Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 182

"Không thể nào, không phải nói Lưu Bị đã cướp lấy Tương Dương rồi sao? Sao Thái Mạo lại nghe mệnh lệnh của Lưu Bị. Thái Mạo là người bảo vệ Lưu Tông! Chẳng lẽ tên tiểu nhân muốn bán đứng cả chị ruột của mình cùng cháu ngoại trai hay sao?" Tôn Quyền hỏi.

"Ai!" Chu Du rốt cục thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Vốn mạt tướng cũng không rõ, về sau mới biết được, Lưu Bị đã thua trong tay Đại tướng Liêu Giang dưới trướng Hứa Thành, sống chết chưa biết. Hôm nay, Liêu Giang đã an tọa tại bên trong thành Tương Dương, tất cả các quận Kinh Châu ngoại trừ Giang Hạ, đều bị đánh chiếm"

"Điều này sao có thể?" Lần này, không chỉ Tôn Quyền, tất cả người Giang Đông lại một lần nữa đồng thời kêu lên.

"Mạt tướng vốn cũng cảm thấy khó mà tin được. Thế nhưng tin tức này quả thật là sự thật, vô cùng xác thực" Chu Du thở dài nói tiếp: "Theo như tin tức tin cậy, đầu tiên chính là Ngụy Duyên bắt làm tù binh Đại tướng Kinh Châu, Hoàng Trung, Văn Sính, rồi sau đó Thái Sử Từ công hãm Tương Dương, mà sau khi Tương Dương bị Liêu Giang đánh chiếm, Lưu Kỳ cũng bị bắt. Bởi như vậy, cộng thêm Thái Mạo cũng bị trọng thần của Hứa Thành là Tuân Thầm chiêu an, hai đứa con trai Lưu Biểu đều đã rơi vào trong tay Hứa Thành, mà Lưu Biểu lại chỉ mới qua đời, người Kinh Châu còn đang tưởng nhớ. Nghe mệnh lệnh của hai đứa con trai này, đương nhiên đại bộ phận lựa chọn đầu hàng!"

"Kinh Châu vừa mất, Giang Đông ta sẽ rơi vào tình cảnh hai mặt lâm địch!" Tôn Quyền thở dài nói, thế nhưng, hắn dù sao không phải là người bình thường, nên đã lập tức khôi phục tinh thần, hắn lại nhìn Chu Du hỏi: "Công Cẩn, vậy theo ý kiến của ngươi, lúc này chúng ta phải làm như thế nào?"

"Bẩm báo Ngô Hầu, lúc này tuy bốn quận Kinh Nam của ta đang đại quân của Từ Hoảng cùng Từ Thứ tiến đánh, thế nhưng đây chỉ là hình thức bề ngoài. Hứa Thành đã toàn diện phát động, lúc này, không phải hắn chết, chính là ta mất mạng, cho nên chúng ta cần nghị hòa!" Chu Du nói ra một câu "Tự mâu thuẫn".

"Nói rõ chi tiết!" Tôn Quyền đương nhiên biết rõ Chu Du là người như thế nào, cũng không cần nói nhiều.

"Lúc này, trên thực tế Lưu Bị đã suy tàn. Tuy Giang Hạ vẫn đang không đầu hàng Liêu Giang, thế nhưng với năng lực của người dưới trướng Hứa Thành, cho dù Lưu Bị có thể thủ Giang Hạ thì hắn cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, mà Tào Tháo bởi vì muốn chọi cứng với mấy lộ đại quân của Hứa Thành, càng không cách nào phân thân, cho nên, Giang Đông ta chỉ có cách đánh một trận cùng Hứa Thành!" Chu Du nói.

"Đại đô đốc, ngươi đã nói muốn hòa, còn nói muốn chiến, rốt cuộc là muốn chúng ta phải làm gì?" Bệ Tống hỏi.

"Cái gọi là hòa, chính là giống như Kính Văn vừa mới nói, yếu thế mà thôi. Chỉ có điều đối tượng khiến chúng ta yếu thế, cũng không phải là Hứa Thành, mà là Từ Hoảng!" Chu Du cười nói: "Từ Hoảng từ khi đi theo Hứa Thành đến nay, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được. Thế nhưng, cái gọi là kiêu binh tất bại, tuy Từ Công Minh hắn cũng là danh tướng, bản tính là gốc rễ của con người, quyết không thể trong một câu hai câu mà có thể nói rõ ràng, người này chỉ trong vòng mười ngày đã đại phá Tây Thục. Hãy thử nghĩ xem hắn không lấy làm kiêu ngạo sao, ai mà tin? Mà bốn quận Kinh Nam ta, không thể hiểm trở như Tây Thục, binh lực cũng không nhiều như Tây Thục, tướng lĩnh thì càng không tìm được người nào! Hắn lại một đường ca khúc khải hoàn, sao há có thể không có khinh thường trong lòng? Cho dù hắn có thể có cảnh giác trong lòng, chỉ cần đặc phái viên cầu hoà của ta vừa đến, hắn tất nhiên sẽ cho là Giang Đông ta sợ hắn, đến lúc đó thì hắn sẽ tất bại!"

"Kế khích tướng?" Trương Chiêu hỏi. Sau khi hắn nghe xong tin tức mà Chu Du mang về, hắn đã hiểu được lúc này Giang Đông đang rơi vào tình cảnh gì, không quan tâm không được.

"Nói đến kế sách này thì cũng không phải mạt tướng nghĩ ra, mà là xuất phát từ một người khác!" Chu Du lại đã ra động tác liếc mắt đại khái.

"Người nào?" Mọi người đều chấn động trong lòng, chẳng lẽ ở Giang Đông, ngoại trừ Chu Du còn có người có thể khiến cho Từ Hoảng gánh chịu thiệt hại hay sao? Thời khắc nguy cấp, đây chính là một tin tức rất tốt.

"Người này đạo hiệu ' Phượng Sồ " tên là Bàng Thống, chữ Sĩ Nguyên! Lúc này, chắc hẳn người này đang ở chỗ Tôn thái thú Trường Sa uống rượu!" Chu Du vừa cười vừa nói.

"' Phượng Sồ ' ?" Tôn Quyền nghe thấy cái tên này, lông mày hắn đôi chút nhíu lại, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Công Cẩn, nghe nói trong danh sĩ Kinh Tương từng truyền lưu một câu nói như này: ' Ngọa Long Phượng Sồ, được một có thể an thiên hạ! ' thế nhưng Lưu Bị đã chiếm được ' Ngọa Long ' Gia Cát Lượng, tuy có thể chiếm giữ Kinh Châu một lát, lại bất ngờ thất bại ở trong tay đại quân Hứa Thành, bởi vậy có thể thấy được, lời ấy cũng không thể tin! Mà ' Ngọa Long ' không được, ' Phượng Sồ ' này chỉ sợ cũng không thể cao minh hơn người được"

"Ngô Hầu lời ấy quả thật không sai, " Bệ Tống vẫn nhìn Chu Du nói chuyện, hắn lại luôn không tìm được cơ hội, nghe thấy Tôn Quyền nói như vậy, hắn vội vàng tỏ vẻ đồng ý để tránh cho mọi người đã vội vàng quên mất bản thân mình. Hắn nói: "Danh tiếng ' Ngọa Long " ' Phượng Sồ ', chỉ được thổi phồng ở trong dân chúng Kinh Tương mà thôi, Gia Cát Lượng căn bản cũng không có bản lĩnh gì, tuy , . . ."

Nói tới đây Bệ Tống không nói nữa, bởi vì hắn chứng kiến Tôn Quyền rõ ràng đang nhìn hắn mà cố gắng nháy mắt. Hắn nhìn theo ánh mắt Tôn Quyền, hỏng rồi, lại là Gia Cát Cẩn! Đây chính là thân đại ca của Gia Cát Lượng! Ở trước mặt đại ca của người ta mà nói như vậy, thật sự có một chút chút không thể nào nói nổi, mà tuy ngày bình thường Gia Cát Cẩn không xuất đầu, nói gì thì nói, bản lãnh của hắn là thật. Hắn được Tôn Quyền cực kỳ coi trọng, phụ trách công chuyện lớn nhỏ ở trong hầu phủ, quả nhiên quyền cao chức trọng. Địa vị của Gia Cát Cẩn gần với mấy lão thần tử Trương Chiêu, Cố Ung. Hơn nữa có một điều càng đặc biệt là, Gia Cát Cẩn, ở trong các thần tử Giang Đông, là quan văn duy nhất có thể hoà mình cùng những võ tướng bướng bỉnh kia. Chính điều này càng khiến hắn được Tôn Quyền coi trọng. Dù sao, việc văn thần võ tướng Giang Đông mâu thuẫn cũng không phải là sự việc một ngày hay hai ngày, tuy không phải rất nghiêm trọng, thế nhưng một khi xảy ra chuyện thì cũng cần phải hòa giả, mà Gia Cát Cẩn chính là người có thể làm tốt chuyện này, cộng thêm với bản lãnh của hắn, muốn không cho người ta không coi trọng hắn cũng không được! Mặc dù bình thường bản thân Bệ Tống đôi chút không phục Gia Cát Cẩn, thế nhưng hắn cũng biết rõ bản thân mình đã không cách nào so sánh với hắn ở Giang Đông, nhưng hiện tại chính Bệ Tống hắn rõ ràng lại đang nói "Nói bậy" đệ đệ của hắn giữa đám đông trong đại sảnh ( Gia Cát Cẩn làm quan đến đại tướng quân Đông Ngô, cho nên mới nói hắn có thể hoà mình cùng với võ tướng. )

"Tuy nói là vì cổ vũ sĩ khí Giang Đông ta, Kính Văn cũng không cần nặng bên này nhẹ bên kia, bản lĩnh của Gia Cát Lượng thì mọi người cũng đã được chứng kiến, tuy còn không thể nào so sánh cùng Tử Du ( Gia Cát Cẩn ), cũng coi như là rất tốt, mọi người nói có đúng không?" Tôn Quyền giúp đỡ Bệ Tống tìm một lối thoát.

"Đúng vậy, đúng vậy . . ." Gia Cát Cẩn bình thường cần cù chăm chỉ, tính tình lại tốt, là một người hiền lành, cho nên lời nói của Tôn Quyền rất dễ dàng được tất cả mọi người đồng ý.

"Mặc dù nói Gia Cát Khổng Minh phụ tá Lưu Bị thất bại trong tay Liêu Giang, thế nhưng dựa vào điều đó thì cũng không phải nói là không có bản lĩnh. Vấn đề là Gia Cát Lượng hắn chọn sai đối tượng phụ tá mà thôi. Hơn nữa, có thể ở mấy năm trước khiến cho Lưu Bị vượt lên trước cùng ta Giang Đông cùng Tào Tháo định ra minh ước, có thể thấy được kia ánh mắt lâu dài, mà lại làm việc quyết đoán, mà lần này bại trận, thật sự là bởi vì Hứa Thành thực lực quá mạnh mẽ, mà lại Kinh Châu loạn trong giặc ngoài nguyên nhân, ngược lại cũng không phải hắn không có bản lĩnh, hơn nữa, cứ nghe hắn cũng không có bị Liêu Giang tù binh, hơn nữa nhưng có Giang Hạ nơi tay, đến cùng cuối cùng hắn cùng với vậy Liêu Giang tầm đó chẳng biết hươu chết về tay ai còn chưa biết được đâu!" Chu Du tiếp theo Tôn Quyền mà nói lại nói vài câu, nhìn hắn ra Gia Cát Cẩn đôi chút không yên lòng, cho nên nói những những lời này an ủi một chút.

"Về phần ' Phượng Sồ " " Chu Du dương một chút đầu, "Chu mỗ chỉ có thể nói, người này không dưới ta!"

"Thật không ngờ Công Cẩn xem trọng Bàng Thống này vậy sao?" Tôn Quyền đôi chút giật mình, cũng có đôi chút không tin.

"Khởi bẩm Ngô Hầu " vô luận ở trong trường hợp nào, Chu Du đều rất cung kính với Tôn Quyền. Khi hắn thấy Tôn Quyền đặt câu hỏi, hắn liền chắp tay đáp: "Kỳ thật, từ lúc năm trước lúc mạt tướng gặp người này, tới cả ngày tâm tình, đoàn tụ hơn tháng, vừa rồi biết năng lực của người này...!"

"Nếu như người này đại tài như vậy, vì sao Công Cẩn không sớm dẫn kiến?" Tôn Quyền hơi có chút lạ trách nói, đối với Chu Du ánh mắt, có thể có cái gì hoài nghi hay sao? Lỗ Túc nhưng chỉ có hắn đề cử, hiện tại, đã từng chẳng qua là Tôn Sách một gã bình thường phụ tá Lỗ Túc đã là đông Ngô một thành viên thượng tướng, đóng ở Sài Tang.

"Cái này. . ." Chu Du cười gượng gạo, hắn do dự một chút, rốt cục nói: "' Phượng Sồ ' Bàng Thống, hình dáng cổ quái, thường bị người đời khinh rẻ cho nên, tính cách cũng đôi chút quái dị. Hơn nữa, tuy hắn cũng muốn ra sức vì Giang Đông ta, lại luôn nói không muốn bái kiến, cuối cùng hắn chỉ nói nếu ngày sau Giang Đông ta có việc, rơi vào cảnh chiến hỏa, đầu tiên hẳn là bốn quận Kinh Nam, hắn sớm đã đi tới nơi đó. Ngay cả một phong dẫn tiến của mạt tướng cũng không muốn thu. Cuối cùng, mạt tướng đành phải phái người mang phong thư tiến cử đến chỗ Tôn thái thú! Mà mạt tướng, thứ nhất vì muốn huấn luyện thuỷ quân ở hồ Bà Dương, thứ hai không muốn làm trái ý hắn quá nhiều, thứ ba, lại sợ Ngô Hầu ngài cầu tài như khát, mạnh mẽ cưỡng ép hắn, cho nên, chuyện này cứ như vậy mà trì hoãn tới bây giờ." Chu Du còn một câu không muốn đối với Tôn Quyền, đó là: "Sợ ngươi thấy Bàng Thống xấu xí thì sẽ không muốn dùng hắn, nếu vậy thì quá làm tổn thương hiền giả ".

"Ừ! Nếu như vào năm trước mà đã có thể nói bốn quận Kinh Nam của ta chính là chính là nơi đầu tiên tao ngộ chiến hỏa của Giang Đông thì cũng rất không tầm thường. Công Cẩn, vô luận cuối cùng chiến sự Kinh Nam như thế nào, Bàng Thống, bản Hầu muốn mời người này!" Tôn Quyền trịnh trọng nói nói.

"Ngô Hầu sáng suốt!" Chu Du lại thi lễ một cái, nói: "Mạt tướng thay bàng Sĩ Nguyên tạ ơn Ngô Hầu!"

"Đúng rồi!" Bệ Tống nhìn thấy một tên bởi vì được Chu Du đề cử mà một bước lên trời, trong lòng thầm ghen ghét. Hắn không nhịn được lại muốn thể hiện, để mình cũng có thể được Tôn Quyền ưu ái, hắn lại đứng ra nói: "Không biết đại đô đốc có biết tình huống Uyển Thành như thế nào không? Liêu Giang vừa xuất binh, Uyển Thành nhất định binh lực hư không, chẳng lẽ lại không có chủ ý đi đánh chỗ đó sao? Chẳng lẽ Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng lại không nghĩ tới tấn công đường lui của Liêu Giang sao?"

"Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng không phái binh đi đánh Uyển Thành. Người động thủ chính là Vương Uy cùng Lý Thông đóng ở Phàn thành!" Nghe thấy câu hỏi của Bệ Tống, Chu Du thoáng đôi chút mất cảm hứng có được bởi vì Bàng Thống đã được Tôn Quyền coi trọng.

"Ah, tình hình chiến đấu như thế nào?" Bệ Tống lại tranh thủ thời gian hỏi một câu.

"Thám tử mà ta phái đi Tương Dương đã báo tin tức về, nói Liêu Giang phái thuộc cấp Hách Chiêu mang năm nghìn binh mã lưu thủ Uyển Thành, Vương Uy cùng Lý Thông mang ba vạn đại quân liều mạng thương vong vô cùng nghiêm trọng liên tiếp tấn công mạnh mấy ngày, nhưng thậm chí ngay cả tường thành cũng không thể leo lên được, mà Hách Chiêu, bởi vì đánh một trận này, cũng được Liêu Giang xưng là ' bất động như núi ". Về phần Vương Uy cùng Lý Thông, trên đường hai người lui binh quay về Phàn thành, lại bị Đại tướng Tây Xuyên mà Hứa Thành đã thu phục là Lý Nghiêm, Lý Chính Phương tập kích, Vương Uy chết trận, Lý Thông bị bắt, Phàn thành cũng bị quân Hứa Thành chiếm!" Chu Du nói. ( Hách Chiêu chỉ huy ba nghìn binh mã đóng ở Trần Thương, Gia Cát Lượng có hơn mười vạn đại quân công liên tiếp nửa tháng cũng không thể đánh được )

"Ai, vì sao dưới trướng Hứa Thành lại có nhiều mãnh tướng như thế?" Tôn Quyền trầm thấp thở dài nói.

"Đáng giận, đáng giận!" Ngay khi Chu Du, Tôn Quyền cùng tất cả đám thần tử Giang Đông đang nói chuyện, Từ Hoảng lại đang lớn tiếng chửi bậy ở trong đại trướng của mình. Chu Du nói không sai, hắn vốn là có ý định đánh tập kích, Tôn Quyền, bởi vì Kinh Nam có bắc Kinh Châu che chắn, khoảng cách với Tây Xuyên xa xôi nên không phái binh tướng trấn thủ, chỉ phái thúc thúc của mình là Tôn Tĩnh tọa trấn Trường Sa, cho nên Từ Hoảng hắn một đường sát phạt, có thể nói là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nhưng ngay khi hắn vừa mới muốn vượt Tương Giang, hắn đã gặp phiền toái. Tôn Tĩnh rõ ràng lại không ở Trường Sa thủ thành, mà lại đi tới bên cạnh Tương Giang. Cũng không có chuyện Tôn Tĩnh dùng kế binh qua nửa đường thì tấn công. Tôn Tĩnh chỉ xếp đặt một binh doanh, hơn nữa chỉ là một doanh trại nhỏ ngay tại bên kia bờ sông Tương, nhiều lắm thì có thể đóng xấp xỉ một nghìn binh sĩ cũng không tệ rồi, chuyện gì xảy ra vậy? Cho dù Trường Sa đã không có binh tướng, cũng không thể chỉ mang ít người như vậy tới chứ?

Đối mặt với loại tình huống này, đương nhiên Từ Hoảng phải cẩn thận hơn. Nói như thế nào đi nữa bốn quận Kinh Nam cũng là quê quán của Tôn thị. Trường Sa càng là quê quán của lão gia trong nhà đối phương, mình sắp đánh tới đó rồi, lúc này ai biết đối phương sẽ dung biện pháp gì đây?

Cho nên Từ Hoảng càng phải tỉ mỉ xem xét.

Thế nhưng sau khi tìm kiếm tình huống thì lại thật sự không có gì hay, bởi vì, ở bên phía đối diện thật sự chỉ có từng đó người!

Từ Hoảng đôi chút lưỡng lự không quyết định được. Hơn nữa Chu Du đã nói rất đúng, hắn xác thực không để Tôn Tĩnh vào mắt, cộng thêm hắn tin tưởng lính thám mã tinh nhuệ dưới trướng mình, nếu như Tôn Tĩnh không có nhiều người để chơi trò chơi "Binh qua nửa đường mà tấn công", vậy hắn cũng sẽ không khách khí, cho nên Từ Hoảng quyết định, qua sông!

Thế nhưng bởi vì hắn yêu cầu trinh sát cẩn thận tìm kiếm, cho nên, làm trễ nãi không ít thời gian, sắc trời đã hơi muộn!

Cho nên, hắn lại quyết định, trước tiên hạ trại, ngày mai lại qua sông.

Thế nhưng cũng bởi vì một mệnh lệnh này mà khoảng thời gian một đường vô cùng vui vẻ của Từ Hoảng bắt đầu đôi chút khổ sở.

Đêm đó, trong đại doanh quân Hứa Thành đã xảy ra "Bạo động lớn" !

Đương nhiên, bạo động không phải là những binh lính gây ra, mà là. . . hằng hà con chuột, rắn, có binh sĩ cẩn thận còn phát hiện gàng đàn kiến, thế nhưng, mặt khác một số ít những con vật hung tàn thì không cần cẩn thận cũng có thể phát hiện được, đó dĩ nhiên là mấy con gấu đen! Đương nhiên, những thứ này đều không đáng sợ, nếu như đi cùng với những những con vật hung tàn này lại còn có không biết bao nhiêu ong vàng, ong vò vẽ, ong mật thì chuyện lại khác rồi.

"Tận thế?" Từ Hoảng chứng kiến loại tình huống này, trong lòng hắn thầm thốt lên một từ mà trước kia hắn đã ngẫu nhiên nghe được từ Hứa Thành. Lúc ấy hắn còn muốn đứng ra chỉ huy binh lính, thế nhưng tình thế nghiêm trọng tới mức khiến cho hắn không thể không tạm thời trốn vào trong đại trướng của mình mà không dám ra ngoài. Thà rằng hắn rút bội đao chém mấy con rắn, mấy con chuột, hắn cũng tuyệt không đi ra ngoài để cho mấy con ong nhỏ bé đáng yêu châm cho một cái. May mắn mấy con gấu đen đều khá đần, thanh thế quá lớn, sớm đã bị các binh sĩ dùng chiến thuật quần chiến chém chết.

Cứ như vậy, trong thời gian một đêm, đại quân Từ Hoảng thật sự giống như đánh một trận đại chiến, mỏi mệt không chịu nổi! Mà điều càng hận thêm chính là có không ít binh sĩ thương vong. Dù sao, trong số những con rắn kia có không ít thế rắn độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh, căn bản là không kịp cứu chữa, mà sức chiến đấu của gấu đen thì càng không cần phải nói.

Đối mặt với loại tình huống này, Từ Hoảng không thể không hạ lệnh toàn quân tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục một ngày. Đồng thời, hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là binh mã đối diện do Tôn Tĩnh phái đến không nhiều lắm. Nếu trong đêm bọn hắn thừa cơ công tới. . . , ừ, cho dù có thể chiếm chút tiện nghi, thì cũng không khác biệt gì so với những " thành viên bạo động " kia công kích.

Như thế, lại qua một ngày.

Thế nhưng đợi đến lúc Từ Hoảng muốn dẫn đại quân qua sông, đối diện đã không phải là một trại lính nhỏ bé, mà là một đại quân, đại quân nghiêm chỉnh sắp xếp. Nhìn qua thì tối thiểu nhất cũng có một vạn người. Điều càng khiến Từ Hoảng căm hận hơn chính là trong đám người một vạn này, hầu như trong tay tất cả binh sĩ đều nắm giữ một cây cung.

"Phiền toái!" Từ Hoảng liên tục vò đầu bứt tai trước tình cảnh này. Nhưng điều thật sự khiến cho hắn buồn bực lại đã xảy ra ngay sau đó. Từ phía sau truyền đến chiến báo; thành Hán Thọ mà đại quân Từ Hoảng sau khi vượt qua Nguyên Thủy đã đánh chiếm được lại bị quân Giang Đông đoạt lại. Hơn ngàn binh sĩ ở lại thủ thanfnh hầu như toàn bộ chết trận, chỉ có số ít người thoát được, chính bọn họ trở về báo tin.

"Kéo dài thời gian?" rốt cục Từ Hoảng lộ vẻ kích động. Mặc dù chiến thuật mà đối phương dùng để quấy nhiễu quân doanh của hắn rất kỳ lạ, thế nhưng cũng không phải là phương pháp không thể làm nổi. Phía nam nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, việc thu thập cũng không khó. Về phần ong mật thì càng thêm đơn giản, tìm mấy tổ ong liền sẽ thành, sau đó lại cho người an bài là có thể tạo thành tình huống ngày đó. Thế nhưng cộng thêm sự kiện thành Hán Thọ cũng bị mất cùng một lúc, Từ Hoảng đã biết rõ đối phương làm như vậy chỉ là vì muốn kéo dài thời gian mà thôi. Nếu như hắn đoán không sai, Tôn Tĩnh từ lúc nhận được tin tức hắn đánh Kinh Nam cũng đã quyết định dùng một chiêu này. Trước tiên phái một lượng binh mã cực nhỏ ngăn ở bên kia bờ sông Tương. Sau đó đại quân bí mật từ một con đường khác, đi theo đường vòng đến khu vực Hán Thọ, chờ đại quân của hắn đi qua, đánh chiếm lại Hán thọ chỉ có chút ít binh mã ở lại phòng thủ, sau đó đại quân này lập tức nhanh chóng rút quân về, tuy hơi châm một chút, thế nhưng không có chuyện gì hết, bởi vì tại bên cạnh bờ Tương Giang, Từ Hoảng hắn sẽ còn có nghi kị đối với quân doanh có chút ít binh mã kia mà làm trễ nãi thời gian, trong đêm lại xảy ra "Bạo động", lại làm chậm trễ thêm một thời gian ngắn. Mà thừa dịp này, đại quân đối phương cũng đuổi tới, đơn giản qua sông, sau đó ở ngay tại bờ bên kia mà chờ hắn. Khi nhìn thấy binh mã đối phương hầu như đều là quân cung thủ, Từ Hoảng biết rõ bọn hắn sẽ không để cho hắn đơn giản mà qua sông.

"Rất giỏi, người này cũng có gan lớn, lại dám dùng chiêu này. Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ ta liều lĩnh mà qua sông sao?" Từ Hoảng lẩm bẩm nói. Thế nhưng, hắn lập tức cười gượng gạo mà bỏ qua suy nghĩ này. Chỉ cần là một viên Đại tướng, chỉ sợ khi rơi vào tình huống khi ấy cũng sẽ không đơn giản mà hạ quyết định vượt sông!

Nếu như đối phương đã có phòng bị, hắn phải một lần nữa định lại kế hoạch qua sông, Từ Hoảng không thể không một lần nữa cho đại quân dừng lại. Hơn nữa, hắn còn muốn phái binh mã quay lại Hán Thọ quan sát tình hình.

Nhưng đại quân Từ Hoảng vừa mới một lần nữa đóng trại không lâu, Từ Hoảng vừa cho gọi Diêm Hành cùng các tướng tới thương nghị, hắn liền nhận được một phong thư từ phía đối phương đưa tới, mà bên trong cái gọi là "thư" này chỉ mới một bức tranh tơ lụa mà thôi, mà nội dung trong bức tranh chính là nguyên nhân khiến cho hắn không ngừng lớn tiếng chửi bới.

Bức tranh này thật sự đôi chút khó có thể vừa mắt người xem, bởi vì rất rõ ràng người vẽ tranh này có bản lĩnh rất kém cỏi, nội dung bức tranh chính là trong một cái ổ làm thành từ nhánh cây, một người mặc áo giáp, ôm lấy hai bờ mông, đang bị một con rắn, một con chuột cắn.

"Đáng giận, cái này rốt cuộc là có ý gì? Mắng ta là ' một ổ rắn chuột ', hay là nói ta ngay cả mấy con rắn, chuột cũng không đối phó được?" Từ Hoảng vừa nhìn thấy tranh này đã muốn mắng to, thế nhưng sau khi nhìn thoáng qua chư tướng bên người, hắn lại làm bộ cẩn thận mà quan sát bức họa này. Hắn cũng không muốn lại để cho mấy viên tướng lãnh bên người bị đối phương chọc giận. Hắn nói: "Bờ mông Lão tử nào có lồi lên như vậy? Trước sau lồi lõm đó là nữ nhân! Chẳng lẽ là muốn nói Bổn tướng quân có một nửa như nữ nhân? Thật quá mức, đáng giận! Hơn nữa, râu ria bổn tướng quân cũng không dài như vậy đi! Chẳng lẽ bọn hắn không biết sao? Từ khi Quan Vũ bị trúng kế Liêu Giang, bị ròng rọc sắt áp thành bánh thịt, võ tướng thiên hạ không còn lưu hành râu dài như một thời! Hơn nữa, đây là bút pháp gì vậy, năng lực vẽ tranh cũng quá kém!"

Sau khi cố tình nói mấy câu với thái độ nhẹ nhõm trước khi cho đám tướng xem bức tranh cốt để có thể làm tiêu tan cơn giận của bọn hắn còn chưa kịp xuất hiện. Sau khi những tướng lãnh này tiếp nhận bức tranh từ trong tay Từ Hoảng, cũng chỉ hơi tỏ vẻ tức giận mà thôi, cũng không xảy ra điều gì lớn, ngược lại có mấy viên tướng thoải mái tới mức còn lên tiếng thảo luận kỹ thuật vẽ tranh của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment