Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 6

Ta dắt theo Minh Nhi bước vào phủ họ Thẩm, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Đặc biệt là Thẩm Trường Phong, ánh mắt hắn nhìn ta vừa phức tạp, như có chút áy náy, lại như thở phào nhẹ nhõm.

Khắp phủ Thẩm treo đầy lụa đỏ, trên bàn là những tách trà, điểm tâm tinh xảo thượng hạng. quà cưới xếp dài trên bàn lớn, sơ sơ ước lượng cũng tiêu tốn không dưới vạn lượng bạc.

Ngày ta gả vào, mọi thứ đều giản đơn, toàn dựa vào của hồi môn để chống đỡ thể diện, phủ Thẩm chẳng tốn đến một ngàn lượng.

Lần này vì là hôn sự được ban tặng, e rằng ngay cả gia sản tích góp cũng mang ra tiêu hết rồi.

Chắc lương bổng của Thẩm Trường Phong và Dương Phạn Nhi cũng chẳng chống đỡ nổi bao lâu.

Thẩm Trường Phong đặt chén rượu kính khách xuống, bước đến trước mặt ta, ngẩng cằm, ánh mắt kiêu ngạo:

"Còn biết quay về à? Sau này không được ghen tuông vô cớ như vậy nữa!"

Ta ngẩn người, hắn đang diễn tuồng gì đây?

Thấy ta không đáp, Thẩm Trường Phong tiếp tục trách móc:

"Ta vốn đã không đồng ý chuyện nàng mở y quán. Một nữ nhân trong khuê phòng suốt ngày lộ mặt ngoài đường, khám bệnh cho đám người lộn xộn là không đúng mực. Phụ thân nàng y thuật tầm thường, nàng thì làm sao xứng với hai chữ 'thầy thuốc'?"

Lời hắn nói vô cùng đanh thép.

Ta lạnh lùng cười nhìn hắn: "Thẩm Công tử hiểu lầm rồi, ta đến không phải để hòa giải."

Thẩm Trường Phong cau mày kinh ngạc: 

"Chẳng lẽ nàng muốn tái giá? Với tính cách tẻ nhạt của nàng, lại là phụ nữ bị bỏ, ai thật lòng muốn cưới nàng chứ?"

Thì ra trong lòng hắn, ta lại hèn kém đến vậy?

Lúc cầu hôn, hắn nói ta đoan trang hiền thục, xứng làm vợ hiền mẹ tốt, đời này có được người vợ như ta thì còn cầu gì nữa?

Lúc bị điều đi chinh chiến, hắn thề sẽ tìm cho được "Hộ tâm liên", rồi giành lấy chức sắc, bảo vệ ta cả đời chu toàn…

"Giờ nàng đã hai mươi ba, không ai dám cưới nữa đâu, trừ khi nàng muốn làm thiếp!

"Đã là làm thiếp, sao không về làm thiếp của Thẩm gia?"

Sau lưng ta vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

"Từ chính thất thành thiếp, Thẩm Phó tướng đúng là uy phong thật đấy!"

Thẩm Trường Phong không vui cau mày, nhìn ra sau lưng ta, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Kỳ… Tướng quân!"

Kỳ Hạc Tuyết bước lên một bước, chắn ánh mặt trời chói lóa trước mặt ta, ngũ quan tuấn tú lúc này mang theo cơn giận âm ỉ như sắp bùng phát.

Ta sững sờ. Vừa rồi Thẩm Trường Phong gọi chàng là gì? Tướng quân?

Thần sắc Thẩm Trường Phong vừa cung kính lại vừa ương ngạnh:

"Tướng quân, ngài đến dự hôn lễ của thuộc hạ, ta vô cùng cảm kích. Xin tạm chờ ta xử lý người phụ nữ này rồi sẽ nói chuyện."

Ta nhướng mày. Trước kia Thẩm Trường Phong từng nói vị tướng quân ấy chẳng qua chỉ nhờ xuất thân tốt, được người người tâng bốc, có người liều mạng thay hắn ra chiến trường nên mới ngồi vững ở vị trí cao. 

Bình Luận (0)
Comment