Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 59

Tần Diệu đẩy Tôn Bằng ra, chạy nhanh đến lối vào thang máy, chỉ thấy thang máy đã lên đến tầng cao nhất.

“Xem ra có vẻ là đã chậm một bước.”

Tôn Bằng chạy tới: “Anh Tần, cái gì chậm một bước?”

Tần Diệu liếc lại Tôn Bằng: “Anh tự mình xem chuyện lớn do anh gây ra đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh từ trước.”



Phó Thời Văn dùng chìa khóa phòng mở cửa. Bước vào phòng ngủ liền sửng sốt khi nhìn thấy người trên giường.

“Là ảo giác?”

Kể từ khi nhìn thấy Lâm Du thật từ lần trước, Phó Thời Văn đã không còn nhìn thấy ảo giác, bởi vì anh biết Lâm Du vẫn còn sống.

Hôm nay làm sao vậy? Anh lại nhìn thấy ảo giác của Lâm Du.

Là do anh say quá rồi sao?

Phó Thời Văn đã uống một chút rượu trong bữa tối, mặc dù không say nhưng cũng có chút cảm giác lâng lâng.

Khuôn mặt trắng hồng của người trên giường lấm tấm ửng hồng quyến rũ, đôi mắt đẹp như nước bị mây mù che lấp, trùng trùng hình dáng trong trí nhớ.
Không hề như vậy mà lạnh như băng, không có độ ấm.

Đây hẳn là một ảo giác.

Phó Thời Văn nhìn chiếc giường rồi thở dài.

Dường như cảm giác khó chịu nào đó đột nhiên xuất hiện, người trên giường mở mắt ra nhìn ngọn đèn trên trần nhà, có chút thất thần.

Phó Thời Văn từ từ tiến lại gần và nhẹ nhàng gọi: “A Du.”

Qúy Kha khẽ chớp mắt, cậu nhìn thấy Phó Thời Văn.

Cậu là đang mơ à?

Chắc hẳn đây là một giấc mơ.

Thỉnh thoảng, Qúy Kha cũng mơ thấy Phó Thời Văn, mơ về những điều khiến họ đau lòng và những chuyện đỏ mặt mà họ đã làm.

Mặc dù cậu dường như đã thoát khỏi ảnh hưởng của Phó Thời Văn nhưng vào lúc nửa đêm, cơ thể của cậu lại tự nhớ lại một số chuyện tronng quá khứ đã xảy ra giữa cậu và Phó Thời Văn.

Loại giấc mơ này được gọi là mộng xuân.
Qúy Kha nghĩ, nguyên nhân chắc là do đã kiêng khem quá lâu.

Ai cũng có nhu cầu, và Qúy Kha cũng không ngoại lệ, nhưng mỗi lần mơ thấy Phó Thời Văn đều khiến Qúy Kha hơi khó chịu.

Có phải vì cậu chỉ làm chuyện đó với Phó Thời Văn nên mới thành ra như vậy?

Qúy Kha chậm rãi ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán, sau đó đưa ngón tay trắng nõn lên từng cúc áo sơ mi, lần lượt cởi từng cúc áo ra, lộ ra một mảng da trắng như tuyết ửng hồng lên vì rượu.

Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt, hơi thở gần như ngưng trệ.

“Anh là bất đắc dĩ nên tới đây sao?” Qúy Kha ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Văn, đôi lông mày xinh đẹp trên trán khẽ cau lại.

Nếu Phó Thời Văn có thể kiềm chế bản thân, thì anh có thể không phải là một người đàn ông.

Anh không thể nhịn được, dù biết đó chỉ là ảo giác, Phó Thời Văn bước tới.
Qúy Kha cúi đầu, cố gắng cởi cúc quần.

Chỉ là cúc quần khó cởi hơn cúc áo sơ mi, tay cậu mềm nhũn, sau vài lần cố gắng vẫn chưa cởi được.

Tại sao trong mơ vẫn phải cởi cúc quần, thật là phiền phức.

Cuối cùng Qúy Kha bỏ cuộc và nhìn về phía Phó thời Văn: “Phó Thời Văn, tôi rất mệt, mau tới giúp tôi.”

Phó Thời Văn ngồi bên giường với nụ cười trên khuôn mặt điển trai, nhưng anh lại không có ý muốn giúp cậu.

Anh ấy nhìn chằm chằm Qúy Kha với đôi mắt đen nhánh, nở một nụ cười, nói: “A Du, bây giờ nhìn em thật đáng yêu.”

“Tôi không đáng yêu chút nào, làm nhanh đi.” Qúy Kha lẩm bẩm.

Ngay cả Phó Thời Văn cũng muốn chạm vào Qúy Kha, nhưng anh vẫn là không động thủ.

Bởi anh biết những gì trước mắt chỉ là ảo ảnh, dù trong lòng vẫn có chút mong đợi, biết rất rõ nếu chạm vào thì ảo ảnh sẽ tan vào hư không.

Aỏ ảnh giống như một quả bong bóng xinh đẹp, nếu anh cố tình chọc vào nó, nó sẽ vỡ ra.

Vì vậy, trong năm năm qua, Phó Thời Văn phần lớn không dám động vào Lâm Du.

Anh là tình nguyện nằm mơ.

Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha nheo mắt cười: “A Du là người đáng yêu nhất.”

Qúy Kha liếc Phó Thời Văn, choáng váng nghĩ, tại sao đêm nay Phó Thời Văn lại nhiều lời như vậy.

Nhưng Qúy Kha đã quá say, đầu óc choáng váng, cứ như bị đoản mạch, rốt cuộc không thể hình dung ra được.

Cuối cùng, Qúy Kha lại ngã xuống giường và nhắm mắt lại.

Cậu ngủ thϊếp đi.

Phó Thời Văn ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn Lâm Du rồi châm một điếu thuốc.

Dù chỉ là ảo ảnh cũng…tốt.

….

Lúc Qúy Kha tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu nhận thấy quang cảnh xung quanh thật kỳ lạ.

Đây là nơi nào?

Đầu óc nặng trĩu, choáng váng nôn nao còn cơ thể cậu thì quá mệt mỏi.

Qúy Kha phát hiện rằng quần áo trên người mình đều đã bị cởi ra. Đã xảy ra chuyện gì vào đêm qua?

Trong lúc thần trí vẫn đang hoảng sợ, hỗn loạn, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Thời Văn ngủ say trên ghế sofa.

Chuyện gì thế này?

Qúy Kha run rẩy cài cúc áo sơ mi, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm qua.

Hôm qua cậu và Vương tổng đã uống quá nhiều, muốn ra ngoài hít thở không khí một lát, sau khi từ toilet đi ra ...

Qúy Kha không thể nhớ những chuyện xảy ra sau đó.

Chiếc áo sơ mi trên người cậu đã bị ai đó cởi ra trong lúc ngủ.

Phó Thời Văn nằm trên ghế ngủ cũng không được sâu giấc, sau khi nghe thấy tiếng động, anh liền tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra đã thấy Lâm Du hốt hoảng ngồi trên giường cài cúc áo.

“Lâm Du?”

Đây không phải là ảo ảnh!

“Phó Thời Văn, tôi không thể ngờ được rằng anh lại giở thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu đến như vậy!”

Qúy Kha tức giận đến mức ngón tay run rẩy, hoảng sợ bước ra khỏi giường mặc cho hàng cúc áo sơ mi chưa được cài hết.

Cậu ôm trán, trong lòng càng thêm tức giận.

Phó Thời Văn và An Trừng, hiện tại hai người họ đã ở bên nhau, vậy mà anh vẫn còn làm chuyện kinh tởm như này với cậu, thật quá tức giận.

Phó Thời Văn lúc này hơi bối rối: “A Du, là em đã hiểu lầm gì rồi sao?”

Đêm qua khi Lâm Du đang nằm trên giường, là Phó Thời Văn tự mình tiến vào.

Khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bộ não của anh lại nhanh chóng xác định rằng đây chắc chắn không phải là sự thật.

Vì sẽ không có chuyện Lâm Du xuất hiện trên giường của anh, bởi vậy mà Phó Thời Văn lại nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

Giống như vô số đêm trong năm năm qua, Phó Thời Văn không dám động đến Lâm Du, anh chỉ ngồi ở trên sô pha bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lâm Du, chỉ như vậy.

Chỉ là đến anh cũng không ngờ rằng đó không phải là ảo giác.

Phó Thời Văn cau mày thật sâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“A Du, đêm qua, anh...”

“Không cần giải thích, tôi không muốn nghe.” Qúy Kha ngắt lời Phó Thời Văn, cậu hiện tại không muốn nghe bất kì lời biện hộ từ anh.

Qúy Kha lại nhớ về những chuyện mà Phó Thời Văn đã lừa dối cậu từ trước, trong người liền cảm thấy buồn nôn khiến cậu đứng không vững, phải lùi người lại bám chặt vào tường.

Nhưng trong bụng không có gì, Qúy Kha không thể nôn ra ngoài, cảm giác nóng rát khó chịu, co giật và đau đớn.

“A Du, em có sao không?”

Nhìn bộ dạng không thoải mái của Qúy Kha, Phó Thời Văn muốn bước tới giúp cậu.

“đừng đến gần tôi.”

Qúy Kha chịu đựng cơn đau bụng, ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Văn, lạnh lùng nói: “Phó Thời Văn, anh đừng cảm thấy tự mãn, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy kinh tởm, buồn nôn!”

Phó Thời Văn khựng lại.

Anh ngây người nhìn Qúy Kha, khẽ hé môi nhưng không nói được lời nào.

Có vẻ nhận thấy bản thân đã nói hơi nặng lời, Qúy Kha ngay sau đó cảm thấy có chút hối hận.

Đây không giống với phong thái của cậu.

Cậu không thích nói nặng lời với mọi người.

Qúy Kha hầu như không bao giờ nói những điều kinh khủng như vậy với những người xung quanh, nhưng bụng cậu hiện tại rất khó chịu, thêm nữa khi cậu nghĩ đến chuyện Phó Thời Văn đã có An Trừng bên cạnh mà vẫn muốn cùng cậu làm ra những chuyện này, trong lòng Qúy Kha không thể kìm chế được.

Gương mặt của Phó Thời Văn như một tờ giấy trắng bị vò nát, đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào Qúy Kha đã đỏ lên từ bao giờ.

Qúy Kha nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Phó Thời Văn, cậu không hiểu tại sao Phó Thời Văn lại có phản ứng như vậy, trông anh còn tệ hơn cậu hiện tại, sắc mặt anh tái nhợt đi.

Qúy Kha không muốn nghĩ nhiều, trong lòng cậu hiện tại rất khó chịu.

Cậu chỉ đơn giản quay đầu rời đi và không muốn nhìn Phó Thời Văn nữa, cậu bám chặt vào tường, men theo đó đi đến cửa rồi từ từ mở cửa phòng ra, bước ra ngoài từng bước.

Lần này, Phó Thời Văn đã không đuổi theo cậu.

Qúy Kha đi tới thang máy, bấm nút đi xuống lầu, hốc mắt đỏ hoe của Phó Thời Văn cứ hiện lên trong tâm trí cậu, cậu khẽ nhíu mày.

….

Sáng sớm, Tiền Vũ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là cuộc gọi từ Vân Cẩm.

“Vâm Cẩm, sao vậy?” Tiền Vũ ngáp dài, đêm qua sau khi tiếp rượu ông Vương rồi đi lại uống tiếp trận thứ hai, hiện tại anh ta đã kiệt sức nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment