Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 22.7

Cơ mà ba người bọn họ bây giờ đang nằm gọn trong tay con bạch tuộc khổng lồ của khổng lồ này. Ba cái tua quấn giữ ba người lần lượt di chuyển đến trước mắt bạch tuộc để nó nhìn cho rõ là ai cả gan dám đứng trên đầu của nó khi nó đang nằm ngủ an lành trong tổ ấm của riêng mình. Không đụng chạm đến ai vậy mà cũng bị quấy rầy? Nó sao có thể cho qua dễ dàng được?

Quả nhiên, trước con vật to lớn này, con người thật sự rất nhỏ bé. Đến cả con mắt của bạch tuộc thôi cũng đã to gấp ba lần họ. Cái tua quấn qua một vòng, đã có thể che lấp gần hết cơ thể họ. Bây giờ họ hoàn toàn thụ động, không thể làm gì được, ngoài việc chờ xem con bạch tuộc đối diện xử trí họ như thế nào? Cảm giác cheo leo giữa không gian như thế này vừa gây cho con người ta cảm giác thích thú, nhưng cũng khiến họ sợ hãi vô cùng.

Con bạch tuộc liếc mắt nhìn từ phải sang trái, Tiêu Sắt, Vô Tâm rồi đến Quả Quả. Khi ánh mắt nó chưa kịp chuyển đến chỗ nàng, những chiếc gai nhọn từ phía sau ồ ạt kéo tới.

"Nguy hiểm!"

Tiêu Sắt tức tốc lớn giọng thông báo, khi vô tình phát hiện ra tình cảnh nguy khốn. Quả Quả, Vô Tâm quay đầu lại nhìn. Bạch tuộc cũng hướng mắt nhìn tới. Lúc này trong mắt họ hiện lên hình ảnh hàng nghìn gai nhọn đang lũ lượt lao vun vút tới gần. Hai chiếc tua to lớn khác được điều đến chắn lại rồi đánh bay những gai nhọn đó về hai bên mặt cát, trước khi những gai nhọn chạm tới được nó và ba người họ.

"Mấy con rết lông vẫn chưa rời khỏi?" Vô Tâm có chút ngỡ ngàng, phát biểu.

Phía trên mặt cát, con rết lông to lớn cố chấp vẫn còn ở đó. Nếu so về kích cỡ, con rết lông này chỉ gần bằng một nửa của con bạch tuộc kia. Biết rằng, con bạch tuộc này khó đối phó, nó vẫn cứng đầu muốn thử một lần nên nhân lúc không ai để ý tới, liền tấn công bất ngờ để thu một vốn bốn lời. Ai ngờ đâu kế hoạch của nó đã bị Tiêu Sắt tố giác.

"Con bạch tuộc này không trúng phải độc của rết lông? Lợi hại, lợi hại thật!" Quả Quả bật be like trầm trồ khen ngợi.

Đôi mắt bạch tuộc hằng lên sự giận dữ. Nó liền muốn giải quyết dứt điểm mọi chuyện nên đã nhắm tới hợp thể những con rết lông, phun ra một thứ mực màu trắng đục như sữa. Những con rết lông hoảng sợ, hợp thể một khắc vội tan rã, các con rết lông bé nhỏ quay đầu, giẫm đạp lên nhau, bỏ chạy toán loạn trên mặt cát. Những con nhanh chân, may mắn chạy trước, những con nhanh trí, chui xuống cát lẫn trốn, thoát khỏi kiếp nạn. Những con chậm chạp ở phía sau đã bị loại mực kia bao phủ, liền trong nháy mắt trở thành những pho tượng cứng đờ.

"Con bạch tuộc này???" Quả Quả kinh ngạc, trỏ tay về phía bạch tuộc, ngỡ ngàng diễn giải. "Nó phun ra một loại mực giống như vữa thạch cao có thể hóa vật trúng phải thành pho tượng."

"Cũng có tí hiểu biết đó!" Tiêu Sắt thản nhiên vừa hé lời vừa đảo mắt qua chỗ Quả Quả rồi nhanh chóng quay về khoảng không như chưa từng nhìn tới nàng.

"Ta còn muốn bay nhảy. Ta không muốn biến thành pho tượng cứng ngắc đâu!" Quả Quả mặt mũi mếu máo thê lương, tức thì vùng vẫy cố thoát khỏi sự trói giữ của bạch tuộc trong vô vọng.

Bỗng nhiên chiếc tua đang giữ Quả Quả được bạch tuộc hạ sâu xuống như thể đang lấy đà rồi bất ngờ vung lên thật nhanh thật mạnh, hất văng nàng bay vút vào không trung. Tựa hồ nàng lúc đó khinh công vô hạn, một cái đạp chân đã xông lên thẳng thiên cung. Nàng bất đắc dĩ đã chạm đến mấy áng mây gần.

"Chơi điêuuuu!!!!"

Tiếng Quả Quả vang vọng khắp đại mạc mênh mông này. Dọa sợ những chú bò sát nhỏ vội chạy trốn mất tăm hay một vài con kền kền đang cắm cúi ăn xác cũng phải vểnh đầu lên nhìn ngó một chút.

Vô Tâm và Tiêu Sắt bàng hoàng sững sờ đến mức bất động thanh sắc, chẳng khác gì chết lặng. Đôi mắt run rẩy dán chặt vào Quả Quả không dám rời đi. Tim họ như cùng nàng nhảy lên trời, rơi xuống đất. Bàn tay lạnh lẽo đến mức bủn rủn mềm nhũn ra. Muốn nắm chặt lại cũng khó khăn, không đủ sức. Họ lực bất tòng tâm không thể làm được gì. Sự hồi hộp, lo lắng, bất an, hoảng sợ cứ thỏa sức xâu xé cõi lòng họ.

Quả Quả từ trên cao giữa không gian lưng chừng rơi nhanh vù vù, thẳng xuống mặt cát vàng. Nàng hoảng sợ hét toáng lên, hai mắt nhắm kín, tay chân không tự chủ cứ múa mấy lung tung trên không.

"Aaaaaahhhhh!!!!!!!!!!"

Ở hiện thực, nàng cũng từng chơi không ít trò cảm giác mạnh. Nhưng trò này thật quá mức cuồng bạo rồi! Ai mà chơi cho nổi chứ??? Bây giờ nàng chỉ mong con bạch tuộc kia còn có lương tâm, sẽ đỡ lấy nàng khi nàng rơi xuống. Trăm ngàn lần đừng ác độc mà bỏ mặc nàng tiếp trên cát. Như vậy không phải "tan xương nát thịt" thì còn gọi là gì?

Quả Quả cứ như vậy rơi rất gần mặt cát. Con bạch tuộc khủng lồ quả là biết chơi khâm người khác. Nó dửng ưng không màn đến Quả Quả rơi xuống, khiến cho Vô Tâm và Tiêu Sắt ruột gan lộn ngược hết lên, nó mới chịu ra tay tương cứu Quả Quả, khi nàng còn cách mặt cát một khoảng nhỏ. Bạch tuộc lập tức thả chiếc tua đến, quấn qua eo nàng giữ lại, rồi mới từ từ kéo nàng lên ngang tầm mắt của Vô Tâm và Tiêu Sắt. Đôi môi họ mấp máy, hàm răng đang nghiến chặt, không một kẽ hở nên không thể nào phát ra tiếng, hỏi han nàng. Họ chỉ biết nhìn nàng có chút rũ rượi, phờ phạc, đầy thảm thương đang được giữ trong chiếc tua của bạch tuộc.

"Không sao! Không sao ahhhh!" Quả Quả còn ráng xua tay, nhìn Vô Tâm, Tiêu Sắt đang lo lắng cho nàng mà cười cười. Nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị con bạch tuộc ác ôn đó ném lên lần nữa.

"Lại nữa sao??? Đừng có tung hứng ta thế này. Ta không thích đâu!" Quả Quả vừa bực bội vừa nức nở kêu than thống thiết.

Vô Tâm, Tiêu Sắt còn chưa kịp hết kinh hãi, tim vẫn chưa kịp trở về đúng vị trí, đã bị con bạch tuộc vô nhân tính kia kích động thêm lần nữa. Nhìn nàng bị tung hứng nguy hiểm như vậy, lúc này họ lại đang trong tình cảnh bị giam giữ bốn bề, một li khó thoát. Họ không thể làm gì được cho nàng, chỉ có thể giương mắt nhìn nàng chịu thống khổ. Đó chính là ngược đãi nặng nề về tinh thần đối với họ. Trong lòng họ bây giờ vô cùng vô cùng khó chịu, thấp thỏm, bức bối biết bao. Họ thật muốn thay nàng là người bị tung lên trời còn hơn.

Như đoán được ý họ, bạch tuộc cũng bắt đầu lần lượt ném Vô Tâm và Tiêu Sắt lên chung cho vui. Ba người thay phiên nhau bị tung lên hứng xuống hết lần này đến lần khác. Sau một hồi thích ứng với hoàn cảnh, Quả Quả cuối cùng cũng quen và cảm thấy thoải mái hơn, lại còn kèm theo vài phần thích thú.

"Con bạch tuộc này..." Tiêu Sắt vẫn ảm đạm như thường, dù bị tung hứng thế này, hắn vẫn hầm hầm ra mặt. Thậm chí lúc ném cao lên còn ôm hai tay trước ngực, ảo não than một chút. Tiêu Sắt cao thâm mạt trắc, không biết là không bằng lòng hay là chỉ giả vờ để che đi nỗi sợ hãi. Dù là gì đi nữa, cũng chẳng ai hiểu được.

"Nó muốn đem chúng ta ra biểu diễn tạp kỷ?" Vô Tâm khẽ cong khóe môi dường như đặc biệt phấn khích. Được quẳng cao giữa đất trời, đón những cơn gió thoáng qua, nhẹ thổi vào lòng, mang đi hết tất cả ưu phiền, trả lại cảm giác tự tại, êm ái vô bờ. Vả lại, cảm giác khi rơi xuống cũng đặc biệt sảng khoái. Hắn thật muốn thét lên cho thỏa nỗi lòng. Nhưng vẫn nhịn lại một chút.

Bạch tuộc bỗng đổi cách chơi mới, đem ba người thu về. Sau đó lần lượt thảy tròn rồi bắt từng người lại, sang họ từ tua này sang tua kia. Như những nghệ nhân trong rạp xiếc, đang biểu diễn trò ném ba quả banh bằng hai tay.

"Không ngờ có lúc lại bị một con bạch tuộc mang ra làm xiếc?" Quả Quả bị ném lên, thở dài thườn thượt, trách hờn số phận hẩm hiu của bọn họ.

"Giờ chúng ta phải làm sao? Không lẽ cứ để nó làm trò mãi?" Đến lượt Tiêu Sắt bị lượn qua. Hắn liền cau có khó chịu.

"Nhưng nó cũng không làm hại gì đến chúng ta!" Vô Tâm tà áo bay lên, nhìn xuống Quả Quả và Tiêu Sắt, nêu ra nhận định của cá nhân hắn.

Bạch tuộc đột nhiên ngưng lại động tác tung hứng mà nó đang chơi vui vẻ. Kết quả hai chiếc tua kia giữ lại Vô Tâm và Tiêu Sắt mà bỏ quên Quả Quả. Nàng lao ùm xuống mặt cát chuẩn bị "ăn cát".

"Bạch tuộc cũng háo sắc nữa sao?" Quả Quả khốn đốn than phiền.

Vô Tâm, Tiêu Sắt tim nhảy thót lên cái, thiếu chút nữa đã hồn siêu phách lạc. May thay đúng lúc này, mấy cái xúc tu của một tua khác đột nhiên đưa đến hít chặt lấy lưng nàng, kéo nàng sắp nằm dài trên mặt cát, nâng dần lên cao. Họ mới thở phào nhẹ nhỏm được một chút.

Bạch tuộc bỗng dưng biến sắc, từ màu da vàng sần dùi liền chuyển sang màu đen. Nó hoảng hốt vội quăng ba người vút lên cao rồi hoản loạn dùng mười cái tua dài bò đi thật nhanh để kịp bỏ chạy khỏi nơi này.

"Xảy ra chuyện gì? Đừng có chơi ác vậy chứ? Mau quay lại đi!" Quả Quả khổ sở, cất tiếng gọi con bạch tuộc trong tuyệt vọng.

"Mặt cát có biến động!" Tiêu Sắt nhìn xuống, những hạt cát bên dưới cứ liên tục nhảy nhót như cát đang ca múa từng đợt. Đôi mày tự khắc nhíu lại, hắn tức tốc ngẩng đầu, hô lớn. "Quỷ cát đang đến!"

"Mau! Tiến lại gần nhau. Giữ chặt nhau!" Cùng lúc Vô Tâm cũng nhận ra hiểm nguy lại đến. Hắn vội giang rộng hai tay, cấp bách bảo.

Quỷ cát hay còn gọi là lốc cát, thường xuất hiện vào tầm trưa, nhất là ở những vùng sa mạc, nơi mặt đất đã trở nên nóng bỏng. Không khí bên trên sa mạc bị nung nóng, bốc lên cao rất nhanh và khí lạnh ở xung quanh tràn vào thế chỗ. Cát bị dòng khí lạnh cuốn lên theo, tạo thành một trận xoáy cát đáng sợ.

Vì ba người họ được ném lên gần nhau, nên chỉ cần mỗi người cố gắng vươn tay về phía nhau thì sẽ nắm được hai người còn lại. Từ đó xích lại gần nhau hơn, để cùng nhau chống chọi qua cơn xoáy cát này. Không biết rốt cuộc là quỷ cát đang tới cường đại bao nhiêu mà có thể làm mặt cát chuyển động như thế?

Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt ba người cùng vươn rộng cánh tay, gắng sức cố chạm đến hai người còn lại. Sau bao nổ lực, cuối cùng Quả Quả cũng đã chạm được vào tay Vô Tâm và Tiêu Sắt. Họ nắm lấy cổ tay nhau rồi từ từ thu nhỏ khoảng cách lại. Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt mỗi người hai tay trấn giữ ở ngang eo hai người còn lại. Bọn họ tụm lại thành một vòng tròn nhỏ, liên kết chặt chẽ trên không trung. Cùng nhau đưa mắt nhìn đi khắp nơi, thăm dò xem quỷ cát đến từ hướng nào?

Cơn lốc cát từ xa đã lấp ló xuất hiện từ sau những đồi cát vàng. Tiếng gió gào rít, cơn xoáy cát mù mịt giống như một cái phễu to lớn nối giữa trời và mặt đất, từ xa kéo đến, nhanh hơn vũ bão. Trên đường nó đi qua liền cuốn theo tất cả cát bụi, động vật nhỏ, những cây xương rồng hay tản đá xoay tròn cuồn cuộn bên trong.

Chính bởi sự xuất hiện của quỷ cát kinh hoàng này, đã làm cho con bạch tuộc khổng lồ hoảng sợ bỏ chạy, mà không kịp gửi lại một lời từ biệt nào. Sức mạnh của thiên nhiên quả thật vô cùng khủng khiếp khó lường. Khiến cho con người nhỏ bé không khỏi kinh hồn khiếp đảm. Quả Quả bất tri bất giác siết hai tay lại khi chứng kiến quỷ cát đang di chuyển thật nhanh đến chỗ bọn họ.

"Nhắm chặt mặt lại!"

Vô Tâm, Tiêu Sắt ngầm hiểu. Họ nhìn nàng, nhẹ nhàng mở lời, vòng tay cũng từ đó mà siết chặt hơn. Quả Quả vâng lời, khẽ hạ hàng mi xuống, khép mắt lại. Vô Tâm, Tiêu Sắt sau đó cũng từ từ nhắm mặt lại. Cả ba tựa vào trán nhau. Cùng nhau đương đầu với cơn lốc cát dữ dội này.

Quỷ cát hung tợn lao đến, nó nhanh chóng nuốt trọn họ vào sâu bên trong lòng xoáy. Cả ba con người yếu ớt vẫn luôn ôm lấy nhau, giữ chặt nhau, bảo hộ nhau mặc cho gió lốc cường đại đến đâu? Dẫu cho cát bụi điên cuồng xay xát cắt da cắt thịt thế nào? Dù là lát nữa xảy ra chuyện gì? Thì họ vẫn sẽ luôn cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua. Chỉ cần họ không lùi bước, không từ bỏ, thì sẽ không có việc gì có thể cản được bước tiến của họ.

- -------------

Nguồn: Internet.
Bình Luận (0)
Comment