Trước ngày thi tháng một ngày, Dung Kiến xin nghỉ cả ngày với lý do bị ốm, Minh Dã cũng không đến lớp, hắn xin nghỉ vì việc gia đình, mà Thầy Trương đối với hắn lại tin tưởng tuyệt đối, biết hoàn cảnh của gia đình hắn không bình thường nên ông cũng không khó xử, sảng khoái phê vào giấy phép xin nghỉ, cũng không cần nói gì trên lớp
Trần Nghiên Nghiên nằm nhoài trên bàn, luôn cảm thấy hai người này đúng là trùng hợp ghê, cô có cơ sở để hoài nghi bọn họ ra ngoài hẹn hò nhé!
Cơ mà lá gan cũng quá lớn rồi đó!!!
Cô đang giãy dụa trong kỳ thi tháng tới mà họ...!Cô lấy điện thoại ra gửi tin cho Dung Kiến: _ "Ở đó không pờ-rồ? Đi hẹn hò vui vẻ quá hen?"
Rất lâu sau đó, Dung Kiến cũng không trả lời lại.
Trên thực tế, Dung Kiến không nhìn thấy tin nhắn của Trần Nghiên Nghiên, điện thoại của cậu đã bị Minh Dã tịch thu rồi, giờ họ đang ở trong quán cà phê lúc trước tiếp nhận sự hướng dẫn chỉ đạo của Minh Dã.
Minh Dã vô cùng kiên nhẫn, giảng đề cũng cặn kẽ dễ hiểu, nhưng kiến thức của Dung Kiến cơ bản là không vững, rất nhanh quên.
Đến cuối cùng Minh Dã cũng chỉ đơn giản là dùng phương pháp giáo dục lấp liếm cho cậu, cái phải học thuộc lòng là thuộc, những môn khác cũng không cần phải hiểu hết chỉ cần cậu nắm vững công thức cơ bản, mà căn cứ theo gợi ý của đề bài mà áp dụng chúng.
Dung Kiến học trong sự đau khổ, nhưng có sự hướng dẫn của Minh Dã chỉ đạo, cậu vẫn gác lại tâm tư gian lận mà tiếp tục học thuộc lòng.
Đến trưa, Dung Kiến cùng Minh Dã ăn cơm ở vùng phụ cận.
Đây là một nhà hàng tầm trung giá cả không quá đắt.
Để an toàn, Dung Kiến vẫn bao một phòng riêng rồi gọi lên bốn món và một món súp, theo thứ tự là, rau cải xào, ngô chiên hạt thông, một đĩa thịt bò nướng, lát thịt lợn luộc và súp ngô sườn non.
Có lẽ bởi vì đã qua giờ cơm, bốn món được làm xong rất nhanh, đồ được bê lên Dung Kiến liền ăn cải xào với cơm tẻ, nếm thử mấy ngụm nước thịt, dù vậy cậu vẫn phải nhiều lần đem miếng thịt ráo đến sạch dầu mới ăn.
Cậu chỉ ăn được non nửa bát cơm, múc chút nước súp vừa uống vừa nhìn Minh Dã ăn cơm, cậu đặt bát xuống, nhẹ giọng bảo: "Tôi no rồi."
Thực ra nhiêu đây chỉ miễn cưỡng ăn lửng dạ, nhưng cậu lại không thể ăn nhiều hơn.
Dung Kiến chống cằm, như có như không mà múc súp uống, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người Minh Dã.
Minh Dã ăn cơm với tốc độ rất nhanh, một đại bát cơm đã sắp thấy đáy.
Dung Kiến hơi nghi hoặc.
Bọn họ đã tới nơi này ăn nhiều lần, mỗi lần Dung Kiến đều gọi mấy món không quá nhiều dầu mỡ, cũng như các món họ đã ăn, ví dụ như lần trước Minh Dã ăn một thìa lớn ngô chiên hạt thông, so với những món khác cũng ăn nhiều hơn một phần, lần này cậu cũng gọi những món tương tự nhưng hắn lại chỉ nếm thử hai miếng rồi bỏ đó.
Khẩu vị thay đổi nhanh vậy sao?
Dung Kiến không nghĩ ra, cũng không muốn thừa nhận rằng mình luôn cố gắng quan sát những thứ mà Minh Dã thích.
Cho đến khi Minh Dã đã ăn cơm xong, ngô chiên hạt thông vẫn là đầy một đĩa, Dung Kiến lúc này mới chịu nhận thua
Được rồi!
Dung Kiến thở dài, không nên lừa mình dấu người, cậu chỉ là muốn nam chính ăn nhiều một chút.
Con đường quay về rất ngắn, bên ngoài vẫn còn nắng, Dung Kiến thấy phiền phức nên không cầm ô theo, nhưng cậu lại ngại ánh mặt trời quá gắt, cậu lặng lẽ đạp lên bóng của Minh Dã che mình sau bóng lưng cao lớn của hắn.
Cậu có chút do dự nhưng vẫn không thể nhịn được mà hỏi: "Ừm...!Minh Dã này, cậu có thích ngô chiên hạt thông không vậy?"
Minh Dã nghe thấy lời của cậu bước chân hắn bỗng dừng lại, Dung Kiến theo phía sau suýt chút nữa là tông vào lưng của hắn may mà cậu phanh lại kịp.
Minh Dã quay lại, ánh mắt trầm xuống, hắn nhìn cậu không nói gì.
Dung Kiến có chút hối hận, sao lại đi hỏi hắn về cái vấn đề này kia chứ! Cũng không thể thu hồi lại lời đã nói, cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích với hắn: " Lần trước cậu không phải đã ăn cái đó rất nhiều sao, hôm nay tôi thấy cậu ăn rất ít...."
Minh Dã hiểu ý cậu.
Trên thực tế hắn không có khái niệm thích hay không thích.
Hắn không nghiện thuốc lá, hút thuốc chỉ vì muốn thả lỏng tâm trạng, hắn cũng không kén ăn vì hắn không để ý đến khẩu vị, mỗi bữa ăn hắn đều sẽ ăn nhiều thêm một món ăn, thế thôi!
Bởi vì phải có sở thích giống nhau họ mới có thể tán đồng, trên bàn tiệc người thuyết phục ăn đồ ăn uống rượu là điều rất thường gặp, mà Minh Dã hắn từ trước đến nay luôn làm tốt mọi việc để đạt thành mục tiêu của chính mình.
Nhưng những người trên bàn tiệc với hắn đó cũng không thực sự nhớ rõ hắn thích gì.
Lâu dần, Minh Dã cũng lười để ý đến những thứ vô dụng này, tại mỗi bữa tiệc đều chọn một món ăn ngẫu nhiên mà thưởng thức, không chút để ý mà khen ngợi.
Thói quen này theo hắn rất nhiều năm.
Có thể thấy được Dung Kiến để ý và nhớ kỹ như nào.
Nhớ lại thực đơn của mấy ngày trước, hắn phát hiện Dung Kiến không chỉ nhớ rõ ngô chiên hạt thông, mà còn rất nhiều món các được lặp lại.
Minh Dã ý thức được vấn đề này, mà việc cho Dung Kiến tự chủ trương rất có thể là một sự rắc rối.
Hắn bình tĩnh mà nói: "Không có, chỉ là thực ăn hôm nay làm không được ngon như thường lệ thôi."
Lúc nói lời này, Minh Dã nhớ lại hương vị thức ăn vừa rồi, rất ngọt có chút dầu mỡ, hắn cũng không phải loại người thích ăn đồ ngọt cho lắm, bây giờ nghĩ lại, mùi vị của ngô chiên hạt thông cũng không tính là dở.
Dung Kiến vội vàng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng kết thúc đề tài lúng túng này, bởi vì hành vi quan sát người khác như vậy thật sự có chút biến thái.
Trở lại tiệm cà phê, nhân viên phục vụ rót đầy một bình trà trái cây cho họ như thường lệ, Minh Dã và Dung Kiến giải xong đề thi vật lý, hắn viết ra ý nghĩa lời giải một cách rành mạch, sau cùng là kiểm tra Dung Kiến một lần nữa.
Dung Kiến lắp bắp trả lời...!
Minh Dã cũng không trêu chọc cậu, hắn lấy ra một quyển sổ ghi chép đẩy đến trước mặt Dung Kiến: "Đây là đề bài mà tôi đoán, cậu cứ dựa theo ý tưởng mà làm."
Dung Kiến cam chịu....!
Minh Dã liếc nhìn cậu, đem điện thoại đẩy về cho chủ của nó: "Tôi ra ngoài có chút việc, nếu như có chỗ nào thực sự không hiểu thì gửi Wechat."
Mắt Dung Kiến loé sáng, cậu làm bộ nhận lấy, vô cùng khắc chế mà nói: "Tôi sẽ nghiêm túc làm bài mà! Tuyệt đối không từ bỏ đâu! Xin thầy Minh cứ yên tâm!!"
Minh Dã gật đầu, đứng dậy đẩy cửa phòng riêng rồi bước ra ngoài.
Thật ra để điện thoại lại là điều không cần thiết, bất kể là vấn đề gì chỉ cần đợi hắn về giải quyết là được, chẳng qua hắn chỉ muốn nói chuyện với Dung Kiến một nữ sinh cấp hai mười lăm tuổi.
Quả nhiên, Minh Dã vừa mới mở trình tự lần trước mà hắn mới làm xong, trong phòng liền vang lên tiếng nhắc nhở tin nhắn đến.
_ "Chú ơi!"
_ "Ngày mai phải thi rồi đó! Tôi hồi hộp quá đi mất! Giờ tôi đang phải chăm chỉ mà làm đề cương nè!"
_ "Tôi vừa đã mệt rồi lại buồn ngủ nữa đến cả cái bụng cũng kháng nghị! Tôi thật sự là một đứa nhỏ yếu đuối bất lực, đáng thương vô cùng!"
Tay Minh Dã gõ ra một dãy trình tự, cũng trả lời cậu một cái:_ "Ừ!", rồi hắn lại mở ra một trang khác đột nhập vào hệ thống của nhà hàng mà họ đã dùng bữa trưa, cũng lật xem dữ liệu tiêu thụ trong mấy ngày này.
(* Rau cải xào
* Ngô xào hạt thông
*Thịt bò nướng
*Thịt lợn luộc
* Súp ngô sườn non
*ảnh lượm trên gg).