Bước chân của Phó Thời Văn hơi dừng lại, ngẫm nghĩ hai giây: “Ở đâu? Để tôi chở em đi.”
Hứa Thuần vẫn chưa nói sẽ ăn cơm ở đâu, Quý Kha tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nói sự thật: “Em sẽ chờ em ấy ở bệnh viện.”
Phó Thời Văn cũng ngồi bên cạnh Quý Kha: “Tôi cũng chưa gặp Hứa Thuần lâu rồi.”
Anh không hề có ý định rời đi.
Nửa giờ sau, Hứa Thuần họp xong đã cởi chiếc áo blouse trắng ra, cậu ta vẫy tay với Quý Kha từ phía xa xa, trên mặt nở nụ cười, chạy bước nhỏ tới.
“A Du, xin lỗi anh, để anh đợi lâu rồi.”
Tuy nhiên, khi Hứa Thuần nhìn thấy người ngồi bên cạnh Quý Kha, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức tắt ngấm.
Hứa Thuần cau mày nhìn Phó Thời Văn, tại sao anh lại ở đây?
Hơn nữa, điều khiến Hứa Thuần không vui chính là Phó Thời Văn lại tìm được Lâm Du trước cậu ta.
“Hứa Thuần.” Phó Thời Văn chủ động lên tiếng chào hỏi: “Trùng hợp quá, thế mà có thể gặp được em ở đây.”
Hứa Thuần cười lạnh: “Đúng là trùng hợp thật.”
Phó Thời Văn giương mắt nhìn cậu ta: “Nếu đã gặp nhau rồi thì trưa nay cùng đi ăn cơm đi.”
Không đợi Hứa Thuần trả lời, Phó Thời Văn đã nhìn Quý Kha hỏi: “A Du, em muốn ăn đồ Tây hay đồ Trung?”
Phó Thời Văn nói như vậy khiến Hứa Thuần từ chối không được, không từ chối cũng không xong.
Quý Kha có cảm giác bầu không khí giữa hai người anh em họ này thật kỳ lạ.
Quý Kha không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như đang ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện xưa bình thường.
Cậu biết máy bay sẽ không hoãn giờ quá lâu, thời gian ở lại thành phố A của cậu cũng không còn nhiều.
Việc Phó Thời Văn cứu Quý Kha hai lần đã triệt tiêu mọi suy nghĩ trong lòng cậu, mặc dù cậu không có cách nào để trở thành bạn với Phó Thời Văn nhưng Quý Kha vẫn đang cố bình ổn cảm xúc của mình, trở thành người quen với anh.
Còn Hứa Thuần, Quý Kha đã luôn xem cậu ta là bạn, không biết mấy năm qua, cậu ta sống thế nào.
“Đồ Trung hay đồ Tây đều được.”
Không ăn cơm đã lâu nên Quý Kha đang rất đói, dạ dày cậu hơi yếu, khi đói bụng sẽ không thoải mái chút nào.
“Ừ.” Phó Thời Văn cười nhìn Quý Kha.
Hứa Thuần không vui nhìn Phó Thời Văn, rõ ràng là bữa trưa hai người giữa cậu ta và Lâm Du, thế mà Phó Thời Văn còn ráng chen chân vào.
Mấy năm trước, Hứa Thuần đã hận tại sao mình lại không gặp được Lâm Du sớm hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Du bị Phó Thời Văn làm tổn thương, cuối cùng mới xảy ra chuyện.
Khoảng thời gian khi Lâm Du vừa gặp chuyện, trong đầu Hứa Thuần vẫn luôn nghĩ, nếu cậu ta có thể gặp Lâm Du sớm hơn, nếu lúc ấy cậu ta ích kỷ hơn một chút, khi tình cảm giữa bọn họ tan vỡ, cậu ta thừa dịp chen vào thì…
Tuy vậy, Lâm Du đã không còn, những suy nghĩ nếu như trong đầu cậu ta cuối cùng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhưng bây giờ, Lâm Du không chết, cậu đã xuất hiện trở lại trước mặt cậu ta.
Sống sờ sờ, bằng da bằng thịt.
Hứa Thuần hiểu ánh mắt khi Phó Thời Văn nhìn Lâm Du, tuy nhiên lần này, Hứa Thuần không định làm người đứng xem nữa.
Hứa Thuần mỉm cười với Quý Kha rồi nói: “A Du, em có biết một nhà hàng rất ngon ở ngay kế bên bệnh viện, tiện đường lắm.”
“Vậy thì quá tốt.”
Quý Kha cũng đang rất đói.
Ba người đi chung với nhau, vẻ ngoài tuy vô cùng đẹp mắt nhưng khí chất của mỗi người lại rất khác biệt, lúc đi trên đường hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hứa Thuần vẫn hay cố tình hoặc vô ý chắn giữa Phó Thời Văn và Quý Kha, luôn nói chuyện với Quý Kha.
Phó Thời Văn trầm mặt dùng ánh mắt cảnh cáo Hứa Thuần, Hứa Thuần chọn cách xem thường ánh mắt ấy.
Trong lúc dùng bữa, Hứa Thuần vẫn vô cùng ân cần, chủ động gắp thức ăn cho Quý Kha.
Khiến Quý Kha có hơi ngượng ngùng.
“A Thuần, em cứ ăn đi, không cần để ý đến anh.”
“Không sao cả.”
Hứa Thuần cười dịu dàng, cậu ta muốn đối xử tốt với Lâm Du từ tận đáy lòng, muốn đoạt Lâm Du lại.
Phó Thời Văn như có điều suy nghĩ nhìn những động tác nhỏ của Hứa Thuần, anh còn không hiểu ánh mắt của Hứa Thuần nữa sao, tên nhóc này chỉ cần nhìn thấy Lâm Du là hai mắt đã sáng rực lên, trên mặt còn viết sẵn cả ý đồ.
Chẳng qua…
Phó Thời Văn lột vỏ một con tôm rồi đặt vào trong chén Quý Kha, lạnh nhạt nói: “A Du, sáng nay, Vân Cẩm đã gọi điện thoại cho tôi.”
Vân Cẩm là ai?
Hứa Thuần có cảm giác cái tên này nghe khá quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó.
Quý Kha nhớ lại chuyện điện thoại mình hết pin, suốt cả đêm mà vẫn chưa gọi lại.
“Phó Thời Văn, cho em mượn điện thoại của anh một chút được không?”
“Ừ, đương nhiên là được.” Phó Thời Văn đưa điện thoại cho Quý Kha.
“Xin lỗi, hai người ăn trước đi, em đi gọi điện thoại đã.”
Quý Kha cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
Hứa Thuần nhìn Quý Kha vội vàng đi gọi điện thoại, rốt cuộc Vân Cẩm này là ai? Trông có vẻ như là một người rất quan trọng.
Hứa Thuần quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Phó Thời Văn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Quý Kha, chân mày cậu ta nhíu lại.
“Vân Cẩm là ai?”
Phó Thời Văn không mặn không nhạt nói: “Một ngôi sao.”
“Sao?”
“Cũng là người hiện tại của A Du.”
Hứa Thuần kinh ngạc nhìn Phó Thời Văn, hơi nghi ngờ thông tin mà cậu ta vừa nghe được.
Lâm Du… Anh ấy có người yêu rồi sao?
Hứa Thuần khó tin nhìn ra ngoài, qua tấm cửa kính, Hứa Thuần có thể nhìn rõ Lâm Du đang gọi điện thoại, trên gương mặt trắng nõn của cậu nở nụ cười nhàn nhạt, vừa yên tĩnh lại vừa xinh đẹp.
Phó Thời Văn cầm tách trà lên, rũ mi: “Như cậu thấy đó, bây giờ em ấy đã có người yêu, hơn nữa… Trông bọn họ rất hạnh phúc.”
Lần này đến phiên Hứa Thuần cứng họng.