tiết dần dần nóng bức, không ít vị khách chờ đợi quá lâu mà lựa chọn rời đi.
Quý Kha tăng nhanh tốc độ.
Nhưng mà nóng vội thì không thành công, thời điểm Quý Kha mở hàu sống suýt chút nữa bị dao chọc vào tay.
Một bàn tay thon dài cân xứng đột nhiên xuất hiện, cầm lấy dao trên tay Quý Kha.
“Để anh làm đi.”
Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, tựa như tảng băng xẹt qua da thịt, làm lưng Quý Kha tê dại.
Phó Thời Văn ngồi xổm xuống, gương mặt đẹp trai xuất hiện trong tầm mắt Quý Kha, anh cầm lấy con dao vừa rồi Quý Kha mở hàu sống, lại lấy một con hàu sống lên.
Sức lực Phó Thời Văn lớn, tuy động tác trên tay còn chưa quen thuộc, nhưng vẫn nhanh chóng mở được một con.
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nếu không phải e ngại người quay phim giơ máy quay trước mặt cậu....
"Không cần, cảm ơn.”
"Tôi không giúp đỡ miễn phí." Phó Thời Văn cười nhìn Quý Kha nói, "Năm điểm, tôi giúp các em mở hàu, tôi đã thương lượng tốt với Vân Cẩm rồi."
Quý Kha quay đầu lại nhìn về phía Vân Cẩm, Vân Cẩm đứng đằng xa ra hiệu OK.
Quý Kha nhíu mày, buông con dao trong tay xuống, suy nghĩ một lát.
"Cũng được, anh làm đi"
Phó Thời Văn cười: “Ừ.”
Có Phó Thời Văn gia nhập, Quý Kha thoải mái hơn nhiều, chẳng qua sắc mặt lạnh lùng cực kỳ.
"Có gì cần giúp đỡ không?"
Lương Hoài không biết đi đến trước mặt Quý Kha từ lúc nào.
"Một vài con hàu sống bên kia bị dập nát."
Quý Kha vừa đưa tiền mặt cho một bà dì, quay đầu nhìn lại đã thấy có mấy con hàu trên vỉ nướng BBQ bị dập nát."
Lương Hoài nói: "Năm điểm, tôi phụ trách lấy tiền mà phục vụ các thứ khác, anh chỉ cần phụ trách nướng hàu là được."
Quý Kha do dự một lát.
Trước quầy hàng là một hàng người dài dằng dặc, bây giờ họ mới bán được vài phần hàu nướng, còn lâu mới đạt được đến số lượng 1000.
"Được, thành giao."
Khóe miệng Lương Hoài hơi hơi cong lên, "Hợp tác vui vẻ."
Bản thân Lương Hoài vốn là một ảnh để vô cùng nổi tiếng, anh đứng trước quầy hàng chính là một tấm biển quảng cáo sống.
Quầy hàng càng thêm đông đúc.
Vân Cẩm chạy về, lôi kéo tay áo Quý Kha nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ta lại tới đây?"
"Tới làm công, năm điểm."
Quý Kha nhìn chằm chằm hàu trên giá nướng, tâm mắt di chuyển ra nơi nào đó phía sau, rũ mắt xuống.
Lương Hoài quay lại nói với Quý Kha: "Năm con hàu nướng tỏi băm."
Quý Kha lấy năm đĩa hàu nướng tỏi nhuyễn đưa cho Lương Hoài.
Lương Hoài vừa nhận đĩa lập tức rời đi, vẫn coi Vân Cẩm không tồn tại như cũ.
"Quý Kha, tôi thù lù một đống như này, anh ta không nhìn thấy sao?" Vân Cẩm siết tay thành nắm đấm, đáy mắt không nhịn được lộ ra phẫn nộ.
Quý Kha bình tĩnh hỏi: "Vân Cẩm, cậu từng chơi qua một trò như thế này chưa?"
"Hả?"
"Ai thiếu kiên nhẫn trước thì người đó thua." Quý Kha nhàn nhạt trả lời.