Vân Cẩm trừng đôi mắt to mê mang, chớp chớp.
Cậu ta nhìn Phó Thời Văn, lại nhìn nhìn Lương Hoài……
Lương Hoài thế nhưng nói không ngại……
Vân cẩm nhìn chằm chằm mặt Lương Hoài, trong đầu hiện lên tất cả những hồi ức tốt đẹp......
Chỉ là những thứ tốt đẹp đó, giờ lại giống như bong bóng, toàn bộ đều bị những lời nói lạnh nhạt tàn khốc Lương Hoài nói với cậu chọc phá.
“Tôi để ý.” Quý Kha đột nhiên lên tiếng, “Vân Cẩm, chúng ta là một tổ.”
Vân cẩm cứng đờ hồi lâu mới lắp bắp nói: "Cái kia…… Quý Kha…… Tôi…… Tôi buổi tối ngủ ngoài trời không tốt lắm… Tôi muốn ngủ lều trại……”
Quý Kha nhìn Vân Cẩm, giữa lông mày nhíu lại.
Lương Hoài luôn đối xử hờ hững với Vân Cẩm, vì sao cậu ta cứ mãi muốn dán lên người anh ta, cậu ta không biết, hành vi cho không như thế vừa ngu ngốc vừa mất giá sao?
Phấn đấu quên mình chui đầu vào tình yêu, chỉ biết một mình chịu đầy thương tích, cuối cùng chạy trối chết, như một thằng hề, bốn chữ phấn đấu quên mình này, thật là quá buồn cười.
Không, Vân Cẩm hiểu rõ điều đó!
Trong đầu Quý Kha nhớ lại một đêm sau khi Vân Cẩm bị đá, cậu ta đã uống thuốc đến mức đi cấp cứu.
Ngày hôm sau Vân Cẩm được cứu tỉnh lại, trong mắt tràn đầy mê mang.
"Anh ấy căn bản không thích tôi, tôi đã móc tim ra tặng anh ấy, anh ấy cũng không nhìn nhiều một cái, tôi không hiểu, vì sao anh ấy lại lừa tôi, vì sao có thể giả vờ đến thâm tình như thế?"
Có lẽ trong lòng Vân Cẩm luôn có đáp án, cho nên mới mãi không bỏ xuống được.
Chấm dứt cũng tốt.
Vân cẩm hướng về phía Quý Kha cười một chút: "Quý Kha, đừng lo lắng, tôi chỉ ở trong lều trại với ảnh đế Lương một đêm thôi, sẽ chẳng có việc gì đâu."
"Ừ." Quý Kha gật đầu.
“Quý Quý, tối nay cậu ngủ ở đâu?" Vân cẩm hỏi.
Chỗ ngủ của Vân Cẩm đã được giải quyết, nhưng tối nay cậu ngủ ở đâu vẫn là một vấn đề.
Quý Kha nhìn anh trai quay phim, giọng điệu mềm đi vài phần: "Anh à, tối nay tôi có thể ở tạm chỗ anh không?"
Anh trai quay phim ngay lập tức đỏ mặt, "Ừm, nếu theo quy định nhân viên công tác thì không thể cung cấp hỗ trợ, nhưng do lều trại của các cậu bị người khác phá hỏng cho nên có thể....."
“Cảm ơn.”
Phó Thời Văn nhìn chằm chằm Quý Kha hai giây, lại nhìn thoáng qua anh trai quay phim, sau đó mặt mũi âm u hẳn.
Sau tiệc tối, đốt lửa trại, Quý Kha đi theo anh trai quay phim vào khu công tác.
Anh quay phim tuổi không lớn lắm, nhìn có vẻ mới đầu hai mươi, hẳn là mới đến đây làm việc chưa lâu.
"Xin lỗi, chỗ này hơi bừa bộn." Lều trại của anh trai này một đống đồ lộn xộn.
"Không sao đâu." Quý Kha cười cười, lấy túi ngủ từ trong bao ra, "Tối nay làm phiền anh rồi."
"Không phiền." Anh quay phim gãi gãi đầu.
Sau khi Quý Kha giúp đỡ anh trai nhỏ thu dọn xong lều trại và túi ngủ, Quý Kha bò vào.
"Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
“Ngủ ngon.”
Quý Kha kéo kéo khóa túi ngủ lên, nhắm hai mắt lại, cậu không hề chiếm quá nhiều diện tích lều trại, chỉ nằm ở một góc.
Có thể là do nằm túi ngủ không quen, hoặc do thời tiết ban đêm có hơi lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm quá lớn, cho nên Quý Kha không thấy quá buồn ngủ.
Ban đêm ở bờ biển cũng không yên tĩnh, âm thanh thủy triều xen lẫn tiếng côn trùng không biết tên vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Quý Kha nghe thấy tiếng anh trai nhỏ đứng dậy kéo khóa lều trại ra.
Chỉ chốc lát sau, anh trai nhỏ lại về rồi, động tác của anh ấy nhẹ hơn rất nhiều.
Quý Kha kéo ra một khe hở, trong lều không có ánh đèn, rất tối, duỗi tay không thấy rõ năm ngón.
"Buổi tối lạnh thật đấy." Quý Kha cảm thán một câu.
Anh trai quay phim không trả lời cậu.
Chỉ chốc lát sau, Quý Kha nghe thấy động tĩnh bên cạnh, "Anh cũng không ngủ được sao?”
Đột nhiên có thứ gì đó chui vào túi ngủ của cậu, Quý Kha duỗi tay, sờ đến thứ trên người mình chính là một chiếc thảm lông mềm mại.
“Cảm ơn!” Quý Kha cảm giác không còn lạnh như hồi nãy.
Trong bóng đêm, cơn buồn ngủ ập đến, Quý Kha ngáp một cái, cậu nhớ rõ anh trai nhỏ đâu phải người ít nói như thế nhỉ?
Nhưng quá buồn ngủ nên Quý Kha không nghĩ nhiều đã ngủ mất.
Thời điểm sắp ngủ, hình như Quý Kha còn nghe được một tiếng thở dài.
Phó Thời Văn ngồi trong bóng đêm, anh chậm rãi vươn tay, chỉ cần tiếp tục di chuyển về phía trước chút nữa là có thể chạm đến người bản thân ngày đêm tơ tưởng.
Nhưng tay anh ngừng giữa không trung, không dám duỗi thêm về phía trước.
"A Du, đến khi nào em mới có thể tha thứ cho tôi."
.....
Sáng hôm sau, khi Quý Kha tỉnh lại thì trong lều chỉ còn một mình cậu.
Anh trai nhỏ đang ăn sáng bên ngoài lều, "Cậu dậy rồi, ăn chút cơm sáng đi?"
“Không được.” Quý Kha không muốn phá vỡ quy tắc, “Đêm qua cảm ơn anh.”
Anh trai nhỏ vò đầu: "Không cần cảm ơn, nên làm mà."
Quý Kha đi về phía bờ cát, cậu dự định đi tìm Vân Cẩm trước rồi mới giải quyết vấn đề cơm sáng.
Trên đường Quý Kha gặp Vương Dịch Giai cùng mấy vị khách quý, Vương Dịch Giai gọi cậu lại: “Quý Kha, cậu muốn đi đâu đấy?”
Quý Kha nói: “Tôi đi tìm Vân Cẩm.”
Vương Dịch Giai đưa một phần hải sản cho Quý Kha: "Cái này cho cậu."
Người phía sau Vương Dịch Giai bỗng nhiên lên tiếng: "Anh Dịch Giai cho cậu ta làm gì? Chắc chắn cậu ta đã ăn sáng ở chỗ nhân viên công tác."