Bạch Nhật Huyên đột nhiên trở nên thực trực tiếp, dám lôi kéo Bạch Nhật Tiêu không cho anh rời đi. Cô muốn tách anh ra, không phải dễ dàng. Quyết định buông tay anh, trong tim cô cũng rất đau đớn. Cho tới nay đều là Bạch Nhật Tiêu quá yêu cô, cô căn bản không có cơ hội để biểu hiện, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, yêu ở trong lòng. Nếu không phải là vì anh phát giận xoay người rời đi, câu yêu anh này, cô cũng vốn đã quên cách để nói ra miệng.
Thực ra Bạch Nhật Tiêu vẫn không dám giao chính mình cho cô. Tới bây gườ đều là giữ rịt cô bên người anh. Bởi vì anh sợ hãi, cô cũng sẽ giống như cơ hội yêu vô cùng hiếm cô kia, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Lần này xem ra, tcar hai thực đã yêu, truy rằng tồn tại chênh lệnh, nhưng không đến mức kém quá xa nhau. Tình yêu bá đạo của Bạch Nhật Tiêu, rốt cuộc cũng đã có điểm tựa.
“Anh đang cười cái gì?” Theo thị giác của mình, cô vẫn có thể nhìn tháy được nụ cười ôn hòa của anh, nổi bật dưới ánh đen, tràn đầy ngọt ngào, mà càng lúc càng không ngăn cản được sự mãnh liệt này.
Bạch Nhật Tiêu nắm tay cô thật chặt, lưu luyến cọ xát hai má cô, “Anh thích cảm giác có em kề cận. Thực hạnh phúc.” Vì cô, anh đã có thói quen dùng nguyên đêm trắng nói toàn lời ngon tiếng ngọt.
Gương mặt anh tuấn của anh toàn là ý cười đầy chân thành và dịu dàng, khiến đôi mắt cô cũng phải hỗn loạn. “Em cũng thực hạnh phúc.”
Tình yêu không phải trao đổi đồng giá, vĩnh viễn không có khả năng yêu cầu tình yêu của đối phương có thể đạt tới ngưỡng như mình. Yêu nhiều hơn nhưng nhận không được bao nhiêu là điều không thể tránh được. Tuy rằng yêu hết lòng là điều căn bản để khiến đối phương cảm nhận được tình yêu say đắm của mình, nhưng là điều này so với nhận còn có cảm giác hơn. Tình yêu càng sâu, càng khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc.
Tình yêu không phải đồng giá trao đổi, vĩnh viễn không có khả năng yêu cầu lẫn nhau tình yêu có thể đạt tới cùng trình độ. Yêu xuất siêu nhập siêu không thể tránh được. Tuy rằng yêu xuất siêu nhất phương tại đây dạng tình yêu quan hệ vị tất có thể được đến cùng chính mình ngang nhau yêu say đắm, nhưng là hắn hội so với nhập siêu nhất phương càng dễ dàng thỏa mãn, mà càng sâu yêu không nhất định sẽ kéo đại yêu chênh lệch, của hắn càng sâu yêu, khiến cho hắn thấy hạnh phúc.
Bạch Vĩ Minh biết rõ con trai cùng con gái công nhiên phản kháng, thẹn quá thành giận, đem hết thảy đổi lên trên người An Như Nguyệt. Từ nước Mỹ gọi điện thoại đường dài trở về tránh cứ An Như Nguyệt không có khả năng, chỉ có hai đứa con cũng không dạy được.
Có một khắc An Như Nguyệt muốn vứt điện thoại đi, khỏi bị Bạch Vĩ Minh đương cố tình gây sự mà tức đến chết! “Tôi đã sớm nói để cho Tiêu nhi cùng Thi Âm đính hôn là chuyện không có khả năng. Anh không nghe, chuyện xảy ra đến nước này thì đổ hết lên đầu tôi, có biết đến đạo lý là gì không hả!!”
“Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, phải làm cho Tiêu nhi cùng Chung Thi Âm kết hôn! Dự án hợp tác với Chung gia vừa mới có vài bước khởi đầu, cô đừng có làm hỏng chuyện!” Bên đầu dây điện thoại tiếp tục truyền tới giọng nói vô lý của Bạch Vĩ Minh, giống như người đang nói chuyện điện thoại với y không phải là vợ, mà là một thuộc hạ, tất cả đều là mệnh lệnh.
“Tiêu nhi muốn hay không muốn kết hôn là chuyện của Tiêu nhi, tôi không có biện pháp gì!!” An Như Nguyệt cũng không ôn tồn mà đáp trả. Cho đến ngày hôm nay, bà mới chính thức hiểu rõ người đàn ông này. Vì lợi ích, không chỉ bán đứng chín mình, mà ngay cả con mình cũng không buông tha. Khó trách vì sao lúc trước Tiêu nhi lại hận y đến như vậy. Chắc chắn Tiêu nhi đã nhìn thấy rõ bản chất thực sự của gã đàn ông này so với bà! Bên kia đầu dây, tiếng quát nào đó lại truyền đến. Bà đóng điện thoại di động lại. An Như Nguyệt bà đã không còn hơi sức nào mà ầm ĩ với người đàn ông này nữa, cả tinh thần lẫn sức khỏe thể xác.
Vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn là thuốc cảm mạo có hiệu quả nhất với cô. Nằm trong lồng ngực anh, cô dần dần khôi phục sự sinh động như ngày xưa.
Sáng sớm, người giúp việc đã gọi anh dậy, bởi vì Quý Hạo Nhiên vừa cấp tốc đến đây.
“Này, đầu đề của báo buổi sáng hôm nay, nghe nói là tuyên bố hợp tác của Chung thị với Bạch thị đấy.” Quý Hạo Nhiên ở trong thư phòng chờ Bạch Nhật Tiêu, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, đã đưa tờ báo trong tay cẩn thận đưa cho.
Bạch Nhật Tiêu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn đã thông tin này khiến hứng khởi không khỏi giảm chút. Lại nhìn thêm tin tức trên báo, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu!
Tấm ảnh áo cưới bắt mắt của lễ đính hôn giữa anh cùng Chung Thi Âm đặt ngay trang đầu tờ báo, tiếp đó là tin tức hợp tác giữa Chung gia và Bạch Vĩ Minh. Con gái duy nhất của nhà họ Chung cùn người thừa kế Bạch thị thành hôn ngay trong hôm đó! Cái gì mà, tài tử giai nhân trong thương giới, ông trời hợp tác cho. Mấy cái chữ châm chọc linh tinh khiến anh căm giận, ném luôn tờ báo vào trong thùng rác.
“Gọi Mạch Thịnh lập tức đến đây cho tôi!” Anh quay về hướng người giúp việc, quát. Người giúp việc lạnh run xuống lầu gọi điện thoại. Mà cơn thịnh nộ của anh vẫn là đánh thức Bạch Nhật Huyên đương say ngủ.
Quý Hạo Nhiên chở cơn giận của anh giảm bớt được chút ít, mới đến gần, mở miệng nói, “Bây giờ cậu tính thế nào? Chuyện hợp tác giữa Bạch gia đang ở thế phải làm, tất cả mọi người đều chú ý tới. Bố cậu đi ra từng bước này nhất định đã hoàn toàn có sự chuẩn bị, cậu muốn tiếp chiêu thế nào đây? Nếu bây giờ mà phủ nhận, dự án hợp tác làm ăn này rất có khả năng sẽ phải ngừng.” Công ty gia tộc của Quý Hạo Nhiên cũng có một phần đầu tư trong hạng mục này, nên cũng thực chú ý tới tình thế hiện tại.
Bạch Nhật Tiêu nghe anh nói như vậy càng thêm tức giận, lửa giận trong mắt bừng lên nhìn anh, “Mình quan tâm được chuyện bọn họ có thể hay không thể hợp tác sao? Mình sẽ cho họ biết, gài bẫy mình là sẽ hưởng hậu quả gì!”
“Mình biết cậu rất tức giận, nhưng cũng phải nghĩ tới hậu quả một chút. Một khi hai nhà Chung Bạch trở mặt với nhau, các công ty đầu tư vào dự án hợp tác này đều sẽ bị liên lụy. Tiền vi phạm hợp đồng Bạch thị phải trả chắc chắn không phải là một con số nhỏ!” Quý Hạo Nhiên biết rõ tính tình cứng rắn của Bạch Nhật Tiêu, huống chi chuyện này còn liên quan đến ích lợi của anh. Chỉ là biết thằng bạn mình khi nhìn đến tin tức thế này sẽ nổi trận lôi đình, Quý Hạo Nhiên mới sáng sớm tới nơi này, nói cho Bạch Nhật Tiêu phương án dự phòng. Hy vọng sau khi phân tích được mối liên quan lợi hại này, Bạch Nhật Tiêu có thể cân nhắc, không nên đối đầu cứng rắn thế này với Bạch Vĩ Minh.
“Mình làm việc không cần cậu tới dạy! Nếu cậu tới đây làm thuyết khách giúp Bạch Vĩ Minh, thì lập tức đi ra cho mình!” Quý Hạo Nhiên cứ thao thao bất tuyệt với anh, cuối cùng thì cũng chỉ muốn anh chấp nhận cuộc hôn nhân giả tạo này, bị động mà kết hôn với Chung Thi Âm, nhận mệnh trở thành lợi thế mở rộng sự nghiệp của Bạch Vĩ Minh! Hành vi trơ trẽn của Bạch Vĩ Minh năm đó, anh tuyệt đối sẽ không rập khuôn theo!
Khi Bạch Nhật Huyên đến thư phòng, đã thấy những mảnh báo bị xé nát, người giúp việc lo lắng canh giữ ngoài cửa. Trong phòng, Quý Hạo Nhiên cũng im miệng không nói, mà Bạch Nhật Tiêu, giận dữ đã không thể át được. Cô mơ hồ nghe được, chuyện này có liên quan tới ba mình. Đại khái là có thể đoán được vì sao Bạch Nhật Tiêu lại tức giận đến như vậy.
Cô kéo kéo tay Bạch Nhật Tiêu, cảm nhận được anh đang vì phẫn nộ mà run run. “Không nên tức giận, tính tình của anh khiến mọi người thực sự sợ hãi nha. Ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện chứ.” Cô khó khăn nở ra nụ cười, rồi nhìn người bạn thân của Bạch Nhật Tiêu.
Anh rút tay ra, ôm cô thật chặt. Khó khăn lắm mới diệt được sự băn khoăn của cô, thì bên ngoài lại đột kích như vậy, không để cho bọn họ một cơ hội thở dốc. Hiện tại chỉ có thể ôm chặt lấy cô mới cảm giác được an ủi, không tiếc sức đối đầu với thiên hạ này. Chỉ cần cô vẫn còn ở trong lòng anh là tốt rồi, anh có thể đối mặt với hết thảy mọi thứ.
Cô bất an trong lòng anh, quyết định mở miệng, “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Mặt anh hiện lên sự khó khăn, không biết nên mở miệng nói với cô như thế nào. Bạch Nhật Tiêu vuốt cái đầu nhỏ của cô đang chôn trong ngực mình, “Huyên Huyên, anh muốn công khai thân phân của em, đem quan hệ của chúng ta thông cáo thế giới, được không?” Đây chính là phương pháp tốt nhất để cho bọn họ có thể danh chính ngôn thuận. Nếu không phải là vì lo lắng đến sự chần chờ của cô, anh đã sớm làm như vậy, không đến mức chờ tới bây giờ để Bạch Vĩ Minh chém một đao.
Bạch Nhật Huyên an phận dựa vào ngực anh, biết anh nhất định là trải qua ‘thâm tư thục lự’
(tâm tư thâm sâu, suy nghĩ chu đáo) mới quyết định làm như vậy. “Công khai đi, nếu như vậy có thể giúp chúng ta bên nhau.” Trải qua một màn nước mắt đêm đó, cô tựa hồ đã trưởng thành không ít. Cô hiểu được sự băn khoăn của anh, kéo dài cho tới bây giờ, anh là vì cô mới can tâm lén lút yêu nhau. Cô không biết rốt cuộc anh yêu cô bao nhiêu, cũng không biết sự chênh lệnh giữa hai người có bao nhiêu lớn, nhưng cô vẫn đương cố gắng, cố gắng đuổi theo tình yêu của anh.
“Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, em đều muốn ở bên cạnh anh.”
Anh còn sống, là vì yêu cô. Anh phản kháng cùng tranh đoạt, là vì để cô có thể yêu chính mình. Tâm tình anh bây giờ chỉ vì một câu ‘đẩy ra mây mù’ đơn giản kia, còn không đủ để miêu tả cảm giác ánh mặt trời đương chiếu khắp nơi. Điều anh muốn, là tín hiệu bày tỏ sự tin tưởng cùng đi theo của cô. Mà giờ đây đều đã có được, cũng chỉ kém cho cô một cuộc sống an ổn cùng tương lai tốt đẹp mà thôi.
Bạch Nhật Tiêu chưa bao giờ hối hận vì đã giao tình yêu kiếp này cho người dễ dao động là cô. Cũng chưa bao giờ để ý tình yêu của cô không lớn lao bằng anh. Bởi vì yêu quá sâu, nên chỉ cần cô cho anh một chút ngọt ngào, đã đủ để anh cười hạnh phúc, đắc ý mà kiêu hãnh. Bạch Nhật Tiêu hôn cô, mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn. Anh yêu cô, mặc kệ bao nhiêu người xem thế nào.
Quý Hạo Nhiên thức thời xoay người lại. Mặc kệ như thế nào, anh vẫn vì Bạch Nhật Tiêu mà cảm thấy may mắn. Dù sao cậu ấy đã yêu Bạch Nhật Huyên nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì ‘vân khai nguyệt minh’, mọi thứ đã được đáp trả xứng đáng.