Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 32

Edit: Ys

Hạ Tư Mộ thấp giọng lặp lại: “Tồn tại.”

Ngón tay Đoạn Tư hờ hững lướt qua lọn tóc của nàng, ngước mắt quanh minh chính đại thử hỏi: “Có phải ngươi chưa từng sống không?”

Ánh mắt nóng rực của Hạ Tư Mộ lạnh xuống, nàng nguy hiểm nheo mắt nhìn cái tên luôn to gan lớn mật này, hình như hắn thách thức nàng đến nghiện rồi.

Đoạn Tư cũng không né tránh mà nhìn vào mắt nàng, mang theo nụ cười trong sáng vô tư, trong mắt phản chiếu ánh nến lập loè.

Ánh mắt Hạ Tư Mộ lại từ sắc bén chậm rãi biến thành mê mang – nàng muốn trừng phạt Đoạn Tư nhưng pháp thuật lại không có hiệu lực. Nàng giơ tay mình lên trước mắt, lật trái lật phải hai lần rồi nhỏ giọng nói: “Sức mạnh của ta…”

Đoạn Tư là người thông minh cỡ nào, lập tức phản ứng lại, nói: “Sau khi ngươi đổi cảm giác với ta thì pháp lực biến mất?”

Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư đồng thời cúi đầu nhìn về phía đèn Quỷ Vương bên hông nàng, mặt dây chuyền ngọc hình đèn thường ngày vẫn luôn toả ra ánh sáng lam mơ hồ, lúc này lại chỉ như một mặt dây chuyền bình thường, ánh sáng lam đã hoàn toàn biến mất.

Đoạn Tư lại ngước mắt nhìn Hạ Tư Mộ cũng đang ngẩng đầu lên, hai mắt cong lên, độ cong nơi khoé miệng càng lúc càng lớn, nói từng chữ một: “Pháp lực của ngươi biến mất rồi.”

Hạ Tư Mộ còn chưa kịp phản ứng thì trời đất đã quay cuồng, vị trí của bọn họ bị đảo ngược, nàng nằm trên giường còn Đoạn Tư nằm trên nàng, chậm rãi cúi người mỉm cười nhìn nàng.

Cảm giác đệm giường mềm mại hơn da thịt, Hạ Tư Mộ hoảng hốt trong giây lát, đối diện với ánh mắt cao thâm khó đoán của Đoạn Tư, lòng thầm nói không ổn.

Sao dì nàng lại không nói cho nàng biết sau khi đổi cảm giác thì sức mạnh cũng sẽ biến mất, giống như một người phàm chứ!

Đoạn tiểu tướng quân, kẻ đánh không lại thì tuyệt không phản kháng, đánh thắng được thì không chút lưu tình cúi đầu nhìn Hạ Tư Mộ, chỉ mỉm cười, không biết đang có ý định gì.

Hạ Tư Mộ lạnh lùng cảnh cáo: “Đổi cảm giác chỉ có 10 ngày, 10 ngày sau ta sẽ khôi phục sức mạnh, nếu ngươi dám làm gì ta thì 10 ngày sau chờ chết đi.”

Đoạn Tư quay đầu lại, nửa điểm sợ hãi cũng không có, cười nói: “10 ngày…”

Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Vậy ta đây chỉ sống 10 ngày thôi, thế nào?”

Hạ Tư Mộ nheo mắt: “Ngươi định làm…”

Lời còn chưa nói xong, Đoạn Tư đã nhẹ nhàng đụng vào sườn eo nàng, Hạ Tư Mộ giật mình cuộn tròn lại, mờ mịt không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

“Cảm giác này là nhột.”

Đoạn Tư thẳng thắn nói: “Nói cho ngươi một bí mật, cảm giác của ta cực nhạy bén, cho nên rất sợ nhột – mỗi lần ngươi đè lên người ta, chạm vào ta thì ta đều phải nhẫn nhịn rất vất vả.”

Quả nhiên nàng lấy đi xúc cảm của hắn, cũng theo đó mà trở nên sợ nhột giống hắn.

Đoạn Tư cười ngây ngô, rất khí thế chính nghĩa, có oán báo oán có thù thì báo thù, hắn săn tay áo, cù loạn vào bên hông, nách, lòng bàn chân Hạ Tư Mộ. Ác quỷ Hạ Tư Mộ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác “nhột” trong suốt 400 năm hoàn toàn chịu không nổi, hết lăn lộn lại giãy giụa. Không còn pháp lực của quỷ nữa, dựa vào sức lực của nàng thì không thể đấu lại Đoạn Tư, chỉ có thể vừa uy hiếp vừa cười.

“Ha ha ha ha… Ngươi… Chờ mười ngày sau ta… Ha ha ha ha… Nhất định sẽ giết ngươi!”

“Dù sao cũng phải chết, vậy thì ta phải sống cho trọn vẹn 10 ngày này.”

Đoạn Tư một tay vuốt tóc Hạ Tư Mộ, một tay tạm ngừng động tác, nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của Hạ Tư Mộ, nhìn sâu vào tư thái ẩn sâu trong đáy mắt nàng, tư thái kia đã từng vô cùng cao ngạo nay lại lộ ra vài phần run rẩy hiếm thấy.

Hắn chớp chớp mắt, cười khẽ thấp giọng nói: “Hạ Tư Mộ, ngươi cũng biết sợ hãi.”

Hạ Tư Mộ nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Đoạn, Thuấn, Tức!”

“Ừm! Sao vậy?”

Đoạn Tư kéo dài âm thanh, hắn hơi mỉm cười, sau đó đứng dậy thong thả ung dung buông nàng ra, khoanh chân ngồi cạnh nàng.

Hạ Tư Mộ ngồi dậy, gần như ngay lập tức tránh xa hắn, trừng mắt nhìn kẻ kết chú tồi tệ trong 400 năm qua của nàng.

Vết thương trên người Đoạn Tư dưới sự giãy giụa của Hạ Tư Mộ lại rỉ máu ra băng gạc. Hắn liếc mắt một cái, hờ hững nói: “Thật sự không đau. Lúc đụng vào ngươi cũng vậy, không có cảm giác gì, giống như thân thể của ta đã chết vậy.”

Dừng một chút, Đoạn Tư nhìn ánh mắt cảnh giác của Hạ Tư Mộ, cười nói: “Hoá ra cho tới nay, thế giới mà ngươi cảm nhận được là thế này.”

Đau đớn, ấm lạnh, mềm cứng, những cảm giác đó bỗng nhiên biến mất không còn lại gì, chỉ còn lại một thế giới rất xa, đến mức gần như không cách nào cảm nhận được.

Bọn họ kết chú, hắn có thể từ từ hiểu nàng.

Hạ Tư Mộ dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cau mày nói: “Ngươi tìm hiểu ta, muốn làm gì?”

Đoạn Tư im lặng mà chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Ai biết được, có lẽ giống như ngươi muốn hiểu ta lúc ban đầu thôi. Ngươi đặc biệt khiến người ta tò mò.”

Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư một lúc lâu, sau mới hờ hững xoay cổ tay.

“Người sống hẳn nên học cách tránh xa cái chết.”

Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ, chỉ cười không nói gì.

Mặc dù Hạ Tư Mộ ngoài ý muốn mất đi pháp lực, nhưng chân thân của nàng cũng bất ngờ biến thành trạng thái người sống – có hô hấp, có mạch đập, ấm áp mềm mại, không trở lại trạng thái vừa nhìn đã biết là người chết nữa.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là – nàng cũng không cách nào trở lại thân thể “Hạ Tiểu Tiểu”, cũng không cách nào ẩn thân.

Vì thế “Hạ Tiểu Tiểu” nằm ở trên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn trong doanh trại của Đoạn Tư lại có thêm một vị mỹ nhân xa lạ không biết từ nơi nào tới. Đoạn Tư nói đây là bằng hữu từ Đại Châu tới, bảo Mạnh Vãn dẫn nàng đi dạo trong thành.

Mãnh Vãn vừa mặt đầy nghi ngờ dẫn Hạ Tư Mộ đi thì phó tướng của Tần soái đã đến tìm Đoạn Tư, sắc mặt không tốt lắm mà hành lễ nói: “Đoạn tướng quân, tuần phủ sự Trịnh đại nhân mang thánh chỉ tới, mời các vị tướng quân đến tiền doanh.”

Trịnh Án là thị lang Lại bộ tam phẩm, tuần phủ sử đặc phái tới biên giới, bạn học của phụ thân Đoạn Tư, trụ cột vững vàng của phái Đỗ Tương.

Người này tới, hiển nhiên là sẽ không mang đến tin tức tốt lành gì cho Tần soái.

Đoạn Tư hơi mỉm cười, thay quần áo xong liền ra cửa. Khi hắn đến tiền doanh, trông thấy Tần soái và các vị tướng quân đang đứng trong doanh, còn một vị nam nhân trung niên mặc áo tím thêu hạc văn lại khoanh tay mà đứng.

Trịnh Án nhìn thoáng qua vị hậu sinh nổi danh này, mỉm cười gật gật đầu, sau đó tiếp nhận thánh chỉ trong tay người hầu bên cạnh.

“Hoàng Thượng có chỉ.” Giọng điệu của ông ta chậm rãi mà uy nghiêm, mang theo sự ngạo mạn của một người đứng đầu lâu năm, các tướng quân trong doanh nhất loạt quỳ xuống, chờ đợi thánh chỉ.

Đoạn Tư quỳ gối giữa đám người, cúi đầu nghe Trịnh Án tuyên đọc thánh chỉ dài dằng dặc. Đầu tiên là Hoàng Thượng hết sức khen ngợi công lao đánh lui địch của Tần soái, sau đó ban thưởng lớn cho các vị tướng quân, cũng không đặc biệt đề cập đến Đoạn Tư, tựa như chỉ là một lệnh khen thưởng bình thường.

Nhưng đến cuối thánh chỉ, Hoàng Thượng lại quay đầu, nói tuy rằng Tần soái được trao quyền tuỳ cơ ứng biến, nhưng vấn đề về ngựa trong quân đã kéo dài lâu ngày, cần phải chinh phục Vân châu trước tiên để lấy được trại nuôi ngựa.

Vừa dứt lời, Đoạn Tư liền cảm nhận được mấy ánh mắt tập trung vào người hắn, hắn bất động nghe Tần soái bất ngờ mà đồng ý “Thần, Tần Hoán Đạt tiếp chỉ”, rồi chỉnh tề theo Tần soái bái lạy tiếp chỉ.

Chỉ thấy hắn quỳ rạp trên mặt đất, khoé môi phía trong khuỷu tay hơi cong lên.

Trịnh Án đại nhân tuyên chỉ xong rời đi, lúc đi qua Đoạn Tư thì nhẹ vỗ vai hắn, không nói gì. Người trong doanh đều đứng dậy khỏi mặt đất, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Đoạn Tư. Hôm qua bọn họ mới nghị định phương hướng tấn công, hôm nay thánh chỉ đã đến, hơn nữa còn hoàn toàn dựa theo ý kiến của Đoạn Tư, nói Đoạn Tư không dùng thủ đoạn thì không ai tin cả.

Cho nên hôm qua hắn mới nhượng bộ một cách dễ dàng – nói nhượng bộ không bằng nói là thương hại, là người thắng thương hại kẻ thua cuộc tự cho là đúng.

Đoạn Tư thong thả đứng lên, cười rạng rỡ: “Nếu Thánh Thượng đã quyết, chúng ta đành phải thảo luận, bài binh bố trận lại lần nữa.”

Tần Hoán Đạt nhìn Đoạn Tư, lão ta đặt thánh chỉ lên bàn, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, Đoạn tướng quân, ngươi ở lại.”

Đoạn Tư đứng trong doanh trại, hắn ý cười thản nhiên, dáng người đĩnh đạc, những người khác lục tục đi qua người hắn, vén màn cửa lên, ánh mặt trời chiếu lên ngân giáp của hắn, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

“Cuối cùng ngươi cũng được như ý nguyện.” Ánh mắt Tần soái sắc bén nhìn Đoạn Tư.

Đoạn Tư cười, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Là Thánh Thượng anh minh, có liên quan gì đến ta đâu?”

“Ngươi có biết, tướng soái không bị sự chi phối của quân chủ tất sẽ thắng không? Quyết định trên chiến trường nên do chủ soái quyết, ngươi dùng thủ đoạn khiến hoàng thượng hạ chỉ can thiệp là điều tối kỵ trong quân!” Tần soái đập bàn tức giận nói, những hạt bụi trên bàn rung chuyển dưới ánh nắng.

“Bỏ qua tranh chấp giữa các bè phái, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi vẫn còn quá trẻ, trong lòng chỉ muốn kiến công lập nghiệp! Mục đích ngươi muốn hai châu Vân, Lạc còn chẳng phải là vì muốn có một ngày toàn diện khai chiến với Đan Chi sao? Ngươi nên biết đánh giặc chính là tiền, ngày nào cũng tiêu tốn tiền bạc, tổn hại đến nhân dân và của cải, lần này Đan Chi xâm lấn đã thiêu huỷ của Đại Lương không biết bao nhiêu tích cóp, cứ đánh tiếp như vậy thì có thể kéo dài được bao lâu? Nếu tấn công U Châu có thể buộc Đan Chi hoà đàm, bóp chặt yết hầu của bọn họ là có được mấy chục năm hoà bình, Đại Lương nghỉ ngơi lấy lại sức xây dựng nghiệp lớn, đây mới là chính đạo!”

Đoạn Tư nhìn thánh chỉ trên bàn Tần soái, trầm mặc một lát rồi chuyển qua nhìn Tần soái, ý cười trong mắt hắn nhạt dần, chậm rãi nói: “Vậy bá tánh ở bờ Bắc phải làm sao bây giờ?”

Tần soái ngẩn người.

Đoạn Tư giơ ngón tay chỉ ra ngoài doanh trại, nói: “Lần này đại soái suất quân tiến vào Sóc Châu, chẳng phải những bá tánh bên đường đều đem giỏ cơm hồ nước ra nhiệt tình đón quân đội hay sao? Khi ta bị vây khốn trong Phủ thành, một nhà 23 người Lâm Hoài Đức vì lương thảo trong thành mà chết thảm dưới cổng thành, trước khi ông ta chết còn nói tổ tiên bọn họ đã thề, nếu Đại Lương chỉ huy quân đội thu phục non sông, bọn họ chắc chắn sẽ toàn lực giúp đỡ, chết vạn lần không chối từ.”

“Chúng ta an phận ở một góc, chúng ta ở bờ Nam nghỉ ngơi lấy lại sức mấy chục năm, bỏ mặc bá tánh bờ Bắc trong nước sôi lửa bỏng, mặc cho bọn họ bị ức hiếp bị thuần hoá, cuối cùng một dân tộc huyết mạch tương liên cũng biến thành kẻ thù giương cung bạt kiếm với nhau. Tần soái, ngươi gọi cái này là đúng đắn sao?”

Trong mắt Đoạn Tư lập loè ánh sáng, giống như lưỡi dao sắc bén đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hắn còn cố tình cười, nói: “Ta là người trẻ tuổi, không có vướng bận, chỉ có một cái mạng này thôi. Ta không thể để bá tánh sống mãi ở bờ Bắc như một trò cười được.”

Tần soái không nói nên lời, lão ta nhớ tới lần đầu tiên gặp thiếu niên này ở Nam Đô, chỉ cảm thấy hắn đúng là dung mạo bất phàm, giống như tùng bách, có lẽ cũng chỉ là người tương đối xuất chúng trong số các con cháu quý tộc mà thôi. Nhưng giờ phút này lão ta lại phát hiện ra, Đoạn Tư không phải tùng bách.

Hắn là bụi gai.
Bình Luận (0)
Comment