Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 76

Quý Kha hét lên với anh ta, "Tôi chỉ cần biết tung tích của Tôn Bằng.

Vương Đống sao có thể trả lời cậu, "Cậu nhận nhầm người rồi, đừng đuổi tôi."

Bên cạnh sân bay có một công trình tòa nhà đang tu sửa, Vương Đống chạy giống như rất quen thuộc nơi này, sau khi đi vào, bóng dáng đã không thấy tăm hơi.

Lúc này công trường được thông báo là có bão nên trong tòa nhà gần như không có ai.

Quý Kha đi vòng quanh tòa nhà mấy lần nhưng không thấy một bóng người, đành để lạc mất Vương Đống.

Đang lúc cậu có hơi buồn bực thì bên ngoài đã vang lên tiếng sấm.

Gió càng ngày càng lớn.

Tựa như có thể thổi bay người.

Quý Kha lấy điện thoại ra, lượng pin còn lại không nhiều lắm, cậu thử gọi xe.

Nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy có người nhận đơn.

Cơn bão sắp tới nên bây giờ Didi* cũng không nhận đơn.
*Didi: công ty cho gọi xe.

Cậu thử cố gắng đi bộ về, ai ngờ một nhận gió to thổi quá, suýt nữa thổi bay người cậu.

Quý Kha không mang dù, trên người đã ướt đẫm.

Lúc này, Quý Kha nhận được một cuộc điện thoại.

Điện thoại hiển thị: Phó Thời Văn.

Quý Kha do dự một lúc mới bắt máy.

"A Du, em còn ở sân bay à? Tôi để ông Ngô đi đón em, ông ta nói không thấy em."

Quý Kha lạnh đến mức run run, "Tôi không ở sân bay, ở bên cạnh sân bay."

"Em ở chỗ nào? Tôi bảo ông ta đến đón em." Phó Thời Văn nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió, lo lắng hỏi.

Quý Kha cũng không biết chính mình đang ở đâu, "Hình như ở công trường."

Nói xong, đầu bên kia điện thoại lập tức không còn tiếng động.

Quý Kha cầm di động nhìn, thì ra là hết pin rồi.

Tòa nhà chưa sửa chữa xong trơ trọi bê tông cốt thép, gió mạnh thổi đến nỗi làm rung lên cót két, những giá sắt trên đó trông như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Hơn nữa không có cửa sổ, không thể cản gió, chỉ có thể miễn cưỡng coi là nơi tránh mưa.

Toàn thân Quý Kha ướt đẫm, quần áo dính nhớp nháp vào làn da, hơi nước bốc lên, nhưng gió thổi qua, cậu không cảm thấy lạnh, ngược lại còn hơi nóng.

Quý Kha đưa mu bàn tay lên sờ trán, mới phát hiện trán mình đang nóng hầm hập.

Hình như cậu bị bệnh rồi, không thể tiếp tục đứng ở đây nữa.

Chờ sau khi bớt mưa một chút, Quý Kha đội mưa bước chân nhẹ nhàng đi về hướng sân bay.

Xung quanh sân bay vốn đã ít người, bây giờ mưa to gió lớn nên bốn phía càng không có một bóng người, đừng nói cậu muốn tìm một người để hỏi đường, ngay cả đứng vững cũng đã khó khăn.

Rõ ràng lúc cậu đuổi theo Vương Đống không xa như vậy, sân bay hẳn chỉ ở quanh đây mới đúng.

Nước mưa chảy xuống mắt Quý Kha, đầu của cậu chìm hẳn xuống, ý thức được bản thân lạc đường trong mưa, đành phải đi dọc theo đường.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng có một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cậu.

Cửa xe vừa mở ra, đã có một bóng người xuống xe ôm chặt lấy cậu.

Quý Kha chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu, một chiếc cằm đẹp và quen thuộc hiện ra trước mắt, "Phó Thời Văn?"

"Là tôi."

Lúc ông Ngô về có nói cho Phó Thời Văn không đón được Quý Kha, có lẽ Quý Kha đã đến khách sạn gần sân bay rồi.

Phó Thời văn lại không liên lạc được với Quý Kha, trong lòng anh thấy rất bất an nên đã lái xe đến đây xem.

Không ngờ đúng thật là thấy được Quý Kha trong mưa.

Thất tha thất thểu bước một mình trong màn mưa.

Phó Thời Văn không dám tưởng tượng, nếu hôm nay anh không đến xem thì hậu quả sẽ như thế nào.

Gió quá lớn, thổi cây cối hai bên đường lúc ẩn lúc hiện.

Phó Thời Văn bế Quý Kha lên xe, lấy ra khăn lông sạch sẽ ấm áp trên xe lau đầu cho Quý Kha.

Quý Kha bị đông lạnh đến nỗi đôi môi tái đi, gương mặt đỏ ửng một cách bất thường, Phó Thời Văn sờ thấy trán cậu nóng bừng.

"Có thể tôi bị sốt." Đầu Quý Kha hơi choáng váng, giọng nói mềm mại.

Phó Thời Văn mở máy sưởi trên xe lên.

"Tôi cởϊ qυầи áo ướt ra cho em nhé."

Quý Kha do dự một chút, sau đó gật đầu.

Phó Thời Văn giúp Quý Kha cởϊ qυầи áo ướt ra.

Một mảng da thịt lớn trắng nõn nà lộ ra trong không khí, mặc dù trong xe mở máy sưởi nhưng vẫn làm cho Quý Kha rùng mình một cái.

Giây tiếp theo, quần áo sạch sẽ thoải mái chui qua đầu Quý Kha, trên quần áo dư lại độ ấm còn sót lại, rất thoải mái.

Quý Kha nhận ra là Phó Thời Văn cởϊ qυầи áo của mình ra để mặc cho cậu.

“Cảm ơn.”

“Quần cũng cởi đi.”

Quý Kha ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Thời Văn một cái, lông mi ướt dầm dề, hình như hơi hoang mang.

"Tôi sẽ không làm gì em, quần cũng ướt đẫm rồi, mặc thế không thoải mái."

Mặt Quý Kha ửng đỏ, "À."

Quý Kha cởi khóa quần, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, giống như bạch ngọc.

Từ chân hướng lên một chút, vòng eo mảnh khảnh.....

Ngoài xe mưa bão ầm ầm, bên trong xe cảnh tượng diễm lệ.

Yết hầu Phó Thời Văn chuyển động lên xuống, anh kiềm chế thu hồi ánh mắt, quay đầu lấy thảm lông trên xe đắp lên đùi Quý Kha.

"Em ngủ một lát đi, tôi đưa em tới bệnh viện."

Đầu Quý Kha nặng trĩu, "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."


"Không phiền."

Phó Thời Văn tim đập dữ dội, tập trung sự chú ý vào lái xe.

Trời mưa to gió lớn, cần gạt nước cố gắng gạt nước trên kính nhưng hầu như không có tác dụng gì, tầm nhìn khá thấp.

Trời như vậy lái xe rất nguy hiểm.

Trong xe có máy sưởi thoải mái vô cùng, đầu óc Quý Kha choáng váng, trên quần áo có mùi hương sạch sẽ thơm tho thoải mái của Phó Thời Văn, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Két——

Một âm thanh phanh gấp.

Quý Kha bừng bừng tỉnh, mở mắt.

"Sao thế?"

“Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ.” Phó Thời Văn nói.

Quý Kha xoa xoa đôi mắt, mắt kính không biết làm mất từ khi nào, độ cận thị của cậu không cao, không mang kính cũng không có việc gì.

Vụ tai nạn làm tắc đường, có vẻ như không thoát ra được trọng chốc lát, Phó Thời Văn kéo phanh tay xuống.

“A Du, em đỡ hơn chút nào không?”

Quý Kha gật gật đầu, vừa rồi ngủ được một lúc, cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

Một bàn tay to ấm áp dán lên trán Quý Kha.

Phó Thời Văn nhận thấy trán của Quý Kha vẫn còn rất nóng.

Quý Kha không dám nhìn Phó Thời Văn, trên thân cậu không mặc quần áo, trên vai còn quấn băng gạc, rỉ ra một ít máu.

L*иg ngực rộng lớn rắn chắc kia, lần cuối cùng nhìn thấy nó giống như trong giấc mơ.

"Anh.... Lạnh không?"

Phó Thời Văn lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua gương mặt trắng hồng của Quý Kha, " Không lạnh, em ngủ thêm lát nữa đi."

Bầu trời bên ngoài xe là một mảnh u ám, hạt mưa tí tách đập lên cửa kính xe, gió mạnh cuốn lên một túi rác màu đen, thổi nó lên bầu trời, con đường phía trước bị chặn bởi một hàng dài xe.

Trong hoàn cảnh như vậy, Quý Kha bọc trong thảm lông, bụng âm thầm kêu một tiếng.

Phó Thời Văn lục lọi trong xe và lấy ra một túi bánh quy gấu nhỏ.

Chiếc xe này ngày thường do ông Ngô lái, hẳn là do cháu gái ông Ngô để lại.

“Chỉ có cái này.” Phó Thời Văn đưa bánh quy gấu nhỏ cho Quý Kha.

Quý Kha đỏ mặt: "Cảm ơn."

Quý Kha ăn một cái bánh, nhớ đến giờ này chắc Phó Thời Văn vẫn chưa ăn cơm, cậu đưa túi cho Phó Thời Văn, "Anh có ăn không?"

Phó Thời Văn đưa tay cầm lấy một cái, cắn một miếng.

"Mùi vị không tệ."

Đã lâu Phó Thời Văn không ăn đồ ăn vặt của trẻ con, nhưng chỉ cần là đồ do Quý Kha cho anh thì đều giống như có ma lực, ăn ngon một cách bất ngờ.

Quý Kha nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên cười, "Trước kia Nhuyễn Nhuyễn rất thích ăn cái này."

"Thẳng bé là một đứa ham ăn, cái gì cũng thích ăn, nhưng dạ dày lại yếu ớt, không thể ăn lung tung nhiều, bụng sẽ không thoải mái."

Phó Thời Văn lẳng lặng nghe Quý Kha nói chuyện, đã lâu anh chưa thấy Quý Kha cười với mình, khi Quý Kha không đeo kính, đôi mắt xinh đẹp vô cùng, cả người đều tỏa ra hơi thở dịu dàng.

Quý Kha bị ánh mắt Phó Thời Văn nhìn đến mức mặt nóng bừng lên, cậu cắn một miếng bánh quy, ho khan.

"Nếu anh muốn gặp Nhuyễn Nhuyễn, có thể đến gặp thằng bé."

Quý Kha biết Nhuyễn Nhuyễn khá quý mến Phó Thời Căn, quả thật cậu cũng không nên giấu giếm Nhuyễn Nhuyễn về cha ruột của nó, đồng thời tước đi cơ hội làm cha của Phó Thời Văn.

"Lần sau anh tới thành phố F gặp thằng bé." Phó Thời Văn nói.

"Ừ."

Trước đây Quý Kha vẫn luôn coi Phó Thời Văn như thiên tai thú dữ mà né tránh.

Nhưng bây giờ bị nhốt trong một chiếc xe con cùng anh, hình như Phó Thời Văn cũng không còn đáng sợ như thế nữa.

Bình Luận (0)
Comment