"Ừ." Quý Kha gật đầu.
"Tối nay em cũng ở khách sạn." Hứa Thuần nói.
Phó Thời Văn trừng mắt với Hứa Thuần, trong ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa.
Hứa Thuần cười nhìn về phía Phó Thời Văn: “Đêm đã khuya, A Du, nghỉ ngơi sớm một chút, anh họ, anh cũng nên về phòng mình đi."
Phó Thời Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Thuần một cái.
"A Du, bây giờ tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi là được."
"Được."
Hứa Thuần và Phó Thời Văn cùng ra khỏi phòng.
Lâm Du vào nhà vệ sinh dùng nước rửa sạch sẽ mấy hình vẽ trên tay, bút mực dầu không dễ dàng rửa sạch, trên da còn để lại dấu viết nhợt nhạt.
"A Du, cậu ở khách sạn với cha của Nhuyễn Nhuyễn?"
"Nối lại tình xưa rồi hả?"
"Nhuyễn Nhuyễn phải có cha mới sao?"
WeChat, Vân Cẩm đã gửi một đống tin nhắn, có vẻ như rất phấn khích.
Lâm Du day day vùng giữa lông mày, sớm biết vậy không nên nói cho Vân Cẩm biết cậu đang ở bên Phó Thời Văn.
"Sẽ không nối lại tình xưa, máy bay có thể bay tôi sẽ về ngay."
Vân Cẩm có hơi hóng hớt hỏi: "Quý Quý, có phải cậu còn chuyện gì gạt tôi không?"
“Không có.”
Quý Kha buông di động nằm trên giường, nhìn thỏ con trong lòng bàn tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh buổi chiều tiếp xúc da thịt với Phó Thời Văn.
Không phải cậu bốc đồng trong chốc.
Phó Thời Văn đã giúp cậu một lần, cậu nên trả lại, không nợ anh.
Có câu nói ngựa hay không ăn cỏ*, thật ra, con thỏ cũng không ăn.
*Ngựa hay không ăn cỏ: Thành ngữ Trung Quốc. Dùng để chỉ một người có tham vọng, người sẽ không bao giờ quay đầu dù có quyết tâm gặp phải thất bại.
.......
Phó Thời Văn trở về phòng, rửa sạch hình vẽ trên mặt.
Không cẩn thận đυ.ng vào vết thương trên mặt, khẽ rít một tiếng.
Khi Lâm Du đi nhận điện thoại, Hứa Thuần đấm một cái lên mặt anh, anh cũng không chịu yếu thế, đánh lại một cái.
Mực dầu không dễ rửa, Phó Thời Văn rửa đi rửa lại mấy lần, cuối cùng trên mặt cũng không còn gì nữa.
Ngoại trừ hình vẽ trong lòng bàn tay, những chỗ khác cơ bản đều rửa sạch sẽ.
Phó Thời Văn nhìn hình vẽ trong lòng bàn tay, anh không khỏi nghĩ đến, có phải A Du còn dư lại tình cảm đối với anh không.
Lâm Du chủ động làʍ t̠ìиɦ với anh, còn vẽ trong lòng bàn tay anh một con sói nhỏ.
Hình vẽ trong lòng bàn tay giống y hệt như con sói nhỏ trên chiếc cốc đôi Lâm Du mua về từ siêu thị.
"Em ấy còn thích mình, đúng không?"
Phó Thời Văn nhìn sói nhỏ trong lòng bàn tay, nhịn không được giơ khóe miệng lên, tâm trạng tốt vô cùng.
.....
Sáng hôm sau, Lâm Du nhận được điện thoại của công ty hàng không, đã sẵn sàng bay.
Cậu thu dọn hành lý xong xuôi, gọi xe đến sân bay.
Phó Thời Văn mua bữa sáng đến gõ cửa phòng Lâm Du, nhưng trong phòng đã trống không.
Điện thoại nhận được tin nhắn Lâm Du gửi đến.
"Phó tiên sinh, cảm ơn anh đã tiếp em, em đã trở về, xin lỗi vì đi và không từ biệt, thời gian chuyến bay khá sớm, em không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh."
Phó Thời Văn nhìn tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt xanh mét đáng sợ.
Từ đầu đến cuối Lâm Du không hề nhắc đến chuyện phát sinh giữa họ ngày hôm qua.
Cậu coi anh là cái gì?
Bạn giường?
Friends with benefits?
Tình một đêm?
Hứa Thuần cũng nhận được tin nhắn của Lâm Du, thấy được sắc mặt khó coi của Phó Thời Văn ở cửa, nháy mắt hiểu ra thái độ của Lâm Du đối với Phó Thời Văn.
“Thì ra là thế.”
“Anh họ, tự làm bậy, không thể sống.” Hứa Thuần từ từ nói một câu khi đi ngang qua anh.
Dù sao năm đó Phó Thời Văn bắt nạt Lâm Du thậm tệ như thế, bây giờ sao có thể dùng một câu xin lỗi là có thể tốt đẹp như lúc đầu.
........
Lâm Du lên máy bay, đặt hành lý xuống.
Hai ngày trước khi chuyến bay bị gió bão làm gián đoạn, quấy rầy đến lịch trình của rất nhiều người, sau khi máy bay cất cánh một lần nữa, đến cả khoang hạng nhất cũng ngồi đầy người.
"Ô, người kia là người nổi tiếng phải không nhỉ?"
Lâm Du nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của tiếp viên hàng không.
Tiếp viên hàng không bên cạnh nghiêm túc trả lời: "Suỵt, gặp người nổi tiếng trên máy bay là chuyện bình thường, đừng nói chuyện lung tung."
Cô tiếp viên hàng không kia rất trẻ tuổi, nhìn hình như là một người mới.
Máy bay còn chưa cất cánh, Lâm Du nhận được điện thoại của Hứa Thuần.
"A Du, anh đã đi rồi, em còn định chơi cùng anh mấy ngày mà."
"Ừ, còn rất nhiều việc chưa làm xong, anh không muốn chậm trễ."
"Bây giờ anh đang làm việc gì thế?" Hứa Thuần tò mò hỏi.
"Anh làm trong một công ty giải trí."
"Công ty giải trí à......." Hứa Thuần nhớ tới bản thân cũng đã từng muốn làm ca sĩ.
Nếu không có Lâm Du, cậu ta sẽ không thay đổi chí hướng của mình.
"A Thuần, em còn muốn tiếp tục ca hát không?" Lâm Du nhớ đến Hứa Thuần đã từng xa hát, giọng hát rất êm tai.