Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 8

Edit: Ys

Theo thông lệ đáng lý ra chức tướng quân đạp bạch quân phải do Ngô Lang tướng, Ngô Thịnh Lục đảm nhiệm.

Hắn ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó, là con thứ sáu trong nhà, cơm không đủ ăn mới phải tòng quân. Ở trong quân nhiều năm, hắn ta vẫn luôn nổi tiếng dũng mãnh, luận võ trên giáo đường chưa thua ai bao giờ, dẫn quân đánh giặc lại càng thiện chiến, chưa đến 30 tuổi đã được phong làm Lang tướng, rất nhanh có thể thống lĩnh một quân như tâm nguyện nhiều năm ấp ủ.

Ai ngờ giữa đường lại lòi ra một tên con ông cháu cha từ Nam Đô đến, chưa quá hai mươi mà đã giữ chức Lang tướng ngang hắn ta. Mà Từ tướng quân của đạp bạch quân khi chết trận lại phó thác mấy vạn tướng lĩnh đạp bạch quân cho tiểu tử này. Ngô Thịnh Lục nghĩ chắc chắn là gia tộc của Đoạn Tư gây áp lực mới khiến Từ tướng quân làm ra chuyện trái lương tâm như thế.

Khi còn đối đầu với kẻ địch thì hắn ta nhịn, bây giờ Lương Châu đã được lấy lại, hắn ta liền chẳng kiêng dè Đoạn Tư nữa, chỉ mong hắn quay về Nam Đô càng nhanh càng tốt. Nơi này đao kiếm loạn xạ chẳng phải nơi mà con cháu quý tộc da mỏng thịt mềm chịu được.

Lúc này Ngô Thịnh Lục đang đứng trong sân lớn của phủ Thái thú, Mạnh Vãn mời ngồi hắn ta cũng không ngồi, chỉ ôm đao xụ mặt, sốt ruột nói: “Lão tử còn phải về luyện binh, có chuyện gì nói nhanh lên!”

Đoạn Tư với khuôn mặt tuấn mỹ vẫn luôn treo nụ cười trên môi ân cần bước vào viện, theo sau hắn còn có thủ thành Hàn giáo uý.

“Ngô lang tướng nhiều ngày chăm chỉ luyện binh, thật vất vả.” Đoạn Tư giả vờ không thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Ngô Thịnh Lục, vỗ vai hắn ta. Hắn cao hơn Ngô Thịnh Lục nửa cái đầu, khí thế cũng áp đảo Ngô Thịnh Lục hơn.

Ngô Thịnh Lục càng đen mặt.

Đoạn Tư cũng mặc kệ Ngô Thịnh Lục bực bội đứng trong sân, tự mình ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn lên cười nói: “Mạnh giáo uý, Hạ giáo uý, Hàn giáo uý và Ngô Lang tướng đều ở đây cả rồi. Nói thẳng ra là cả người của ta và Ngô Lang tướng đều ở đây, bây giờ thống nhất một chuyện, ta muốn đề bạt một vị giáo uý lên làm Lang tướng.”

Ngô Thịnh Lục thả tay xuống, nhìn Mạnh Vãn và Hạ Khánh Sinh, không vui hỏi: “Tướng quân muốn đề bạt ai? Hạ Khánh Sinh à?”

“Đúng. Lang tướng thấy thế nào?”

Ngô Thịnh Lục giận sôi máu, Đoạn Thuấn Tức thật sự cho rằng đạp bạch quân này là của hắn sao? Mới lấy lại được Lương Châu chưa bao lâu hắn đã nóng lòng muốn đưa người nhà vào trong quân?

Hắn ta đập bàn, chén chà trên bàn đều rung lên, cả giận nói: “Hạ Khánh Sinh hắn ở đạp bạch quân mới đánh được có bao nhiêu trận?”

“Bốn trận, lấy ba ngàn kỵ binh giết một vạn quân địch, binh sĩ thà chết không lui.” Đoạn Tư đáp.

Quân đội Đại Lương đã nhiều năm không đánh trận lớn nào, kỷ luật lòng lẻo, lúc kháng cự với quân đội Đan Chi thường bỏ chạy tán loạn, giai đoạn trước đạp bạch quân cũng không ngoại lệ. Từ sau khi Đoạn Tư thống lĩnh đạp bạch quân mới siết chặt quân pháp, phàm là kẻ nào trốn tránh đánh giặc mà rút lui thì giết không tha, hơn trăm ngàn người đã chết vì luật đó. Dạo trước mấy binh lính trông coi mồ chôn nhận hối lộ đều bị hắn phạt 40 trượng.

Vì thế lời này liền chọc Ngô Thịnh Lục tức nổ phổi. Hắn ta cao giọng nói: “Đó là vì ngươi đem toàn bộ binh lính tinh nhuệ nhất giao cho hắn ta, nói đến trận đó, không phải hắn ta chỉ đi theo ngươi…”

Nhận ra rằng nếu nói thêm gì nữa thì phải khen ngợi Đoạn Tư, suy cho cùng thành Lương Châu có thế đoạt lại, xác thực công đầu là của Đoạn Tư. Ngô Thịnh Lục không nói thêm nữa, hất cằm: “Lão tử không phục, Hàn huynh đệ của ta ở trong quân ba năm, quân công hiển hách. Ta nói thật, Đoạn tướng quân nếu muốn thăng chức Lang tướng thì nên thăng Hàn huynh đệ đầu tiên. Chứ giờ ngươi lên làm tương quân lại muốn đề bạt người khác làm Lang tướng, ta không phục!”

Đoạn Tư quay đầu nhìn Hàn giáo uý, nam nhân cao lớn mặt sẹo đứng trước gió cao lắm cũng mới ngoài hai mươi, đã trầm ổn như một khối đá đen. Hắn cười hỏi: “Hàn Lệnh Thu, ngươi có phục không?”

Dường như Hàn giáo uý không ngờ tới sẽ bị chỉ mặt, ôm quyền hành lễ, nói hắn ta phục thì không phải mà không phục cũng không đúng, chỉ đành rũ mắt nói: “Lệnh Thu hoàn toàn nghe theo chủ ý của hai vị đại nhân.”

Đoạn Tư chăm chú nhìn hắn ta trong chốc lát rồi quay đầu nhìn về khoảng sân rộng lớn. Mùa đông rét đậm cây cối xơ xác, mọc thưa thớt ở mép sân làm cho người ta cảm giác khoảng sân xa hoa rộng hơn rất nhiều, mặt sân được lát gạch xanh, hai bên có giá để binh khí. Có vẻ Thái thú Lương Châu là một người rất thích tập võ.

“Nghe nói Ngô Lang tướng yêu thích luận võ, trước nay chưa bại dưới tay ai, hay là đấu với ta một trận đi?” Đoạn Tư đứng lên, vươn vai giãn gân cốt, cười cười nhìn Ngô Thịnh Lục: “Nếu ta thắng thì đề bạt người của ta, ngược lại ngươi thắng thì đề bạt người của ngươi. Thế nào?”

Ngô Thịnh Lục nghe thế chỉ thấy phần thắng nắm chắc trong tay, cười ha hả đáp lời: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, tướng quân đừng có nuốt lời đó.”

Hắn ta nổi tiếng sức mạnh vô song, võ nghệ cao cường trong đạp bạch quân. Xem mấy trận chiến trước thì Đoạn Tư cũng có một ít công phu đấy, nhưng mấy tên con cháu quý tộc chung quy cũng chỉ biết khoa tay múa chân thôi.

Ngô Thịnh Lục cầm trường đao của hắn ta lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra giữa sân trước.

Trầm Anh ngồi ở trên nóc phủ Thái thú không khỏi lo lắng.

“Sao tướng quân ca ca lại muốn đánh nhau với thúc thúc kia? Thúc thúc kia to lớn hơn tướng quân ca ca nhiều, trông cũng hung dữ nữa, vừa nhìn là biết giỏi đánh nhau, ca ca thua chắc rồi!”

Nó đội chiếc mũ vành hôm nọ Đoạn Tư đưa cho bọn họ, mạng sa đen che hơn nửa người, Hạ Tư Mộ ngồi bên cạnh nó, ở giữa còn có một đĩa hạt dưa. Hai người nghiêng mình dựa vào nóc phủ Thái thú, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch.

Hạ Tư Mộ đã làm phép trên chiếc mũ, người đội nó vào sẽ có thể ẩn thân, không bị ai nhìn thấy. Còn nàng thì có cả trăm phương pháp để ẩn thân, thế nên lúc này chẳng ai trong viện thấy nàng và Trầm Anh đang ngồi trên nóc cả.

Nàng bảo Trầm Anh đây là ảo thuật, thằng nhóc dễ lừa này liền tin răm rắp.

“Ngô Lang tướng kia sắp thua rồi.” Hạ Tư Mộ cắn hạt dưa, thản nhiên nói.

Trầm Anh chả hiểu gì quay đầu thắc mắc: “Sao lại thua? Ngô Lang tướng có vẻ mạnh hơn mà.”

“Hộp sọ của hắn xấu.”

“… Hộp sọ?”

“Đúng vậy, tỷ nói đệ nghe này Trầm Anh, nhìn người phải nhìn hộp sọ trước. Đệ xem người này đầu sau dẹt, trán cũng dẹt, đỉnh đầu không cao, kém xa hộp sọ của Đoạn Tư.”

“Hộp sọ đẹp thì liên quan gì đến võ nghệ đâu ạ?” Trầm Anh khó hiểu.

Hạ Tư Mộ cười vẫy tay, Trầm Anh liền ngoan ngoãn thò mặt qua, nàng thần thần bí bí ghé vào tai nó bịa chuyện: “Người có hộp sọ đẹp thì mạng lớn.”

Trầm Anh ngây thơ gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Ngô Lang tướng, xin chỉ giáo.” Đoạn Tư đứng trong sân, thoải mái ôm quyền thi lễ với Ngô Thịnh Lục.

Ngô Thịnh Lục hữu lễ đáp lại, sau đó nâng trường đao lên, vào thế, hai mắt trợn trừng, tựa như chuẩn bị săn một con mãnh hổ.

Đoạn Tư vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, cầm Phá Vọng trong tay nhưng không rút ra khỏi vỏ.

“Ngươi rút kiếm ra!”

“Lúc nào cần rút kiếm ta tự khắc sẽ rút.”

“Thế thì ta không khách khí!” Ngô Thịnh Lục còn chưa dứt lời đã giơ đao hướng về phía Đoạn Tư, khí thế như sấm giật gió rền, gầm lên: “Tiếp chiêu!”

Đoạn Tư vẫn không di chuyển, mãi cho đến khi Ngô Thịnh Lục chỉ còn cách hắn một bước, hắn mới lùi chân phải về sau nửa bước.

Hạ Tư Mộ nheo mắt.

Gió xung quanh Đoạn Tư có sự biến đổi, luồng gió như những sợi tơ thưa thớt quấn quanh hắn chợt xoắn lại trong nháy mắt. Đoạn Tư nhanh chóng lùi ra sau nửa bước, dùng tốt độ đáng kinh ngạc tránh được một đao của Ngô Thịnh Lục, xoay người một cái đã đứng sau lưng hắn ta.

Hắn nâng đầu gối đập mạnh vào eo đối phương, Ngô Thịnh Lục theo quán tính ngửa ra sau, Đoạn Tư giơ kiếm vòng qua cổ đối phương, tay kia bắt lấy chuôi kiếm kéo mạnh ra sau.

Gọn gàng dứt khoát khoá cổ, hành động chớp nhoáng, động tác nhanh như cắt.

Trường đao trong tay Ngô Thịnh Lục loảng xoảng rơi xuống đất.

Nếu như lúc này Phá Vọng ra khỏi vỏ thì thứ rơi trên mặt đất không phải đao nữa mà là đầu của Ngô Thịnh Lục.

Sau một lúc yên tĩnh, Đoạn Tư buông Ngô Thịnh Lục ra, Hắn ta che cổ kịch liệt ho khan.

“Cảm ơn.” Đoạn Tư ôm quyền cười nói, hô hấp của hắn vững vàng, một chiêu vừa rồi chẳng hao của hắn bao nhiêu sức.

Hạ Tư Mộ để hạt dưa trên miệng, lúc này mới ra phải cắn xuống.

Trầm Anh hết hồn bật dậy, lảo đảo suýt thì lăn xuống dưới. Hạ Tư Mộ duỗi tay giữ chặt nó, mắt vẫn nhìn Đoạn Tư ở trong sân.

Trầm Anh thất tha thất thểu đứng lên, dụi dụi mắt, khó tin nói: “Mới xảy ra chuyện gì vậy? Đệ… Chưa kịp nhìn gì cả mà tướng quân ca ca đã thắng rồi á?”

Mắt người phàm đúng là khó mà thấy rõ.

Hạ Tư Mộ cười toe toét: “Mới xảy ra chuyện gì à? Chuyện vừa nãy giống như một đứa trẻ 6 tuổi giương nanh múa muốt nhào tới, bị một nam nhân trưởng thành bắt được đè xuống đất.”

Ngô Thịnh Lục và Đoạn Tư chênh lệch quá lớn, sự chênh lệch này không phải ở sức lực mà Ngô Thịnh Lục vẫn luôn tự hào, mà là ở phản ứng, tốc độ và chiến thuật.

Có cả kinh nghiệm.

Tiểu tướng quân này hẳn là từng giết rất nhiều người.

Những người hắn đã giết, có lẽ còn mạnh hơn Ngô Thịnh Lục rất nhiều.

Giờ khắc này Ngô Thịnh Lục vẫn không thể tin được, hắn ta che cổ ngồi dưới đất thở hổn hển, hai mắt hoa lên nhìn Đoạn Tư vốn phải là một tên da mỏng thịt mềm, khoa ta múa chân, gian nan nói: “Ngươi… Sao có thể…”

“Ngô Lang tướng cho rằng con cháu ở Nam Đô quanh năm sống trong nhung lụa đều là mấy tên du thủ du thực*. Ngô Lang tướng nghĩ đúng lắm, ở đó đúng là có không ít bọn du thủ du thực, thế nhưng…” Đoạn Tư cúi người, đỡ Ngô Thịnh Lục dậy, cười nói: “Ta không phải.”

*Du thủ du thực: Chơi bời lêu lổng, không có công ăn việc làm.

Khi Ngô Thịnh Lục đứng vững vàng lại, hắn ta đã nhìn Đoạn Tư bằng con mắt khác. Tuy vẫn còn chưa phục lắm, nhưng lại tò mò nhiều hơn.

Đoạn Tư giắt kiếm Phá Vọng lại bên hông, nói: “Ta biết Lang tướng vẫn luôn không phục ta, thế nhưng lúc đối đầu với kẻ địch mạnh chưa từng tỏ ra bất mãn, đó là ngươi hiểu rõ việc lớn, biết bên nào lợi bên nào hại. Ta nghiêm túc chấn chỉnh luật quân, ngươi cảm thấy bất mãn vì ngươi quý bính lính, thấy ta quá hà khắc. Chỉ là Ngô Lang tướng à, chênh lệch giữa chúng ta và quân đội tinh nhuệ của Đan Chi lớn thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, nếu quân kỷ không nghiêm thì chỉ chết càng nhanh mà thôi.”

Sắc mặt Ngô Thịnh Lục từ trắng chuyển sang hồng rồi lại trắng, hắn ta trầm mặc một lát mới nghiến răng nói: “Thắng là thắng, nói nhiều thế làm gì. Ta thua, sau này mong Hạ Lang tướng chỉ giáo nhiều hơn.”

Hắn ta thi lễ qua loa với Hạ Khánh Sinh xong, xoa cổ nói: “Tướng quân công bố việc này khi nào ta đều không phản đối, cũng sẽ hoà hợp với Hạ Lang tướng, nếu không có chuyện gì khác thì mạt tương cáo lui.”

Từ lúc vào cửa đến giờ hắn ta vẫn nói chuyện khách khí với Đoạn Tự, thế mà giờ còn tự xưng mạt tướng.

Hàn Lệnh Thu nhìn Đoạn Tư vài cái cũng ôm kiếm cáo từ theo sau Ngô Thịnh Lục.

Đoạn Tư khoanh tay nhìn bóng lưng hai người rời đi, cảm khái nói: “Thật ra Ngô Lang tướng khá là chân thành, có điều với tác phong này của hắn mà ở Nam Đô chỉ sợ bị ăn đến xương chẳng còn.”

Ánh mặt trời chói chang, nắng chiều rực rỡ mà ôn hoà. Trầm Anh nhìn Đoạn Tư đứng dưới nắng cười đến xán lạn, nhỏ giọng khen: “Tướng quân ca ca lợi hại quá.”

Hạ Tư Mộ chống cằm, cười khúc khích: “Không chỉ có hộp sọ tốt mà xương cốt toàn thân cũng tốt, tuyệt.”

Trầm Anh sờ sờ đầu mình, thẳng thừng hỏi Hạ Tư Mộ: “Tiểu tiểu thư tỷ, hộp sọ đệ thế nào? Hộp sọ đệ có tốt không?”

Hạ Tư Mộ cười vang, điểm trán Trầm Anh: “Trời sinh sung túc, là một đứa trẻ có tiền đồ.”

Mạnh Vãn đứng dưới mái hiên đột nhiên kinh ngạc nói: “Vỏ hạt dưa từ trên trời rơi xuống à?”

Hạ Tư Mộ cười cười, lặng lặng bế Trầm Anh chạy.
Bình Luận (0)
Comment