Bạch Quỷ Nương Tử

Chương 47

Ngày hôm sau, Hàn Thiên Phong mang vẻ mặt gió xuân phơi phới, miệng cười đến tận mang tai tới gặp Long Vô Song và Quân Hiên.

Còn Bạch Tuyết Linh ngồi trong phòng suy nghĩ, có lẽ đợi xong chuyện ở đây nàng nên về Bạch Quỷ cốc một chuyến, dù sao cũng đã bỏ đi lâu rồi, không biết nhóc con sao rồi nhỉ ?

Lại nhìn vào nhẫn trữ vật của mình, dược liệu và độc dược trong đây cũng chẳng có bao nhiêu, may mắn trong Hàn Thiên các có trồng dược liệu, có lẽ nàng nên điều chế một ít. Còn về phần thử dược, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười gian, chiếm được tiện nghi của Bạch Tuyết Linh nàng cũng phải trả giá chút ít.

- Tướng công, ngươi đừng trách ta, ta hối hận vì hôm qua nhất thời xúc động mà hôn ngươi á. Haiz, nghĩ lại ta thấy mình dễ dãi quá nên phải lấy lại chút uy nghiêm của mình, hắc hắc, ta sẽ cho ngươi có trải nghiệm mới, hắc hắc...

Trong Hiên viện của Quân Hiên, hắn đang dặn các đồ đệ và đồ tôn của mình chú ý nhất cử nhất động của thần tộc, Long Vô Song cũng ở đây để dặn dò bọn họ. Cùng bảo họ không được tiết lộ bất cứ việc gì về các sư huynh muội bị bọn chúng giết.

Trong viện, mọi người ai nấy vẻ mặt nghiêm túc chăm chú lắng nghe, không dám có chút sao lãng. Chính lúc này có một bóng dáng gió xuân phơi phới, miệng cười đến tận mang tai, cất bước vào trong.

Thấy bộ dáng của hắn, ai cũng phải trợn tròn mắt, ngẩn ngơ mà nhìn.

Đây, đây là ai vậy, là đại sư huynh băng kết ngàn năm của bọn hắn hả ? Sao tảng băng này hôm nay lại tan chảy được vậy, đã thế...nụ cười kia thật mê người. Các nữ đệ tử nhìn thấy hắn mà tim đập thình thịch, ngẩn ngơ nhìn hắn. Nam đệ tử cũng bị hắn làm cho ngẩn ngơ, không ngờ đại sư huynh cười lên lại đẹp như vậy.

Long Vô Song và Quân Hiên thì không như bọn họ, nhưng cũng có bất ngờ, sao hôm nay thằng nhãi này vui vậy ? Nhìn vẻ mặt của hắn, hai người nhìn nhau, miệng nhếch tia gian trá đều có chung suy nghĩ "tiểu tử này, không tệ, không tệ, hắc hắc, không hổ là đồ đệ của Long Vô Song hắn, hahaha".

Hắn cũng không hành lễ, nhìn hai người nói :

- Sư phụ, sư thúc.

Nghe tiếng hắn mọi người mới hoàn hồn.

- Đại sư huynh.

Giọng nói thánh thót phát ra từ trong nhóm đệ tử, hắn nhìn về phía người đó.

- Sư huynh hảo. - Lạc Hoa thẹn thùng nói.

Nghe vậy, hắn cũng chỉ gật đầu rồi quay đi làm nàng ta có chút thất vọng, chúng nữ đệ tử bên cạnh cũng chỉ có thể cố nén cười.

- Thiên Phong, con không ở Hàn Thiên các tới đây làm gì ?

- Con có việc muốn hỏi sư phụ.

Vừa nói hắn liếc sang thấy đĩa trái cây bên cạnh là tuyết quả, hắn liền động tâm. Đây chẳng phải trái cây mà Linh nhi thích ăn sao, trước đây hắn có một ít, đưa cho nàng, nàng liền ăn hết còn hỏi hắn còn không. Lúc đó hắn nói không còn rõ ràng thấy nàng có chút thất vọng làm hắn quyết tâm lần sau phải lấy nhiều hơn, bây giờ ở trước mặt hắn, hắn ngu sao mà không lấy.

Phải biết tuyết quả, chỉ sinh trưởng tại nơi quanh năm băng tuyết, có công dụng dưỡng nhan, tăng cường tu vi, mỗi năm chỉ có khoảng hai ba mươi cân. Quả của vừa tròn vừa trắng như một quả cầu tuyết, ăn vào vừa lạnh vừa ngọt thanh thanh, hương thơm cũng rất dễ chịu.

- Ừ, việc gì vậy, nói sư phụ nghe chút.

Long Vô Song vẻ mặt tươi cười hỏi.

- Sư phụ, còn tuyết quả không ?

- Hả ?

- Con hỏi tuyết quả, lần trước con thấy Linh nhi thích ăn, con tính hỏi người mà quên mất, bây giờ mới nhớ. Đĩa tuyết quả trên bàn con lấy, sư phụ, sư thúc còn không, cho con đi, con mang cho Linh nhi.

- Con...con... - Hắn không còn gì để nói thành lời, đồ đệ của hắn...

Hàn Thiên Phong vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.

- Sư phụ, sư thúc lấy lẹ đi con còn về bồi Linh nhi.

- Con...cái đồ...thấy nương tử quên sư phụ...

Hai người ai oán nhìn hắn, tâm không cam lòng không nguyện lấy tuyết quả từ nhẫn trữ vật ra đưa cho hắn. Khỉ thật, nếu là thằng nhãi này nói là hắn muốn thì còn lâu bọn họ mới cho, giờ nói là Linh nhi của hắn muốn ăn, bọn họ có thể từ chối sao ?

Cầm lấy tuyết quả, hắn quên luôn chuyện cần hỏi, lấy luôn đĩa tuyết quả trên bàn mang về làm mọi người lại trố mắt nhìn lần nữa.

Chỉ là lời hắn nói làm cho các nữ đệ tử không khỏi bàng hoàng, nhất là Lạc Hoa, hai tay nàng ta nắm chặt. "Linh nhi, nàng ta là ai, trưởng môn nói là nương tử của đại sư huynh, không thể nào, nàng không tin, nàng nhất định không tin".

Vừa bước vào Hàn Thiên các, hắn liền hớn hở nói:

- Linh nhi, nàng nhìn này, ta lấy tuyết quả cho nàng này.

Nhấp một ngụm trà, nàng nhìn tuyết quả trên tay hắn, bỗng cảm thấy nàng đúng là tiểu nhân. Mặc kệ, không pphai3 nói nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi nhất sao.

Lấy một quả đưa cho nàng, rồi lấy mấy quả còn lại để trên bàn.

- Ta tới gặp sư phụ và sư thúc, thấy hai người có tuyết quả, mà lại nhớ trước đây nàng thích ăn nên ta lấy về, nàng ăn đi, ta lấy nhiều lắm ăn không hết đâu.

- Ừ, cám ơn.

- Đừng, ta và nàng còn phải nói cám ơn sao ?

- Ừ.

Cắn một miếng, ngon thật, lâu rồi không ăn, quả nhiên tên này không tệ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ừm, rất thích hợp.

Nghĩ thế nàng quăng luôn chút hối hận của mình, cầm lấy miếng điểm tâm trên bàn đưa hắn.

- Ăn đi.

Ăn lẹ đi, nàng mong nhìn thấy hiệu quả lắm rồi.

Hắn cười như gió xuân, cầm lấy miếng điểm tâm như bảo bối, thấy nàng nhìn, hắn cắn một miếng, ăn thật ngon.

Bỗng miệng hắn cứng lại, cả người run rẩy. Thấy thế, hằn bật dậy khỏi ghế, vừa cắn tuyết quả vừa hứng quan sát hắn.

- Sao rồi, thấy thế nào, có phải có cảm giác nửa trên thì lạnh băng, nửa dưới thì nóng bừng không ?

Hắn không nói được gì, đau khổ nhìn nàng, nghe nàng nói thế hắn không biết nàng hạ độc hắn thì hắn là thằng ngu.

- Giờ sao rồi, ồ, ngươi bắt đầu nổi mụn đỏ, sao rồi, rất ngứa đúng không? Vừa nóng vừa lạnh vừa ngứa. Ấy đừng gãi, gãi càng ngứa càng đua hơn ấy, mà ngươi không ngứa cũng sẽ đau à.

Nghe vậy hắn ai oán nhìn nàng, khó khăn mở miệng.

- Nương tử...

- Đừng gọi, để ta xem nào. Cơ thể ngươi cử động ngày càng khó, rồi dần cứng lại, cảm giác vừa nóng vừa lạnh ngày càng tăng, ngứa càng lợi hại, nụm nổi càng nhiều hình thành bọc nước, vừa đau vừa rát. À yên tâm, có thuốc giải nên ngươi cứ từ từ cảm thụ, nhớ, phải cảm thụ, phải ghi nhớ để còn nói cho ta biết, hiểu chưa, chứ chỉ là ta phán đoán thì cảm giác không đúng, cho nên ngươi phải giúp ta cảm nhận nó một cách rõ ràng nhất để ta còn cải tiến thêm, biết chưa.

Nói xong nàng xách cái ghế ngồi đối diện hắn, vừa ăn vừa vui vẻ nhìn hắn phát độc, lúc này mặt nàng tươi cười vui vẻ, cả ánh mắt cũng tràn đầy ý cười, nàng rất vui, rất rất vui, lâu rồi không có người cho nàng thử độc, giờ có rồi nàng cực kỳ vui.

Hắn khóc không ra nước mắt, nhìn nàng vui vẻ hạ độc hắn, xem hắn phát độc, rồi bảo hắn từ từ cảm thụ, nương tử, nàng thật đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment