Anh bạn quay phim chỉ tay về phía bên kia và nói nhỏ: “Qúy tiên sinh, có khá nhiều vật phẩm ở phía bờ biển bên kia.”
“Cám ơn.”
Vân Cẩm liếc nhìn anh bạn quay phim, ghé vào tai Qúy Kha nói: “Qúy Qúy, mị lực của cậu thật không tầm thường, mới đó đã khiến cậu ấy mê mệt rồi.”
Qúy Kha liếc nhìn Vân Cẩm: “Đừng nói nhảm.”
Họ là người đến sớm nhất, chưa ai đặt chân đến bãi biển này, một vùng nước nông.
Qúy Kha nhìn thấy rất nhiều cá trên bãi biển, cậu nhặt một thanh gỗ sau đó mài nó bằng một con dao.
“Qúy Quý, cậu định làm gì?” Vân Cẩm hỏi.
“Tôi vừa nhìn thấy một con cá, muốn thử xem tôi có thể câu được con cá không.”
Qúy Kha xắn ống quần, trong tay cầm một thanh gỗ nhọn bước xuống biển.
Vân Cẩm sững sờ nhìn Qúy Kha: “Tại sao tôi không nghĩ đến việc chúng ta có thể ăn cá.”
Qúy Kha gãi đầu: “Không nhất thiết.”
Nước biển hơi mát, bàn chân của Qúy Kha ở trong nước biển, trắng như ngọc, ngay cả ngón chân cũng đẹp.
Qúy Kha tưởng tượng rất tốt, còn thực tế thì phũ phàng, cậu đã cố gắng tới lui rất lâu nhưng không bắt được con cá nào.
Vân Cẩm bắt đầu chơi: “Tôi cũng muốn thử!”
“Ừ.” Qúy Kha đưa cây gậy cho Vân Cẩm.
Sau nửa giờ, hai người ngồi mệt mỏi trên rạn đá thở hổn hển, không thu lại đc gì.
“Khó quá.” Vân Cẩm nhìn những con cá dưới nước, chúng tinh ranh đến mức họ không thể nào bắt được.
Qúy Kha đặt thanh gỗ sang một bên và bỏ cuộc hoàn toàn: “Có vẻ như cách này sẽ không hiệu quả.”
Từ xa có vài người đi bộ tới, Qúy Kha ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phó Thời Văn và Lương Hoài, còn có cả Vương Dịch Giai và Tôn Hiểu.
Vương Dịch Giai tò mò chạy tới, hỏi: “Vân Cẩm, hai người đang làm gì vậy?”
Vân Cẩm yếu ớt nói: “Chúng tôi định bắt cá, nhưng khó quá ...”
“Vậy sao, tôi sẽ thử.” Vương Dịch Giai cầm que lên thử, cá ở chỗ này tuy nhiều nhưng rất khó bắt.
“Khó thật a.”
Vương Dịch Giai nhìn Vân Cẩm có vẻ đã đói bụng: “Tôi nhớ cậu không có đổi đồ ăn, tôi đã đổi bánh quy, cho cậu.”
“Cảm ơn anh Vương!” Vân Cẩm nói với vẻ biết ơn.
“Không có chi.” Vương Dịch Giai đưa một cái bánh quy khô cho Vân Cẩm. Người quay phim phía sau đã không bỏ lỡ cảnh quay này và ghi hình lại tất cả.
Phó Thời Văn lặng lẽ nhặt thanh gỗ Vương Dịch Giai đánh rơi, nhặt con dao lên mài một chút rồi cởi giày bước xuống biển.
Vài phút sau, Phó Thời Văn đã bắt một con cá.
Vân Cẩm choáng váng.
“Tuyệt vời!” Cậu ta vỗ tay, tán thưởng.
Phó Thời Văn liếc nhìn Qúy Kha, sau đó đưa con cá cho Vân Cẩm: “Của anh đây.”
“Cho tôi sao?” Vân Cẩm có chút khó tin, quay lại nhìn Qúy Kha.
Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh giá trên gương mặt Qúy Kha, cậu ta liền do dự một lúc: “Anh Phó, làm sao chúng tôi có thể lấy đồ mà anh đã mất công có được, thật là xấu hổ. Vẫn là anh nên giữ lại thì hơn.”
“Vân Cẩm, chúng ta đi chỗ khác đi.” Qúy Kha đứng dậy, đi chân trần trên bãi biển rồi đi về phía trước.
“À, được.” Vân Cẩm không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi theo.
Đi được một đoạn, bỏ xa mấy người kia.
“Tôi đói quá.” Vân Cẩm đưa tay lên xoa xoa vào bụng mình. Một chiếc bánh quy khô là không đủ. Cậu ta bây giờ lại cảm thấy rất hối hận vì đã từ chối con cá vừa rồi.
Qúy Kha lại nhìn thấy những con cua trong rạn san hô.
“Bắt cua.”
Vân Cẩm gãi đầu: “Con cua nhỏ như vậy có thể ăn được không?”
“Có.” Vân Cẩm liếc nhìn con cua trong tay, con cua tuy nhỏ nhưng chắc thịt.
Vân Cẩm thì lại đi một vòng tròn trên bãi biển và bất ngờ tìm thấy một thứ gì đó có thể ăn được.
“Wow, Qúy Qúy, đây có phải là ốc biển không?”
Vân Cẩm tìm thấy con ốc biển lớn trên bãi biển.
Khi Qúy Kha nhặt lên thì đúng là ốc biển, đây là ốc mắt mèo, thịt rất căng mọng, có thể dùng tay bóp cho kiệt nước và nhúm lại như miếng bọt biển.
Đây là những con ốc biển bị mắc cạn trên bãi cát trong, thời tiết rất nóng, nếu đợi thêm một chút nữa, không chừng có thể bị ánh nắng mặt trời thiêu chết.
“Còn nhiều ở đằng kia.” Vân Cẩm thật may mắn, cậu ta đã nhặt được ba hoặc bốn con ốc mắt mèo liên tiếp.
Qúy Kha cũng bắt được vài con cua: “Giữa trưa có cơm rồi.”
Từ xa, Phó Thời Văn đang nhìn Qúy Kha.
Vương Dịch Giai theo tầm nhìn của Phó Thời Văn: “Phó tiên sinh, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Phó Thời Văn rũ mắt xuống, thu lại tầm mắt, đưa con cá trong tay cho Vương Dịch Giai, “Của cậu.”
“Cảm ơn!” Vương Dịch Giai vui mừng khôn xiết.
Mặc dù ốc biển luộc ban đầu không có vị gì, nhưng nó có vị ngon hơn mong đợi rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Qúy Kha và Vân Cẩm nghỉ ngơi trong lều một lúc.
Bầu trời dần trở nên u ám, những đám mây dày đặc tụ lại trên bầu trời vốn đang quang đãng, những hạt mưa đột nhiên tí tách rơi xuống, mưa rất nặng hạt.
Qúy Kha nhanh chóng đặt một cái chậu bên ngoài để hứng nước, như vậy sẽ có nguồn nước ngọt để uống.
“Không xong rồi, lều không thấm nước.”
Vân Cẩm thấy mưa thấm dần vào lều, trong lòng có chút lo lắng: “Phải làm sao đây Qúy Quý, đêm nay mưa ướt không ngủ được đâu đó.”
Qúy Kha suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài: “Chờ tôi.”