Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 19

Đổng Trác rời đi, thế nhưng ycũng không nhận ra rằng thành Lạc Dương cũng không bị đốt thành một mảnh đất khô cằn như y đã tưởng tượng. Một ít địa điểm bốc cháy, khi binh sĩ rời đi không bao lâu, đã có người xuất hiện, dập tắt ngọn lửa, sau đó ở trên khu đất trống, sẽ nổi lên một ngọn lửa giống như hỏa hoạn chồng chất, khiến cho tất cả Lạc Dương giống như đang bốc cháy.

"Vì một chiêu này đối phó với Đổng Trác, lão Hà đã cho bộ hạ giấu không biết bao nhiêu người ở các ngõ ngách thành Lạc Dương. Bằng không, đại quân đồn điền chúng ta không thể che giấu được" Từ Hoảng nhìn một đống lửa trước mặt, nói với Lệ Phương.

"Một chiêu vận dụng, trước sau mang hơn mười vạn người, tốn thời gian hơn mấy tháng, chỉ vì lừa gạt một người. Không thể không nói là đại thủ bút" Lệ Phương cũng không khỏi cảm thán vì một chiêu này.

"Tốt rồi, không cần phải nói. Có lẽ Tôn Kiên sẽ nhanh chóng tới, chúng ta cũng không thể để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ bên trong thành Lạc Dương. Một khi tin tức này truyền đi, ai cũng không gánh chịu nổi trách nhiệm này"

Từ Hoảng cưỡi ngựa đi về hướng cửa đông. Theo tin tức báo lại: Tôn Kiên đến từ phía đông.

**************************************

Tôn Kiên ra roi thúc ngựa, hắn nhìn thấy ánh lửa truyền đến từ phương hướng Lạc Dương, biết rõ việc lớn không hay. Đổng Trác đáng chết này lại phát rồ, dám đốt kinh thành Đại Hán. Sau khi đánh một trận, tuy rằng hắn lấy được thắng lợi, nhưng cũng không có nghĩa hắn thật sự là người thắng.

Thật sự là do vận khí mà thôi, cho nên hắn cho binh sĩ truy kích một lúc rồi nghỉ ngơi ngay tại chỗ, đồng thời chờ đợi binh sĩ những chư hầu khác tới. Thế nhưng ánh lửa kia lại làm cho hắn không thể không lập tức xuất binh.

Thành Lạc Dương đã ở trong tầm mắt thế nhưng Tôn Kiên lại thấy một đội quân ngăn chặn cửa thành.

"Các người là người nào?" Đối phương không mặc trang phục quân Tây Lương, cũng không ăn mặc như quân đội một trấn chư hầu trong liên quân. Tôn

Kiên không dám chắc, liền hỏi.

Đối phương không trả lời. Người cầm đầu trên mặt có một cái bớt màu xanh, giơ tay làm một tư thế "Mời".

Vấn đề là động tác của hắn chỉ thẳng về hướng Tôn Kiên.

"Cái đồ xấu như quỷ kia, hãy lập tức tránh ra, nếu không đừng trách thương của ta vô tình" Tôn Sách, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn. Hắn vừa mới đánh một trận cùng quân Tây Lương, hắn không nghe mệnh lệnh quay về của phụ thân, ngược lại hắn di chuyển một vòng lớn, trực tiếp tấn công trận

Đổng Trác. Kết quả, đại xuất danh tiếng, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây nhận biết Đại công tử Tôn gia võ dũng. Lúc này cách nói chuyện của hắn rất có khí thế.

"Nơi đây không thông, mời về" Đại Hán mặt xanh vẫn thể hiện một biểu lộ ngoan cố.

"Nhận lấy cái chết" Tôn Sách vác thương phóng ngựa tới. Thời đại này, không phải là bằng hữu thì là địch nhân. Địch nhân cần phải giết.

Đại

Hán không cưỡi ngựa, trong tay chỉ cầm một thanh đại đao kỳ quái nhìn thấy Tôn Sách xông tới đâm mình, hắn cũng không đáp lời, vọt mạnh vài bước, vung đao bổ về phía chân ngựa. Tôn Sách cả kinh, khống chế dây cương, chiến mã lập tức dựng đứng người lên. Thế nhưng tất nhiên đây là lần đầu tiên đối mặt "Phác đao ". Phác đao không chỉ có thể dễ dàng dùng lực, hơn nữa chuôi đao đủ dài, chiến mã của hắn lập tức bị chém đứt chân sau.

"Hí. . ." Con ngựa hí vang một tiếng, ngã xuống. Tôn

Sách gặp nguy không loạn, người lật nghiêng, tránh khỏi bị kết cục bị ngựa ngã đè lên người. Hắn nổi giận, mãnh liệt xông về hướng đối thủ, chỉ thấy đối phương đã lui về trong trận

"Giết" Người lên tiếng chính là Tôn Kiên. Mặc kệ đội quân vẫn không hiểu thấu này là người nào, đã đến tình trạng này, lại khiến cho hắn trở về, làm sao có thể?

Hai quân nhanh chóng xung phong đánh cùng một chỗ. Chuẩn xác mà nói, là quân Giang Đông của Tôn Kiên phóng tới đối phương, người ta căn bản vẫn không nhúc nhích.

"A..." . . . Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt. Dù có đánh chết Tôn Kiên cũng không nghĩ ra, đội quân ở trước mặt này chỉ vẹn vẹn có không đến một nghìn người, rõ ràng chẳng qua phất đại đao trong tay lại khiến cho đội quân tinh nhuệ, con em Giang Đông của hắn thương vong vô cùng nghiêm trọng. Tôn Sách xông tới, chiến cùng một chỗ với viên tướng lãnh mặt xanh. Tứ đại tướng lãnh thủ hạ ngoại trừ

Tổ Mậu áp hậu, cũng đều đi ra. Không biết sao, lại bị kéo vào trận địa địch, chung quanh đều là địch binh tay cầm đại đao, mà quân đội của hắn vẫn một mực bị ngăn tại trước trận.

"YAA.A.A.." Tôn Kiên hét lớn một tiếng, xông lên phía trước.

"Tiếp chiêu" một bóng đen mãnh liệt đánh về phía hắn. Tôn Kiên cả kinh, vung đao đón đỡ. "Keng" một tiếng vang vọng toàn trường. Tôn Kiên chưa từng thấy cảnh tam anh chiến Lữ Bố, cảnh Trương Phi cứng đối cứng cùng Lữ Bố, nếu không, hắn sẽ phát hiện, một tiếng này hoàn toàn không nhỏ hơn so với âm thanh ngay lúc đó.

Tôn Kiên đã cảm thấy một lực lượng không thể chống cự truyền đến. Cả người lẫn ngựa lại bị cứng rắn đẩy lui hai bước. Cổ tay đã bị đánh rách tả tơi, hai tay tràn đầy máu tươi.

“Ai?” Tôn Kiên hoảng hốt. Từ khi hắn lãnh binh đến nay, còn chưa thấy ai có thể có khí lực mạnh như vậy, có lẽ Lữ Bố? Thế nhưng đối phương giao thủ với hắn lại là một viên đại hán, cao trọn vẹn hai đầu so đại hán mặt xanh vừa rồi, cưỡi trên lưng ngựa trông cao hơn hẳn Tôn Kiên.

"Khá lắm, có khí lực. Ta là Hồng Phong" tay đại hán cầm một cây Kim qua giống như Kim qua cán dài trong tay võ sĩ ngự tiền của Hoàng Đế, chỉ có điều Kim qua này không phải màu vàng hơn nữa phía trên tràn đầy gai nhọn khổng lồ

"Hồng Phong?" Chưa nghe nói qua, nhưng Tôn Kiên lại nhớ kỹ cái tên này.

"YAA.A.A... . ." Là Tôn Sách gào thét. Cha con Tôn Kiên tư tưởng tương thông, hắn vội vàng nhìn sang, chỉ thấy Tôn Sách trước công kích của Đại Hán mặt xanh đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Lúc này Tôn Sách chỉ có thể gắt gao phòng thủ, mặc kệ Tôn Sách không chống đỡ nổi, lúc này, hắn mới mười mấy tuổi mà thôi. Hắn còn cách võ tướng hạng nhất một bậc, không thể so về kinh nghiệm máu tanh, lại được Vương Việt tự tay chỉ đạo như

Lệ Phương. Huống chi, Tôn Sách là chiến tướng, mà Lệ Phương am hiểu chém giết.

"Sách nhi" Tôn Kiên hét lớn một tiếng, phóng tới trước mặt Đại Hán. Bất kể như thế nào, hắn cũng không thể khiến cho Tôn Sách xảy ra chuyện. Cho dù không địch lại, hắn cũng muốn thử một lần. Ông trời đối với hắn thật sự không công bằng. Trong một ngày cho hắn hai lần rơi vào tình thế tuyệt vọng.

Nhưng vượt quá dự liệu của hắn, Đại Hán có khí lực lớn, binh khí trong tay trầm trọng dị thường. Hơn nữa thân thủ cũng rất linh hoạt, đứng trên mặt đất mà kiềm chế hắn ngồi trên lưng ngựa hắn, khiến cho hắn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

"Chúa công, công tử" tam tướng Trình Phổ nhìn thấy cha con Tôn Kiên đồng thời gặp nạn, trong lòng khẩn trương. Thế nhưng những người bên cạnh bản thân cũng có thân thủ bất phàm. Lúc này chính mình và ba người liều mạng, vậy mà cũng không thể thoát khỏi vòng vây, ngược lại đều bị tổn thương.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ cả đời tung hoành thiên hạ, rốt cục phải xong đời ở chỗ này sao?

"Xông lên" lại một lần ở thời khắc mấu chốt, viện binh của Tôn Kiên đi đến. Tổ Mậu dẫn theo thủ hạ từ bên cạnh, coi thường mạng sống mà xông vào trận địa địch, rốt cục đã xé mở một lỗ lớn trong trận đối phương. Ba viên Đại tướng kịp thời vọt ra, lập tức tiến lên cứu cha con Tôn Kiên.

Ba viên Đại tướng quên cả sống chết quả nhiên không uổng phí. Cha con Tôn Kiên được cứu ra, bọn chúng lập tức lui ra. Với địch nhân trước mắt, quân Giang Đông cũng không hề muốn dây dưa với địch nhân, thối lui đến sau lưng chủ tướng.

"Đại Vinh" Tôn Kiên bi thương một tiếng, chỉ muốn xông tới. Thế nhưng hắn bị tam tướng thủ hạ níu chặt. Bọn chúng đều nhìn thấy Tổ Mậu bị một tướng địch dùng búa lớn bổ vào lồng ngực. Khi Tổ Mậu chết, hắn thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu, mà lúc này bên cạnh hắn cũng không còn một thủ hạ

"Chúa công, đi mau" Trình Phổ nín nhịn nước mắt: "Không thể để cho Đại Vinh chết vô ích" Cùng với Hoàng Cái, hai người Trình Phổ lôi kéo Tôn Kiên lên ngựa bỏ chạy, mà bên kia Hàn Đương cũng đã đẩy Tôn Sách lên ngựa.

Quân của Tôn Kiên rút lui. Tới cũng nhanh, thối lui cũng nhanh

"Như thế nào đây?" Lệ Phương hỏi

"Giải quyết tất cả" Từ Hoảng đáp: "Chúng ta ngay lập tức đi hội hợp với tướng quân. Viên Thiệu đã vào được "

**************************

Quân của Tôn Kiên liều mạng triệt thoái về phía sau, liều mạng giống như khi bọn chúng tiến công vậy. Chỉ có điều khi triệt thoái về phía, người chỉ huy đã không phải là bản thân Tôn Kiên.

Vậy đến cùng là người nào? Tôn Kiên thoát khỏi tình trạng cực kỳ bi thương. Hắn cho rằng vì mình mà Tổ Mậu chết đi. Ngược lại hắn suy nghĩ lai lịch của địch nhân có chiến lực thật đáng sợ kia. Tôn Kiên ngẫm lại mà đổ mồ hôi. Chẳng qua chỉ trong khoảng thời gian ngắn không đến một khắc, đội quân con em

Giang Đông của mình tử thương vô cùng nghiêm trọng. Mức độ tử thương còn nhiều hơn so với khi giao chiến cùng Đổng Trác. Nếu không phải cuối cùng Tổ Đại Vinh dốc sức liều mạng cứu giúp, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt. Thế nhưng Tổ Đại Vinh đi rồi. Nghĩ tới đây, Tôn Kiên lại lâm vào trong bi thống

"Chúa công "Trong lời nói Hoàng Cái tràn đầy kinh hoảng

"Cái gì?" Thế nhưng hắn lập tức ngậm miệng lại. Trên mặt đất ở trước mặt đầy thi thể khiến cho hắn ngậm miệng lại

“Chính là binh sĩ của Thứ sử Dự Châu Khổng Do" Hoàng Cái nhận ra trang phục của các thi thể.

"Còn có đội ngũ của Thái thú Trần Lưu Trương Mạc" Hàn Đương cũng nhận ra một bộ phận

"Còn có. . ."

"Còn có. . ."

Toàn bộ là quân chư hầu các trấn đi theo đám bọn hắn tiến vào Tị Thủy Quan.

"Bọn họ trúng mai phục. Nhìn thì hầu như tất cả đều chết dưới tên" Tôn Sách chỉ vào một thi thể, nói.

"Mặc kệ, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây. Ta cảm thấy được, chúng ta như sa vào trong một ván cờ rất lớn" Tôn Kiên suy nghĩ rồi nói.

"Quay về Tị Thủy Quan sao?" Hàn Đương hỏi.

"Không được. Mấy người Khổng Thứ sử đều bị tập kích, nói rõ địch nhân đã sớm nhắm ngay Tị Thủy Quan. Chúng ta đi Hổ Lao quan. Tin tưởng mấy người

Viên Xa kỵ cũng đã qua Hổ Lao rồi. Dù sao Đổng Trác vừa đi, Hổ Lao quan cũng chống đỡ không được bao lâu. Bọn họ nhiều binh. Hơn nữa trong các chư hầu không hề giống chúng ta, phần lớn là võ tướng, sẽ không dễ dàng thất bại. Đi" Tôn Kiên quay ngựa chạy về hướng Hổ Lao quan.
Bình Luận (0)
Comment