Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 25.2

Vô Tâm và Quả Quả bị Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt khơi lại ký ức đã qua. Đặc biệt là những chuyện xảy trong căn nhà nhỏ, lại ùa về đầu tiên. Họ lập tức đứng hình, tắt điện, cả người như đông cứng.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt hết nhìn sắc mặt của Vô Tâm lại chuyển hướng nhìn về Quả Quả. Hai người nhận ra họ có chút bất thường. Tiêu Sắt định lên tiếng tra hỏi, thì Quả Quả đã nhanh chóng cướp lời. Trước đó, nàng đã định thần kịp thời và tìm được hướng xoay sở.

"Tầng mà đệ rơi xuống là tầng hai." Quả Quả quay sang vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái, vẫn lén lĩnh, giảo hoạt như thường. "Tầng ba tạm gọi là Mê Lộ nơi có những chiếc lá xanh, đỏ, đàn Quỷ Dạ Ngư và một mê cung ở trong bụng một con Đại Kình."

"Ah! Đệ có đi qua chỗ này. Còn bị một con Quỷ Dạ Ngư cắn vào mông nữa." Lôi Vô Kiệt vui mừng hò reo khi Quả Quả nhắc đến con đường trên mặt nước với đầy những chiếc lá xanh đỏ nổi lềnh bềnh. Nhưng thanh âm của hắn ngày một nhỏ dần rồi xấu hổ tắt đi.

"Bị Quỷ Dạ Ngư cắn vào mông???" Vô Tâm và Quả Quả bất ngờ được một trận ôm bụng cười nghiêng ngả.

Tiêu Sắt chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước độ ngốc nghếch thượng thừa của Lôi Vô Kiệt. "Đúng là đầu heo!"

Lôi Vô Kiệt xấu hổ, gãi gãi đầu lẩn tránh ánh nhìn châm chọc và giọng cười sảng khoái của họ.

Vô Tâm bình ổn lại tâm trạng sau trận cười no nê, hắn liền tiếp lời. "Tầng thứ tư là Đại Mạc Chết Chóc. Ở đó bọn ta đã gặp phải một con Trường Cước Độc Giải, rết biển và một con bạch tuộc khồng lồ màu vàng."

Tiêu Sắt một tay ôm trước ngực, một tay đặt hờ trên cằm, đầu hơi nghiêng nghiêng sang phải ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua rồi nói. "Tầng năm có thể gọi là Giữa Lòng Dung Nham. Vì Nham Hỏa Khổng Tước và Uyển Mị Sát đều từ giữa lòng dung nham mà xuất hiện."

"Đúng rồi. Sau khi ngươi rơi xuống dung nham thì Uyển Mị Sát vẫn không buông tha ta và Vô Tâm." Quả Quả nhìn sang Tiêu Sắt, vừa búng tay một cái vừa thốt lên. Nàng nhanh chóng kể lại sự tình sau khi Tiêu Sắt rơi xuống cho Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nghe.

Uyển Mị Sát liền phóng ra những cái miệng há to đã nhuộm hẳn dung nham đỏ rực, bám theo ráo riết. Dù là trên trời dưới đất, nó vẫn muốn truy cùng đuổi tận. Nham Hỏa Khổng Tước vận hết tốc lực, lao nhanh về phía trước nhằm thoát khỏi sự truy đuổi của Uyển Mị Sát.

Sau một hồi truy kích, Uyển Mị Sát cuối cùng cũng thu hết những cánh tay về. Những cánh hoa dung nham rực rỡ của Uyển Mị Sát bất ngờ úp lại vào nhau rồi tức thì phóng ra một loạt. Ngàn vạn cánh hoa lao đi bốn phương tám hướng trong không trung tựa như đâu đâu cũng là những cánh hoa kia, nhuộm đỏ cả không gian. Những cánh hoa xinh đẹp trong nháy mắt liền trở nên sắc bén như một loại ám khí lãnh cảm vô tình được phóng ra.

Hai con Nham Hỏa Khổng Tước có chút kinh hoảng khi nhận ra Uyển Mị Sát tung đòn chí mạng, sau đó thì trở nên vô cùng thận trọng. Chúng bay vút đi như xé cả mây trời, cẩn trọng xoay người, nghiêng người, uốn lượn, chuyển hướng né tránh những cánh hoa thâm hiểm kia đang tới.

Quả Quả bỗng lẩm bẩm, lòng bàn tay trái mở ra. Nàng dùng dùng đến Bất Động Tâm Thuật thông qua ấn ký Thần Chủ. Thời gian như dừng lại, hết thảy mọi thứ đều đứng yên bất động, kể cả những cánh hoa cũng không thể lao đi nữa. Hai con Nham Hỏa Khổng Tước liền vỗ cánh lượn qua những cánh hoa đỏ thẫm phi thẳng lên cao, bỏ lại chúng ở phía sau.

Những cánh hoa lại nhanh chóng chuyển động theo quỹ đạo cũ. Hai con Nham Hỏa Khổng Tước liền cùng nhau múa lượn một khúc tuyệt mỹ trên bầu trời. Kết thúc đoạn tấu, chúng thét lên một tiếng. Dung nham bên dưới liền theo tiếng hét mà cuồn cuộn dâng lên, tạo ra một bức tường dung nham cao lớn, chia cắt hai nửa bầu trời, những cánh hoa của Uyển Mị Sát va vào tường liền dung hòa vào dung nham.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không!

Những cánh hoa đỏ thắm của Uyển Mị Sát xuyên qua khỏi bức tường dung nham, hơn nữa còn biến cả bức tường dung nham kia thành những cánh hoa sắc bén, cứ lao vụt tới hai con Nham Hỏa Khổng Tước.

Ngồi trên lưng một con Nham Hỏa Khổng Tước, Quả Quả bây giờ không còn sợ hãi. Ngược lại nàng như căm phẫn, mở lòng bàn tay trái ra thêm lần nữa, ánh mắt sắc lạnh, lãnh khốc hô một tiếng rồi siết chặt bàn tay lại.

"Xóa Sổ!"

Đóa Uyển Mị Sát ở giữa lòng dung nham liền bị tập kích bất ngờ. Hàng vạn vết chém vô hình từ đâu trong không trung liên tục kích vào Uyển Mị Sát tới tấp. Những cánh hoa đỏ thẫm bị những vết chém vô tình cắt thành nhiều mảnh vụn, vung vãi khắp nơi.

Chỉ trong giây lát, cả đóa Uyển Mị Sát đã bị chém tan nát, không còn mảnh giáp. Đóa hoa giữa dung nham bị triệt hạ hoàn toàn. Một phần nhỏ còn lại của đế hoa lập tức tan chảy, hòa trở lại vào dung nham. Uyển Mị Sát chính thức bị xóa sổ, biến mất vĩnh viễn khỏi trung tâm của miệng núi lửa, ở giữa lòng dung nham.

Đó là kết cục của Uyển Mị Sát và minh chứng cho câu nói trước đó của Quả Quả. "Dám cướp Tiêu Sắt ra khỏi ta!!! Ta sẽ chém chết cả phân lớp của ngươi!"

Những cánh hoa trên bầu trời cũng nhanh chóng biến trở lại thành dung nham, rơi hết xuống bên dưới. Vô Tâm và Quả Quả ở trên lưng hai con Nham Hỏa Khổng Tước, lập tức cùng chúng rời khỏi nơi này.

"Chiêu đó trong Vu thuật gọi là Vạn Kiếm Hư Ảnh Triều Phong! Mà cái tên này dài quá đi nên ta gọi tắt là Xóa Sổ cho nhanh!" Quả Quả một tay ôm trước ngực, một tay chỉ thiên, nghiêng nghiêng mặt, tự đắc nói.

Quả Quả lại quay mặt về, nhướng nhướng mắt với ba thiếu niên còn lại, kiêu ngạo cười hỏi. "Thế nào? Thấy ta ngầu lắm đúng không?"

"Ngầu! Ngầu lắm luôn!" Lôi Vô Kiệt bộ dáng nhao nhao, hai mắt chói sáng, hai tay không ngừng đẩy belike. Sau đó hắn lại ngơ ngáo gãi đầu thắc mắc. "Mà ngầu là gì thế Quả Quả tỷ?"

Quả Quả đang sung sướng vì được khen ngợi hết lời. Bỗng nghe Lôi Vô Kiệt hỏi, nàng thật muốn đập đầu xuống đất chết cho xong. Lôi Vô Kiệt không hiểu từ "ngầu" có nghĩa là gì. Vậy mà hắn cũng hùa theo khen nàng như đúng rồi?

Vậy mà Quả Quả vẫn vui vẻ giảng giải cho tiểu đệ ngốc này hiểu biết một chút. "Là oách là cừ là tài giỏi đấy!"

Lôi Vô Kiệt ở bên cạnh nàng liền gật gù, thông thái.

"Ta tin cô mới là chuyện lạ!" Tiêu Sắt ngược lại vẫn lạnh lùng, lấy tay chỉ vào trán Quả Quả đẩy nhẹ, hừ một tiếng.

"Ngươi không tin thì có thể hỏi hắn!" Quả Quả vô cùng tự tin, ngón cái trỏ về hướng Vô Tâm chắc nịch đáp.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt liền đưa mắt nhìn về phía Vô Tâm như muốn hỏi thật không?

"Đúng vậy!" Vô Tâm bị đá động đến, hắn nhẹ gật đầu.

"Lúc Quỷ Dạ Ngư tấn công cô, không phải là cô đã không thể sử dụng Bất Động Tâm Thuật rồi sao?" Tiêu Sắt nói ra nghi hoặc trong lòng.

"Đó là ta sử dụng Vu thuật bình thường không dùng đến ấn ký. Nếu dùng đến ấn ký để thi triển Bất Động Tâm Thuật thì không vấn đề gì nữa!" Quả Quả mở lòng bàn tay ra, ấn ký trong tay nàng lại sáng lên. Quả Quả nhìn vào ấn ký, vui vẻ cất lời.

"Gió vô hình vô dạng, khó tìm khó nắm bắt hành tung. Nếu ta đoán không lầm thì Vạn Kiếm Hư Ảnh Triều Phong này chính là dùng Vu lực để biến hóa hoàn toàn tốc lực của gió lên một cấp bậc thượng đỉnh nhanh như cắt, giống như những lực sát thương do dùng kiếm gây ra, đồng loạt công kích liên tiếp vào mục tiêu." Vô Tâm trầm tư suy ngẫm rồi nói. "Vu lực càng mạnh thì lực sát thương càng mạnh, phạm vi công kích rộng và độ chính xác cũng như tốc độ càng nhanh hơn hẳn."

"Không sai! Đầu óc nhạy bén, mắt nhìn tinh thường!" Quả Quả hướng mắt tới Vô Tâm, búng tay khen ngợi.

"Nếu luyện kiếm đến mức xuất thần nhập quỷ, thì cũng có thể đánh ra được chiêu này không cần nhờ vào Vu thuật làm gì!" Tiêu Sắt có chút hờ hẫng nhẹ nói.

"Vậy thì ngươi luyện cho ta xem!" Quả Quả hừng hực lửa giận, thách thức Tiêu Sắt.

"Vậy tầng thứ sáu là gì?" Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả hỏi tiếp, hắn muốn hóa giải chiến tranh trước khi nó bùng nổ.

"Tầng sáu là Sương Mù Đoạt Mạng. Hai người bọn ta đi vào sương mù ngũ sắc, rồi bị Sương Khí Linh vây lấy. Vô Tâm ngất đi. Ta cõng hắn chạy đi. Rồi lên đến tầng bảy!" Quả Quả vui vẻ kể tiếp. Đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nhanh nhảu nói chêm vào. "Ta giúp hắn tỉnh lại rồi cùng nhau đạp đổ Thông Thiên Tháp!"

"Cô giúp hắn tỉnh lại bằng cách nào?" Tiêu Sắt trong mắt bỗng ánh lên tia sét, bắt lấy cổ tay Quả Quả, truy hỏi. Thanh âm nghe như dằn xuống tâm trạng trước khi khai pháo.

"Còn nữa, tỷ và hắn phá giải Thông Thiên như thế nào?" Lôi Vô Kiệt cũng hiếu kỳ hỏi đến.

"Cứu hắn đương nhiên là... dùng y thuật rồi!" Quả Quả đảo mắt một vòng, nàng vội kéo tay ra khỏi tay Tiêu Sắt, mang về giấu ở phía sau, khẽ xoa xoa, giọng điệu có chút ấp úng trả lời.

Vô Tâm thấy Quả Quả trở nên lúng túng. Sợ rằng bị Tiêu Sắt tra hỏi thêm một chút, Quả Quả sẽ không thể giấu được nữa. Nên Vô Tâm điềm nhiên tức tốc cất lời, cùng Quả Quả tác chiến. "Thoát ra khỏi Thông Thiên là ta đã dùng Vạn chú Phật môn và cô ta dùng ấn ký, kết hợp lại để cùng phá vỡ Thông Thiên."

"Giữa hai người thật sự không xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Sắt vẫn còn nghi ngờ, hạ mày gắt hỏi.

"Không có! Hoàn toàn không có!" Vô Tâm và Quả Quả đồng thanh lên tiếng.

Trong khi Quả Quả bối rối, liên tục xua tay lắc đầu, hối hả phủ nhận. Thì Vô Tâm xem như điềm tĩnh hơn một chút, hắn chỉ có một tay lập chưởng ở trước ngực, khẽ lắc đầu. Thế mà ánh mắt hắn vẫn không giấu được sự xấu hổ, vội vàng hạ mi xuống, lảng tránh cái quét mắt dò xét sắc như mắt chim ưng của Tiêu Sắt.

"Với thái độ này của hai người, hai người nghĩ ta tin hai người nổi sao???" Tiêu Sắt trước sau vẫn không thể không nghi ngờ Vô Tâm và Quả Quả thật sự không có xảy ra chuyện gì. Hắn biết rõ, họ đang cố che giấu điều gì đó. Mà điều này lại là điều hắn rất muốn biết.

"Nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết!" Thanh âm huyền bí, cao ngạo phát ra trước, một dáng người thấp thoáng từ trong bóng tối bước ra sau.

"Ngươi im miệng!" Dù chưa kẻ đang bước tới là ai. Nhưng Quả Quả đã không ngăn được nộ khí, nàng lập tức quát lên.

"Thần Chủ! Thuộc hạ Diêu Cổ Tịch Triều bái kiến Thần Chủ!" Vừa bước ra khỏi bóng tối, nam nhân liền quỳ một chân xuống, tay phải áp lên ngực trái, hành lễ đầy trang nghiêm. Diêu Cổ Tịch Triều sau khi hành lễ xong liền đứng lên.

"Lão gia gia???" Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt giật mình há hốc, nhảy xa về phía sau một chút, thét lớn.

Họ kinh ngạc khi trước mắt mình là một ông lão già nua, da dẻo nhăn nheo, thô ráp. Trên người mặc bộ hắc bào đối lập với mái tóc bạc trắng. Ngược lại giọng nói vô cùng trong trẻo trầm ấm khác hẳn với hình dạng bên ngoài của một ông lão.
Bình Luận (0)
Comment