Nếu anh dè dặt hơn một chút, lạnh lùng hơn một chút, thì có lẽ cả đời anh sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Qúy Kha.
Đã năm năm trôi qua, không lẽ không thể hạ mình một chút được sao?
Nếu không có cơ hội, hãy tự tạo cơ hội.
Hiện tại anh không cần gì, chỉ cần Lâm Du.
Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha với đôi mắt mang đầy tâm tư: “A Du, nếu anh không làm như vậy, có lẽ giữa chúng ta từ lâu đã không còn quan hệ.”
Qúy Kha mím môi, và câu trả lời của cậu ấy là: “Đúng.”
Phó Thời Văn cụp mắt xuống, ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt tuấn tú vướng bận một chút cô đơn: “A Du, anh biết trong lòng em đã có Vân Cẩm, không sao cả, anh cũng không cần danh phận, cũng không hy vọng em sẽ quay lại với anh, chỉ mong em đừng đuổi anh đi.”
Phó tổng vốn uy nghiêm, giờ phút này lại hạ mình như một hạt bụi.
Qúy Kha không thể giải thích được cảm xúc trong lòng cậu: “Phó Thời Văn, dưa hái xanh không ngọt, tôi nghĩ rằng anh biết điều đó.”
Phó Thời Văn ngẩng đầu lên: “A Du, chúng ta không phải là dưa.”
Anh chỉ vào ngực mình: “Trái tim đây. Mỗi lần nhìn thấy em, nó liền đập loạn lên vì em.”
Nói xong, Phó Thời Văn chỉ vào đầu anh: “Nơi này, chỉ cần một giây không được gặp em liền sẽ cảm thấy nhớ đến phát điên.”
Qúy Kha không dám nhìn vào mắt Phó Thời Văn. Đôi tay cầm vô lăng của cậu khẽ run: “Phó Thời Văn, nhưng tôi đã có bạn trai. Xin lỗi nhưng chúng ta không giống nhau. Tôi không phải là kiểu nửa vời như vậy, đã có người bên cạnh nhưng vẫn đi trêu chọc người ngoài.”
Phó Thời Văn hiểu Qúy Kha đang nói gì.
“Quên đi, Phó tổng, tôi không mong anh sẽ hiểu.” Qúy Kha xoay chìa khóa khởi động xe, cậu sợ rằng nếu nói thêm một lời với Phó Thời Văn sẽ tự khiến bản thân cậu mềm lòng với anh.
“Hôm nay tôi đưa anh về, sau này đừng làm thế nữa.”
Trên đường về, cả hai đều không lên tiếng, không gian trên xe im phăng phắc, Qúy Kha bật radio và một giọng hát nữ nhẹ nhàng vang lên từ dàn âm thanh.
Đèn nê-ông bên ngoài xe giống như đèn nhảy, nhanh chóng vạch ra khỏi tầm mắt, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Xe chạy đến tiểu khu.
Hai người họ không nói với nhau thêm một câu nào trong suốt quá trình trên xe.
Qúy Kha đậu xe vào bãi đậu.
“Chúng ta tới rồi, mời anh xuống xe.”
Cậu cởi dây an toàn ra, nhưng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt đầy cô đơn của Phó Thời Văn.
“Xuống xe.”
Phó Thời Văn khàn giọng: “A Du, trước đây là anh không hiểu, nhưng bây giờ anh đã hiểu, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
Qúy Kha quay đầu nhìn về phía bên ngoài xe: “Phó Thời Văn, anh biết không? Quá khứ là quá khứ. Hiện tại anh cứ như thế này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.”
Phó Thời Văn nở một nụ cười gượng gạo.
“A Du, em thực sự rất tàn nhẫn.”
Qúy Kha nhìn ra bên ngoài xe: “Có lẽ vậy.”
….
Qúy Kha không biết bằng cách nào mà cậu có thể về nhà dưới ánh nhìn của Phó Thời Văn.
Cậu mở và đóng cửa như thường lệ.
Vào lúc cửa đóng lại, Qúy Kha ngồi trên mặt đất mà không còn chút sức lực.
“Qúy Qúy, có chuyện gì với cậu vậy?”
Vân Cẩm đặt điện thoại xuống và nhanh chóng chạy đến để đỡ lấy Qúy Kha .
“Tôi không sao.” Qúy Kha dời mắt, che mặt và lắc đầu.
Hôm nay cậu đã nói dứt khoát như vậy, Phó Thời Văn chắc sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Phó Thời Văn quả là một người kiêu căng tự đại, nhưng trong mấy ngày này, anh ấy sẵn sàng hạ mình, vò đầu bứt tai, làm rất nhiều điều không đúng với cách cư xử thường ngày của anh ấy.
Thực sự khiến cậu cảm thấy khó xử
“Qúy Qúy...” Vân Cẩm lo lắng nhìn Qúy Kha .
Qúy Kha thở ra một hơi thật sâu, đứng dậy như trước và trở lại dáng vẻ trước đây.
“Nhuyễn Nhuyễn đâu? Đã đi ngủ chưa?”
“Đương nhiên là đã ngủ rồi, tôi đã ru Nhuyễn Nhuyễn ngủ.”
Một biểu cảm tự hào hiện lên trên khuôn mặt của Vân Cẩm.
“Vân Cẩm, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Đêm đến.
Qúy Kha quay trở lại phòng ngủ và nhìn ra ban công, nơi cậu có thể thấy phòng của Phó Thời Văn.
Căn phòng tối om.
Qúy Kha khẽ thở dài nhìn màn sương đêm dày đặc mờ đυ.c.
…
buổi sáng, khi Qúy Kha xuống nhà, Quý Nhuyễn Nhuyễn và Vân Cẩm đang ngồi ăn sáng trong phòng khách.
Qúy Kha nhìn thấy đĩa cơm chiên trứng vàng trên bàn ăn đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mấy ngày nay dì giúp việc xin nghỉ phép, cơm chiên trứng rõ ràng không phải do Vân Cẩm làm, vậy là ai làm?
Mọi chuyện sáng tỏ trong giây tiếp theo.
Phó Thời Văn đeo tạp dề xuất hiện với một salad rau củ trộn trên tay.
Anh mỉm cười nhìn Qúy Kha : “A Du, ăn sáng đi.”
Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn đang tỏ vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu nghĩ rằng sau khi nói chuyện với Phó Thời Văn ngày hôm qua, Phó Thời Văn nhất định sẽ rút lui.
“Anh…”
Phó Thời Văn đặt đĩa salad rau củ lên bàn và thân mật nói: “Anh nghe nói dì giúp việc nhà em đã xin nghỉ phép để chăm sóc cháu trai. Tình cờ anh cũng đang rảnh, nên anh đến làm bữa sáng cho mọi người.”
“A Du, mau qua ăn đi, ăn xong rồi đi làm.”
Phó Thời Văn nhét chiếc thìa vào tay Qúy Kha .
Qúy Kha ngồi vào bàn ăn nhìn món cơm chiên trứng thơm phức trước mặt, đây chắc hẳn là một giấc mơ, có lẽ cậu vẫn chưa tỉnh dậy.