Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 97

Edit: An Chẩm

Đêm giao thừa ở nhân gian bao giờ cũng là lúc náo nhiệt nhất trong năm, vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm Nam Đô, nhà nhà giăng đèn kết hoa, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh ngập tràn sắc đỏ hân hoan. Nhân khẩu trong phủ Phương Tiên Dã không nhiều cho nên có hơi quạnh quẽ, hắn ta bèn trang trí phủ đệ cùng với nhóm người hầu, khi hắn ta và Hà Tri đang treo đèn lồng trước cửa thì một chùm pháo hoa tình cờ vút lên bầu trời phía xa, sáng rực một góc trời.

Phương Tiên Dã ngẩng đầu chăm chú nhìn màn pháo hoa kia chốc lát, đến khi cúi đầu thì bất ngờ trông thấy Đoạn Tĩnh Nguyên đứng ngoài cửa. Nàng ấy khoác một chiếc áo choàng lông màu cam, mặt đỏ bừng và thở hổn hển, đang ngẩng đầu nhìn hắn ta. Nha hoàn của nàng ấy đứng ở phía sau xách một cái hộp gỗ sơn mài.

Phương Tiên Dã bước xuống bậc thang, hành lễ với Đoạn Tĩnh Nguyên: “Đoạn tiểu thư.”

Đoạn Tĩnh Nguyên nhún người hành lễ, nàng ấy lúng túng liếc nhìn hắn ta nói: “Phương đại nhân… Phủ chúng ta có làm sủi cảo, ta nghĩ ngươi không có người thân ở Nam Đô, nên đem cho ngươi một chén.”

Nha hoàn bên cạnh nàng đưa hộp đồ ăn cho Hà Tri, Phương Tiên Dã mở nắp ra nhìn chén sủi cảo nóng hổi, ngạc nhiên nhìn Đoạn Tĩnh Nguyên, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Đoạn Tĩnh Nguyên lại cho rằng hắn ta không tin nàng ấy, định từ chối ý tốt của nàng ấy. Nàng ấy phồng mang trợn má, tự mình cầm một cục sủi cảo lên ăn, vì sủi cảo còn nóng mà thổi khí phù phù, hàm hồ nói: “Ngươi xem… Ta ăn rồi này, ta không có hạ độc đâu.”

Phương Tiên Dã sửng sốt, sau lại buồn cười, hắn ta đậy hộp đồ ăn lại, nói với Đoạn Tĩnh Nguyên: “Sao ta có thể nghi ngờ có độc được? Cảm ơn lòng tốt của Đoạn tiểu thư.”

Pháo hoa trên bầu trời phía xa chiếu sáng khuôn mặt Đoạn Tĩnh Nguyên, ánh mắt nàng ấy sáng ngời, hơi ngượng ngùng né tránh ánh mắt: “Lòng tốt gì… Chỉ là nhà ta làm hơi nhiều thôi.”

Nói xong nàng ấy dứt khoát xoay người dẫn nha hoàn lên kiệu trở về phủ. Phương Tiên Dã nhìn nàng ấy đi xa, vừa cười vừa lắc đầu.

Hà Tri ôm hộp đồ ăn, thấy lạ lùng bèn hỏi: “Sao Đoạn tiểu thư lại đem sủi cảo cho đại nhân vậy? Không phải nàng ấy ghét ngài lắm sao?” Dừng một chút, hắn ta nói tiếp: “Hơn nữa rõ ràng là Đoạn tiểu thư ngồi kiệu tới, sao còn thở hổn hển vậy.”

Phương Tiên Dã giành lấy hộp đồ ăn, cười nói với Hà Tri: “Ngươi treo đèn lồng đi.”

Dứt lời hắn ta cầm hộp đồ ăn vào nhà.

Sao lại thở hổn hển à? Đoạn phủ cách Phương phủ một đoạn khá xa, vậy mà sủi cảo vẫn còn nóng. Nhất định là sủi cảo vừa hấp xong nàng ấy đã vội vã cho vào hộp, chạy một mạch đến đây.

Phương Tiên Dã vừa nghĩ vừa không nhịn được cười, xem ra năm mới này cũng không tệ, hy vọng sang năm sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp hơn.

Vào đêm giao thừa náo nhiệt ở nhân gian, Yến Kha lại bị Phược Tiên Thằng trói chặt, hai tay vòng ở sau lưng quỳ giữa đại điện vương cung. Phược Tiên Thằng này là bảo bối mà Hoà Gia Phong Di đưa, cuối cùng hắn ta cũng bắt được Yến Kha lấy công chuộc tội.

Các vị điện chủ tận trung nhận được lệnh Hạ Tư Mộ đều tập tung ở đây, thẩm vấn và vấn tội đã kết thúc, hiển nhiên Yến Kha phải chịu hình phạt tan thành tro bụi, việc thu dọn tàn dư của hắn ta chỉ là việc trong một sớm một chiều mà thôi.

Hiện giờ trên đại điện chỉ còn lại mỗi Hạ Tư Mộ và Yến Kha, Hạ Tư Mộ đứng lên khỏi vương toạ, chậm rãi đi xuống bậc thang đến trước mặt Yến Kha, nàng cúi người nhìn vào đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của hắn ta, thản nhiên nói: “Yến Kha, cuối cùng ngươi vẫn thua.”

Yến Kha cắn răng nói: “Tách hồn phách dung hợp với đèn Quỷ Vương, nếu thất bại sẽ đèn nát hồn tan, tất nhiên ta không thể tàn nhẫn bằng ngươi được.”

“Trong mắt các ngươi đèn Quỷ Vương là bảo vật trân quý, thánh vật vô thượng, còn trong mắt ta…” Hạ Tư Mộ chỉ vào vương toạ gỗ hoè nạm bạc sừng sững trên đào cao, nói: “Nó chẳng khác gì một chỗ ngồi cả, chỉ là một món đồ mà thôi.”

Từ lúc Yến Kha còn sống đến khi chết đi, năm lần mưu đồ phản loạn thất bại cả năm. Dụ.c vọng này quá nặng, sống theo đuổi chết mong cầu, tự mình hãm sâu, càng muốn càng không có được.

Yến Kha cúi đầu rồi lại ngước mắt nhìn về phía Hạ Tư Mộ, trong mắt vẫn là sự căm phẫn bất biến, nhưng giọng nói lại run rẩy: “Ngươi biết cha ngươi là do ta giết… Từ khi nào?”

“Ngay từ ban đầu đã nghi ngờ, sau khi trục xuất Bạch Tán Hành đến Cửu Cung Mê Ngục thì đã chắc chắn.”

“Từ lúc đó ngươi đã… Cho nên suốt ba trăm năm qua, ngươi ỷ lại, tin tưởng và gần gũi với ta… Đều là giả thôi sao?”

“Đúng, đều là giả.”

Hy vọng của Yến Kha bị chặt đứt không chút lưu tình, nhưng hắn ta vẫn cố chấp nói: “Nhưng ngươi đã bổ nhiệm ta làm hữu thừa, còn để ta thi hành Kim Bích Pháp…”

“Ngươi quả thực rất có năng lực, hơn nữa lúc làm hữu thừa thi hành pháp lệnh trông ngươi cũng rất hưởng thụ mà, các điện chủ đều là theo hiệu lệnh của ngươi, không phải sao?” Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, cười nhạt nói: “Dù sao cũng phải cho ngươi chút ngon ngọt chứ, người xưa nói rất đúng, tận dụng triệt để.”

Dưới ánh nến và ánh sáng của dạ minh châu, ánh mặt nàng sâu hun hút, lúc mỉm cười lại vô cùng hời hợt, nơi đáy mắt dường như ẩn chứa thứ gì đó kiên định không thể phá vỡ. Nàng vẫn đẹp như vậy, vẫn như lần đầu tiên hắn ta si mê nàng.

Vẫn như lần đầu tiên hắn ta bị lửa.

Hai mắt Yến Kha đen nhánh, quỷ khí trên người tăng vọt, hét lớn một tiếng muốn lại gần Hạ Tư Mộ, nhưng lại bị Phược Tiên Thằng trói chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích, tiếng hét căm phẫn vang vọng trong đại điện, âm vang tầng tầng.

Hạ Tư Mộ cũng không tránh né, nàng chớp mắt, thậm chí còn cười nói: “Trông ngươi có vẻ đau khổ nhỉ, đau khổ là tốt.”

Vì để làm quỷ không thể cảm nhận được đau đớn phải khổ sở, nàng đã hao tâm tổn sức và tiêu tốn hết ba trăm năm. Nàng nâng đỡ Yến Kha lên, tương lai Yến Kha đi rồi còn phải tìm một con quỷ lên nắm quyền thế vị trí của hắn ta để không gây ra hỗn loạn. Cho nên, sau khi Phong Di chế tạo ra pháp khí có thể khống chế được Bạch Tán Hành thì mọi thứ mới thực sự sẵn sàng.

Ngón tay nàng ấn vào trán Yến Kha, đôi mắt Yến Kha run rẩy, cuối cùng lộ ra vẻ mở mịt và bi thương, hắn ta hỏi: “Nếu ta không giết tiên vương thì quan hệ giữa chúng ta có thể nào… Khác được không?”

“Nếu ngươi làm được như vậy thì đã không thành quỷ rồi.” Hạ Tư Mộ bình thản đáp.

Hắn ta thấp giọng nói: “Ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi.”

Hạ Tư Mộ cười cười.

“Ta biết.”

Ái mộ ta thì ít, còn yêu quyền lực thì nhiều.

“Rõ ràng ngươi không muốn làm Quỷ Vương.”

“Ta không muốn làm, nhưng ta sẽ không nhường lại thế giới này cho kẻ mà ta ghét.”

Đèn Quỷ Vương trên hông Hạ Tư Mộ phát ra ánh sáng lam, đầu ngón tay nàng cháy lên ngọn lửa màu lam, đốt từ trán hắn ta xuống đến vai và toàn thân, cả người hắn ta chìm trong ngọn lửa.

“Vĩnh biệt, Yến Kha.”

Hạ Tư Mộ đứng dậy, nói lời từ biệt hắn ta.

Yến Kha cắn răng không chịu phát ra bất kỳ tiếng gào đau đớn nào, hắn ta nhìn chằm chằm Hạ Tư Mộ qua ánh lửa, như thể nhìn thấy ngàn năm trước kia hắn ta bị ngũ mã phanh thây ở đầu đường, thống khổ, không cam lòng, dã tâm và tham vọng to lớn cũng rời bỏ hắn ta đi theo tứ chi và sinh mạng.

Hận, hắn ta hận, rõ ràng chỉ còn một chút nữa, còn một chút nữa là hắn ta thành công rồi.

Ánh lửa hừng hực nuốt chửng mọi thứ thuộc về hắn ta, trong cơ đau đớn tột cùng, hắn ta đột nhiên nghĩ, thật sự là chỉ thiếu một chút nữa sao? Thật sự là sẽ thành công sao? Thứ mà hắn ta theo đuổi ngàn năm, có được là có thể hạnh phúc sao?

Hắn ta đi quá xa rồi, cho nên mới đánh mất cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

Chấp niệm bị giam cầm tại thế gian đã được tự do khi nó hoá thành tro tàn.

Hạ Tư Mộ giương mắt nhìn tro tàn trên mặt đất, phất tay mở cửa điện, gió nhanh chóng cuốn nắm tro đi, bay đến nơi cùng trời cuối đất. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa điện chiếu xuống dưới chân Hạ Tư Mộ, nàng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đang dần sáng lên.

Không có trăng nhưng lại thấy được ánh trăng.

Nàng hoá thành làn khói nhẹ dưới ánh trăng, khi xuất hiện lần nữa thì đã đứng ở đỉnh núi Hư Sinh, trước phần mộ của cha mẹ nàng.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn bia mộ của cha nàng, duỗi tay lau bụi trên bia mộ, nói: “Cha, mẹ, năm mới vui vẻ. Con đã báo thù cho người rồi, người có vui không? Cha già.”

Gọi là cha già, nhưng nàng đã lớn tuổi hơn so với cha mẹ lúc được chôn cất ở đây rồi.

Nàng im lặng một lát, nhẹ nhàng cười: “Có thể sau này hai người sẽ có thêm một hàng xóm, đợi hắn già rồi, đợi hắn qua đời, con định chôn hắn bên cạnh hai người. Hắn là một người rất thú vị, chắc chắn hai người sẽ thích hắn.”

“Lúc hai người đi rõ ràng con đã quyết định, sau này con sẽ không bao giờ để bị bỏ rơi nữa, con phải là người rời đi trước. Nhưng Đoạn Tư này…” Hạ Tư Mộ im lặng chốt lát mới thấp giọng nói tiếp: “Con định cho hắn một quyền lợi, cho hắn quyền rời bỏ con trước. Con nghĩ rồi sẽ đến một ngày con phải đau lòng khổ sở vì điều đó.”

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, phải không?” Nàng đứng dậy, nhìn biển sao bao la trên đầu, sắc bạc lập loè.

Vì sao phải làm Quỷ Vương chứ? Khi nào mới xuất hiện một ác quỷ tốt hơn có thể làm Quỷ Vương đây?

… Những người phàm trần này yêu quý người thân, người yêu, bạn bè của họ, cả thế giới rộng lớn này nữa, nếu con cho phép bọn họ yêu và được yêu một cách bình yên, thì mọi phần của tình yêu này đều có liên quan đến con.

… Có lẽ bọn họ không quen biết con, không biết tên con, thậm chí còn không biết đã nhận được sự giúp đỡ từ con. Nhưng bọn họ yêu con.

“Bởi vì bọn họ yêu con.” Hạ Tư Mộ lẩm bẩm.

Người nàng yêu thương có cả đen và trắng, đỏ và vàng.

Là hết thảy sắc màu trên thế gian.

Là mọi âm thanh, giá lạnh, ấm áp, hương rượu, mỹ thực quý giá. Cuối cùng là ba thước bùn chôn cất, bốn tấc lòng nhói đau.

Khi Hạ Tư Mộ trở lại cung điện thì Đoạn Tư vừa mới tỉnh lại, hắn dựa vào thành giường, bưng chén thuốc nói gì đó với quỷ nô, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn là nụ cười rạng rỡ, là dáng vẻ xảo quyệt giả vờ thành khẩn quen thuộc. Thấy Hạ Tư Mộ tới, quỷ nô như được đại xá, chạy đến trước mặt Hạ Tư Mộ nói người sống này không chịu uống thuốc.

Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ với vẻ mặt vô tội, Hạ Tư Mộ xua tay bảo quỷ nô lui ra, sau đó ngồi xuống mép giường.

Nàng hỏi: “Ngươi nôn ra máu bao lâu rồi?”

Đoạn Tư tự biết đuối lý, hắng giọng nói: “Tầm… Hai năm rưỡi…”

“Hai năm rưỡi. Lần đầu phát bệnh là lúc nào?”

Giọng Hạ Tư Mộ bình tĩnh quá mức, không khác gì cái ngày chia tay hắn. Đoạn Tư vô cùng căng thẳng.

“Là vì đổi ngũ cảm cho ta, đúng không? Vì sao không nói cho ta biết?” Thấy Đoạn Tư không trả lời, Hạ Tư Mộ đành tự xác nhận.

Đoạn Tư do dự một lát, cảm thấy lúc này nên thành thật nói ra thì hơn, vì vậy hắn nói: “Nếu nói cho nàng biết thì nàng sẽ không đổi ngũ cảm với ta nữa, như vậy thì nàng không thể cảm nhận được màu sắc, nhiệt độ, mùi hương, giai điệu, đáng tiếc lắm.”

Hạ Tư Mộ yên lặng một thoáng, sau đó cười lạnh. Trời đất quay cuồng, Đoạn Tư bị Hạ Tư Mộ đè lên giường. Chén thuốc rơi xuống phát ra tiếng vỡ tan, mùi thuốc đắng ngắt xộc vào mũi.

Hạ Tư Mộ chậm rãi hạ thấp người khinh thường Đoạn Tư, gần như là trào phúng nói: “Rốt cuộc trong mắt ngươi ta là cái gì? Kẻ ác bá ép cạn ngũ cảm của ngươi rồi nghênh ngang rời đi à? Dù ngươi chết cũng mặc xác? Đoạn Thuấn Tức! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không khổ sở sao? Ta không có trái tim sao!”

Nàng nện một quyền xuống sườn mặt Đoạn Tư, Đoạn Tư ngây người nhìn đôi mắt Hạ Tư Mộ. Con ngươi nàng run rẩy, nếu quỷ cũng có thể khóc thì có lẽ bây giờ nàng đang khóc.

Nàng luôn bình tĩnh, che giấu buồn vui giận hờn, cho nên giờ phút này bao nỗi bi thương mới trào ra như đê vỡ.

Đoạn Tư tròn mắt nhìn Hạ Tư Mộ, nhìn sự bi thương sâu trong mắt nàng. Hắn nói: “Nàng là con quỷ từ bi dịu dàng nhất, tất nhiên sẽ không ép cạn ngũ cảm của ta. Nhưng mà đó là mong muốn của nàng, không phải nguyện vọng của ta. Ta chưa từng muốn sống lâu trăm tuổi, có sống lâu trăm tuổi thì cũng ngắn ngủi chẳng bằng nàng, ngũ cảm với ta mà nói cũng chỉ là ngũ cảm thôi, nhưng với nàng nó là toàn bộ thế giới.”

“Chỉ là ngũ cảm thôi là ý gì? Đoạn Tư, cuộc đời ta chỉ có một lần, cuộc đời ngươi cũng chỉ có một lần như vậy, ngũ cảm của ngươi cũng là thế giới của ngươi! Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không… Đối với ta, ngươi…”

Nàng không nói hết câu tiếp theo. Dừng một chút, Hạ Tư Mộ cười buồn, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Ngươi cảm thấy vì sao ta lại rời bỏ ngươi?”

“… Là vì nàng dùng đèn Quỷ Vương đổi thuốc giải cho ta, phạm vào nguyên tắc của nàng.” Đoạn Tư suy đoán.

Hạ Tư Mộ lắc đầu, nàng gục xuống bên tai hắn, thấp giọng nói: “Là vì ta đột nhiên phát hiện ta đã thích ngươi quá nhiều, cho nên không thể nào chấp nhận nổi một ngày nào đó sẽ phải trơ mắt nhìn ngươi rời xa ta.”

Đôi mắt Đoạn Tư dần mở to, giọng hắn hơi khàn, lẩm bẩm nói: “Sinh lão bệnh tử, không phải nàng đã nhìn quen rồi sao.”

Hạ Tư Mộ khẽ cười: “Đúng vậy, ta đã nhìn quen rồi, nhìn đến chán ngấy, chẳng còn dao động gì nữa, không muốn nhìn nữa! Nhưng là ngươi thì ta vẫn… Không thể chấp nhận…”

Dù nàng có năng lực khác thường trời cho, đánh đâu thắng đó, không có ngũ cảm cũng có thể tinh thông cầm kỳ thi hoạ, là vua của vạn quỷ, nhưng vẫn có chuyện không biết.

Bốn trăm năm, nàng vẫn không học được cách chấp nhận ly biệt.

Nàng không bao giờ muốn rời xa bất kỳ ai.

Nàng cách xa tất cả mọi người, nếu ở gần thì sẽ rời đi trước. Nhiệt độ này vừa phải không quá lạnh, như hơi ấm còn sót lại của tro tàn, không thể tiếp tục cháy nữa.

Hồ ly Đoạn Tư này, dày vò nàng, van xin nàng, dùng sức sống tươi mới chưa từng có dụ dỗ nàng, nói muốn sưởi ấm nàng. Nhưng hắn lại là ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu cháy nàng với sức nóng không thể nào cưỡng lại.

“Cuối cùng ngươi sẽ chết. Giống cha mẹ và dì dượng ta, biến mất không còn dấu vết, để lại một mình ta trên đời.” Hạ Tư Mộ vuốt ve sườn mặt Đoạn Tư, nàng thấp giọng nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn sợ ta sẽ quên ngươi. Ta… Ta cũng sợ, ta cũng không muốn quên ngươi, ta muốn nhớ kỹ ngươi.”

Mãi mãi giống như giờ phút này, nhớ tới ngươi là sẽ nhớ khuôn mặt ngươi, nụ cười của ngươi, hơi thở và màu sắc của ngươi.

Nhớ pháo hoa và đèn sáng, mùi hoa và hương rượu, máu tươi và hôn phục, mã cầu và ánh mặt trời, hô hấp, nhiệt độ, mạch đập, mùi hương, nụ cười, những lời ngông cuồng và thỏ thẻ xin được khoan dung, làm nũng của ngươi.

Không muốn quên đi, không muốn hết thảy trở về cát bụi tĩnh lặng, như nước hoà vào sông dài. Không muốn trở thành hạt bụi biến mất trong lòng đất, không muốn trở thành nước biến mất trong sông dài.

Hạ Tư Mộ khẽ cười một tiếng, nói: “Nhưng rồi ta sẽ phải như vậy thôi.”

Trên con đường của cuộc đời nàng toàn là những phần mộ vô danh của người khác.

Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ, không nói gì.

Đôi mắt sáng ngời của hắn mở lớn, bên trong có một tầng hơi nước mỏng, giống như thuỷ ngọc trong suốt. Hơi nước kia rung lên, dần dần nhuốm màu đỏ, bắt đầu chảy ra từ hốc mắt.

Hạ Tư Mộ cứng họng, nàng thấp giọng hỏi: “Ngươi khóc cái gì?”

Đoạn Tư cong mắt cười, trong lúc hắn cười nước mắt vẫn chảy dài theo khoé mắt, biến mất vào mái tóc đen.

“Ta khóc thay nàng.” Giọng hắn hơi run rẩy.

Vì người mà hắn yêu thương, khóc cho tình yêu của hắn; vì người mà hắn yêu thương, khóc cho những cô đơn mà nàng phải chịu.

Hắn vươn tay ôm lấy sống lưng nàng, lưng nàng lạnh lẽo cứng ngắc mà thẳng tắp. Hắn vỗ về lưng nàng, nói: “Tư Mộ, Quỷ Vương đại nhân của chúng ta, sao xương nàng lại cứng như vậy? Thả lỏng, thả lỏng ra, ta ở đây.”

Hạ Tư Mộ sững người một lát rồi dần dần thả lỏng, nằm trên ngực của hắn.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng thấp giọng hỏi.

Đoạn Tư ôm lấy lưng nàng, hắn im lặng trong chốc lát, khẽ cười nói: “Ôm nàng, làm nàng ấm lên.”

Mặc dù hắn cố tình không nghĩ đến những điều đó, nhưng hắn cũng biết, cả đời này của hắn thật ra toàn những chuyện không như ý, hơn nữa tương lai vẫn sẽ trắc trở như vậy.

Thế nhưng lúc ôm nàng, hắn lại nhớ đến câu phán gặp dữ hoá lành kia.

Cuối con đường trắc trở liệu có phải là nàng không?

Nàng sẽ là may mắn trong cuộc đời lận đận của hắn.

Dù là khi bị từ chối, bị bỏ rơi, phẫn nộ và bi thương, hắn vẫn cảm thấy đáng. Không liên quan đến kết cục, nếu có lặp lại trăm ngàn lần nữa hắn vẫn hy vọng có thể gặp nàng trăm ngàn lần.

“Nàng có hối hận khi gặp ta không? Nói lại lần nữa đi, nàng có muốn quen biết ta không?” Đoạn Tư nhẹ giọng hỏi.

Hạ Tư Mộ im lặng, nàng nhắm mắt nằm trên ngực hắn, thở dài một hơi, ôm lấy hắn.

“Muốn.”

Bất kể lặp lại bao nhiêu lần nữa, nàng vẫn sẽ nắm lấy tay hắn trong đêm giao thừa kia, kéo hắn đứng dậy. Cũng sẽ ôm lấy hắn vào thời khắc này, quyết định cùng hắn  sống cuộc đời ngắn ngủi này.

Nàng sẽ đau lòng, nhưng tuyệt đối không hối hận.

Bọn họ hoàn toàn giống nhau ở điểm này, có lẽ như vậy là đủ rồi.

Đoạn Tư khẽ cười, nói: “Câu nàng vừa mới nói, bao gồm cả câu đầu tiên sao?”

“Cái gì?”

“Nàng nói nàng thích ta.” Đoạn Tư nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói thích ta.”

Hạ Tư Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nói: “Ngươi chưa từng hỏi, ta tưởng ngươi không muốn nghe.”

“Ta muốn nghe, làm gì có ai không muốn nghe chứ?”

Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, chậm rãi ôm lấy vai Đoạn Tư, cụp mắt nói: “Ta thích ngươi. Nếu ngươi muốn nghe nhiều hơn thì phải sống lâu trăm tuổi.”

Đoạn Tư ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Được.”

Vì mất máu quá nhiều nên thân thể Đoạn Tư suy yếu, đầu bếp của Khương Ngải làm rất nhiều món bổ khí bổ huyết, Hoà Gia Phong Di cũng phái người tặng chút linh đan diệu dược, còn nói bệnh của Đoạn Tư có liên quan đến phù chú ngũ cảm, e là đại phu bình thường không nhìn ra vấn đề, mấy ngày nữa hắn ta sẽ bảo sư huynh tinh thông y lý của Tinh Khanh cung đến xem bệnh cho Đoạn Tư.

Đoạn Tư đang bị Hạ Tư Mộ bắt uống thuốc, cau mày nói; “Tư Mộ, ta ở Quỷ giới lâu lắm rồi, không biết tình hình Nam Đô thế nào, ta phải trở về.”

“Ngươi nôn nhiều máu như vậy lại còn té xỉu, vừa mới tỉnh không bao lâu, đi còn không vững, quay về thì có thể làm được gì?”

Một ngày nọ mặt trời mùa đông ấm áp, bọn họ câu được câu chăng nói chuyện với nhau, quả thực là khoảng thời gian đẹp nhất trên đời. Hạ Tư Mộ dựa vào người Đoạn Tư, nửa người được hơi ấm của hắn sưởi ấm, nàng cầm sách quỷ mở ra một trang mới, đọc trang sách đó. Khi nhìn thấy hàng chữ bên trên, nàng đột nhiên cứng đờ, giơ tay lau những ký lục vừa xuất hiện như không thể tin nổi.

Đoạn Tư thấy hơi kỳ lạ nhìn qua: “Làm sao vậy?”

Hắn trông thấy dòng chữ mà ngón tay nàng lau qua.

Tiết Trầm Anh, sinh năm Thiên Nguyên thứ hai, qua đời vào ngày mồng ba tháng giêng năm Tân hoà thứ nhất, U châu Phủ Kiến thành.
Bình Luận (0)
Comment