Quý Kha mở cửa.
Phó Thời Văn đang xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa.
Quý Kha định hỏi: Có chuyện gì không?
Phó Thời Văn đã chủ động trả lời: “Chị Trương ra ngoài nhưng tôi quên mang chìa khóa, không vào nhà được.”
Thật không vậy? Quý Kha nghi ngờ nhìn Phó Thời Văn.
“A Du, tôi có mua một ít kem, nếu không bỏ vào tủ lạnh sẽ chảy hết đó.” Phó Thời Văn mong chờ nhìn Quý Kha.
Ánh mắt như vậy khiến Quý Kha không khỏi nghĩ đến ánh mắt làm nũng như chó mặt xệ của Tiền Vũ.
“Vào đi.”
Phó Thời Văn sải bước đi vào: “A Du, tôi chỉ gửi tạm kem ở tủ lạnh nhà em thôi, sau đó sẽ không làm phiền em nữa.”
Anh bỏ kem vào trong tủ lạnh, nói xong giả bộ như đang muốn đi.
Lúc đi tới cửa, Phó Thời Văn lại dừng lại: “A Du, tôi có thể mượn dùng nhà vệ sinh ở nhà em được không?”
Ngón tay Quý Kha đè trên mi tâm: “Dùng đi.”
Cậu còn nói gì được nữa đây?
Quý Kha cắt thịt bò và thăn heo thành từng miếng nhỏ rồi chuẩn bị ướp một ít gia vị để càng thấm hơn.
Phó Thời Văn đi ra từ nhà vệ sinh: “A Du… Xin lỗi, hình như tôi đã làm hư vòi nước trong nhà em rồi.”
Quý Kha quay đầu, nhìn thấy Phó Thời Văn ướt sũng từ trên xuống dưới.
Quý Kha đi tới nhà vệ sinh, vòi nước ở bồn rửa tay đang bắn nước tung tóe, cậu vội vàng đóng vòi, nhìn kỹ lại, vòi nước vẫn chưa hư.
“Vẫn may vòi nước chưa hư.”
“A Du…” Sau lưng, Phó Thời Văn trầm thấp gọi một tiếng.
Khi Quý Kha quay đầu lại, cậu lập tức giật mình.
Lúc này cả người Phó Thời Văn đang ướt đẫm, tóc bị làm ướt, từng giọt nước nhỏ xuống, chảy qua sống mũi anh tuấn rồi đến cánh môi mỏng hấp dẫn.
Anh cởϊ áσ lông mặc bên ngoài ra, áo sơ mi bên trong cũng ướt đẫm đang dán sát vào da thịt săn chắc, mặc quần áo đã ướt sũng cũng như không mặc, cơ bụng anh như ẩn như hiện, mang theo vài phần hấp dẫn mơ hồ trông vô cùng mê người.
Phó Thời Văn liếʍ giọt nước dính trên môi anh, giọng nói trầm thấp có từ tính: “A Du, quần áo tôi ướt rồi.”
Quý Kha lấy lại tinh thần, lùi về sau một bước, sau lưng chỉ còn là vách tường.
Cậu giả bộ bình tĩnh: “Ừ, em thấy rồi, anh… Anh lạnh không?”
Phó Thời Văn tiến sát lại: “Lạnh.”
“Nhưng em không có quần áo vừa với người anh.”
Phó Thời Văn không mặc vừa quần áo của Quý Kha.
Phó Thời Văn nhìn xuống, một tay chống tường, cười nói: “Không sao, chỉ cần có đồ mặc là được.”
Quý Kha cúi người luồn qua cánh tay Phó Thời Văn rồi kéo dài khoảng cách, lỗ tai đỏ bừng: “Để em lấy đồ của Vân Cẩm cho anh.”
Nhìn thỏ con đang lật đật chạy trốn khỏi mình, Phó Thời Văn nhíu mày: “Vậy thì không ổn lắm đâu?”
“Cậu ấy không ngại đâu.”
Quý Kha vào phòng quần áo tìm một bộ đồ thể thao khá lớn của Vân Cẩm đưa cho Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn nhìn phòng quần áo đặt lẫn lộn quần áo của hai người, anh khẽ nhíu mày lại.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy quần áo của Vân Cẩm, mỉm cười nói.
Quần áo số lớn nhất của Vân Cẩm vẫn hơi nhỏ khi mặc trên người Phó Thời Văn.
Quần hơi ngắn, cổ chân Phó Thời Văn lộ ra bên ngoài, chỗ phồng lên ở đũng quần cũng khá rõ ràng.
“Em đang chuẩn bị bữa trưa hả, có cần tôi giúp một tay không?” Phó Thời Văn hỏi.
Quý Kha nhìn quần của anh rồi nhanh chóng rời mắt đi: “Không… Không cần.”
Phó Thời Văn nói: “A Du… Tôi đã gọi điện thoại cho chị Trương, chị ấy nói phải vào thành phố, có thể đến chiều mới quay về.”
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn, sao cả ngày lúc nào cũng trùng hợp nhiều như vậy?
Bây giờ Phó Thời Văn đang mặc như vậy, nếu đuổi anh ra ngoài thì cũng không tốt lắm.
Hôm nay Quý Kha mua không ít thịt, ba người ăn cũng không thành vấn đề.
Cậu thở dài: “Anh Phó, anh vào phòng khách ngồi một lát đi, ở đây em không có cái gì cần giúp.”
“Không sao, em muốn rửa rau xà lách không? Để tôi rửa giúp em.” Phó Thời Văn chủ động đi lấy rau xà lách.
“Đinh…” Ngoài cửa truyền tới tiếng chuông.
Quý Kha đang cầm thịt trong tay, trên tay còn dính mỡ thịt sống nên có hơi không tiện.
“Để tôi đi mở cửa.” Phó Thời Văn đặt búp rau xà lách xuống, chủ động nói.
Quý Kha nghĩ người nhấn chuông cửa hẳn là Vân Cẩm, có lẽ cậu ấy không mang theo chìa khóa.
Ngoài cửa, Vân Cẩm xách theo hành lý, ấn chuông thêm một lần nữa.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra.
Vân Cẩm vốn nghĩ rằng đây chỉ là một lần về nhà vô cùng bình thường, cậu ấy quên mang chìa khóa, Quý Kha mở cửa cho cậu.
Nhưng người xuất hiện sau cửa đã khiến cậu phải kinh ngạc há to miệng.
Vân Cẩm kinh ngạc nhìn Phó Thời Văn, tại sao anh lại ở nhà cậu ấy?
Hơn nữa, quần áo trên người Phó Thời Văn trông hơi quen mắt, nếu cậu ấy nhớ không lần, quần áo này là của cậu ấy!
Quý Kha nhô đầu ra khỏi phòng bếp: “Vân Cẩm, về rồi à?”
“Ừ! Quý Quý tôi về rồi nè!”
Vân Cẩm xách hành lý hơi nặng, Phó Thời Văn nghiêng đầu hỏi: “Có cần tôi xách hành lý giùm không?”
Mặc dù Phó Thời Văn đang ngỏ ý giúp cậu nhưng Vân Cẩm lại không hề cảm nhận được ý muốn giúp đỡ của Phó Thời Văn chút nào.
“Không cần, cảm ơn.”
Vân Cẩm để hành lý ở cửa, đổi lại giày, cậu có cảm giác một ánh mắt lạnh như băng cứ mãi nhìn chằm chằm sau lưng cậu.
Quay đầu lại, Vân Cẩm chỉ thấy gương mặt đang cười mỉm của Phó Thời Văn.