Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 70

Edit: Ys

Phương Tiên Dã về phòng thắp đèn lên, vừa ngước mắt đã thấy trong phòng có một bóng người áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn hắn ta. Hắn ta dừng tay một chút rồi dịch đèn ra xa, không để bóng người hắt lên cửa sổ.

“Sao không kinh ngạc chút nào vậy?” Đoạn Tư mặc bộ quần áo dạ hành màu đen nhẹ nhàng cùng dây cột tóc màu đen, chống đầu hỏi.

Phương Tiên Dã ngồi ở ghế bên cạnh, cầm ấm trà lên rót một ly, nói: “Hôm nay thị vệ nói hình như trong phủ có trộm, lục soát vài lần cũng không tìm ra, vì vậy ta đoán là ngươi đến.”

“Thị vệ mới của ngươi khá nhạy bén đấy.”

“Bọn họ có nhạy bén hơn nữa cũng không bằng sát thủ Văn Thanh các, là ngươi thất thủ.”

Bàn tay vuốt ve chén trà của Đoạn Tư hơi dừng lại, hắn khẽ cười nói: “Hai ngày nay phản ứng có chút chậm chạp, qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục. Bùi quốc công sắp xếp Binh Bộ bên kia thế nào rồi?”

“Tôn Tự An bị chém đầu, Tần Hoán Đạt mất thực quyền, vụ Úc Phi dùng thuật vu cổ làm cho nguyên khí của bọn họ tổn thương nặng, phe Đỗ Tương cũng đang theo dõi sát sao. Bùi quốc công hy vọng chức Binh Bộ thượng thư tạm thời bỏ trống, Từ thị lang đứng ra đại diện, đợi tình thế qua đi rồi sắp xếp tiếp. Phe Đỗ Tương là ngươi hay là Mạnh Kiều Nham?” Phương Tiên Dã hỏi.

Mạnh Kiều Nham là phụ thân của Mạnh Vãn, từng có công bình định Tây Nam, thống lĩnh cấm quân Nam Đô. Trước khi Đoạn Tư lãnh quân, ông ấy là thế lực mạnh nhất trong quân của Đỗ Tương.

“Hẳn là Mạnh Kiều Nham, phụ thân tỏ ý rằng Đỗ Tương để ta tiếp tục ở lại trong quân, thay thế địa vị Tần Hoán Đạt. Nhưng nếu Mạnh Kiều Nham làm Binh Bộ thượng thư, Đỗ Tương và Mạnh Kiều Nham chắc chắn sẽ mượn tay ta cắm người vào quân, đến lúc đó không biết được quân đội là của ta hay Đỗ Tương.”

Phương Tiên Dã gật gật đầu, nói: “Mạnh Kiều Nham này thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng mấy đứa con trai của ông ta chẳng có tiền đồ gì, đều tạm giữ chức trong quân ăn không ngồi rồi. Đứa con thứ ba của ông ta đặc biệt hấp tấp, khiến con của ông ta gây hoạ lớn trong quân, con đường thăng chức của Mạch Kiều Nham sẽ không mấy dễ dàng đâu. Nhưng nếu vị trí Binh Bộ thượng thư bị thiếu, xong việc Bùi quốc công có thể sắp người của mình vào, ngươi sẽ có nhiều cản trở trong quân hơn.”

“Đối với Bùi quốc công mà nói, vị trí này chỉ cần không phải người của Đỗ Tương lên làm đã là thắng rồi. Nói như vậy thì thối lui một bước, đẩy một người không có lập trường rõ ràng lên cũng vẫn có thể xem làm lựa chọn tốt. Ta thấy Tào Nhược Lâm không tồi, hắn ta cũng từng tham gia bình định Tây Nam, hiện giờ đang làm rất tốt ở Hình Bộ, tuy không có căn cơ bối cảnh, nhưng rất có năng lực, tính tình lại cứng rắn. Ta nghe nói hắn ta cực kỳ sùng bái thơ từ văn chương của ngươi, nếu là người khác đề cử hắn ta, chưa chắc hắn ta đã cảm kích, nhưng nếu là ngươi, nhất định hắn ta sẽ cảm kích vô cùng. Hắn cảm kích ngươi, mà ngươi lại là môn khách của Bùi quốc công, dưới góc độ của Bùi quốc công thì hắn ta là người của Bùi đảng các ngươi. Chỉ cần ngươi chú ý là có thể vô thanh vô thức biến hắn ta thành người của ngươi.”

Phương Tiên Dã và Đoạn Tư nhìn nhau một lát, hai ngươi hiểu ý cười.

“Gần đây Hoàng Thượng muốn xây dựng trại nuôi ngựa ở Vân Châu, muốn chỉ định một tuần biên sử đến hai châu Vân, Lạc. Chuyện này ta muốn đi.” Phương Tiên Dã nói.

Hắn ta ở Hộ Bộ nhiều ngày như vậy, cảm nhận một cách sâu sắc việc chiến sự tiêu tiền như nước chảy, không chỉ có lương thảo, quân giới và chiến mã cũng tiêu tốn rất nhiều. Trại nuôi ngựa và quặng mỏ ở Vân, Lạc sau này là nguồn tài nguyên mấu chốt để khôi phục những vùng đất bị mất, giao cho người khác kinh doanh hắn ta không yên tâm được.

Dẫu sao đó cũng là đất do Đoạn Tư dùng mạng chiếm về.

Huống chi đây là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu lập công chắc chắn khi về triều có thể thăng chức.

Trong lúc chiến tranh Hoàng Thượng từng phái Trịnh Án ra tiền tuyến, chức tuần biên sử này rất có khả năng sẽ rơi vào tay Trịnh Án. Trịnh Án có lai lịch lớn, căn cơ thâm hậu, nhất định sẽ tuyển tâm phúc của mình đi cùng, Phương Tiên Dã chỉ có thể ra rìa.

Đoạn Tư suy nghĩ một lát, búng tay nói: “Sắp đến đại điển tế trời rồi, theo thường lệ phải chuẩn bị Thanh Từ tuyên đọc trước trời cao. Thánh Thượng cực kỳ coi trọng Thanh Từ, năm đó Đỗ Tương cũng chỉ viết Thanh Từ tốt mà được thánh thượng coi trọng, nếu ngươi có thể chuẩn bị một bài Thanh Từ xuất sắc khiến thánh thượng ấn tượng, rồi xin được bổ nhiệm thì hẳn sẽ có phần thắng.”

Thanh Từ là tấu chương chúc phúc hiến cho trời xanh, lấy hình thức tinh tế, câu từ hoa lệ làm đầu, khảo nghiệm bản lĩnh văn chương, cả triều văn võ không có mấy ai có thể viết được. Đoạn Tư tới gần Phương Tiên Dã, nhỏ giọng nói: “Thật ra Đỗ Tương không viết Thanh Từ, Thanh Từ hàng năm của ông ta đều do cha ta viết thay.”

Phương Tiên Dã nhướn mày.

Đoạn Thành Chương đã cáo bệnh lâu như vậy mà vẫn có chỗ đứng trong Đỗ đảng, không phải bởi vì ông ấy và Văn Thanh các nắm giữ rất nhiều tình báo trong thiên hạ, cùng với tài văn chương tinh diệu của mình hay sao.

“Ta biết ông ấy đã viết xong rồi, hôm khác ta đi xem trộm rồi viết lại cho ngươi.”

“Ngươi bảo ta sao chép của ông ấy?”

“Tất nhiên không phải, văn chương nổi bật như Phương đại tài tử cần gì sao chép. Chỉ là ngươi xem trước xem ông ấy viết thế nào, nắm mấy điểm mấu chốt, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.” Đoạn Tư cười khanh khách nói.

Phương Tiên Dã im lặng, quan sát nét mặt hắn, chậm rãi nói: “Người ngoài đều nói hôn lễ của tam công tử Đoạn gia đột nhiên xảy ra biến cố, tốn không ít tiền đi tìm tân nương, thể xác và tinh thần đều tổn hại, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng thoạt nhìn Đoạn tam công tử đây có vẻ rất vui nhỉ.”

Từ đầu đến giờ Đoạn Tư nói gì cũng mang theo ý cười, tuy rằng ngày thường hắn đã rất thích cười, nhưng hôm nay hắn cười đắc ý lạ thường.

Đoạn Tư sờ sờ khoé môi hắn, cười xán lạn, bảo: “Ở ngoài giả vờ bi thảm thật sự quá uất nghẹn, đây chẳng phải là ở trước mặt ngươi không muốn nguỵ trang nữa hay sao. Hơn nữa ta phải về sớm chút, hôm qua vị kia nhà chúng ta gội đầu xong, tóc còn ướt mà đứng vẽ tranh trong sân nên bị trúng gió, cảm lạnh mất rồi, ta phải về chăm sóc nàng.”

Phương Tiên Dã nghe vậy rất kinh ngạc, bàn tay bưng chén trà khựng giữa không trung, nói: “Lẽ nào ngươi nói… vị lần trước…”

“Là nàng, Quỷ Vương điện hạ.”

“Quỷ mà cũng bệnh?”

“Nàng tương đối đặc thù.” Đoạn Tư đứng lên, duỗi người nói: “Ta có thêm một tâm nguyện cả đời nữa rồi. Sau khi lấy lại mười bảy châu phía Bắc sông Quan xong, ta muốn đến Hạ gia làm con rể.”

Phương Tiên Dã trừng mắt nhìn Đoạn Tư, một câu cũng không nói nên lời. Đoạn Tư vỗ vỗ bờ vai hắn ta, cười rộ lên: “Lúc trước đã nói, ta làm tướng quân cầm kiếm thúc ngựa giành thiên hạ, ngươi làm tể chấp cầm hốt ngà(*) trị thiên hạ. Ta không ngại được chim bẻ ná, đến lúc đó ta thoái ẩn, ngươi cứ thống trị thiên hạ là được.”

Dứt lời, Đoạn Tư đeo khăn che mặt lên lắc mình phi ra ngoài cửa sổ, lần này thân thủ của hắn nhanh nhẹn hơn lúc tới một chút, không kinh động đến thị vệ trong phủ nữa. Đoạn Tư đi rồi, một lúc lâu sau Phương Tiên Dã mới nâng chung trà lên tiếp tục uống, lắc đầu nói: “Rốt cuộc người này có phải kẻ điên hay không vậy?”

Khi Đoạn Tư bưng thuốc quay lại Hạo Nguyệt Cư, Hạ Tư Mộ đang ôm chân dựa vào mép giường mơ màng ngủ. Mái tóc đen dài rối tung của nàng xoã trên giường, mái tóc đen bóng làm nổi bật gương mặt tái nhợt. Thứ diễm lệ nhất trên người nàng chính là chiếc áo màu đỏ, giống như bức tranh mà nàng vẽ trên người hắn vậy.

Nhành đen hồng mai tuyết trắng, Hạ Tư Mộ.

Trầm Anh ghé vào mép giường mặt ủ mày ê nhìn Hạ Tư Mộ, thấy Đoạn Tư thới thì mừng rỡ vỗ vai Hạ Tư Mộ: “Tiểu tiểu thư tỷ, thuốc tới, uống thuốc thôi.”

Đoạn Tư ngồi bên cạnh Hạ Tư Mộ, nàng mở to mắt, còn buồn ngủ mà vươn tay quơ quơ giữa không trung, sau đó lấy chén thuốc qua định uống một hơi cạn sạch, Đoạn Tư lập tức dời chén thuốc đi, nói: “Không được, nóng lắm.”

Cuối cùng Hạ Tư Mộ cũng tỉnh táo lại một chút, nàng dụi mắt nhìn Đoạn Tư một cách căm giận, giọng khàn khàn: “Làm người phiền phức quá, ra gió chút cũng có thể ngã bệnh.”

Lần nào đổi ngũ cảm với Đoạn Tư xong nàng cũng gặp phải chuyện gì đó xui xẻo, tỷ như ngồi tù bị thọc thành cái sàng, tỷ như bị Kỵ quỷ diện chủ tập kích, tỷ như cảm mạo sinh bệnh. Bây giờ nàng đầu váng mắt hoa, mơ màng hồ đồ, không thở nổi, tóm lại chính là một chữ thảm. Rõ ràng là tự nàng ra gió cho bị bệnh, thế mà nàng lại đổ lỗi lên đầu Đoạn Tư.

Đoạn Tư cười múc một muỗng thuốc đưa lên miệng thổi thổi, đưa tới trước mặt nàng: “Cơ hội hiếm có, trải nghiệm cảm giác ngã bệnh cũng coi như viên mãn?”

Hạ Tư Mộ nghiêng đầu hắt xì một cái, xoa xoa mũi uống thuốc mà Đoạn Tư đút, nói: “Loại chuyện này vẫn nên ít trải nghiệm thì tốt hơn.”

Nàng uống thuốc xong, Đoạn Tư lại nhét mứt táo vào miệng nàng, Hạ Tư Mộ hàm hồ nói: “Ta ăn không ra mùi vị gì, cũng không sợ đắng, ngươi cho ta ăn mứt hoa quả làm gì? Đưa Trầm Anh ăn đi.”

Đoạn Tư cũng nhét vào miệng Trầm Anh miếng mứt táo, rồi cúi người thấp giọng nói bên tai Hạ Tư Mộ: “Là ta sợ đắng.”

“Cho nên là?”

“Lát nữa ta muốn hôn nàng.”

“…” Hạ Tư Mộ lén nhìn sang Trầm Anh đang chớp đôi mắt to bên cạnh, đẩy Đoạn Tư ra bảo: “Ngươi bớt lại đi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bệnh sao?”

Nói là nói như vậy, nhưng lúc Đoạn Tư đút mứt táo Hạ Tư Mộ vẫn ăn. Nàng cứ như vậy uống một ngụm thuốc ăn một miếng mứt, uống hết chén thuốc. Nghĩ đến chuyện đây cũng là cách uống thuốc bình thường của Đoạn Tư, nàng không thể tưởng tượng nổi người này sợ đắng đến mức nào, hắn mà lại nhõng nhẽo vậy sao?

Trầm Anh cũng không bị bạc đãi, nó vừa nhai mứt táo vừa giơ tay đặt lên trán Hạ Tư Mộ, nghiêm túc cảm nhận sau đó báo lại với Đoạn Tư: “Trán Tiểu tiểu thư tỷ không nóng nữa.”

Đoạn Tư cười nói: “Vậy là tốt rồi, nàng đã hạ sốt.”

Trầm Anh đảo mắt nhìn Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư, nó hưng phấn thử hỏi: “Tam ca, có phải huynh và Tiểu tiểu thư tỷ đã… xác định bên nhau trọn đời không?”

Hạ Tư Mộ nghĩ, mới mấy tháng không gặp mà thành ngữ của nhóc con này tiến bộ không ít. Còn chưa đợi nàng trả lời, Trầm Anh lại bắt đầu nói: “Tiểu tiểu thư tỷ, tam ca thích tỷ, tỷ có thích tam ca không?”

Trầm Anh nhìn nàng, Đoạn Tư cũng nhìn nàng, Hạ Tư Mộ im lặng một lát rồi thân thiết vuốt ve gáy nó, nói: “Lâu ngày không gặp, để tỷ tỷ khảo bài đệ đi chứ nhỉ.”

Ý cười trên mặt Trầm Anh nhanh chóng tắt ngúm, lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Gần đây nó và Đoạn Dĩ Kỳ cùng nhau học võ, Đoạn Dĩ Kỳ đã sớm vỡ lòng, tuy xêm tuổi nhưng mọi thứ đều tốt hơn so với nó, khi tiên sinh đặt câu hỏi, nó còn đang mờ mịt thì Đoạn Dĩ Kỳ đã có thể trả lời ngay lập tức. Nó có cảm giác thất bại sâu sắc, sợ nhất là Đoạn Tư trả bài nó.

Hiện giờ Tiểu tiểu thư tỷ tới, tiên sinh biết tỷ tỷ nó tới nên cho nó nghỉ mấy ngày, không ngờ Tiểu tiểu thư tỷ cũng khảo bài nó.

Trầm Anh gục đầu ấp úng, Đoạn Tư bèn thay nó giải đáp tình hình học tập của nó gần đây. Hạ Tư Mộ lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta giao Trầm Anh cho ngươi, ngươi cũng không thể ném Trầm Anh cho tiên sinh như thế, ít ra thì ngươi cũng phải dạy nó võ nghệ chứ?”

Đoạn Tư ngẫm nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về phía Trầm Anh hỏi: “Học võ với ta cực kỳ vất vả, khổ gấp trăm lần so với sư phụ dạy đệ bây giờ, đệ muốn học với ta không?”

Trầm Anh nhìn Đoạn Tư rồi lại nhìn Hạ Tư Mộ, khóc không ra nước mắt gật gật đầu, nói: “… Được ạ, đệ muốn.”

Trong phòng ngoài trừ Trầm Anh thì ai cũng đều lộ ra nụ cười vui mừng, Trầm Anh nghĩ chẳng phải nó chỉ hỏi một câu thôi sao, sao lại có kết cục bi thảm như vậy?

Đợi Trầm Anh ra khỏi phòng cho khách tạm nghỉ của Hạo Nguyệt Cư, Đoạn Tư ôm lấy vai Hạ Tư Mộ đang mơ màng sắp ngủ, vỗ về không nhẹ không nặng, cười nói: “Chừng nào thì nàng mới hết bệnh đây?”

“Làm gì?” Hạ Tư Mộ hàm hồ hỏi.

“Đóng cửa nhiều ngày rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo. Hai ngày nữa có trận đấu mã cầu, nàng có muốn xem ta đánh mã cầu không?”

_______

Tể chấp: là tên gọi chung của tể tướng và các cơ quan chấp chính thời Tống. Chung lại đây là một vai trò rất quan trọng đi he, tại vì truyện không đề cập đến thời đại cụ thể nào cả.

Hốt: tấm thẻ mỏng và dài dược làm bằng tre, xương, ngà hay ngọc mà thiên tử hay quan lại cầm trên tay khi có chuyện cần nghị sự.
Bình Luận (0)
Comment