Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 22.5

"Dám cướp thức ăn của ta trước mặt ta??? Đúng là muốn hóa kiếp rồi!" Quả Quả cầm vỏ đốt chân cua nhện dài hơn 2 m, huơ qua huơ lại tứ phía, vẻ mặt đằng đằng sát khí, đùng đùng quát lên.

Các chân cua đã nướng chín mà Quả Quả để bên ngoài, đang chạy ngang chạy dọc đột nhiên bất động yên tĩnh nằm lại trên mặt cát vàng.

Quả Quả thấy lạ, đôi mắt quét nhanh tám hướng, rít lên, "Ra đây!"

Nhưng không có bất cứ động tĩnh nào đáp lại nàng. Quả Quả đề cao cảnh giác, nàng tiến từ từ lại chiếc chân cua gần nhất. Nàng ngồi xuống, thận trọng đưa tay ra chầm chậm bắt lấy chân cua. Khi nàng chạm được đến chân cua, liền dùng lực kéo nó về.

Song, chân cua lại không hề nhúc nhích. Quả Quả phải gia tăng thêm lực, kéo ba bốn lần, chân cua tiến về hướng nàng được một chút thì đột ngột bị một lực tác động ngược lại, kéo nó về vị trí ban đầu.

Quả Quả tức giận quăng cái vỏ cua ra sau lưng. Nàng dùng hai tay dồn hết sức, gương mặt nhăn nhó khó coi, nhóm người tạo thế thuận lợi để kéo mạnh chân cua lên.

Lần này nàng thành công kéo chân cua lên khỏi mặt cát, vung lên không trung vẽ thành một cung cầu vòng. Không những kéo chân cua thành công, nàng còn thành công kéo lên năm sáu con vật quái lạ, ẩn núp dưới cát, đeo bám vào vỏ hòng giành chân cua đầy thịt với nàng, khiến chúng chớp nhoáng hiện nguyên hình trong tầm mắt nàng.

Chúng có thể dài trung bình từ 7,5 - 15 cm, thân hình giống rết nhưng lại có những chiếc lông y hệt sâu róm. Phần lưng của chúng hơi cong và được phủ một lông dày có kích thước khoảng 2,5 cm.

"Rết biển???" Quả Quả nhìn chúng vụt qua liền có chút thẩn thờ, miệng không tự chủ, lẩm bẩm

"Rết biển???" Quả Quả nhìn chúng vụt qua liền có chút thẩn thờ, miệng không tự chủ, lẩm bẩm.

Những con rết liền kéo theo chân cua rơi xuống mặt cát, chúng lại chui rút vào trong lòng cát lẩn trốn mất dạng, chỉ còn trơn lại chân cua ở bên trên. Quả Quả quyết phải giành lại hết thịt cua. Nàng buông tay, đi tới bếp lửa, lấy ra một thanh gỗ đang cháy bừng bừng, xoay người đập ngay xuống mặt cát ở sau lưng, quát tháo.

"Mau ra đây cho ta!"

Những con rết đầy lông bên dưới cát trồi lên, bỏ chạy tán loạn rồi lại rút xuống cát ẩn thân.

Trong khi đó, Vô Tâm và Tiêu Sắt lúc nhìn thấy những con rết kia, đồng tử họ đột nhiên thu hẹp lại, sự lo lắng, gấp rút hiện rõ. Hai người vội vàng chạy đến chỗ Quả Quả. "Hỏng rồi! Là ta đã quá khinh suất!"

"Quả Quả đừng tranh nữa!" Vô Tâm vừa chạy thật nhanh đến vừa lên tiếng ngăn cản.

"Chạy mau!" Tiêu Sắt hối hả, hô lên.

"Sao phải chạy??? Ta còn chưa đòi được thịt cơ mà???" Quả Quả vẫn đập thanh gỗ đầy lửa xuống cát.

Những con rết ở dưới cát bị Quả Quả tiến đánh đúng vị trí, liền sợ hãi nhảy lên khỏi mặt cát rồi lại cuống cuồng tức khắc chun trở lại vào cát.

"Loài rết biển này ở chỗ ta không có gì đáng sợ cả. Chỉ gây ngứa chút thôi." Quả Quả nhìn những kẻ địch nhỏ bé có vài phần yếu ớt, cười khinh địch, nói.

"Mỗi con rết lông này có thể phóng ra nhiều chiếc gai mang độc hoặc trực tiếp phóng ra chất độc trong phạm vi gần 2 xích (khoảng nửa mét). Cô đang ở trong "phạm vi chết" đấy." Tăng bào bạch y cuốn theo chiều gió, Vô Tâm vừa chạy đến vừa bức thiết bảo.

"Cô mà trúng phải độc của nó liền đau đớn tột cùng, da thịt nhanh chóng bào mòi, khô héo dần, chỉ còn lại da bọc xương rồi chết như cái xác khô nhiều năm." Tiêu Sắt bên cạnh cũng nhanh nhảu tiếp lời.

"Gây ngứa ư??? Chỉ là không còn mạng để gãi." Tiêu Sắt khóe môi như mang theo sự chế nhạo, khẽ cong lên một chút.

"Sao lắm con có độc thế??? Mức độ nguy hiểm cũng ngày một tăng." Quả Quả ngổ ngáo, hạ một đầu khúc cây đang cháy chống xuống cát, tay còn lại gãi đầu ca thán.

Ngay lúc này, Vô Tâm và Tiêu Sắt đã kịp mỗi người một bên nắm lấy cổ tay Quả Quả kéo nàng chạy ra khỏi giới hạn nguy hiểm.

"Chờ một chút!"

Quả Quả chợt đứng lại. Vô Tâm và Tiêu Sắt đang hớt hải chạy đi, cũng phải dừng lại theo. Quả Quả quay lại phía sau, nàng vứt ngay đuốc lửa đang cầm trên tay nãy giờ. Thay vào đó là khom xuống nhặt một đốt chân cua nướng đang nằm trên mặt cát, ôm vào lòng, rồi vui vẻ quay lại Vô Tâm và Tiêu Sắt cùng nhau rời khỏi. Vô Tâm và Tiêu Sắt nhìn theo nàng thật không biết nên cảm thán thế nào. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

"Cô chỉ muốn giữ thức ăn mà không muốn giữ mạng sao???" Tiêu Sắt nhíu mày nhìn Quả Quả bên cạnh, cáu một chút.

"Đương nhiên là phải giữ mạng để ăn rồi." Quả Quả tay ôm chân cua nhẹ vuốt vuốt, hoan hỉ nói.

Vô Tâm và Tiêu Sắt bỗng ngừng lại, không kéo Quả Quả cùng chạy nữa. Nàng thấy lạ, chưa kịp hỏi thì Vô Tâm đã lên tiếng.

"Chúng ta trúng kế rồi!"

Chỉ thấy phía trước ba người, đã bị một nhóm các con rết lông chắn lại. Hơn phía sau cũng không còn đường lui, khi một đàn rết lông hơn vạn con tập hợp thành hình tròn xếp thành mười lớp dày đặc liền kề nhau, vây chặt ba người ở bên trong. Đàn rết liền đồng loạt tiến lên một chút làm Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt càng nhích lại gần nhau hơn. Ba người lúc này đang đứng đối lưng vào nhau, mặt hướng ra ba hướng, cẩn trọng quan sát kẻ địch trước mắt có thể động thủ bất kỳ lúc nào. Phía xa bên kia có một con rết lông màu lam đang đứng trên một tảng đá chỉ huy. Đây cũng chính là con rết lông đầu đàn.

"Ba người chúng ta lại bị con rết lông lá này lừa vào tròng sao?"

Quả Quả tức tối, gắt gỏng. Nàng nhìn con rết lông đầu đàn như muốn băm nó ra thành ngàn mảnh nhỏ. Ba người họ ba bộ não thông minh xuất chúng lại thua cho một con rết xấu xí người đầy lông lá??? Chuyện này có thể sao??? Lão thiên ah, ông không thấy quá đáng sao??? Thật quá mất mặt rồi!

Thực ra ngay từ đầu, mục tiêu của chúng chính là ba người bọn họ. Cướp thịt cua chỉ là để dụ Quả Quả chạy vào phạm vi chết như Vô Tâm đã nói. Sau đó để lộ ra thân phận, dùng Quả Quả dọa và khiến Vô Tâm và Tiêu Sắt sập bẫy. Đúng là cao tay. Nhất tiễn trúng tam điêu.

"Bọn chúng cứ để ta lo. Ngươi mang cô ta ra ngoài trước."

Một âm thanh thần bí truyền vào tai Tiêu Sắt. Chỉ có hắn mới có thể nghe được. Tiêu Sắt nghe xong, khẽ nghiêng mặt về phía Vô Tâm gật đầu.

"Một... hai... ba!"

Thanh âm kỳ bí vừa dứt, Vô Tâm liền kích song chưởng xuống mặt cát. Cát vung lên mù mịt cản mất tầm nhìn của tất cả mọi người. Vô Tâm nhân cơ hội đá đấm vài con rết lông văng xa ra ngoài. Tiêu Sắt thừa lúc hoản loạn liền ôm Quả Quả nhảy ra khỏi vòng vây, chạy xa về bên kia.

Lúc Tiêu Sắt và Quả Quả đến được khoảng cách an toàn thì cũng là lúc Vô Tâm bắt đầu gặp nguy hiểm khi cát dần lắng xuống, tình hình cũng không còn hỗn loạn như ban đầu nữa. Những con rết lông rốt cuộc cũng hành động. Chúng bao vây Vô Tâm chặt chẽ hơn. Đồng loạt liên tục phóng những gai độc và chất độc vào Vô Tâm.

Vô Tâm lập tức chắp hai tay lại. Ảo ảnh của một chiếc chuông đồng tức thì xuất hiện, bao trùm lấy hắn. Những gai đen mang nọc độc màu lam và những chất độc màu lam phóng tới, đều bị chuông đồng cản lại. Chúng chỉ có thể cắm vào, dính vào khắp bên ngoài chuông đồng, mà không thể tiến sâu hơn vào bên trong được.

Nhưng trong Thông Thiên Pháp Trận, võ công bị giảm xuống ba phần. Vô Tâm hiện tại chỉ mới đạt Tự Tại Địa Cảnh, quả thật không đủ sức lực để chịu đựng lâu được. Bàn Nhược Tâm Chung của hắn cũng ngày một mỏng đi. Lát nữa chỉ e là sẽ không chống đỡ được, gai độc xuyên qua, phá vỡ chuông đồng. Hắn liền bị trúng vô số gai độc rồi biến thành một cái xác khô.

Quả Quả thấy vậy vội quẳng ngay cái chân cua đang ôm trong lòng sang một bên. Nàng chạy đến chỗ bếp lửa, hai tay rút hai thanh gỗ đang còn lửa cháy, ném cho Tiêu Sắt.

"Tiêu Sắt!"

Tiêu Sắt đang đứng nhìn tình hình Vô Tâm, nghe Quả Quả liền quay lại hai tay đón lấy hai ngọn đuốc dài. Nhận xong hai đuốc lửa, hắn xoay lưng lại, phần lửa cháy bừng bừng được hắn hơi cắm xuống. Lúc này trông hắn tựa như một vị anh hùng nào đó trong truyền thuyết, nổi danh trên giang hồ. Tay cầm song kiếm. Kiếm khí như lửa, chính khí lẫm liệt. Tà áo tung bay, uy thế bức người.

"Mấy con rết lông lá này sợ lửa!"

Quả Quả vừa hét lên, tay vừa rút thêm hai cây nữa. Dùng sức ném cho Vô Tâm. Nhưng lực yếu, dự là không thể tới được tay Vô Tâm đã rơi xuống nằm dài trên cát. Nên Tiêu Sắt thở dài, hắn đành phải nhảy lên hai chân đá hai đuốc lửa đến cho Vô Tâm. Hai ngọn đuốc theo lực cước, xoay tròn lao đến chỗ Vô Tâm trông chẳng khác gì bánh xe Phong Hoả Luân ở dưới chân Na Tra.

Vô Tâm chờ đến khi hai ngọn đuốc tới thật gần mới dám phá chung, nhảy lên cao, bắt lấy hai cây đuốc. Hắn cầm hai ngọn đuốc quơ qua trái, đánh qua phải lại kích ra sau lưng. Uy vũ vô thượng. Nhưng nhìn lại, lại thấy chẳng khác gì đang múa lửa cả. Quả nhiên mấy con rết lông đó sợ lửa. Khi vung ngọn lửa đến gần, chúng đều sợ sệt vội ồn ạt lui về phía sau né tránh. Cũng chẳng dám phóng ra độc tố.

Quả Quả cắp thêm hai thanh đuốc cầm trong tay, vừa khí khái hét lên vừa cùng Tiêu Sắt nhảy vào tiếp ứng cho Vô Tâm. Nói là tiếp ứng, nhưng Vô Tâm và Tiêu Sắt luôn chắn trước nàng. Sau khi Quả Quả và Tiêu Sắt đến, số lượng đuốc lửa cũng tăng lên. Điều này đồng nghĩa với nỗi khiếp sợ của những con rết lông cũng tăng lên. Chúng liên tục tụm lại, rồi lui về sau thật xa, không dám sáp gần ba người họ nữa.

"Cầm tặc cầm vương! Để ta đi chế ngự con đầu đàn." Quả Quả chỉ ngọn đuốc vào con rết lông đầu đàn, toang chạy đi.

Nhưng mấy con rết lông nghe Quả Quả nói xong liền kích động xù lông lên, di chuyển nhanh đến, chắn trước hướng đi của nàng. Dù Quả Quả có đưa hai ngọn đuốc đến gần, chúng cũng không nhúc nhích, ngược lại càng thêm hung hãn hơn. Chỉ cần nàng dám bước thêm một bước, chúng sẽ bất chấp tất cả liều mạng phóng ra những độc tố, cùng nàng đồng quy vô tận. Nhất quyết không để nàng tổn hại đến con rết đầu đàn dù chỉ một li.

"Muốn giết thê tử của chúng không có dễ vậy đâu." Tiêu Sắt phải chuyển thanh đuốc sang, rồi kéo tay Quả Quả lôi về, đứng xa mấy con rết lông táo tợn đó một chút.

"Ồh!!!" Quả Quả hiểu ra, liền mặc cho Tiêu Sắt tự do lôi về.

Con rết đầu đàn cũng không phải dạng dễ bị dọa nạt. Nó bỗng xù những chiếc lông màu lông lên, khẽ lắc lắc. Cả đàn rết lông bên dưới đột nhiên tập hợp lại gần nhau. Con này xếp chồng lên con kia. Thoắt cái liền biến thành một con rết lông khổng lồ, đang hung hăng giương đầu về phía Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt như ngầm tuyên chiến với họ.

"Cái này gọi là hợp thể sao?" Cả ba ngẩn cao đầu ngước nhìn một màn biến hóa khôn lường trước mắt. Họ không khỏi kinh ngạc biểu lộ.

"Giống như phim siêu nhân vậy ah???" Quả Quả đôi mắt mở to, chắt lưỡi trầm trồ.

Nhưng đây không phải là lúc để nàng vui mừng. Vì nguy hiểm đang đến rất gần. Con rết lông khổng lồ phóng ra những gai độc tựa như mưa tên bão đạn đổ trút xuống đầu họ.

Vô Tâm và Tiêu Sắt luôn chắn trước Quả Quả, họ dùng bốn ngọn đuốc để đánh bay những gai độc đang tới giống như dùng kiếm cản phá tên. Vô Tâm hai tay vung hai thanh đuốc, hàng trăm gai độc vừa đến đã bị đánh văng ra, cắm xuống cát. Khí độc màu lam lan tỏa, cát dường như cũng bốc hơi theo.

Dù là họ đã phòng thủ rất chặt chẽ. Thỉnh thoảng có vài gai độc vẫn lọt qua được hàng rào bảo vệ của Vô Tâm và Tiêu Sắt, xông thẳng vào Quả Quả. Một gai độc lạnh lùng, nhắm thẳng vào trán Quả Quả bay vun vút tới. Khi nàng phát hiện ra, đã kịp thời ngả người về phía sau, nhường đường cho gai độc đi qua. Khi gai độc vút qua mũi nàng, tựa hồ như đã chạm phải, thậm chí nàng còn cảm nhận được sức nóng do ma sát với không khí và cả khí độc khó chịu mà gai độc mang theo.

Vô Tâm và Tiêu Sắt lúc để sót một gai độc vụt qua, họ đã bàng hoàng lo lắng cho số phận của nàng. Nhưng xem ra phản ứng nhanh nhạy và khả năng ứng phó trước tình thế nguy hiểm của nàng đã tiến bộ hơn nhiều, có thể tự bảo vệ được bản thân. Họ cũng yên tâm hơn phần nào.

Tiêu Sắt bên phải xoay người, quật hai ngọn đuốc đánh bay hàng trăm gai độc sang một bên. Lần nữa những gai độc lao đến Quả Quả. Nàng hoảng sợ vội cầm hai cây đuốc huơ lên loạn xạ trước mặt. May thay những chiếc gai vừa vặn cắm vào thân đuốc, kịp thời dừng lại. Tính mạng bé nhỏ của nàng xem như đã được bảo hộ an toàn.

Vô Tâm và Tiêu Sắt vừa mới khen thầm Quả Quả chưa được bao lâu, nàng lại khiến họ thất vọng tràn trề. Đúng là không thể đặt niềm tin vào nàng quá nhiều, nếu không sẽ bị nàng làm cho tức chết.

Ngẫm thấy tình hình không mấy khả quan. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Quả Quả liền dùng sức phóng hai ngọn đuốc vào con rết lông khổng lồ phía trước, kéo Vô Tâm và Tiêu Sắt về phía sau, gấp áp giục, "Chạy nhanh!"

Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng phóng đuốc vào rết lông. Sáu ngọn đuốc trước sau cùng lao đến. Những con rết lông liền kinh sợ vội hỗn loạn bỏ chạy, hợp thể tan rã. Chúng lại trở về là những con rết lông nhỏ xíu như ban đầu. Ba người co chân, quay đầu bỏ chạy. Những con rết lông lại hợp lại thành một, liền chui xuống cát, đùn cát ùng ùng đuổi theo sau.

Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt ba người cùng nhau chạy như những vận động viên chạy Maratong. Con rết lông quá khỗ vẫn đội cát truy đuổi gắt gao. Tạo thành một mô cát nhô cao khi chúng di chuyển đến. Ba người vừa vắt chân lên cổ mà chạy vừa ngoảy đầu về sau xem xét kẻ địch.

"Chuyện quái gì nữa đây???" Cả ba mếu máo than.

Bỗng họ phát hiện thêm một vết cát độn chạy dài cùng tham gia cuộc rượt đuổi này. Là một con rết lông khác xuất hiện, muốn tranh giành những con mồi với con rết lông nọ hay là con rết lông kia đã phân thân???

Nhưng dường như con rết lông đã phân thành hai bản thể để cùng truy bắt ba người bọn họ. Bởi vì theo quan sát của họ, chiều rộng của mô cát trồi lên đã nhỏ đi một nửa. Nếu gộp cả hai lại thì mới bằng lúc đầu.

"Nhanh... chạy nhanh hơn nữa!" Tiêu Sắt nhìn về Quả Quả chạy phía sau, hối thúc.

Quả Quả không còn sức để đáp, vì nàng đã dốc hết toàn bộ sức lực cho cuộc chạy đua với tử thần này. Chân nàng hoạt động hết tốc lực, chạy đến nổi té khói.

"Nó sắp đuổi đến rồi!" Vô Tâm tuy chạy nhanh hơn Quả Quả nhưng mắt hắn vẫn để ở chỗ nàng. Vô Tâm thấy khoảng cách giữa Quả Quả và rết lông quá gần liền lớn tiếng cảnh báo nàng.

Quả Quả vội chạy như rắn bò, nhảy sang bên này rồi đến bên kia để nới lỏng khoảng cách với nó. Đằng sau con rết lông cũng uốn lượn truy cùng đuổi tận. Nàng quay đầu nhìn lại, liền khổ sở kêu.

"Nó lại chia ra nữa rồi má ơi!"

Hai con rết lông hợp lại với nhau rồi chia ra làm ba con, ở trong lòng cát, ráo riết đuổi theo ba người, tạo ra những vết ngoằn nghèo trên mặt cát vàng.

Trong ba người Quả Quả là người chạy cuối cùng, kế đến là Vô Tâm, nhanh nhất là Tiêu Sắt. Con rết lông đang đuổi theo Vô Tâm đột nhiên lại đổi hướng. Nó nhắm vào Quả Quả lao phăng phăng tới.

"Quả Quả!"

"Cẩn thận!"

Vô Tâm và Tiêu Sắt kinh hồn đảm phách, vội lao về phía nàng. Quả Quả nhìn mô cát đến gần do rết lông đang tới mà đồng tử giãn ra cực đại, nàng chỉ biết cố sức chạy nhanh hơn nữa. Dù nàng gia tăng tốc độ cũng không thể nhanh hơn được con rết lông mưu mô đó.

Nhưng Tiêu Sắt đã nhanh hơn Vô Tâm và con rết lông một bước. Hắn giang tay ôm lấy Quả Quả, rồi thuận theo tự nhiên ngã lăn dài trên mặt cát mấy vòng trước khi rết lông kịp thời nhảy lên khỏi mặt cát và phóng ra vô số gai độc vào nàng.

Sau khi âm mưu thất bại, lãng phí gai độc, con rết lông đó dường như đang rất sững sờ kinh ngạc. Tại sao lại như vậy? Tại sao tên lục y xanh lè xanh lét đó thân thủ lại nhanh như thế, trong chớp mắt đã cứu được cô ta??? Thật không thể tin được!

Hai con rết lông khác cũng bất chợt không đuổi theo nữa. Chúng vốn tưởng dừng lại để xem kịch hay. Ai ngờ lại thành ra thế này. Hai bọn chúng cũng ngỡ ngàng không kém khi thấy đồng đội thất thủ.

Trong lúc đó, Vô Tâm chạy đến, liền dùng sức hai tay túm hai người quăng lên phía trước thật xa. Tiêu Sắt bế Quả Quả, nhanh chóng chuyển người, hai chân vừa đáp xuống mặt cát đã tức tốc chạy tiếp. Vô Tâm sau khi ném hai người họ, cũng vận sức mà chạy ngay đến bên cạnh.

Ba con rết lông khi thấy Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt đã chạy đi hết mới tỉnh ngộ ra. Chúng vội vội vàng vàng hụp xuống cát, thi nhau đuổi tới.

"Trả lại cho ngươi. Ta thật bế không nổi!" Tiêu Sắt ném bổng Quả Quả qua cho Vô Tâm, thở không ra hơi nhưng vẫn gắng sức nói. "Cô nên giảm cân đi, đừng ăn nhiều quá."

Vô Tâm hai tay đón lấy Quả Quả, mang nàng vác lên vai. Tay giữ ở ngang đùi nàng. Chân thì chạy như bay.

"Không phải do ta nặng mà là do ngươi yếu như sên ấy!"

Quả Quả an toàn nằm trên lưng Vô Tâm, nàng nghe Tiêu Sắt nói những lời xúc phạm đến nữ tử như thế, nàng liền phải quay mặt sang hướng Tiêu Sắt, vễnh mỏ lên đòi lại danh dự.

"Nói bừa??? Ta mà yếu??? Ai nói chứ?" Tiêu Sắt cũng không chịu thua, liền rống gân cổ lên cãi cọ với nàng.

"Thì ta mới vừa nói xong đó!" Quả Quả thảnh thơi trên lưng Vô Tâm, dư sức khẩu chiến với Tiêu Sắt. "Ngươi nhìn Vô Tâm xem, hắn có mệt xíu nào đâu? Hắn chạy như thể không có vác ta theo luôn vậy đó!"

"Không phí sức cãi với cô." Tiêu Sắt phất tay, nhân lúc nhìn về sau lưng, xác định khoảng cách an toàn với rết lông, hắn liền liếc Vô Tâm một cái.

Vô Tâm nghe Quả Quả nói lại nhận thêm cái liếc xéo của Tiêu Sắt, hắn chỉ biết cười méo mặt.

Quả Quả ngẩng đầu nhìn, thì thấy ba con rết lông đó đang kéo tới gần. Nàng hoảng hốt liên tiếp vỗ vào mông Vô Tâm, như cầm roi thúc vào mông ngựa. "Vô Tâm nhanh nhanh... Chạy nhanh lên đi, nó sắp đuổi kịp rồi!"

"Cô???" Vô Tâm bị sàm sỡ đột ngột liền giật mình xấu hổ đỏ mặt, thét lên.

"Ôi má ơi, nó tới kìa!" Quả Quả sắc mặt méo mó khó coi, nàng vội lấy hai tay che mắt lại không dám nhìn mấy con rết lông kia đuổi đến.

Ba con rết lông từ bên dưới cát đồng loạt nhảy cao lên giữa không trung, bắn ra vô số gai độc. Vô Tâm nhanh chóng ôm chắc Quả Quả trên lưng, uyển chuyển xoay người tránh về bên phải. Chân chạm vào mặt cát đã vụt chạy tiếp. Tiêu Sắt cũng phải nhảy về bên trái cho an toàn. Hắn lại xông xáo chạy đến.

"Phía trước hết đường rồi." Tiêu Sắt nhìn về trước mặt, chỉ thấy một khoảng trống lớn giữa hai cồn cát, chẳng khác gì vực thẳm, sâu không thấy đáy. Nhảy qua bờ bên kia thì lại không thể. Và khốn khổ hơn là, hoàn toàn không còn đường lưu thông nào khác.

"Hết đường???" Quả Quả nghe xong liền phải chóng hai tay lên bả vai Vô Tâm, nhóng người lên nhìn ra phía trước dò la. Nàng trong lúc bức bách lại không nghĩ ra được đối sách, liền ngẩn ngơ hỏi. "Hết đường thì phải làm sao???"

"Còn làm sao nữa? Nhảy đi!" Vô Tâm vác Quả Quả trên vai, chạy nhanh như tên bắn, hắn nghe nàng hỏi, liền cười khổ, nói.

Phía sau đang bị rết lông truy sát, không thể lùi. Phía trước lại là đường cùng. Nếu đã không thể lui thì phải tiến. Tiến vào cửa tử biết đâu sẽ tìm được cửa sinh. Thế là hắn vẫn chạy về phía đó, thản nhiên vác Quả Quả cùng nhảy xuống. Tiêu Sắt cũng lắc đầu, nhảy xuống theo.
Bình Luận (0)
Comment